Đọc truyện Tuần Thú Đại Minh – Chương 21: Bát đại kim cương
Người này nhìn sắc trời, sau đó bước nhanh về phía bên này. Khi hắn sắp đi tới giao lộ thì Nghiêm Bộ đầu và Đoàn Phi đồng thời xông ra ngoài, bao vây đoàn người lại.
Người nọ hoảng sợ hét lên một tiếng, toàn thân run lên, chân mềm nhũn liền ngã xuống. Nghiêm Bộ đầu bắt lấy bả vai hắn, nhấc hắn lên. Dưới ánh sao mọi người nhìn rõ mặt hắn, Nghiêm bộ đầu nhớ rõ họ tên hắn là Cẩu Đản, một người hầu nam trẻ tuổi của nhà Lý.
– Trời tối đường trơn trượt, ngươi đi theo chúng ta làm gì?
Nghiêm bộ đầu u ám hỏi han.
– Không tôi không đi theo các ngươi.
Cẩu Đản hồi hộp mở miệng bắt đầu nói dối. Đoàn Phi ở bên lạnh lung nói:
– Nói xạo cũng vô dụng, ta hiểu rõ người mua chuộc ngươi rồi, bảo ngươi đợi chúng ta đi rồi báo lại tin tức cho hắn. Ta có thể ở trong này bắt được ngươi, tự nhiên cũng biết ngươi muốn đi đâu, ngươi nói hay không đều không việc gì. Nghiêm Bộ đầu, chính người này giúp đỡ hung thủ trộm đao của Đàm sư phụ đi đấy. Không cần thẩm vấn hắn, trực tiếp cử người bắt hắn về trong nhà lao. Chờ chúng ta bắt được mấy tên hung thủ, đến lúc đó bất luận bọn họ lột da hay là rút xương, đều không liên quan gì tới chúng ta.
Cẩu Đản sợ tới mức cả người mềm nhũn, hắn kêu khóc nói:
– Ta không có giết người, ngày ấy ta chỉ nhận chút tiền nhỏ, đem một tên lưu manh tên Hà Hải vào trong sân, hắn trộm dao như thế nào ta thực sự không biết. Hôm nay khi các vị gia tới, hắn liền trèo lên tường kêu ta tới, cho ta 1 lượng bạc, đợi khi các vị đi rồi đem những gì các vị đã nói báo lại cho hắn biết. Ta không biết gì hết, ta không giết người, quan gia tha mạng cho!
– Hà Hải
Thạch Bân cắn chặt hàm răng, oán hận nói:
– Điều này sao có thể, đích thị là thằng nhãi này nói bậy! Để ta xé cái miệng hắn ra!
Đoàn Phi tát một cái làm tiếng khóc của Cẩu Đản liền im luôn, sau đó nói:
– Hắn có nói láo hay không thì không lâu sau sẽ biết, chắc là có người giả mạo tên Hải Hà. Người này không có tác dụng gì, tuy nhiên cũng không thể bảo hắn chạy tới báo tin, hoặc là như ta vừa mới nói đây, đem hắn nhốt vào đại lao. Ngày mai không phải là Lý lão bản (ông chủ Lý) muốn đi bái kiến Mẫn đại nhân sao? Đến lúc đó tên tiểu tử này sẽ rất hữu dụng đó.
– Ha ha
Nghiêm Bộ đầu 1 trượng đánh hôn mê Cẩu Đản, Quách Uy lập tức mang dây thừng ra, thuần thục mà buộc ngược cả bốn chi của Cẩu Đản thành giống như buộc bánh chưng, và trên mặt đất nhặt lên khối đá tròn, nhét vào miệng hắn. Nghiêm Bộ đầu cho 2 sai dịch trói Cẩu Đản thành 1 đoàn dẫn đi, sờ soạng hướng nha môn trở về.
Đoàn Phi cùng với Nghiêm Bộ đầu đi tới trước cái ngõ nhỏ mà buổi sáng họ đã từng tới kia. Thạch Bân ảm đạm hỏi:
– Thực sự là họ sao?
Đoàn Phi không trả lời, nhìn những người khác nói:
– Nghiêm Bộ đầu, ta đi vào trước, các ngươi từ từ tiến gần, ngàn vạn lần không được phát ra tiếng động, ta tự có biện pháp khiến hung thủ mở miệng. Trong tay họ có rất nhiều hung khí, bên trong còn có rất nhiều trẻ nhỏ, chưa nghe thấy khẩu lệnh của ta quyết không xuất hiện, nếu không dễ tạo một biển máu. A Bân, ngươi nghe hiểu chưa?
Đoàn Phi lắc vai Thạch Bân thật mạnh. Thạch Bân cắn răng thật mạnh gật đầu nói:
– Hiểu rồi, Phi ca, ta tuyệt đối không để đám tiểu tử này gặp nguy hiểm đâu.
– Cẩn thận.
Nghiêm Bộ đầu nói với Đoàn Phi, Đoàn Phi gật đầu xách theo lồng đèn chụp hướng vào trong ngõ đi tới.
– Ai?
Xa xa có tiếng người hô.
– Ta, Đoàn Phi!
Đoàn Phi hít một hơi, cao giọng đáp. Nghe được âm thanh kiên định của mình từ xa vọng lại, thần kinh có chút căng thẳng của hắn đột nhiên dịu xuống, tim đập cũng không nhanh như vậy nữa.
– Phi ca, là Phi ca đã trở lại!
Trong ngõ nhỏ tiếng hoan hô chợt vang lên. Chỉ thấy ánh lửa lóe lên, một đám trẻ con lớn nhỏ vén mảnh vải lán cây cỏ chạy đến. Chúng chạy đến bên người Đoàn Phi, ôm lấy Đoàn Phi, đi về hướng túp lều.
– Phi ca.
Phong Cẩu cũng vén lều đi ra. Nhìn thấy Đoàn Phi, y hơi có vẻ bất ngờ xoa xoa tay, ha hả lên tiếng chào hỏi.
Đoàn Phi ợ một hơi rượu cười nói:
– Ta mới vừa lăn lộn ở Lý gia một bữa rượu thịt, nhớ lại Hắc Hầu Nhi có nói đêm nay các ngươi có một bữa tiệc, giống như quyết định một đại sự gì đó, thế nào? Không hoan nghênh sao?
– Đâu có đâu có, hoan nghênh Phi ca trở về.
Hắc Hầu Nhi dường như không chú ý tới ánh mắt bất mãn của Phong Cẩu lướt nhanh vào trên người gã, cao hứng phấn chấn mà mời Đoàn Phi vào trong lều.
Trong túp lều không có gì khác biệt so với lúc trước, vừa dơ vừa loạn, còn có luồng pha trộn mùi nấm mốc và hôi thối sộc thẳng vào mũi. Những người vừa mới đi ra ngoài cũng đi vào trong lều, theo trật tự cao thấp phân thành mấy hàng ngồi xong. Đây là một tiến bộ, so với lần đầu tiên khi gặp Đoàn Phi thì có nhiều quy củ hơn rồi.
Đoàn Phi không chút do dự ngồi vào ghế thượng vị. Đó là một chiếc ghế tựa hỏng không biết ai nhặt được, tuy là hỏng, ở trong này lại là đại biểu cho quyền thế và địa vị. Những người còn lại căn bản là không có ghế dựa ngồi, mang tảng đá ngồi xung quanh ghế dựa cũng đã là tương đối có địa vị giữa nhóm côn đồ thành Đông này rồi.
Vị trí kia Phong Cẩu đã ngồi gần 2 tháng, thấy thế y xấu hổ cười, đành phải ngồi trên 1 tảng đá ở bên trái Đoàn Phi. Hắc Hầu Nhi, Bạch Thủ (tay không), Lạt Lỵ Đầu (chốc đầu) bốn người trong bát đại kim cương thành Đông ngày trước cũng theo thứ tự ngồi vào chỗ.
– Các người vừa rồi đang thương lượng cái gì? Tiếp tục đi, ta sẽ ngồi nghe, sẽ không làm phiền các ngươi.
Đoàn Phi dùng giọng điệu say rượu ngớ ngẩn nói.
Phong Cẩu bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết mở miệng như thế nào, nhưng thật ra phía bên dưới này một vài tên côn đồn ồn ào một lúc, đẩy một người đi ra, đúng là Tiểu Nhị Tử mà Thạch Bân đã nói. Chỉ nghe y lấy hết dũng khí nói:
– Phi ca, huynh trở về đi, chúng ta rất tin tưởng huynh, nếu là huynh dẫn chúng ta ra ngoài tung hoành thiên hạ, chúng ta tuyệt đối không phản đối mà đi theo huynh.
Bọn nhỏ còn lại sôi nổi phụ họa. Phong Cẩu vẻ mặt lập tức có chút khó coi. Đoàn Phi hơi híp mắt, âm thầm quan sát bọn họ. Chỉ thấy Hắc Hầu Nhi như thoáng chút suy nghĩ, Bạch Thủ và Lạt Lỵ Đầu trên mặt có chút không vui.
– Các ngươi làm náo động lớn như vậy liền vì bàn bạc việc này à.
Đoàn Phi ợ ra một ngụm hơi rượu, say khướt mà nói:
– Đại trượng phu chí ở ngàn dặm, lợi dụng khi còn trẻ tuổi đi ra ngoài xông xáo cũng không có gì không tốt nhỉ.
Tiểu Nhị tử vui mừng nói:
– Phi ca, huynh đồng ý ở lại cũng chúng ta tung hoành thiên hạ sao?
Đoàn Phi cười gật đầu nói:
– Ôi, vốn định đọc sách, kết quả quá mệt mỏi, muốn làm sai dịch, nha môn cơm cũng không có ăn ngon như vậy. Vị Điển sử đại nhân kia khắp nơi nhìn ta không vừa mắt, gây cho ta không ít khó khăn, hạ ngáng chân, không thú vị, một chút cũng không thú vị, vẫn là cũng với mọi người chung chạ tự do tự tại hơn.
– Đúng đấy, Phi ca từ chức bộ khoái đi, trở về cùng chúng ta đi tung hoành thiên hạ đi!
Đám nhỏ sôi trào lên, tứ đại kim cương đang ngồi vẫn không nhúc nhích, thần thái khác nhau.
– Từ chức cũng chỉ là một câu nói, tuy nhiên.
Đoàn Phi sờ sờ đầu, giọng điệu đột nhiên lạnh xuống, nói:
– Hai ngày này động não suy nghĩ nhiều, giống như dần dần nhớ ra một ít chuyện.
Hắc Hầu Nhi và ánh mắt của 4 người bỗng nhiên bay tới trên mặt Đoàn Phi. Đoàn Phi nhìn bọn họ, cười nhạt nói:
– Ngày đó chúng ta đánh lén đám người Độc Nhãn (một mắt), không ngờ Độc Nhãn bọn họ đặt cạm bẫy trước. Ai tiết lộ cơ mật? Ai ở sau lưng ta đánh lén ta một cú? Hai vấn đề này không tra ra một chút manh mối, ta sao lại dám cùng các ngươi đến thế giới bên ngoài còn nham hiểm hơn thế. Ông trời cũng không thể tốt như vậy, lại dùng sấm sét đem ta trở về.
Đám nhỏ lại đánh trống reo hò đứng lên, Đoàn Phi lạnh lùng nhìn bốn gã thủ hạ đắc lực ngày đó. Phong Cẩu khẽ mỉm cười nói:
– Không phải ta, ta mỗi lần đánh nhau đều xông vào trước nhất đấy, sao có thể là ta?
Đoàn Phi ánh mắt nhìn về phía Hắc Hầu Nhi. Hắc Hầu Nhi cười ha hả, nói:
– Phi ca hay là vẫn chưa hoàn toàn nhớ lại? Ngày đó ta vâng mệnh thủ gia (giữ nhà), căn bản không tham gia trận chiến ấy.
Không đợi Đoàn Phi hướng về phía mình trông lại, Bạch Thủ đã giơ hai tay, nói:
– Không phải ta, ta chỉ là một tên trộm, thời gian qua đều chỉ đứng trông chừng, Phi ca dũng mãnh vô song, ta không theo kịp.
– Cũng không phải ta.
Lạt Lỵ Đầu thành thành thật thật nói:
– Ngày đó ta thoáng cái đã bị thủ hạ đắc lực của Độc Nhãn là Lang Đầu (đầu sói) đánh cho một búa gục xuống, tất cả mọi người đều thấy. Nếu không có Phong Cẩu ca liều mạng cứu ta, chỉ sợ ta sớm chết ở nơi nào rồi.
Đoàn Phi cau mày, lầm bầm nói:
– Các người nói giống như đều đúng, có thể là không phải lời các ngươi, chẳng lẽ chính là…
Phong Cẩu cười nói:
– Phi ca, tận mắt ta thấy huynh là bị nằm rạp trên mặt đất là do một thủ hạ của Độc Nhãn đang nằm dưới đất đánh lén đánh ngất đi đấy. Huynh đệ chúng ta theo huynh lâu như vậy, sao có thể hạ độc thủ như vậy?
– Vậy cũng khó nói.
Đoàn Phi sờ sờ lên đầu, nơi thỉnh thoảng trời mưa vẫn có chút đau, nói:
– Các ngươi đừng cho là ta không biết gì cả. Hừ, Hắc Hầu Nhi hôm nay nói với ta vài câu nói kỳ quái, ta vừa mới bắt đầu vẫn không hiểu, trong lúc đó ta đột nhiên nhớ lại một việc. Một việc khiến ta cùng với Hắc Hầu Nhi cãi nhau một trận lớn. Nếu vì sự việc kia, coi như là đem ta ba đao lục động (ba đao sáu lỗ) làm thịt cũng không có gì kỳ quái.