Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 13: Vô Ảnh Quỷ Tam
Trong lòng Ảnh Thất hiểu rõ mình có át chủ bài, nhưng lại không biết có nên lật hay không.
Y là thủ đồ của cao thủ Giang Nghê Y, không nên để lộ thân phận, sợ dính phiền phức.
Sư phụ dạy công phu cho mình, nhưng chưa kịp dạy mình làm người biết co dãn, từ nhỏ lại không có cha mẹ, chịu đựng ở phủ Thái thú Triều Hải một năm, lại làm nô bộc thêm một năm nữa ở phủ Thừa tướng, nếu bên cạnh có ai đó chỉ điểm một chút, Ảnh Thất cũng sẽ không đến nỗi trầm mặc kiệm lời như thế — sợ nói sai nên không nói, sợ làm sai nên không gây chuyện, dần dần mới dưỡng ra cái tính tình hướng nội này.
Ảnh Điệp vẫn thong thả như cũ, thân mình động một chút, dễ dàng xuyên qua quỹ đạo của Ảnh Thất, tránh đi thế công của y, điểm huyệt khuỷu tay y một cái, toàn bộ cánh tay Ảnh Thất tức khắc tê rần, không có lực đánh trả.
Ảnh Điệp nói với y: “Từ lúc thành lập Ảnh Cung tới nay, chưa có một vị quỷ vệ Phi Liêm Tổ nào đơn đả độc đấu có thể thắng được quỷ vệ cùng thực lực từ Thao Thiết Tổ và Cửu Anh Tổ, ngươi bại dưới tay ta cũng không có gì mất mặt, đúng như dự định mà thôi.
Như vầy đi, nội trong ba chiêu nếu ngươi có thể đánh rơi binh khí khỏi tay ta, coi như ta không khi dễ người mới.”
“Điện hạ vẫn luôn nhìn ngươi.” Ảnh Điệp nhỏ giọng bên tai Ảnh Thất cười nói, “Ta nghe nói, thế tử điện hạ thưởng cho Tiết chưởng sự một bạt tai, ta vẫn luôn thắc mắc là vì ai nha?”
Ảnh Thất đầu tiên là cả kinh, sau đó hai tai đỏ bừng, lắc mình tránh đi đòn tấn công của Ảnh Điệp, mới chiêu thứ hai, Ảnh Thất đã thở dốc không ngừng, thể lực hao tổn hơn phân nửa, nhưng vẫn không thể chạm được góc áo của Ảnh Điệp, hai tay Ảnh Điệp từ đầu đến cuối bọc trong tay áo, ung dung tự tại.
Chỉ trách nhĩ lực hắn quá đỉnh, bất luận Ảnh Thất trong chớp mắt đánh lén ở nơi nào, âm thanh chạm đất rất nhỏ vẫn không thể thoát khỏi lỗ tai hắn.
Ảnh Thất nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của chính mình.
Ảnh Ngũ đang ngồi trên cửa lưới sắt của Huấn Tràng bận rộn gõ chuông đánh cược, thỉnh thoảng cũng nhìn qua trận đánh, chẳng qua quỷ vệ Phi Liêm Tổ chưa bao giờ thắng nổi Cửu Anh Tổ và Thao Thiết Tổ, Ảnh Ngũ căn bản không ôm hi vọng, hắn chỉ là nhân cơ hội chơi đùa một chút.
Đột nhiên, Ảnh Ngũ thấy thế tử điện hạ đã ngồi chễm chệ ở Huấn Tràng, ba chân bốn cẳng lăn ù khỏi lưới sắt, chạy tới bên cạnh điện hạ cười hề hề nói: “Điện hạ, người tới rồi à?”
Lý Uyển thất thần liếc hắn: “Ngươi gióng trống khua chiêng ồn ào như vậy, muốn ta giả vờ không nghe thấy cũng khó đó.”
Ảnh Ngũ xoa xoa tay, liếm liếm môi, cười hắc hắc: “Điện hạ, ta sai rồi.”
Lý Uyển không để ý, xua tay kêu hắn tránh ra chỗ khác, thấy Ảnh Thất có chút lực bất tòng tâm, nhíu mày, lấy cán quạt xếp màu xanh lục gõ gõ eo Ảnh Ngũ, cười mắng: “Đám tiền bối các ngươi hợp lại khi dễ người mới, thấy thú vị lắm à?”
Ảnh Ngũ ai u một tiếng, làm bộ làm tịch xoa eo, chớp chớp mắt: “Người không hiểu đâu, trận đánh này, mặc kệ thắng hay thua, chúng ta đều coi y như huynh đệ.”
“Có điều, thuộc hạ có mấy câu thật lòng muốn nói với người,” vẻ mặt Ảnh Ngũ thành khẩn, lại có chút tiếc nuối, “Ảnh Thất đích thật không tồi, đáng tiếc là người Phi Liêm Tổ, loại quỷ vệ thiện khinh công nhược đối kháng này khi ở trên chiến trường, rất dễ hi sinh.”
Vẻ mặt Lý Uyển đờ ra một chút, một tay chống đầu, chăm chú nhìn Ảnh Thất.
Thế tử điện hạ chưa từng trải qua sinh tử, lần bị thương nặng nhất cũng chỉ là nhận một đao, chưa hề nghĩ tới quỷ vệ mạnh mẽ như thế, hóa ra cũng sẽ hi sinh.
Tốc độ Ảnh Thất rõ ràng chậm đi không ít, mới chiêu thứ hai thể lực đã hao tổn gần hết, đứng đối diện Ảnh Điệp mà thở dốc.
Lý Uyển nhìn một lát, bỗng nhiên cười, tiện tay nhặt mấy hòn đá cuội trên mặt đất, tung hứng trong lòng bàn tay, bắn ra song chỉ, hòn đá kia nhẹ nhàng đánh vào eo Ảnh Thất.
Y cảnh giác quay đầu lại, thấy thế tử điện hạ nhếch miệng nhìn mình, môi khẽ nhúc nhích.
Ảnh Cung có dạy thần ngữ thủ ngữ* cho người câm điếc, Ảnh Thất cẩn thận phán đoán khẩu hình của điện hạ, phát hiện hắn đang nói:
“Dục tốc bất đạt.
Lấy công làm thủ, lấy lui làm tiến.
Phi Liêm Tổ lấy khinh công làm sở trường, không nhất định phải dùng khinh công mới thắng.”
*Thần ngữ: dùng môi, thủ ngữ: dùng tay chân.
Ảnh Thất ngoái đầu lại nhìn hắn, dưới tàng cây hạnh, thế tử điện hạ một thân cẩm bào xanh tím nhàn nhạt, tay nâng chun trà, nghiêng người dựa trên ghế, tóc dài phất nhẹ, vài chiếc lá vàng rơi trên tóc.
Ảnh Thất ngẩn ngơ nhìn Lý Uyển, nhất thời quên mất bộ dạng ăn chơi trác táng của hắn.
Một mặt cảm thấy thế tử gia trói gà không chặt vậy mà chỉ điểm mình, có chút buồn cười.
Một mặt cảm thấy ánh mắt điện hạ vừa nghiêm túc vừa ôn nhu, có chút cảm động.
Chỉ thất thần trong chớp mắt, Ảnh Điệp đã đến gần, Ảnh Thất theo bản năng làm theo chỉ dạy của điện hạ, mượn lực thế công của Ảnh Điệp lùi lại mấy bước, lấy lui làm tiến, tay trái đột nhiên vòng ra sau thắt lưng, nắm lấy chuôi kiếm, rút ra khỏi vỏ.
Mũi kiếm uốn lượn mềm mại, xuất vỏ như thanh xà giương đầu kêu xì xì, ánh kiếm chợt lóe, dưới chân Ảnh Thất đạp hư không, khi Ảnh Điệp sắp chạm đến mình, đột nhiên biến mất.
Ảnh Điệp sửng sốt, không ngờ rằng Ảnh Thất nửa đường bóp méo chiến thuật, càng không nghĩ tới tay phải y bị điểm huyệt, vậy mà cũng có thể dùng tay trái xuất kiếm, nhất thời không thể đoán trước được hành động của y.
Lúc này, gió thổi từng trận ở phía sau, một mũi kiếm uốn lượn như thanh xà bỗng nhiên bổ xuống.
Ảnh Thất lăng không mà xuống, tốc độ cực nhanh, không cho Ảnh Điệp kịp tránh né, ý cười trên mặt Ảnh Điệp đình trệ, nhấc ống tay áo, lòng bàn tay phải tụ khí, tức khắc một luồng băng ngưng tụ thành một lưỡi kiếm trên tay phải, hợp cùng Ảnh Điệp đầu bạc mắt trắng càng tăng thêm sức mạnh.
Kiếm này gọi “Phi Hàn”, xuất từ chính tay chưởng sự thần thợ Ảnh Cung, lấy tủy băng ngàn năm làm kiếm tâm.
Mũi kiếm băng sắc bén, đỡ lấy thanh xà kiếm của Ảnh Thất đã bổ xuống, không ngờ rằng thanh xà kiếm kia mềm như dải lụa, bỗng nhiên uốn éo như rắn quấn lấy kiếm băng, Ảnh Thất dùng sức kéo một cái, thanh xà kiếm thắt chặt, siết lấy kiếm băng của Ảnh Điệp, đột ngột nứt toác ra thành vụn băng rơi đầy đất.
Thị vệ ảnh vệ chung quanh đang xem náo nhiệt đều biến sắc.
Quỷ vệ Phi Liêm Tổ cư nhiên chủ động tiến công, thân pháp cực nhanh, thậm chí mượn tốc độ kinh hồn đó tạo một lực mạnh lên mũi kiếm, đủ để bổ đôi một bộ trọng giáp.
Lúc này, tay phải vẫn luôn mềm rũ của Ảnh Thất bỗng rút ra một thanh xà kiếm khác, quấn lấy Ảnh Điệp đang chuẩn bị thoát thân.
Quỷ vệ Phi Liêm Tổ, vậy mà có thể xuất kiếm chiêu sắc bén như thế.
Sắc mặt Ảnh Điệp cứng đờ, hai tay áo phất một cái, một luồng hàn băng lạnh lẽo tụ lại trong lòng bàn tay lần nữa, chung quanh bỗng nhiên lạnh đi, toàn bộ Huấn Tràng từ mùa thu vàng lá rụng tức khắc biến thành trời đông giá rét thấu xương, những người đang xem trận đánh bị phủ một lớp băng mỏng sáp lại gần nhau, răng va vào nhau lập cập.
Mấy tiểu nha hoàn run bần bật chạy tới khoác thêm áo lông cho Lý Uyển, đổi một chén canh đậu đỏ bách quả nóng hổi, còn nhét cái lô sưởi vào tay áo cho Lý Uyển chống lạnh.
Lý Uyển vẫn hào hứng xem trận đánh, thoải mái vui vẻ, phất áo lông chồn vỗ tay kêu một tiếng: “Hay!”
Ảnh Ngũ sáp bên cạnh Lý Uyển ké chút ấm áp, môi lạnh đến tím tái, ngẩn ngơ sửng sốt, bỗng nhiên liều mạng kích động hô to: “Phi Liêm Tổ….!Phi Liêm Tổ ra cường công quỷ vệ…….!Phi Liêm Tổ ra cường công quỷ vệ!”
Hai tay Ảnh Thất chấp kiếm, thân mình uyển chuyển lăng không như cuộn mây, mũi kiếm thanh xà như tia chớp, xé trời đánh xuống.
Tốc độ Ảnh Thất quá nhanh, bất luận quỷ vệ của tổ nào cũng không thể tránh được, bỗng nhiên Ảnh Điệp thổi một hơi vào Ảnh Thất, hàn khí kết thành lớp băng trước mặt, ngăn cách hai người với nhau, Ảnh Điệp mới có thể thoát thân.
Ảnh Ngũ như khỉ bò lên cửa lưới sắt Huấn Tràng, điên cuồng gõ chuông, cười toác miệng chỉ vào Ảnh Thất: “Thính Tuyết Quỷ Ảnh Điệp đối Vô Ảnh Quỷ Ảnh Thất, Ảnh Thất thắng! Ai vừa nãy đặt cho nhị ca nhả tiền ra cho ta, nhanh lên!”
Bọn thị vệ đáng thương không rõ đầu đuôi đều cược hết cho Ảnh Điệp, nhất thời nước mắt tuôn trào nhìn Ảnh Điệp tiền bối, lại khó mà tin một quỷ vệ Phi Liêm Tổ như Ảnh Thất lại có thân pháp kinh diễm như vậy.
Lý Uyển nhún vai, Ảnh Thất mới mười bảy tuổi mà có thể đánh một trận với lão bài* quỷ vệ của vương phủ, thiếu niên này xác thật là khả tạo chi tài.
Tuy có hơi lấy trứng chọi đá, nhưng tương lai còn dài, cứ từ từ mà huấn luyện.
*Lão bài: kiểu như gương mặt đại diện lâu năm của vương phủ.
Ảnh Điệp lười biếng nhướng mày, làm như không có việc gì mà thu tay, song kiếm của Ảnh Thất leng keng rơi xuống đất, y lấy tay chống mặt đất mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Cũng may Ảnh Điệp chưa dùng hết toàn lực, nếu không trái tim của Ảnh Thất đã sớm bị lớp băng kính vừa rồi đông thành một cục.
Ảnh Thất đứng dậy không nổi, hơi hơi ngẩng đầu, miễn cưỡng nói: “Đa tạ tiền bối thủ hạ lưu tình.”
“Ừ.” Ảnh Điệp mỉm cười lắc đầu, khôi phục biểu tình nhàn nhã, giơ tay đánh cái ngáp.
“Quỷ vệ Phi Liêm Tổ, không tồi.”
“Chưởng sự thần thợ Ảnh Cung thiếu ngươi một món binh khí cầm tay, nhớ đến đòi, Triệu thần thợ tuổi cao, trí nhớ không tốt, rất hay quên.”
Ánh mắt Ảnh Thất bỗng nhiên sáng rực, nhìn kiếm băng tỏa ra hàn khí trong tay Ảnh Điệp, có chút chờ mong: “Ta cũng có thể có sao?”
“Đương nhiên.” Ảnh Điệp gõ gõ kiếm băng trong tay mình, mỉm cười nói, “Kiếm này tên Phi Hàn, thứ trên tay ta chỉ là một đạo kiếm khí, kiếm tâm chân chính không ở nơi này.
Mỗi quỷ vệ một khi được thừa nhận trở thành quỷ vệ chân chính, Triệu thần thợ sẽ xuất quan đúc thần binh, ban cho tân quỷ vệ.”
Lời còn chưa dứt, đã nghe một âm thanh lão bà bà tán thưởng kéo dài:
“Kiếm tốt! Kiếm tốt! Ban thưởng –!”
Ánh mắt mọi người sôi nổi hướng về phía phát ra âm thanh, một vị công tử tuổi xấp xỉ thế tử điện hạ đứng ở phía sau ghế bành Lý Uyển, thân vận một bộ cẩm bào hồng nhạn đen trắng đan xen với ống tay áo rộng, đầu đội ngọc quan đính vảy lân bạc, hông đeo cây sáo bằng ngọc bích màu đen, tua rua màu hồng, hướng vị công tử tuấn tú ở đằng xa xa, ánh mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm Phi Hàn kiếm trong tay Ảnh Điệp.
“Ta nói này Lương Tiêu nhi, ngươi đến nhà ta có thể chào ta trước một cái hay không?” Lý Uyển cũng không khách khí, đá vào mông Lương Tiêu một cái.
Lương công tử lảo đảo hai bước, không thèm đáp lại Lý Uyển, phủi phủi vạt áo sau mông, liếc Lý Uyển một cái: “Ai cũng đừng hòng cản ta!”
Sau đó ngốc nghếch chạy về phía Ảnh Điệp, vuốt ve thanh băng trong tay hắn, ngón tay lạnh đến mức đỏ lên cũng không thèm để ý, tấm tắc cảm thán: “Kiếm tốt kiếm tốt, ban thưởng!”
Mấy hộ vệ đi theo Lương công tử nhanh chân mang tới một túi gấm đựng kim qua tử*, đặt lên tay Ảnh Điệp.
Ảnh Điệp vẫn luôn híp mắt cười, thấy tiền lập tức mở mắt, nháy nháy đôi mắt trong veo trắng như hàn mai, cười ha hả: “Lương công tử thích thì cứ cầm đi.”
Dứt lời, vô cùng hào phóng lấy cây băng nhét vào tay Lương thiếu gia, làm cái hành lễ, còn cẩn thận lấy mấy miếng giấy bản bên cạnh bọc lại, dặn dò nói: “Thứ này chảy nước, ngươi chú ý quần áo.”
Có thể không chảy được sao, một cây cột băng, phương bắc mỗi khi đến mùa đông trên mái nhà toàn là cái này.
Lương Tiêu thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng thưởng thêm một túi kim qua tử, cảm động đất trời trịnh trọng nhận cây cột băng đó: “Đa tạ thiếu hiệp!”
Lý Uyển bên ngoài Huấn Tràng bất đắc dĩ cười cười nhìn hai tên ngốc này, một tên là lậm thoại bản võ hiệp, tam thiếu gia ngốc nghếch lắm tiền một lòng hướng về anh kiệt giang hồ, một tên là kẻ nói đứng đắn không chịu lọt tai nhà mình, vừa nói phát bổng lộc, cách năm trăm dặm cũng nghe được, ảnh vệ tóc trắng cưỡi bạch lộc lon ton chạy về vương phủ.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Kim qua tử (hạt dưa vàng)
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210528/tuan-menh-13-0.jpg
Thế nhân tưởng nhị ca là trích tiên, ai ngờ là thằng điên trốn trại =))))
Nhị ca dễ thương quá điii..