Tuân Mệnh

Chương 12: Vô Ảnh Quỷ Nhị


Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 12: Vô Ảnh Quỷ Nhị


Ánh mắt Ảnh Điệp từ lâu đã dừng lại ở thân mình nhỏ xíu của tiểu bạch thỏ trên bàn đá, e ngại mặt mũi tiền bối, thật sự nhịn không được nữa, từ từ đi tới, bế tiểu thỏ đáng thương đang ngồi xổm lên, đặt trên đầu mình, ôm tay, một người một thỏ thảnh thơi đi đến Diễn Võ Trường.

Ảnh Ngũ nhảy xuống an ủi Ảnh Thất: “Ra khỏi bạch mai viên thì chúng ta có hi vọng thắng, nhị ca là người Cửu Anh Tổ không phải Thao Thiết Tổ, không khó đối phó lắm đâu, chỉ cần không ở chỗ có tuyết là được, tuyết là địa bàn của nhị ca.”
Ảnh Thất giương mắt hỏi hắn: “Tiền bối, ngươi cũng cảm thấy quỷ vệ Phi Liêm Tổ là phế vật sao?”
Ảnh Ngũ gãi gãi mặt: “Không…Không có……!Ừ thì cũng có chút chút……!Ta không có chê ngươi, ca ta cũng không chê ngươi……!Ngươi đánh không lại nhị ca là bình thường, đừng nghiêm túc như vậy, dù kết quả thế nào thì cũng là huynh ấy mời chúng ta uống rượu, mùi vị của bạch mai nhưỡng tuyết, trên đời này không gì sánh bằng……!Ấy, ta chưa nói xong mà, ngươi đừng đi chờ ta……”
“……!Một chút.” Trong giây lát, vườn mai trắng chỉ còn lại mình Ảnh Ngũ.

Ảnh Ngũ ngẩn người: “……!Nhanh thật.”
Vương phủ có tòa Huấn Tràng, dùng cho ảnh vệ thị vệ huấn luyện tập võ, lão Vương gia tung hoành sa trường mười mấy năm, tinh thần thượng võ, lúc còn trẻ rất thích tới Huấn Tràng nhìn đám thiếu niên mồ hôi đầy đầu táo bạo hiếu chiến này.

Trong Huấn Tràng có rất nhiều thị vệ ảnh vệ đang huấn luyện, hai người một tổ đối nhau, cát vàng bay tung tóe, trên mỗi thân mình trẻ trung tràn đầy sức sống đều dính mấy mảng cát vàng óng ánh, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Cũng không phải thị vệ nào cũng thích tới Huấn Tràng, chỉ mỗi khi Vương gia thế tử thấy mọi người đánh hay, hào phóng ban thưởng, có người liền muốn đầu cơ trục lợi, đục nước béo cò.

Ảnh Điệp buông tay, đứng ở trước cửa, híp mắt cảm thụ ánh mặt trời trong chốc lát, bỗng nhiên ngồi xuống, tựa người lên cửa, tiểu bạch thỏ ngồi trên đỉnh đầu, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.

Thị vệ thủ nhà ăn vừa thấy một thanh niên vận y phục ảnh vệ đầu bạc mắt trắng lười nhác đi tới, cuống quít đi qua hành lễ: “Ảnh Điệp đại nhân, tới ăn cơm sao? Ngài muốn ăn gì, tiểu nhân bảo bọn họ đi làm ngay.”
Ảnh Điệp nheo mắt cười cười.

……!
Sau eo Ảnh Thất treo đôi vỏ kiếm thanh xà, đứng chờ dưới tấm lưới sắt cao ba trượng ở Huấn Tràng đã lâu, ánh mắt hờ hững.


Ảnh Ngũ vượt qua hiên nhà, thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Ảnh Thất.

Ảnh Thất khó hiểu: “Ảnh Điệp tiền bối không tới sao?”
Ảnh Ngũ giơ tay che nắng nhìn quanh một hồi, ai một tiếng: “Chắc là lại đi lạc rồi.”
Một lát sau, đầu bếp trù phòng xách cái muôi lớn dẫn Ảnh Điệp tới, thô lỗ hành lễ rồi rời đi.

Ảnh Điệp nắm hai tay, chậm rì rì híp mắt nói: “Xin lỗi, lạc đường.”
Ảnh Ngũ nhìn thoáng qua mái tóc tuyết trắng của hắn, vò đầu nói: “Con thỏ đâu?!”
Ảnh Điệp cười ha hả: “Bảo đầu bếp hầm rồi, lát nữa chia cho các ngươi một phần.

Muốn ăn lâu lắm rồi……!Mấy con thú trong vườn đều là ngự tứ, mỗi ngày chỉ có thể nhìn không thể ăn.”
Ảnh Ngũ: “……”
Ảnh vệ Huấn Tràng tuân thủ quy củ, đa phần đều thờ ơ không để ý tới, ngẩng đầu thấy quỷ vệ đại nhân giá lâm, lập tức đều đặn rời khỏi Huấn Tràng, đồng loạt hướng ba người gật đầu hành lễ.

Trong đó ánh mắt vài vị ảnh vệ truyền tin Phi Liêm Tổ dừng ở trên người Ảnh Thất, ánh mắt luôn luôn kiên định cũng lộ ra chút kinh ngạc.

Cũng có vài vị ảnh vệ cường công Thao Thiết tổ nhướng mày nhìn Ảnh Thất, ánh mắt cười nhạo –
Một đám chim sẻ Phi Liêm Tổ bay tới bay lui, vậy mà cũng có thể ra được một quỷ vệ.

Bên này thị vệ đã trở nên đông đúc náo nhiệt, ánh mắt dần dần đều tụ tập lại đây, khe khẽ nói nhỏ:
“Là Ảnh Điệp với Ảnh Ngũ đại nhân, mau đi xem đi.”

“Tới Huấn Tràng luận bàn sao?”
“Ai mà ngốc muốn luận bàn với Ảnh Ngũ đại nhân chứ, tìm chết à.”
“Thiếu niên bên cạnh kia là ai……!Chưa gặp bao giờ……!Trông lạ quá.”
“Nghe nói là thế tử điện hạ tự mình chọn, tân quỷ vệ Ảnh Thất.

Quỷ vệ Phi Liêm Tổ, thật nực cười.”
Nhàn ngôn toái ngữ, Ảnh Điệp ngoảnh mặt làm ngơ, chậm rãi đi vào Huấn Tràng, thị vệ xung quanh mồ hôi như mưa xách quần áo ướt đẫm lui về một bên, có kẻ vuốt mông ngựa tiến lên mời trà làm quen, Ảnh Điệp đặt ngón tay lên giữa môi, thở dài một tiếng, trên mặt người nọ tức khắc kết một tầng băng mỏng, miệng cũng đóng băng, một chữ cũng không nói được.

Trong giây lát, Ảnh Thất đã đứng đối diện Ảnh Điệp, hai người kéo dãn khoảng cách ba trượng, Ảnh Thất khom người chắp tay thi lễ, bày tỏ cung kính với tiền bối.

Ảnh Điệp cũng đáp lại một lễ, trong lòng dâng lên một chút hảo cảm dành cho Ảnh Thất.

An tĩnh mà không kiêu căng, im lặng trầm ổn, ẩn nhẫn mà không để người bắt nạt, không khiêu khích không sợ gì cả, đức tính khó mà có được ở cái tuổi thiếu niên rực cháy này.

Trong lòng Ảnh Thất cũng lo sợ bất an, như lời tiền bối, có thể lên làm quỷ vệ vương phủ, ai mà không ngàn dặm mới tìm được đường bò ra khỏi địa ngục chứ.

Ảnh Ngũ lúc nào cũng ăn no rửng mỡ, xoay người nhảy đến bên cạnh đại môn Huấn Tràng, dùng sức gõ chuông một cái, gân cổ thét to: “Tới đây tới đây đặt cược đặt cược nào! Ảnh Điệp đối kháng Ảnh Thất! Một chấp mười! Cửu Anh Tổ Ảnh Điệp đối Phi Liêm Tổ Ảnh Thất, là một trận long trời lở đất! Phi Liêm Tổ ra chiến trường! Tới đây cược nào!”
Thị vệ vây chung quanh ngày càng nhiều, có tiểu tỳ nữ tiểu thư đồng nghe thấy náo nhiệt cũng chạy tới, ríu ra ríu rít, khiến cho Huấn Tràng bỗng chốc biến thành cái chợ.

Ảnh Điệp duỗi tay, làm cái thủ thế “Thỉnh” với Ảnh Thất.


Đây là ngôn ngữ đấu võ trong giang hồ, ý nghĩa nhường đối phương ba chiêu.

Tiền bối ban không thể từ chối, Ảnh Thất là hậu bối, chỉ có thể ra chiêu.

Dưới chân Ảnh Thất khẽ động, một luồng khí tụ lại dưới lòng bàn chân, trong nháy mắt mượn lực nhảy lên, như tia chớp ngoằn ngoèo bay về phía Ảnh Điệp, phút chốc kéo gần khoảng cách hai người, chỉ có thể thấy một chuỗi tàn ảnh lướt qua, không thấy chân thân của Ảnh Thất đâu cả.

Trong mắt Ảnh Điệp dạt dào hứng thú, nhiều ảnh vệ Phi Liêm Tổ thiện khinh công nhược thực chiến, vị quỷ vệ xuất thân Phi Liêm Tổ này hiển nhiên nhanh hơn bọn hắn nhiều, nhanh đến mức, lợi thế về tốc độ có thể bù đắp phần nào cho sức mạnh.

Ảnh Điệp chậm rãi giơ tay, xuất một chiêu vô cùng nhàn nhã, Ảnh Thất căn bản không thấy rõ Ảnh Điệp làm cái gì, sau một lúc mới đột nhiên phát giác, tứ chi khớp xương mình đông một lớp băng lạnh, cả người giống như bị chế trụ, vô cùng nặng nề, tốc độ bị chậm lại, vốn dĩ đã tiếp cận được Ảnh Điệp, thân mình lại đình trệ, Ảnh Điệp liền thong thả cách ra xa mấy chục bước.

Ảnh vệ Cửu Anh Tổ am hiểu khống chế, sở trường là hiểu rõ toàn cục, trong thời gian ngắn nhất có thể nhìn ra được nhược điểm của đối phương, đề ra chiến thuật cho ảnh vệ khác trong đội.

Mồ hôi lấm tấm trên thái dương của Ảnh Thất, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, miệng vết thương Diêm Hình sau lưng cũng bắt đầu đau buốt.

Thị vệ vây xem xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ.

“Đúng là quỷ vệ Phi Liêm Tổ.

Phi Liêm Tổ yếu nhất mà cũng có thể ra quỷ vệ, nghe nói ngay cả tiểu cô nương Bạch Trạch Tổ cũng đánh không lại, suốt ngày chỉ biết nhảy nhót bay lung tung trên trời, ai không biết cũng cho rằng Phi Liêm Tổ nuôi một đám bồ câu đưa tin đó……!Phi Liêm Tổ mà cũng muốn đánh với Cửu Anh Tổ, rõ ràng là không biết tự lượng sức, cũng may đối thủ không phải Thao Thiết Tổ, nếu không tên này sớm đã nằm xuống xin tha rồi.”
“Ha ha ha ha quỷ vệ Phi Liêm Tổ? Cái trứng* vô dụng đó thì làm được gì, truyền tin nhanh hơn người khác à? Hay là chạy trốn nhanh hơn một chút, quỷ vệ không ra được chiến trường, cũng không khác gì chúng ta.”
*Tên đầu heo này đang nói tục
“Nói nhỏ một chút……” Một thị vệ trên mặt có nốt ruồi bà mối cười nhạo, “Phi liêm ư, đồ châu chấu, ha ha ha ha.”
Cười được một nửa, bỗng nhiên mông bị ai đó hung hăng đạp một cái, thị vệ nốt ruồi bà mối như chó gặm phân văng xa mười thước, gã che mông quay đầu mắng: “Tên khốn nào dám đá lão tử!”
Lý Uyển thu lại chiếc giày gấm Tứ Xuyên màu tím nhạt, duỗi chân bảo mấy nha đầu bưng trà che nắng phía sau lau bụi trên giày, hừ một tiếng: “Ta thấy ngươi mới giống châu chấu!”
Thị vệ nốt ruồi bà mối im bặt, vừa định quỳ xuống đất xin tha, Lý Uyển một chân đá văng hắn: “Cút xa một chút, đừng lắc lư ở trước mặt ta, xéo qua một bên đi.”

Thị vệ tỳ nữ đang xem náo nhiệt thấy thế tử điện hạ lại đây, thất sắc kinh hãi, vừa định hành lễ, bị Lý Uyển giơ tay ngăn lại, ánh mắt Lý Uyển sáng rực nhìn thân ảnh hắc y lạnh lùng của Ảnh Thất trong Huấn Tràng, thất thần mà xua xua tay: “Không sao, các ngươi cứ tiếp tục xem, ta không trị tội.”
Mấy tên sai vặt mang ghế bành mây tới cho Lý Uyển, dâng lên chén băng bào ướp lê giòn và ngũ cốc, phía đông giăng lên ô dù, phía tây giương quạt phe phẩy, làm thành cái đài xem tuồng khiến cho thế tử gia thoải mái, Lý Uyển phất tay áo ngồi xuống, duỗi chân đá đá mấy kẻ chắn tầm mắt ở phía trước, một bên phe phẩy quạt xếp, một bên thưởng thức phong cảnh Huấn Tràng.

Tiểu ảnh vệ này, ngày đầu nhậm chức đã đánh nhau với người ta rồi, không tồi, quả thực có phong phạm của bổn thế tử.

Ừm…!dáng người không tồi…….!tốt lắm, quả là cực phẩm.

Lý Uyển nâng chén ăn một ngụm băng tán thưởng: “Ừm, không tệ.

Cảnh này mà Lương Tiêu không thấy được, ai, thật đáng tiếc.”
Thiếu gia Lương phủ Lương Tiêu, đệ nhất hồ bằng cẩu hữu của Lý Uyển ở Việt Châu, tương trợ lẫn nhau, tụ tập đánh bạc, một mình đến thanh lâu, nếu ai vắng mặt, tức là có lỗi với kẻ kia.

Lý Uyển nếu là vương của Việt Châu, thì Lương Tiêu chính là bá, lăn lộn khắp nơi, mang theo khí chất Bá Vương tung hoành ngang dọc.

Lương công tử có rất nhiều thú vui, vô cùng phong nhã, cao thủ so chiêu là thứ Lương thiếu gia thích xem nhất, sau khi thắng cuộc, Lương thiếu gia đều đến sờ binh khí của kiếm khách kia, hưởng lây chút khí chất anh hùng, sau đó cao giọng khen một câu: “Kiếm tốt kiếm tốt! Ban thưởng –”
Âm thanh kéo dài ra giống hệt công công, cách hơn ba con phố, không ai không nghe thấy tiếng thưởng này.

Lý Uyển thường giễu một câu: “Ngươi cũng ti tiện quá rồi.”
Từ lúc Lý Uyển chỉ cách còn có trăm bước nữa, Ảnh Điệp đã nghe được động tĩnh, chờ thế tử ngồi ổn định rồi, Ảnh Điệp phân thần liếc một cái, thì thấy toàn bộ ánh mắt của Lý Uyển đều dừng ở trên người Ảnh Thất, trong lòng tấm tắc cảm thán điện hạ quả thật là có mới nới cũ, thừa dịp Ảnh Thất tiếp cận mình, ở bên tai y híp mắt cười nói: “Điện hạ đang nhìn ngươi.”
Ảnh Thất thoáng sửng sốt, nhịn không được phân thần nhìn Lý Uyển, bụng liền ăn một cú, xoay người lui người về sau vài bước, khinh thân rơi xuống đất đứng vững, dưới chân điểm một cái, lại tiến công về phía Ảnh Điệp.

Ảnh Điệp đúng lúc chỉ điểm: “Ảnh vệ thì phải như thế nào? Lấy im lặng làm đầu, ngưng thần tĩnh khí, chuyên tâm, không thể phân thần, huấn điều Ảnh Cung còn chưa rõ sao?”
Ảnh Thất thở phì phò lạnh lùng nhìn Ảnh Điệp đang rất thành thạo, thấp giọng đáp: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Chiến thuật của Ảnh Thất là dựa vào khinh công để kéo thể lực đối phương, nhưng đụng phải ảnh vệ Cửu Anh Tổ khống chế trận cục như Ảnh Điệp, mỗi một nước đi của mình đều có thể hóa giải, ngược lại bắt đầu tổn hao thể lực chính mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.