Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 114
Chương 114: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (lục)
Hai vạn Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đóng quân ở Lạc Dương đã bị Lý Mạt điều đi Yến Kinh mấy hôm trước, trụ sở Lạc Dương chỉ còn lại ba nghìn Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đóng giữ, trong đó một nghìn bộ binh canh giữ ở địa lao Lạc Dương, địa hình địa lao Lạc Dương khúc khuỷu phức tạp, đường đi như mê cung, mà còn xây dựng hai tầng trên mặt đất, ba tầng dưới lòng đất, chiếm diện tích một nghìn năm trăm mẫu, đa phần tội phạm trọng hình giam giữ tại đây, nhóm quỷ vệ bị giam ở tầng dưới cùng của địa lao.
Lúc trước Ảnh Thất vào địa lao tiện thể vứt đá vụn khắp các đường đi ngóc ngách, binh lính tuần tra dẫm lên đá phát ra âm thanh sột soạt, Ảnh Điệp mới có thể nắm rõ tình huống toàn bộ địa lao.
Ảnh Tứ thu lại ánh mắt dò xét chung quanh, nhìn Ảnh Điệp hỏi: “Một tên cai ngục đã chạy mất.
Tình huống bên ngoài thế nào?”
Vành tai Ảnh Điệp khẽ nhúc nhích, hắn híp mắt lắng nghe: “Cai ngục vừa chạy ra ngoài báo tin, giờ tất cả trạm kiểm soát bên ngoài đều bị khóa.”
Ảnh Tứ trầm tĩnh hạ mệnh lệnh: “Khóa bình thường đập một cái là phá được, còn mấy cái khó để Ảnh Lục mở đường, chọn con đường gần nhất nhanh chóng ra ngoài.”
Ảnh Lục ngồi xổm bên cạnh rương khóa, lặng lẽ cầm kiện y phục mặc cẩm cuối cùng dưới đáy rương lên, đây là chiếc váy duy nhất trong những bộ y phục ảnh vệ mà hắn đích thân may, khi đó hắn đã chạy đến rất nhiều tiệm may tham khảo hình dáng váy, cố ý khâu eo váy nhỏ lại.
Diễm tỷ đã mất, từ nay về sau cũng không cần váy nữa.
Hắn gấp bộ y phục ảnh vệ lạnh lẽo lại, ngẩng đầu nhìn Ảnh Điệp, đôi mắt đỏ hoe, sau đó cầm thiết châm đi theo Ảnh Điệp mở đường, mấy cái khóa đơn giản đương nhiên không thành vấn đề với hắn.
“Lục ca nhanh lên…” Thái dương Ảnh Thất rịn mồ hôi lạnh, lòng bàn tay siết chặt song kiếm Tinh Đình cũng thấm mồ hôi, không phải y muốn giục Lục ca vẫn còn đang đắm chìm trong đau khổ, nhưng thực sự để một mình chủ tử ở bên ngoài khiến y lo đến mức trái tim vọt lên cuống họng.
Nếu không phải nhân thủ thật sự không đủ, cho dù kháng mệnh Ảnh Thất cũng sẽ không rời khỏi chủ tử nửa bước, là hộ vệ tùy thân, y đã thất trách nghiêm trọng.
Đợi qua giai đoạn khó khăn này, quỷ vệ vương phủ cần phải thu thêm người mới.
Sắc mặt Ảnh Ngũ tái nhợt cứng đờ, tròng mắt giăng đầy tơ máu, tựa như mấy ngày không ngủ.
Hắn bắt một tên cai ngục, hồng câu chỉ sắc bén trên tay phải hung hăng thọc vào mắt tên cai ngục kia, máu tươi chảy ròng ròng trên cánh tay Ảnh Ngũ.
Cai ngục thảm thiết kêu gào xin tha, hai tay quơ quào dùng hết sức bình sinh muốn đẩy Ảnh Ngũ ra.
Ảnh Ngũ ngồi quỳ trên người cai ngục, tay phải thọc ngoáy trong hốc mắt của gã một cách tàn nhẫn, thấp giọng thở hổn hển hỏi gã: “Ta nhịn thằng già lưu manh ngươi một năm rồi, có phải ngươi thấy lão tử dễ bắt nạt lắm đúng không? A? Thích xem nam nhân à, xuống địa ngục nhìn đi!”
Thi thể của cai ngục bị Ảnh Ngũ chia năm xẻ bảy, cả người Ảnh Ngũ đẫm máu, run rẩy sửa lại cổ áo hơi hở của mình, cài chặt chiếc nút bạc trên cùng.
Ảnh Tứ nắm cánh tay hắn kéo ra ngoài: “Phải đi rồi.”
“Đừng chạm vào ta, mẹ nó toàn một lũ dơ bẩn.” Ảnh Ngũ cực kỳ bực bội vung bàn tay của Ảnh Tứ đang nắm cổ tay mình ra, vội vàng đi ra cửa.
“Kỳ Huyên.” Ảnh Tứ nhíu mày, tiến lên bắt lấy cổ tay Ảnh Ngũ, Ảnh Ngũ quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đầy mỏi mệt: “Ca, sao huynh còn chưa chịu thôi nữa, lằng nhằng gì vậy?”
Trước giờ Ảnh Ngũ lúc nào cũng hoạt bát, chưa bao giờ thấy hắn để lộ vẻ mặt như thế, tâm tình sa sút đến cùng cực, vì hoàn cảnh và thân phận nên không thể giãi bày những ấm ức trong lòng, đành phải chôn vùi tất cả mệt nhọc vào sâu trong lòng, nhưng không giấu nổi qua ánh mắt.
Trước giờ toàn là Ảnh Ngũ an ủi người khác, những gì hắn dành cho họ chính là sự lương thiện và cảm thông đáng quý trong thế giới tình cảm của ảnh vệ, hắn tựa như một mặt trời nhỏ, lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ cứu vớt cuộc đời người khác.
Nhưng lúc sa lầy lại không cứu vớt được chính mình.
Ảnh Tứ cảm thấy đệ đệ được mình bảo hộ chu đáo từ khi mới sinh ra giờ hẳn là thất vọng với mình lắm.
Lúc Ảnh Ngũ sợ hãi bất lực không thể chết nhất Ảnh Tứ lại không ở bên cạnh hắn.
Ảnh Ngũ thật sự cảm thấy rằng, Ảnh Thất ở trong lòng chủ tử không giống với mọi người, là ái nhân độc nhất vô nhị, nhưng ở trong lòng Ảnh Tứ, chủ tử còn quan trọng hơn cả người đệ đệ ruột này.
Ảnh Ngũ trân trọng tất cả mọi người, chủ tử không thể thay thế, ca ca như hình với bóng, huynh đệ đồng sinh cộng tử, nhưng điều bất lực nhất là không ai thương hắn, không ai coi hắn là quý giá nhất cả.
Nhóm quỷ vệ mở đường máu xông ra khỏi địa lao, khoảnh khắc được hít thở bầu không khí trong lành lâu lắm rồi không cảm nhận được xen lẫn những đóa hoa tuyết, đám mây đen trong lòng họ đã tan đi một nửa.
Lý Uyển nhảy khỏi đài quan sát, cầm cung long cốt đi tới, ngoại bào thêu hoa văn bạch mẫu đơn đã dính máu, mái tóc đen tuyền biến thành màu trắng, bay phất phơ trong gió tuyết.
“…” Lúc Ảnh Điệp thấy dáng vẻ này của Lý Uyển, nhất là khi tận mắt nhìn thấy tiểu điện hạ được hắn che chở từ nhỏ lại biến thành bộ dạng tiều tụy thế này, chén trà sứ trắng trong tay bị hắn bóp vỡ nát.
Đôi đồng tử trắng tuyết lúc nào cũng ôn hòa nhàn nhã khẽ híp lại thành một đường, kinh ngạc trong mắt dần dần hóa thành đau lòng và phẫn nộ kiềm nén.
Một năm này, chủ tử tang thương rất nhiều.
Đôi bàn tay gầy guộc lộ rõ khớp xương trông vô cùng ốm yếu nhẹ nhàng vươn về phía bọn họ, nhẹ giọng nói: “Đến đây với bổn vương nào.”
Thấy chủ tử tươi cười, Ảnh Ngũ mím môi, ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Trong nháy mắt hắn suy nghĩ rất nhiều —
Chủ tử thật sự đáng để cho mọi người dâng hiến những điều tốt nhất của mình cho hắn, thanh xuân, trung thành, kể cả tính mạng.
Thật ra bọn họ cũng hiểu rằng bản thân mình vốn là một quân cờ.
Chưa từng bị người chơi cờ vứt bỏ, thật sự là quá tốt.
Ảnh Thất vội vàng trở lại bên người chủ tử, đôi tay chấp kiếm cảnh giác nhìn Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đang từ từ bao vây bọn họ, thấp giọng quan tâm: “Vương gia, có bị thương không?”
Lý Uyển vuốt ve đường vân trên cung long cốt, chậm rãi nói: “Bảo bối yên tâm.”
Các quỷ vệ còn lại theo Ảnh Tứ chỉ huy, mỗi người thủ một góc, bảo vệ Vương gia ở bên trong.
Lý Uyển huýt một tiếng gọi Ô Vân Dịch tới, xoay người lên ngựa, từ ống đựng tên quải sau lưng rút bảy châm tiễn bôi độc, cài lên dây cung, híp mắt nhắm vào Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đang từ từ bao vây bọn họ, thấp giọng hạ lệnh: “Giải quyết càng sớm càng tốt, theo bổn vương đến Yến Kinh.”
“Rõ!”
Sau khi đồng thanh đáp lời, Ảnh Tứ giơ roi da, trường tiên Mặc Ngọc uốn lượn trên lan can của đài quan sát, hắn mượn lực roi da nhảy lên đài, dùng thủ thế và tiếng roi vang truyền mệnh lệnh cho từng quỷ vệ.
Ảnh Ngũ vẫn đảm đương vị trí tiên phong cận chiến, mặc dù bị trọng hình, động tác vẫn hoàn toàn mạnh mẽ như trước đây, chiêu nào chiêu nấy vô cùng tàn nhẫn, hồng câu chỉ lão luyện bẻ gãy cổ những kẻ đứng gần hắn, hoặc nhẹ nhàng móc thẳng vào yết hầu đối phương, phát huy khí thế báo đạo của Thao Thiết Tổ Ảnh Cung một cách nhuần nhuyễn, đủ để lấy một địch trăm.
Khi hắn dừng lại, xung quanh hắn là một vòng tròn xếp đầy thi thể, hai bàn tay quải Hồng Phong đang rỉ máu, hắn nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó ngoắc tay với đám Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ sắc mặt trắng bệch đứng xung quanh: “Tới đây, lên hết đi.”
Đêm dài, gió tuyết nổi lên dữ dội, tiếng gió gào thét cuốn theo những đóa hoa tuyết trắng xóa, trên mặt đất phủ một lớp tuyết dày, che đi sắc màu chết chóc đỏ rực.
Lý Uyển nhìn trời, ghìm ngựa quay đầu bảo: “Trời không còn sớm nữa, đi.”
Ô Vân Dịch chở Lý Uyển đạp tuyết lao đi, mấy hắc y quỷ vệ xuyên qua những vách đá trong rừng bám theo sít sao, thỉnh thoảng kinh động một đàn quạ trên cây, chúng vỗ cánh bay lên che khuất bóng trăng tròn.
Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đóng giữ bên trong Lạc Dương nhận được tin có người cướp ngục, lập tức phái mấy trăm binh lính tinh anh truy sát bọn họ, Ảnh Tứ quay đầu lại nhìn đám truy binh ở phía sau, có rất nhiều cung tiễn thủ ở trong đó, mưa tên hỗn độn, chỉ sợ sẽ làm chủ tử bị thương.
“Ảnh Điệp, dọn sạch chúng đi.” Ảnh Tứ dùng thủ thế truyền mệnh lệnh.
Ảnh Điệp ngứa ngáy nãy giờ, lúc trước ở Lĩnh Nam Tàng Long Thất Lĩnh, chủ tử không cho hắn để lộ thực lực, hắn vẫn canh cánh trong lòng mãi.
Kiếm Phi Hàn chậm rãi hóa hình trong tay Ảnh Điệp, giữa trời tuyết giá rét, bỗng nhiên Ảnh Điệp xoay người quỳ một gối xuống đất, mạnh mẽ cắm kiếm Phi Hàn xuống lớp băng dày trên mặt đất.
Trong phút chốc, lấy Phi Hàn làm tâm điểm, vô số băng lăng dài chừng một trượng đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, cấp tốc lan đến dưới chân truy binh, băng lăng từ dưới đất đâm lên chân bọn chúng, cung tiễn thủ cầm đầu bị băng lăng xuyên vào bụng thủng ngực, máu tươi trào ra lập tức đông cứng lại, sắc mặt cung tiễn thủ cứng đờ trong thời gian cực ngắn, hóa thành một khối băng.
Vô số băng lăng đáng sợ từ dưới đất ào ào mọc lên, chỉ cần tiếp xúc với khí lạnh, từng tấc da thịt sẽ đông cứng rồi tróc ra tại chỗ, chỉ kịp nghe những tiếng kêu rên thảm thiết, trong nháy mắt dường như âm thanh cũng đông lại.
Nghe đồn tổ tiên của Bạch Mai Lĩnh là một nữ tử quê ở Tuyết Nguyên, thông hiểu vu thuật Cực Hàn, vì thế bị người ta đuổi đi, sau nàng gả cho một nam tử họ Bạch, đặt chân đến Bạch Mai Lĩnh, sinh con đẻ cái, con cháu đời sau toàn là những người tóc trắng mắt trắng, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, an cư một góc.
Một trận lửa lớn ở Bạch Mai Lĩnh mấy năm trước, thứ mà người ta gọi là chọn lọc tự nhiên, chỉ mình Ảnh Điệp sống sót, ngọn lửa gần như nuốt chửng cả bầu trời vậy mà không mảy may tiếp cận được hắn.
Hắn không bao giờ quên, lúc mình cô đơn ngồi dưới Bạch Mai Lĩnh hóa thành tro tàn, một đứa trẻ xinh đẹp để tóc dài từ xe kiệu của Tề Vương lon ton chạy đến trước mặt mình tò mò hỏi chuyện.
Điện hạ đúng là khiến người người yêu thích, từ bé đến lớn đều như vậy cả.
Hắn chứng kiến điện hạ lớn lên, Ảnh Điệp không cho phép bất kì ai khi dễ tiểu vương tử nhà mình, cùng với lão Vương gia nuông chiều điện hạ.
Một năm này ở địa lao, hắn chưa từng nghi ngờ việc điện hạ sẽ đến cứu bọn hắn ra ngoài, bản tính Ảnh Điệp nhàn nhã, vốn không có ý định làm hộ vệ cho quý nhân, lòng trung thành phải trả giá của hắn tất cả đều là vì điện hạ xứng đáng.
Một đường bôn ba xóc nảy, sau mấy ngày cũng vào địa phận Yến Kinh.
Lý Uyển đã sắp xếp một gian lầu các rộng rãi cách thành Yến Kinh ba mươi dặm, lửa than cháy rực trong lầu các, tủ gỗ chứa đầy dược liệu và nguyên liệu nấu ăn, để bọn họ nghỉ ngơi chữa trị.
Vào lầu các, hơi ấm lan tràn khắp cả người.
Lý Uyển hà hơi vào lòng bàn tay, đứng trước chậu than hơ hơ vài cái, tiện thể kéo tay Ảnh Thất qua xoa cho ấm, lúc này mới mệt mỏi ngồi xuống góc tường, buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, há miệng ngáp một cái.
Hắn ngước mắt nhìn mấy quỷ vệ, kinh ngạc nói: “Đứng đó làm gì? Không mệt hở? Ngồi đi, lấy thịt khô với lương khô xuống nướng luôn, ở trên tủ đó.”
Nhóm quỷ vệ có hơi chật vật, mọi người tuân thủ quy củ không dám thất lễ, lấy đồ Vương gia bảo đưa đến trước mặt hắn.
Khuỷu tay của Lý Uyển bá cổ Ảnh Thất, hắn xếp bằng ngồi trên mặt đất, ném mấy miếng thịt khô vào chậu than, ngước mắt nhìn bọn họ, cười phốc một tiếng: “Được rồi, giờ mà còn Vương gia Vương giếc gì nữa, ngồi đi ngồi đi, chủ tử của các ngươi cũng đâu phải sa sút chật vật, coi như ở Kiếm Chủng cùng ăn cùng chơi với ta đi.”
Mọi người ngơ ngác, cẩn thận ngồi vây quanh chậu than, ánh lửa ấm áp nhảy nhót trong căn lầu gác chật hẹp, hắt lên gương mặt tuấn tú dịu dàng của Vương gia.
Mấy ngày nay chân Ảnh Thất cơ hồ không chạm đất, bôn ba làm nhiệm vụ cho chủ tử, hai ba tháng liên tiếp không được nghỉ ngơi đàng hoàng, đêm chỉ chợp mắt một hai canh giờ, những lúc bận rộn càng không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ được thả lỏng một chút, còn ngồi trước chậu than ấm áp dễ dịu nên rất dễ buồn ngủ.
Hơn nữa được chủ tử ôm ấp, vừa an toàn vừa an tâm, Ảnh Thất tựa vào vai Lý Uyển, mí mắt sụp xuống.
Lý Uyển nhẹ nhàng đỡ đầu Ảnh Thất, để cho y dựa thoải mái một chút.
Gần đây liều mạng sai sử Tiểu Thất, giờ đứa nhóc này hẳn là mệt lắm rồi.
Mới đầu không ai lên tiếng, Ảnh Ngũ bình thường náo nhiệt nhất cũng yên tĩnh ôm chân ngồi bên cạnh Lý Uyển.
Ảnh Ngũ nhìn Ảnh Thất đang tựa vào vai chủ tử gật gà gật gù, nuốt nước miếng một cái, cẩn thận vươn bàn tay chồng chất vết thương dính đầy máu khô nhẹ nhàng chạm vào ống tay áo chủ tử.
Đột nhiên hắn giật mình, hắn thực sự không dám làm càn như Ảnh Thất.
Không ngờ bàn tay chưa kịp rút về đã bị Lý Uyển nắm lấy, Lý Uyển nhíu mày quan sát Ảnh Ngũ: “Ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi? Cả buổi không nói chuyện chẳng giống ngươi chút nào.”
Ảnh Ngũ lúng túng rút tay về, thử liếc nhìn Ảnh Thất một cái, phát hiện Ảnh Thất đang dựa vào chủ tử mở to mắt nhìn mình.
“Ta! Ta không muốn cướp chủ tử của ngươi đâu!” Ảnh Ngũ buột miệng thốt ra, bỗng nhiên hắn sửng sốt, vội vàng che miệng lại.
Ảnh Tứ bị câu nói đột ngột của Ảnh Ngũ làm cho chấn động, trái tim như bị dao đâm một cái, hắn đau lòng xoay đầu nhìn chỗ khác.
Lý Uyển nhướng mày a một tiếng: “Sao vậy, tật xấu gì đây.”
“Nói cho bổn vương biết Lý Mạt đã hành hạ các ngươi như thế nào?” Lý Uyển vừa cầm thanh sắt kéo miếng thịt nóng hổi trong chậu than vừa nói, “Cả bổn vương hắn cũng dám đánh, chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình với các ngươi.”
Ảnh Ngũ nhỏ giọng trả lời: “Ca ta…!Ảnh Tứ bị thương nặng, bị dụng hết tất cả đại hình, ngón tay và…!chân, chân bị thương nặng.”
Lý Uyển giương mắt nhìn Ảnh Tứ, Ảnh Tứ cúi đầu, khuôn mặt không chút cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Thuộc hạ không sao.”
Lý Uyển biết thừa cái tính tình của Ảnh Tứ, dù cận kề cái chết, chỉ cần còn đứng dậy được thì sẽ không thể nhìn ra điều gì khác thường trên mặt của hắn.
Lý Uyển lại hỏi Ảnh Ngũ: “Ta thấy ngươi bị thương nặng, cởi y phục ra cho ta nhìn thử.”
Ảnh Ngũ cắn môi, sao đó cởi áo cho Vương gia nhìn vết thương.
Trước ngực có một dấu bàn ủi mới, da thịt còn đỏ ửng, đã sinh mủ, đừng nói đến vô số lỗ kim vết đao trên người của tiểu ảnh vệ có khuôn mặt non nớt này, đúng là khiến cho người khác kinh hãi.
Ảnh Thất cũng có hơi sợ hãi.
Nếu không phải lúc đó trước khi cửa kịp đóng lại, thống lĩnh nhân cơ hội thả mình ra, tất cả những vết thương này sẽ ở trên người mình, dù sao mình cũng là người thân cận với chủ tử nhất.
“Ha, trời đất quỷ thần ạ, may đấy.” Lý Uyển hít một hơi thật sâu, cầm miếng vải thấm thuốc trị bỏng chấm lên ngực Ảnh Ngũ, “Ta với không tới, tự ngươi giữ đi.”
“Tất cả thuốc của vương phủ đều ở đây, các ngươi coi mà dùng, bổn vương không có rành dược lý.” Lý Uyển lại hỏi Ảnh Tứ, “Ngươi cẩn thận chân mình nhé, giờ mà què là ta nuôi không nổi đâu, nói không chừng sau này các ngươi phải ra ngoài xin cơm với bổn vương, vừa khéo cái chân què của ngươi có thể rũ lòng thương xin được nhiều hơn đó.”
Ảnh Tứ quay đầu đi, khẽ hừ một tiếng.
Lý Uyển lần lượt hỏi thăm thương thế của từng quỷ vệ, nhân tiện trêu ghẹo vài câu với mọi người.
Thật ra hắn đã âm thầm ghi nợ, từng vết thương trên người mỗi quỷ vệ đều khắc sâu vào lòng hắn, mai sau sẽ trả một lượt.
“Ăn no rồi thì nghỉ ngơi chút đi.” Lý Uyển đẩy thanh sắt treo thịt khô đến trước mặt các quỷ vệ, xé một miếng cho Tiểu Thất ăn, ngón tay quẹt qua thịt vụn trên môi Ảnh Thất, nhỏ giọng an ủi, “Ở với bổn vương, vất vả rồi.”
Ảnh Thất ngậm miếng thịt chủ tử nhét vào miệng mình, nhớ huấn điều Ảnh Cung lúc ăn không được nói chuyện, y mở to hai mắt nhìn Lý Uyển, lắc đầu.
Có thể cùng chủ tử vào sinh ra tử vinh quang biết bao nhiêu, y vô cùng quý trọng, chỉ là y đau lòng cho chủ tử, từ nhỏ đến lớn chưa có một khắc nào thực sự được tiêu dao tự tại cả.
Lý Uyển cúi đầu hôn lên đôi mắt y, vén sợi tóc mai trên trán Ảnh Thất ra sau tai: “Sau khi ta bị giam lỏng, Khiếu Lang Doanh cũng bị hạ chỉ không được phép động đến, bây giờ binh phù Khiếu Lang Doanh trong tay ta không thể hạ lệnh cho bọn họ được, ta phải vào hoàng cung một lần.
Đợi Lý Mạt xông vào Yến Kinh chúng ta lập tức lên đường.”
Ảnh Thất khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Ngươi cũng ngủ một lát đi, mệt quá thì nằm xuống đất.” Hai người ngồi trong bóng tối của lầu các, Lý Uyển kéo Ảnh Thất vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng y, “Ngủ đi.”
Được chủ tử chăm như em bé nên Ảnh Thất có hơi xấu hổ, vành tai y đỏ lựng, lợi dụng bóng đêm không ai nhìn thấy mạnh dạn nắm lấy ngón tay của Lý Uyển.
Dù sao đây cũng là người mà bọn họ muốn bảo vệ mà.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Ngũ đừng buồn nha, em là mặt trời nhỏ của các chị đó.