Tuân Mệnh

Chương 113


Đọc truyện Tuân Mệnh – Chương 113


“Đối với bọn họ, chủ tử tồn tại, bóng mới tồn tại.

Nhà của bọn họ nằm trong lòng bàn tay chủ tử, mang cả thanh xuân tươi đẹp tẫn hiến cho người, thiên ngôn vạn ngữ, đọng lại hai từ Tuân mệnh.”
Chương 113: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (ngũ)
Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đóng giữ ở Lạc Dương nhận được tin tức Ám Bi giục ngựa ngày đêm truyền tới, gia tăng canh phòng địa lao Lạc Dương, lập tức hành hình năm ảnh vệ Tề Vương phủ đang bị giam trong nhà lao trọng hình.
Ám Bi không kịp đích thân chấp hình, bỏ mệnh lệnh chạy như bay đến phủ Tề Vương ở Việt Châu, lúc hắn tiến vào địa phận Trung Nguyên thì nhận được tin rằng phủ Tề Vương đêm nổi lửa lớn, Tề Vương sống chết không rõ.
Nếu Lý Uyển thừa loạn bỏ chạy, tất sẽ gây phiền phức cho chủ tử nhà mình, chủ tử mười năm mài kiếm sắc, chưa một lần thử dùng[1], nghiệp lớn thiên thu há có thể để hắn cản đường.
[1] Mười năm mài kiếm sắc, chưa một lần thử dùng (十年磨一剑霜刃未曾试): hai câu trên trích trong bài thơ Kiếm khách của Giả Đảo (bản dịch thơ của Trương Việt Linh).
Hắn một đường giục ngựa nhanh chóng quay về Việt Châu, Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ canh gác phủ Tề Vương chối bỏ trách nhiệm, nói rằng mình không lơ là nhiệm vụ, chẳng qua thời tiết khô hanh, gió thổi mạnh, thế là lửa nổi lên.
Ám Bi vọt vào tìm kiếm trong đống đổ nát cháy rụi, phủ Tề Vương này đã bị thiêu thành một đống hỗn độn, dù cho có tìm được thi thể Tề Vương, chỉ sợ cũng chỉ còn mỗi đống than, chủ tử nhà mình đa nghi, cầm một nắm than giải thích thế nào với chủ tử, đến lúc đó không biết chủ tử lại trừng phạt mình thế nào nữa.
Nếu thật sự thất lạc Tề Vương gia, sống lưng Ám Bi rét lạnh, e là chủ tử sẽ ném mình vào hầm rắn làm mồi cho chúng mất.
“Ám Bi đại nhân! Tìm được Tề Vương gia rồi!” Hai Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ dìu một bạch y công tử đang hôn mê đi tới, mừng rỡ kêu to.
Ám Bi thở phào một hơi, nhanh chóng bước qua nhìn thử, cẩn thận nâng cằm hắn lên, mắt hoa đào môi mỏng, diện mạo vừa tuấn mỹ vừa gian xảo, đích thị là Tề Vương Lý Uyển.
Hắn kiểm tra mạch đập, lột thử da mặt Lý Uyển đang hôn mê, sau khi xong xuôi thì dặn dò: “Chăm sóc tốt Tề Vương gia, nhốt lại, đừng để hắn chạy.”
“Rõ, đại nhân.”
Doãn Mi Vô đeo mặt nạ da người của Tề Vương gia víu lấy khuỷu tay Ám Bi, lặng lẽ mở mắt nhìn chung quanh.

Thuật dịch dung của hắn chưa từng có người nhìn thấu, cho dù dùng cái mặt này đi lừa sư huynh hắn cũng vô cùng chuẩn xác.

Doãn Mi Vô bị mấy Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ nhốt trong một khách điếm, canh phòng nghiêm ngặt, lại sợ thân thể Tề Vương gia mới được cứu ra từ đám cháy quá yếu ớt, chịu khó sai người bưng chút rau thịt trái cây đến, còn gọi lang trung tới bắt mạch.
Vì thế Doãn Mi Vô làm thế thân cho Lý Uyển nhàn rỗi vô cùng.
Chỉ là thỉnh thoảng soi gương lại thấy không công bằng chút nào, gương mặt của vị Tề Vương điện hạ này thực sự tuấn tú, khiến cho Doãn hồ ly rất khó chịu, nhìn gương đồng chửi rủa nửa canh giờ.
Ám Bi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, lo lắng Ảnh Thất còn thong dong ở bên ngoài sẽ gây bất lợi cho chủ tử nhà mình, đành phải ngựa không dừng vó chạy ráo riết về kinh thành phục mệnh cho Lý Mạt.
Vì đại quân khởi hành trước thời hạn, sợ giữa đường bị bão tuyết cản trở, Lý Mạt dẫn đầu năm vạn khinh kỵ binh mặc tinh giáp thẳng tiến Yến Kinh, mười vạn đại quân bọc hậu, số quân còn lại trấn thủ Lĩnh Nam, phòng ngừa Man tộc biên cảnh tấn công.

Ngọn lửa ấy đã thiêu rụi một đoạn quá khứ đè nén của Tề Vương phủ, thiêu cả người thiếu niên đã từng cô độc và kiêu ngạo, giữa màn mây đêm rực cháy như truyền đến tiếng loan phượng kêu khóc.

Lý Uyển mặc vương phục tuyết trắng, giục ngựa lao ra khỏi làn khói trắng cuồn cuộn, bóng dáng Ảnh Thất thoắt ẩn thoắt hiện giữa rừng cây loang lổ, bám theo Lý Uyển nhanh chóng rời khỏi Việt Châu.
Văn điệp thông quan đã bị Lý Mạt cướp lấy, Ảnh Thất rút thanh nhuyễn kiếm nhẹ nhàng lặt đầu tướng lĩnh thủ thành Việt Châu, một đường vẩy máu tươi đạp lên thi thể hộ tống chủ tử xuất quan.
Mây đen giăng kín, vài bông tuyết trắng đáp trên đầu vai phủ áo lông chồn trắng của Lý Uyển, Ảnh Thất xoay người nhảy lên tường thành, mũi chân nhẹ điểm trên bông tuyết mềm mại, thoáng cái đã bay lên tường thành dùng kiếm chặt đứt xích sắt, cửa thành chậm rãi rơi xuống, Ô Vân Dịch phì phì cái mũi, ngửa mặt lên trời hí vang, chở Lý Uyển lao ra khỏi thành.
Ảnh Thất nhảy khỏi tường thành cao mười trượng, Lý Uyển bắt lấy tay y, kéo Ảnh Thất ngồi lên lưng ngựa, ghìm cương ôm y vào lòng.
“Đến Lạc Dương, đón đám nhóc về nhà.” Lý Uyển gác cằm lên vai Ảnh Thất, cánh môi mỏng chạm vào vành tai lạnh lẽo của y, nhếch miệng nói “Bảo bối, đập nồi dìm thuyền tử chiến đến cùng, bổn vương đốt cả vương phủ, hai bàn tay trắng, thành kẻ nghèo hèn.

Nói trước là ta không có nhà đấy.”
Ảnh Thất tháo găng mặc cẩm, chà xát lòng bàn tay sau đó áp lên mu bàn tay Lý Uyển sưởi ấm.
Đối với bọn họ, chủ tử tồn tại, bóng mới tồn tại.


Nhà của bọn họ nằm trong lòng bàn tay chủ tử, mang cả thanh xuân tươi đẹp tẫn hiến cho người, thiên ngôn vạn ngữ, đọng lại hai từ Tuân mệnh.
Thân là kỳ tài tung hoành giang hồ, lại cúi đầu cam nguyện tín ngưỡng một người, dành những năm tháng rực rỡ hóa mình thành đao kiếm quỷ mị của chủ tử, giấu đi sắc bén, lúc xuất vỏ sấm vang chớp giật.
Ai bảo ảnh vệ là chó săn, có người trân trọng, cũng có người không hiểu ảnh vệ là thế nào.
Bọn họ là cái bóng trung thành, cũng là ánh sáng chiếu rọi trong đêm tối.
Suốt dọc đường vó ngựa chẳng dừng, ráo riết chạy đến Lạc Dương, đợi đến lúc tuyết trắng như tang, ban cho Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh dải lụa trắng treo cổ.

Lâu lắm rồi Lạc Dương mới đón trận tuyết lớn như vậy.

Những trận hoa tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, đài quan sát của địa lao Lạc Dương phủ một lớp tuyết dày cộm, có hai tên lính gác vác kèn lệnh tuần tra xung quanh.
Tuyết rơi dày đặc át đi tiếng ồn ào ở thế giới bên ngoài, chỉ nghe mỗi tiếng bước chân nhịp nhàng của lính tuần tra, cờ đỏ bên trong viên môn đón gió bay phấp phới.
Một tên lính gác cường tráng chà xát y phục ẩm ướt của mình, lẩm bẩm: “Sao năm nay lạnh thế, mấy năm rồi chưa thấy tuyết lớn như vậy.”
Một tên lính gác khác mở nắp bầu rượu hớp hai ngụm: “Triều đình ấy mà, sắp đổi rồi, cả ông trời cũng biết.”
Lính gác cường tráng chà mặt, sau đó kề sát vào đồng bạn thì thầm: “Hôm trước thúc thúc của ta làm ăn ở kinh thành có mang vài món mới về, ta thử rồi, sướng lắm, muốn chơi thử không?”
Lính gác kia nghiêng đầu lắng nghe nghe: “Nói đi?”
Lính gác cường tráng lấy một bao giấy nhỏ từ đai lưng, hắn mở ra, bên trong là một ít bột phấn, cười gian xảo: “Tuyết lan hương, là lấy hoa lan tuyết ở đất Lĩnh Nam bào chế thành thuốc, hít cái này còn hưng phấn hơn nhai hoa lan tuyết khô nhiều.”
“Ồ, thần kì vậy sao…!Ta thử xem…”
“Thử đi, nghe nói thịnh hành ở Lĩnh Nam lắm, trong quân đội không có nữ nhân cũng chẳng có thức ăn, lúc rảnh rỗi các huynh đệ đều lấy ra hít.”

Đương lúc thì thầm, dường như có tiếng gió xẹt qua tai, một mũi tên khắc hoa văn mẫu đơn lặng lẽ xuyên qua tầng lớp tuyết xé không lao tới, như rắn độc thè lưỡi, mũi tên đó xuyên qua yết hầu tên lính gác cường tráng, ngay cả tiếng kêu cũng không kịp bật thốt ra khỏi miệng, lập tức mất mạng.
Sắc mặt tên lính còn lại trắng bệch, hắn nhanh chóng cầm kèn lệnh bên hông đặt lên môi, phồng má vừa định thổi, lại là một mũi tên mẫu đơn im hơi lặng tiếng bay qua miệng kèn xuyên thủng khoang miệng người nọ, trực tiếp bịt miệng hắn, lính gác kia giãy giụa hồi lâu, cũng không kịp phát ra âm thanh nào.
Thi thể gục trên đài quan sát cao vời vợi.
Lý Uyển xuất hiện giữa trời tuyết bay bay, tay cầm cung long cốt Loan Nguyệt, lưng đeo ống đựng châm tiễn[2], nhanh chóng leo lên đài quan sát, đá văng hai thi thể lính gác, xoay người ngồi trên mép bệ đá bên cạnh, tựa vào lan can gỗ, đôi mắt hoa đào nheo lại, cài hai mũi tên lên trường cung, nhắm vào hai tên thủ vệ đang canh gác địa lao.
[2] Châm tiễn: mũi tên mỏng như kim châm.
Châm tiễn đặc chế được bôi một lớp độc sương trắng, thân tên cực mỏng, tiếng xé gió gần như bị át bởi âm thanh gió tuyết, vũ tiễn trắng tựa màu tuyết, mắt thường rất khó nhìn thấy mục tiêu cực nhỏ lao giữa trời tuyết trắng xóa như vậy.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng buông lỏng, hai châm tiễn khắc mẫu đơn rời cung vọt đi, ngay lập tức đâm xuyên cổ họng của hai tên thủ vệ cách hàng chục trượng, bọn chúng lập tức ngã xuống đất, một luồng bóng đen xẹt qua, Ảnh Thất lặng lẽ tiếp hai thi thể, nhấc chân đá tuyết đọng, sau đó xoay người bước vào cửa địa lao.
Lý Uyển tựa người lên đài quan sát, từ trên cao nhìn xuống những binh lính tuần tra bên dưới vẫn chưa phát hiện ra bọn họ, khóe miệng nhếch lên, khẽ thì thầm: “Bọn nhóc à, ra ngoài hít thở không khí đi.”
Âm thanh dịu dàng truyền đến tai Ảnh Điệp.
Vành tai Ảnh Điệp khẽ nhúc nhích, hắn liếm môi, lười biếng nói: “Các huynh đệ, dậy làm việc nào.”
Ảnh Lục nghe vậy, lập tức thô bạo đá vào vách tường đá một cái.
Tiếng động này lớn đến nỗi truyền đến ngục giam của Ảnh Tứ, đột nhiên đôi mắt lạnh lùng của Ảnh Tứ mở ra, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc, hắn từ từ đứng dậy, chậm rãi kéo căng xích sắt đang trói chặt tứ chi của hắn, hắn dãn gân cốt, hai tay kéo mạnh một cái, xích sắt lập tức đứt đoạn, khoen sắt văng tung tóe lên vách tường đá xẹt ra tia lửa.
Ảnh Tứ xoay người nhảy lên, vung cước đá vào ổ khóa ngục giam, trực tiếp đá đứt ổ khóa cỡ ba ngón tay, lạnh lùng bước ra ngoài.
Thủ vệ địa lao Lạc Dương nhận được mệnh lệnh hành quyết năm ảnh vệ Tề Vương phủ, lập tức sai người chấp hình, mấy gã cai ngục đã nhắm trúng Ảnh Ngũ từ lâu, một vài tên đến kéo Ảnh Ngũ vào hình phòng, định chia nhau hưởng dụng tiểu tử trắng nõn này trước rồi mới giết, đứa trẻ này lúc bị tra tấn la lớn như vậy, lát nữa sướng quá rên lên hẳn là cũng quyến rũ lắm.
Ảnh Ngũ bị trói trên hình giá, sắc mặt trắng bệch vì đau đớn và sợ hãi, tù phục rách nát, lộ ra vết thương chồng chất trên ngực bụng, trước ngực còn có một vết bỏng bàn ủi còn mới cóng.
Hắn cúi đầu, sợi tóc che đi đôi mắt, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Chủ tử…!Chủ tử sẽ đến cứu chúng ta…
Ca ca nói, chờ thêm một ngày nữa.
Thật ra một năm này, những khi Ảnh Ngũ gần như gục ngã, Ảnh Tứ đều nói với hắn rằng, chờ thêm một ngày nữa, ngày mai chủ tử sẽ đến thôi.
Hắn chọn tin tưởng ca ca ngày này qua ngày khác.
Cai ngục xoa tay mon men tới gần Ảnh Ngũ, từ vòng eo mảnh khảnh của hắn lần mò xuống dưới.

“Mẹ nó ngươi cút cho ta! Đệt mẹ, cách xa lão tử ra! Cút! Cút! Mẹ nó đừng có đụng vào lão tử! A! — Ca! Ca!” Cả người Ảnh Ngũ cứng đờ, hắn vùng vẫy kịch liệt, liều mạng muốn tránh né mấy bàn tay dơ bẩn kia.
Ầm một tiếng, cửa sắt hình phòng bị một cước đá văng, Ảnh Tứ đỏ mắt xông vào, trực tiếp lôi đầu một tên cai ngục đè vào chậu hung bàn ủi sắt đỏ rực, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong chậu phát ra âm thanh xèo xèo kèm với mùi thịt cháy khét.
Ảnh Tứ quăng tên cai ngục bị nướng sống xuống, bắt lấy tên đứng gần Ảnh Ngũ nhất, bàn tay trái bị khuyết một đoạn ngón út mang theo vết bỏng lớn siết lấy cổ tên nọ, cho đến khi tròng mắt gã lồi ra, cái đầu rũ xuống, xương cổ bị bóp nát.
“Kỳ Huyên.” Ảnh Tứ cau mày tháo xích trói trên hình giá, ôm Ảnh Ngũ xuống.
Ảnh Ngũ ôm lấy cổ Ảnh Tứ, cả người run lẩy bẩy, cắn răng hung tợn nói: “Ca! Mẹ nó đám trâu già này muốn ** ta!”
Ảnh Tứ cúi đầu, đôi môi hờ hững chạm vào mi tâm Ảnh Ngũ.
“Chủ tử đến rồi, cùng ca ra ngoài thôi.”
Ảnh Ngũ khẽ giật mình, cắn môi run rẩy bò dậy: “Đi, đi! Mẹ nó!”
Ảnh Điệp nhẹ nhàng thổi khí về phía ổ khóa ngục giam, một lớp sương trắng từ từ đông lại, sau đó phát ra âm thanh răng rắc, gõ nhẹ một cái, ổ khóa băng rơi xuống, cửa ngục mở toang.
Động tĩnh phía ngục giam trọng hình kinh động rất nhiều binh lính tuần tra, tất cả bọn chúng đều chạy hết về phía bên này.
Không ngờ rằng đột nhiên có vô số độc trùng bò ra từ khe hở của một gian ngục trọng hình, con rết to cỡ cánh tay, bò cạp độc to cỡ bàn tay, con cóc có độc ở sau lưng, trên lưng bọn chúng khắc chú văn màu vàng, nơi nào độc trùng đi qua, một tấc cỏ cũng khó mọc, rất nhiều binh lính tuần tra trúng độc ngã xuống đất.
Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng không dứt trong địa lao, hết đợt này đến đợt khác.
Một làn khói độc phả ra từ gian ngục giam giữ Ảnh Sơ, ổ khóa cửa ngục bị khói độc ăn mòn, hóa thành một bãi cặn.
Ảnh Sơ chậm rãi bước ra khỏi nhà lao.
Vách tường truyền đến tiếng bước chân cực nhanh, Ảnh Thất ném cái rương bị khóa mà y trộm từ kho hàng của địa lao tới trước mặt các quỷ vệ: “Mau lên, một mình chủ tử đang đợi bên ngoài.”
Ảnh Lục tìm một cây châm nhỏ, lần lượt chọc từng cái ổ khóa, nắp rương mở toang, tất cả y phục vân cẩm đen tuyền và vũ khí của nhóm quỷ vệ đều ở trong đó.
Y phục mặc cẩm gồm áo trong và áo ngoài, đai trán bảo hộ, găng tay dài, đôi ủng gấm giấu lưỡi dao, đai Bách Nhận, qua ba lần cải tiến của Ảnh Lục, từng lớp áo lót bên trong đều được dệt bằng thảo dược cầm máu quý giá, giữa hai lớp áo được lót một lớp giáp mềm bảo hộ chắc chắn, lớp áo vân cẩm đen ngoài cùng thêu hoa mẫu đơn trắng Tứ Xuyên, từ trên xuống dưới của bộ y phục mặc cẩm này đều có công dụng chữa thương kiêm bảo hộ.
Ảnh Ngũ quải hồng câu chỉ lên, lau vết máu trên khóe miệng.
Ảnh Tứ lạnh lùng hạ lệnh: “Vương gia có lệnh, tiêu diệt trụ sở Lạc Dương của Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.