Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Chương 3


Đọc truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên – Chương 3

Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Quyển 1: Thời Đại học
Chương 3
Mua nhà sắm xe. 

Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm

Thời gian huấn luyện quân sự còn lại, thái độ đối với mọi người của “huấn luyện viên ma quỷ” Tiếu Vĩnh Lộ có vẻ tốt hơn rất nhiều, không có chỉ trích nhiều nữa. Mọi người cũng cố gắng rèn tập đội ngũ cho thật tốt. Cuối cùng cũng đã đến bài học về súng ống và bắn đạn thật.

Buổi sáng, khi mặt trời vừa lên, mọi người mới rời giường. Ai nấy đều bàn tán về nội dung huấn luyện hôm nay. Bởi vì mọi người đều rất tò mò với súng ống.

– Súng thật là như thế nào? Nặng bao nhiêu?

– Súng thật hình dạng thế nào? Khi nào thì đi bắn bia?


Mấy nam sinh viên có hiểu biết chút ít về súng ống thì được dịp bốc phét. Kỳ thực không chỉ riêng nam sinh viên mà cả các nữ sinh cũng rất có hứng thú với chủ đề này. Thế nhưng Trần Tuấn Long lại không tham dự vào những cuộc bàn tán đó.

– Chào các bạn học viên!
Tiếu Vĩnh Lộ bắt đầu giảng bài cho mọi người. Chỉ thấy tay phải ông cầm lấy cây súng, sau đó ông nói:
– Đây là súng tiểu liên “năm sáu” mà nước ta đã nghiên cứu chế tạo…

Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên cây súng. Phía sau lưng ông còn gài sẵn một loạt súng nữa. Mọi người chưa bao giờ được tiếp cận súng ống trong cự ly gần như thế này. Thật không khỏi khiến mọi người đều tim đập nhanh hơn.

– Đây là báng súng, đây là băng đạn, đây là chuôi nắm và cò súng, đây là đầu ruồi và chỗ khuyết….
Tiếu Vĩnh Lộ nói tiếp. Sau đó, ông nhắm ngay rừng cây, làm một động tác dùng súng tiêu chuẩn, kéo cò súng, trong nòng súng không còn đạn nữa. Sau đó là phát súng, mỗi người một khẩu. Mọi người cầm súng trong tay hưng phấn vô cùng, không ngừng đùa bỡn ầm ĩ.

Trần Tuấn Long cảm thấy có chút buồn cười. Súng trong tay bọn họ đã như trở thành món đồ chơi, lại không biết tác dụng trọng yếu nhất của súng chính là giết chóc, là công cụ bạo lực rơi máu.

Khẩu súng tiểu liên ở trước mặt hắn đây, nhìn bề ngoài tuy rằng đã rất cũ kỹ, nhưng thân súng đen bóng lại chứng tỏ rõ uy nghiêm của nó. Trần Tuấn Long đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn. Đó là một loại cảm giác quen thuộc. Cây súng này sau khi tiếp xúc với hắn dường như có được sinh mệnh, là Trần Tuấn Long mang lại sinh mệnh cho nó. Bất kể là vũ khí nào, chỉ cần đưa tới tay Trần Tuấn Long cũng đã không còn là vũ khí mà trở thành một phần thân thể hắn.


– Được rồi, tiếp theo chúng ta bắt đầu nghiên cứu xem tháo súng như thế nào. Tất cả mọi người chú ý lắng nghe và nhìn thao tác của tôi.
Tiếu Vĩnh Lộ phân phát súng xong thì đợi mọi người ổn định cảm xúc rồi lại tiếp tục giảng giải.

Chỉ thấy Tiếu Vĩnh Lộ thuần thục tháo khẩu tiểu liên trên tay, mọi người vẻ mặt đều khâm phục. Dù sao, “huấn luyện viên ma quỷ” cũng rất có trình độ. Sau khi ông vừa giảng vừa lắp súng lại như cũ thì tất cả mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tiếu Vĩnh Lộ vừa lòng gật đầu, sau đó để cho mọi người tự do luyện tập. Bản thân ông thì thỉnh thoảng chỉ đi tới đi lui chỉ đạo thôi.

Tất cả mọi người đều cố gắng thao tác, chỉ ngoại trừ mỗi Trần Tuấn Long, đến động hắn còn chả muốn động nữa.

– Sao cậu lại không làm?
Tiếu Vĩnh Lộ cũng chú ý đến. Trần Tuấn Long không hưng phấn đùa nghịch súng như những học viên khác.

– Không cần.
Trần Tuấn Long đáp lại.

– Nội dung tôi giảng cậu đều hiểu hết?

Tiếu Vĩnh Lộ cau mày nói.

– Vâng.
Trần Tuấn Long trả lời cũng rất rõ ràng.

Tiếu Vĩnh Lộ nhìn Trần Tuấn Long chằm chằm. Trần Tuấn Long không sợ chút nào, đôi mắt trong suốt cũng nhìn lại Tiếu Vĩnh Lộ.

“Thật là một quái nhân!” Tiếu Vĩnh Lộ lắc đầu, đi ra. Trải qua hai chuyện kia, ông đã không còn xem thường Trần Tuấn Long nữa, mặc kệ hắn có làm gì cũng được.

Sau vài ngày huấn luyện và diễn luyện súng ống, rốt cuộc đã đến ngày bắn bia bằng đạn thật. Hôm trước huấn luyện viên đã nói, mỗi người có thể bắn mười phát. Mấy cậu học viên hưng phấn kêu to vạn tuế.

Mang theo tâm tình kích động, mọi người đi vào bãi bắn bia quân sự tham gia bắn đạn thật. Những khuôn mặt tươi cười tràn đầy hưng phấn như đã quên đi sự mệt mỏi của đợt huấn luyện quân sự trong mấy ngày liền.

Trên bãi bắn bia, gió thu phần phật, cờ đỏ tung bay, các ban đều từ từ tiến vào bãi bắn bia theo sự hướng dẫn của huấn luyện viên, xếp hàng chờ đợi, thay phiên lên sân. Trên bãi bắn bia tiếng súng đanh thép, có mấy cô gái sợ hãi nhắm mắt bịt tai lại.

Tiếu Vĩnh Lộ vẫn kiên nhẫn cẩn thận giảng giải những điểm trọng yếu khi bắn. Bởi vì tổng điểm bắn của mỗi chi đội cũng được tính vào điểm thi.

Đến lượt Tiếu Vĩnh Lộ dẫn theo đội này, sau khi mọi người tiến vào vị trí bắn bia, hạ lệnh một tiếng. Tiếng súng đanh thép, viên đạn xuyên thấu qua bia cách đó cả trăm mét, xẹt qua sườn núi đất vàng ở xa xa, làm bụi bay mù mịt.


Trần Tuấn Long không tham gia. Hắn lấy lý do thân thể không thoải mái để trốn tránh dịp bắn bia lần này. Các bạn học cùng đều đáng tiếc cho hắn. Mọi người ngồi vây lại một nhóm, kể lể về kinh nghiệm đã có, ai nấy đều hớn hở, mặt mũi tươi cười. Mỗi người mười phát đạn đã làm cho mọi người đã cơn nghiền.

Sau khi bắn xong, ai cũng mơ tưởng đến đầu đạn. Có người còn lén nhặt mấy đầu đạn rơi trên mặt đất về nhìn mãi mà không đã thèm. Có điều các huấn luyện viên cũng hiểu tâm tư của mọi người nên cũng phân phát vỏ đầu đạn nhặt được cho mọi người hết.

Tiếu Vĩnh Lộ nhặt được hai túi đầu đạn to, các học viên trong lớp đều quấn lấy ông. Ông thì mỉm cười, đưa cho mỗi người vài cái. Kỳ thật “huấn luyện viên ma quỷ” không phải người xấu. Có điều ông hơi nghiêm khắc với mọi người một chút. Bây giờ đã đến lúc kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, cho nên ông cũng tươi cười, thân mật hơn với mọi người rất nhiều.

Đến trưa, buổi bắn đạn thật đã kết thúc thắng lợi. Buổi chiều khó khăn được nghỉ vài tiếng đồng hồ, sau đó chính là hội diễn huấn luyện quân sự, mỗi đội ngũ xếp theo phương trận, uy vũ trang nghiêm diễu hành trên thao trường. Lãnh đạo nhà trường và bên quân đội ở trên đài chủ tịch kiểm duyệt. Cuối cùng, hiệu trưởng Hứa Hoành Trí tuyên bố đợt huấn luyện quân sự đã kết thúc thành công tốt đẹp.

Những ngày tháng cực khổ rốt cuộc đã chấm dứt.

Trần Tuấn Long cũng chẳng biết có việc gì, vốn định tranh thủ thời gian đi làm mấy việc. Nhưng Lương Thúy Quyên, giảng viên trợ giảng của lớp lại tìm hắn, yêu cầu hắn dẫn đầu chuẩn bị một tiết mục cho buổi dạ tiệc đón mừng sinh viên mới năm 2006 được tổ chức vào cuối tuần.

Thế này là làm khó cho Trần Tuấn Long rồi. Tiết mục gì cho tốt bây giờ, nghĩ đi nghĩ lại, hay là biểu diễn một bài quyền tập thể cho xong. Ý tưởng này nhận được sự tán thành của cả mấy sinh viên nam cùng lớp hắn. Bài quyền tập thể trong giai đoạn huấn luyện quân sự ai cũng đã luyện rất quen thuộc. Trần Tuấn Long cũng yên tâm, giao luôn cho Dương Hiểu Nhân ở cùng ký túc xá phụ trách thao luyện. Bản thân hắn thì chạy ra ngoài.

Dương Hiểu Nhân là người ở Trường Sa, Hồ Nam, vóc dáng cao to. Lần trước đứng nghiêm theo tư thế quân ngũ, cậu ta là người kiên trì so đấu với Trần Tuấn Long cho đến cuối cùng, nhưng rồi cuối cùng vẫn bị hắn đánh bại. Thứ nhất chính là thứ nhất. Từ ngày đó trở đi, cậu ta liền phục tùng Trần Tuấn Long vô điều kiện. Cậu ta cho rằng Trần Tuấn Long nếu như đã có nghị lực kiên cường hơn mình thì những phương diện khác cũng nhất định sẽ mạnh mẽ hơn mình. Cậu ta cứ khăng khăng đạo lý này.

Mấy người ở cùng ký túc xá như Khương Hồng Đào, Tô Cường, Tằng Kiến Hoa cũng cho là như thế. Mọi người tập trung ở cùng nhau, sau vài bữa cơm mời nhau thì đã quen thân. Mọi người đều coi Trần Tuấn Long như đại ca.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.