Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
Thông tin truyện: Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
"Ta đã không còn là sát thủ. Cho nên.... ta thuộc về ánh mặt trời!" - Trần Tuấn Long.
Giữa trưa, mười ba giờ một khắc, Trần Tuấn Long lẳng lặng kéo một cái vali hành lý không lớn lắm, đi theo dòng người đứng vào trạm đỗ xe phía Tây thành Bắc Kinh. Bên ngoài ánh mặt trời khốc liệt, nhưng Trần Tuấn Long lại ngước lên nhìn trời, nhìn thẳng vào ánh nắng chói chang đó. Một hồi lâu sau, một giọt nước mắt trong veo từ từ rơi xuống từ mắt hắn, chậm rãi rơi trên gương mặt của hắn, cho tới khi bốc hơi hết.
- Thất Thất, anh đã đến Bắc Kinh. Anh đã hứa với em, anh sẽ sống cho thật tốt!
- Cậu là người Quảng Đông?
Lương Tố Khanh lật xem hồ sơ nhập học, cau mày nói:
- Trần Tuấn Long, tình hình gia đình để trống chưa điền à?
- Tôi là cô nhi.
Trần Tuấn Long bình tĩnh đáp.
Để lại một bình luận
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.