Bạn đang đọc Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung – Chương 15: Nhã Phi
Tiêu Viêm bình thản ngồi trong phòng giám bảo thất. Hắn nhè nhẹ dâng lên thức uống trà ở đây. Tiêu Viêm nhấm nháp vài ngụm sau đó hắn lắc lắc đầu. Hắn vẫn thích kem dâu tây và bánh pizza hơn nhiều.
Một lúc sau âm thanh bước chân vang lên. Theo sau đó là một mùi hương nhàn nhạt làm cho Tiêu Viêm có chút ngây ngẩn. Hắn nhẹ nhàng bóp chiếc mũi của mình xoay người nhìn lại thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp vũ mị mặc một thân quần áo màu đỏ bước vào bên trong. Theo sau người này là Cốc Ni đại sư.
Nhã Phi nhìn về phía Tiêu Viêm, trên khóe miệng hiện lên một nụ cười vô cùng hấp dẫn: “A a, vị này là chủ nhân của đấu kỹ đã bán đấu giá, hình như đây là lần đầu tiên sinh đến đây?”
Tiếp xúc ở cự li gần, Tiêu Viêm lại phải đánh giá lại sự thành thục vũ mị của nữ nhân này, trên khuôn mặt, một đôi thủy ngâm ngâm mĩ mâu, tựa như không lúc nào không hấp dẫn nam nhân, ánh mắt không dấu vết nhìn qua đôi ngọc cảnh thon dài ưu nhã, cũng suýt nữa bị khe ngực hãm sâu kia hút vào, eo như thủy xà, lúc lay động, hấp dẫn vạn phần, làm cho người ta hận không thể đè lên trên đất mà phát tiết dục vọng.
Tiêu Viêm gãi gãi mũi, âm thanh của Dược Lão từ trong áo choàng truyền ra: “Đấu giá thành công? Đem tiền đưa cho ta, ta còn có việc!”
Tựa hồ có chút kinh ngạc tuổi của hắc bào nhân, ngọc thủ của Nhã Phi che đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng cười, bộ ngực đầy đặn lộ ra những đường nét kinh tâm động phách, Nhã Phi cười khanh khách nói: “Xin lão tiên sinh đợi một lúc, mốt số thủ tục, còn đang hoàn thành.”
Khẽ gật gật đầu, Tiêu Viêm không mở miệng thêm, đem ánh mắt dời khỏi nữ nhân này, sau đó bảo trì trầm mặc.
Nhìn nhân ảnh hoàn toàn bao phủ trong hắc bào trước mặt, Nhã Phi khẽ cau mày, xem ra dung mạo của mình trước mặt vị thần bí nhân này không có hiệu quả gì, lập tức bất đắc dĩ liếm liếm đôi môi hồng nhuận, ánh mắt đảo qua trên người vị thần bí nhân này, muốn từ vài chi tiết nhỏ tìm ra thân phận của hắn.
Dược Lão âm thanh truyền ra: “Vậy các ngươi nhanh một chút!”
Lúc này, một thị nữ từ ngoài đi vào, đem lục sắc tạp phiến cung kính đưa cho Nhã Phi.
“Lão tiên sinh, phong vân cước quyển trục đấu giá được bốn mười sáu vạn kim tệ, trừ đi hai phần trăm tiền thuế, còn lại, đều ở chỗ này.” Nhã Phi mỉm cười đem lục sắc tạp phiến đưa tới.
Tiêu Viêm gật đầu đưa bàn tay ra ngoài. Nhìn bàn tay trắng nõn đưa ra khỏi hắc bào, trong mắt Nhã Phi xẹt qua một tia kinh ngạc, rõ ràng thanh âm già nua khô khốc, nhưng lại có một đôi tay như thiếu niên, người này, cuối cùng là có thân phận thế nào?
Âm thanh Dược Lão vang lên trong áo choàng của Tiêu Viêm: “Các ngươi ở đây có bán dược liệu hay không?”
Nghe thấy thế mấy người ngẩn ra. Nhã Phi hơi ngẩn ra: “Không biết tiên sinh muốn mua thứ gì!?”
Tiêu Viêm từ trong người đã chuẩn bị một bản danh sách đưa ra bên ngoài. Cầm mấy thứ này Nhã Phi nhíu mày. Sau đó Nhã Phi đưa mấy thứ này sang cho Cốc Ni. Cốc Ni nhìn hang loạt dang sách các loại thuốc thì biến sắc nhìn về phía Tiêu Viêm hỏi: “Tiên sinh xin hỏi tiên sinh có phải là một luyện dược sư hay không?”
Âm thanh Dược Lão phát ra có chút khàn khàn nói: “Đúng vậy!”
Nhã Phi nghe thấy thế có chút kinh ngạc, thanh âm ôn nhu nhẹ giọng hỏi: “Lão tiên sinh, Nhã Phi rất ít khi thấy luyện dược sư không đeo huy chương, không biết tôn tính của lão tiên sinh?”
Âm thanh Dược Lão phát ra trầm thấp: “Tiểu oa nhi ngươi có vẻ rất hứng thú với thân phận của lão phu. Lão phu còn cần phải báo ra danh họ với ngươi sao?”
“A a, Nhã Phi chỉ tò mò mà thôi, nếu lão tiên sinh không muốn nói, Nhã Phi tự nhiên không dám hỏi thêm.” Nhã Phi lạc lạc cười nói.
Thái độ lúc này của đám người đã thay đổi hoàn toàn 360 độ. Tại lời nói có chút lãnh đạm của dược lão, Nhã Phi cũng không có lời nói nào hữu dụng, cuối cùng, nữ nhân này đành phải bỏ qua ý niệm trong đầu, cười khanh khách lấy ra thủy tinh tạp trên người, trên tạp có tộc huy của Đặc Mễ Nhĩ gia tộc.
“Lão tiên sinh, đây là quý tân tạp (tạp dùng cho khách quý) của Đặc Mễ Nhĩ đấu giá hội. chỉ cần tiên sinh có nó, ở bất kỳ đấu giá trường nào của Đặc Mễ Nhĩ gia tộc, đều sẽ có đãi ngộ của khách quý, đồng thời, đấu giá trường thuế suất, sẽ từ năm phần trăm hạ xuống hai phần trăm.”
Tiêu Viêm chìa tay ra cầm lấy lúc này không ngờ thiếu nữ lại làm một hành động ngã vào lòng của hắn. Tiêu Viêm theo bản năng ôm lấy thiếu nữ vào lòng. Tiếp cận gần thân thể thiếu nữ một mùi thơm xử nữ làm cho lòng Tiêu Viêm có chút nhộn nhạo. Thiếu nữ thông qua chiếc áo choàng màu đen nhìn được chiếc cằm trắng nõn của Tiêu Viêm.
Thiếu nữ cảm giác được cánh tay rắn chắc của một thiếu niên ôm lấy mình mà không phải là một cánh tay của một lão nhân thì hoàn toàn kinh ngạc. Âm thanh Dược Lão từ trong áo bào ho khan truyền ra: “Khái, khái…”
Thiếu nữ vội vàng đứng dậy chỉnh trang lai chút thân thể nhìn về phía Tiêu Viêm nói: “Xin lỗi tiên sinh vừa rồi là do Nhã Phi lờ chân!” Nói xong nàng đưa tạp phiến về phía Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm đưa tay ra. Khi cánh tay của hắn chạm vào tạp phiến không ngờ bị bàn tay nhỏ bé của Nhã Phi vuốt ve lên. Tiêu Viêm thấy vậy hừ lạnh một tiếng. Nhã Phi chỉ mỉm cười thu tay lại.
Một lúc sau một tiểu thị nữ mang theo một chiếc nhẫn. Nhã Phi mỉm cười đưa chiếc nhẫn cho Tiêu Viêm nói: “lão tiên sinh đây là nhẫn trữ vật cùng với các dược liệu mà ngài cần tổng cộng là ba mươi vạn kim tê…” Nói xong nàng đưa cho Tiêu Viêm. Tiêu Viêm gật đầu nhận lấy chiếc nhẫn. Hắn cũng trực tiếp đeo chiếc nhẫn vào tay.
Nhã Phi nhìn lên cánh tay của Tiêu Viêm thì thấy được trên tay của hắn đã có hai chiếc nhẫn vô cùng kỳ quái. Một chiếc nhẫn cổ cũ kỹ, một chiếc nhẫn khác vô cùng mới nhưng lại toát ra vẻ tang thương của vạn năm làm cho Nhã Phi có chút thất thần. Tiêu Viêm đeo lên chiếc nhẫn nhìn về phía mấy người, thanh âm già nua nhàn nhạt nói: “Ta có thể đi rồi chứ?”
“A a, đương nhiên, lão tiên sinh sau này còn muốn đấu giá quyển trục và đan dược gì, nên chiếu cố Đặc Mễ Nhĩ đấu giá trường nha.” Nhã Phi thản nhiên cười nói.
“Ân.” Tùy ý lên tiếng, Tiêu Viêm đứng dậy, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi căn phòng muốn mạng người này
Nhìn bóng dáng Tiêu Viêm biến mất, nụ cười trên mặt Nhã Phi chậm rãi thu liễm, nhíu mày lại, đi đến cạnh bàn, khẽ dựa vào đó, đường cong lộ ra.
“Cốc Ni thúc thúc, hắn thực sự là luyện dược sư?” Hơi trầm mặc một lúc, Nhã Phi nhẹ giọng hỏi.
“Ân, hơn nữa linh hồn lực còn mạnh mẽ hơn ta nhiều.” Cốc Ni cung thanh với Nhã Phi, thở dài nói.
Nhã Phi quay về phía Cốc Ni hỏi: “Cốc Ni thúc thúc có cần cho người điều tra về hắn không?”
Nghe lời này của Nhã Phi, Cốc Ni sắc mặt cả kinh, vội vàng nói: ” Tiểu thư vạn vạn không lên. Các luyện dược sư đều là tính tình cao ngạo người đều không phải hạng dễ chọc. Nếu làm một luyện dược sư không biết cấp bậc nổi giận, cho dù là Đặc Mễ Nhĩ gia tộc, cũng khó có thể thừa nhận, vài chục năm trước, Thiết Khắc gia tộc nổi tiếng cả Gia Mã đế quốc chính là vì muốn đánh chủ ý lên đan vương Cổ Hà, cuối cùng bị hắn mời đến bốn vị đấu vương cường giả, đem gia tộc hủy diệt, cuối cùng việc này, ngay cả hoàng thất của Gia Mã đế quốc, cũng không dám can thiệp thêm!”
“Tuy nói thế lực của gia tộc chúng ta đã vượt xa Thiết Khắc gia tộc trước kia, dù vậy cũng không nên đắc tội với một số luyện dược sư thần bí là tốt nhất, phải biết rằng, luyện dược sư căn bản là một cái độc phong oa, chỉ cần ngươi làm đau, hắn bật người là có thể tìm được vô số bằng hữu, hơn nữa cũng có rất nhiều cường giả, phi thường vui lòng có một luyện dược sư thiếu họ một cái nhân tình.”
Nhìn Cốc Ni kinh hoảng, Nhã Phi bất đắc dĩ nhu nhu trán, cười khổ nói: “Cốc Ni thúc thúc ta hiểu rồi!”
“Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi.” Nghe lời nói của Nhã Phi, Cốc Ni cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ ny tử này sẽ làm ra việc ngu ngốc gì.
Liếm liếm môi, ngọc thủ của Nhã phi nâng tóc lên, nhẹ nhàng hít một hơi, luyện dược sư, thật sự là một đám người khủng bố, nhưng vì sao mình lại không có hạng thiên phú này? Hơn nữa người này cực kỳ thần bí rõ ràng vô cùng trẻ nhưng tại sao phải làm vậy a! Nhã Phi tin tưởng vào mị lực của mình không có người đàn ông trẻ nào mà không bị sắc đẹp của nàng chinh phục.