Đọc truyện Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư – Chương 112: Vô Pháp Vô Thiên
Trên đường trở về, chỉ có mỗi dực hổ là vui mừng phấn khởi, động tác vẫy cánh phe phẩy đuôi càng thêm mạnh mẽ đầy khí chất.
Ngặt nỗi Sữa Bò và Bạch Chuẩn đều đang bận quay vòng vòng quanh chủ mình hòng xin chút tình thương nên hoàn toàn không thấy.
Mà hai bạn chủ nhân nào đó thì chất chồng tâm sự.
“Ta sẽ mau chóng bình phục.” Nam Cung Hạo thản nhiên nói, nhưng mi tâm lại nhịn không được mà nhíu chặt, nỗi đau do kinh mạch trong cơ thể vỡ nát liên tục gặm nhấm thân xác y, Nguyên Anh trong đan điền vẫn nhắm mắt bất tỉnh, có thể nói, lúc này là thời điểm bết bát nhất trong đời y.
Đầu bếp nhỏ có phần bất đắc dĩ lườm ai kia, rõ ràng hồi ở trong Bà Sa Kính Thiên đã đồng ý với cậu sẽ không cậy mạnh nữa, kết quả lần nào cũng thế.
Có điều, sau khi kim chủ đại nhân sau khi tỉnh lại, nỗi lo như nước biển cuồn cuộn trong lòng cậu tức khắc tĩnh lặng hẳn, tựa như Định Hải Thần Châm* trong truyền thuyết, mang theo sức mạnh an định** kỳ lạ.
Chỉ cần kim chủ đại nhân còn sống, thì gần như không có gì có thể đánh bại hai người.
Chẳng lẽ đây chính là khí chất của cường giả? Hay là…!
*Định Hải Thần Châm: Định Hải Thần Châm chính là Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không trong truyện Tây Du ký của Ngô Thừa Ân, tương truyền, Định Hải Thần Châm được Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng để đo độ nông sâu của biển
**an định: yên tĩnh và bình định, Ngạn để nguyên từ này vì chữ “định” trong “an định” chính là chữ “Định” trong Định Hải Thần Châm, chữ “định” cũng giống như chữ “tĩnh”, tức nói đến sự tĩnh lặng trong tâm hồn, còn chữ “định”, nói đúng hơn là sự ổn định lại tâm tình, nói uyển chuyển thì việc Hạo Hạo tỉnh dậy cũng chính là liều thuốc an thần, ổn định lại tâm trạng rối rắm của Tiểu Bạch, còn nói thẳng ra thì…ờ Tiểu Bạch nó crush người ta rồi mà còn chưa biết ấy mà =))))))))))))))
Ngụy Vô Pháp đang so chiêu cùng mười mấy con rối thị vệ trên bãi cỏ, động tác mau lẹ khiến người xem hoa cả mắt, cạnh đó còn chất thêm mấy con rối giáp vàng.
Thấy Sữa Bò và Bạch Chuẩn xuất hiện trên thân dực hổ thì thoáng kinh ngạc, nhìn sang Tô Thiếu Bạch cười cười, ra vẻ hiểu rõ, “Thứ ngươi đeo quả nhiên là vòng nạp vật mà!” Vừa nói, mặt không đổi sắc vung binh khí trong tay đập nát một cái đầu trong đám con rối thị vệ.
Vòng nạp vật? Là thứ có thể chứa vật thể sống? Thứ hàng cao sang như vậy ta đây sao dám có.
Nhưng thay vì cố công bịa đặt lý do giải thích vì sao vừa ra ngoài dạo một vòng lại xuất hiện thêm Sữa Bò và Pudding, dùng vòng nạp vật làm cái cớ cũng không tệ.
Nghĩ thế, Tô Thiếu Bạch cũng thuận theo ý hắn, thích thú sờ sờ chiếc nhẫn bị mất rồi lấy lại được trên ngón cái, lười tìm lý do giải thích thêm.
Nam Cung Hạo đạm nhiên liếc nhìn hai người, hai người quen thân lắm hả?
“Ớ, ngươi dùng roi?” Sau khi thấy rõ vũ khí trong tay Ngụy Vô Pháp, Tô Thiếu Bạch không khỏi cảm thán một phen.
Cậu vẫn cho rằng cho dù Ngụy Vô Pháp không phải Kiếm tu, vũ khí bên mình cũng sẽ là kiếm.
Không thì tại sao hắn lại núp trong địa cung lén nhìn Kiếm tu thi nhau qua cửa chứ? Chẳng phải là muốn trộm à? “Không phải kiếm à?”
“Kiếm?” Thiếu niên áo tím vung thanh roi cứng có mười ba đoạn trong tay ung dung đập nát đầu gối của một con rối thị vệ, liếc sang Nam Cung Hạo đứng cạnh Tô Thiếu Bạch, mặt mày ghét bỏ, “Đời ta ghét nhất kiếm và Kiếm tu.
Nhưng mà, sau quen được một người bạn, nhận ra Kiếm tu cũng không đáng ghét đến vậy, cho nên giờ Kiếm tu được xếp sau Ngụy Vô Thiên.” Ý nói, nếu không phải thế, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay cứu Nam Cung Hạo.
Thiên tài Kiếm tu nhíu mày, im lặng không nói.
Thật là cám ơn cái chứng tâm lý tuổi dậy thì này của ngươi nhá! Tô Thiếu Bạch cảm thấy đầu gối mình cũng đau theo, “Ngươi chỉ dùng roi?” Cứ cảm thấy quái quái chỗ nào ấy.
Ánh tím lóe lên từ trong lòng bàn tay Ngụy Vô Pháp, chớp mắt đập nát hết mấy con rối còn lại, vui vẻ nói, “Tiểu Bạch đây là đang quan tâm ta à? Hay là ngươi giúp ta luyện chế một cái đi? Thanh Cam phẩm này ta dùng vẫn không thuận tay gì cả.”
Nói đoạn, hắn trầm ngâm nhìn cây roi cứng ánh kim trong tay, mặt mày chán nản.
Trong đầu Tô Thiếu Bạch chợt lóe ra một suy nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào mà mở miệng hỏi một câu, “Ngụy Vô Thiên dùng kiếm hay roi?”
“Tên biến thái đó gì cũng chẳng dùng, hắn bảo chẳng có thứ gì tốt hơn tay mình cả.”
Nói vậy, Ngụy Vô Thiên muốn cậu chế tạo Phong Lôi Tử Kim Tiên Thanh phẩm đó, chẳng lẽ là dành riêng cho cái tên trước mặt này? Ngụy Vô Thiên vốn dĩ rất thương Ngụy Vô Pháp? Ờ rồi, coi bộ rất chi là quan tâm Ngụy Vô Pháp đây mà, có lẽ cái tên Ngụy Vô Thiên bị ai kia luôn miệng mắng là biến thái ấy…!
“Đúng rồi, rốt cuộc hắn muốn ngươi chế tạo linh khí gì cho hắn vậy? Không phải hắn không cần linh khí à?” Ngụy Vô Pháp truy hỏi.
Tô Thiếu Bạch nhún vai, “Dù gì cũng là thứ ngươi hoàn toàn không ngờ tới.” Cái vị thành chủ ấy chưa lên tiếng, sao cậu dám mở miệng nói thay chứ, nếu quả giống như cậu nghĩ, không nhân chuyện này làm khổ Ngụy Vô Thiên một phen thì cũng thật là quá có lỗi với cơ hội mà ông trời ban cho!
“Bỏ đi, coi bộ cũng chẳng phải thứ gì tốt lành.” Thiếu niên áo tím phất tay tỏ ý không quan trọng, rồi lại ghét bỏ nhìn sang gương mặt đang đen lại của Nam Cung Hạo, “Trông sắc mặt đạo lữ nhà ngươi không tốt, hay là dẫn y trở về trước đi.”
Vừa nghe xong, sắc mặt Tô Thiếu Bạch cũng không tốt theo.
Ôi thôi rồi! Chưa kịp làm khổ người ta, lại bị người ta làm khổ trước rồi.
Ngụy Vô Pháp ngươi xác định mình không phải đang thay Ngụy Vô Thiên trả thù hả?
Đạo lữ? Nam Cung Hạo nhìn sang Tô Thiếu Bạch đầy thâm ý, trên bãi cỏ ngoại trừ hai linh thú một linh cầm, khắp nơi chất chồng con rối mặc giáp, nhìn kiểu gì cũng thấy chỉ có mình mới gánh được cái cụm “Sắc mặt đạo lữ nhà ngươi không tốt”.
Thế nên, rốt cuộc là đầu bếp nhỏ lại giấu y làm cái gì rồi?
Cảm nhận được ánh mắt hàm chứa ẩn ý không rõ ràng của kim chủ đại nhân luôn dán mãi không rời trên mặt mình, lại còn lạnh lẽo u mịch, Tô Thiếu Bạch thấy hơi nhột rồi đó, bèn bất chấp tất cả không thèm nhìn sang ánh mắt của ai kia, lúc nói chuyện với Ngụy Vô Pháp thì âm giọng cũng có chút run rẩy, “Được, bọn ta về trước vậy.”
Một cánh tay thon thả lộ ra từ trong tay áo, tóm chặt cổ tay Tô Thiếu Bạch, kéo cậu sải bước trở về.
Tô Thiếu Bạch bị lôi đi có hơi lảo đảo, làm ơn tha mạng đi mà, kim chủ đại nhân à không phải cơ thể ngươi còn chưa khỏe hả? Sao mà sức lực vẫn lớn quá vậy? Kiếm tu đại nhân, ta đây tuyệt đối, tuyệt đối không có ý lợi dụng ngươi đâu, chuyện đột ngột xảy ra mà, tình huống vạn bất đắc dĩ đó!
Đằng sau hai người còn lôi theo một chuỗi “đuôi” thật dài màu trắng, Bạch Chuẩn vỗ cánh bay lên theo sau cả hai, kế tiếp là Sữa Bò bị thương đành phải khập khiễng bước đi, cuối dùng là dực hổ cẩn trọng theo đuôi Sữa Bò.
Có nó đi cũng, thân hình đồ sộ như một ngọn núi nhỏ tức thì che chắn toàn bộ cho mấy bóng người phía trước.
Ngụy Vô Pháp nhìn cái đuôi dực hổ nhà mình sung sướng phe phẩy đến độ thành hình vòng cung thì khổ não thở dài, trông thế nào cũng y như gái lấy chồng như bát nước đổ đi* thế này!
*gái lấy chồng như bát nước đổ đi: nguyên văn là cùi chỏ hướng ra bên ngoài, đây là một cách ví von của người Trung khi một cô gái/chàng trai có người yêu thì người yêu là quan trọng nhất, còn gia đình chỉ là thứ yếu, câu này cũng tương tự như cụm “gái lấy chồng như bát nước đổ đi” của người Việt
Vào đến động phủ, Nam Cung Hạo không chút khách khí đóng cửa đá chặn nguyên chuỗi đuôi ở bên ngoài.
Rồi lại xoay người chặn Tô Thiếu Bạch trên cửa đá, cặp mắt màu hổ phách gắt gao nhìn đôi mắt hoa đào đầy căng thẳng của đầu bếp nhỏ, im lặng tỏ rõ thái độ, mau thành thật khai báo đi.
Tô Thiếu Bạch chột dạ không thôi.
Hành động này của cậu trông y như đang hỉnh mũi khoe khoang với người khác rằng mình là vợ của một người nào đó, kết quả bị vạch mặt ngay trước mặt chính chủ, giờ người ta khởi binh hỏi tội là đúng rồi.
Lưng cậu kề sát cửa đá, gấp đến độ chà xát lòng bàn tay lên cửa đá lồi lõm thô ráp, hận mình không thể giống như Tôn Ngộ Không có thể biến thành loài côn trùng có cánh nào đó chui vào kẽ đá trốn, đỡ phải đối mặt với đại ma vương.
Sớm biết có ngày này thì đã báo cho kim chủ đại nhân từ trước rồi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng còn đỡ hơn giờ bị người ta vạch mặt hỏi tội! Tim Tô Thiếu Bạch lên xuống như cái điện tâm đồ, đôi mắt hổ phách trước mặt nhìn không ra vui buồn, cuối cùng thì kim chủ đại nhân có tức giận không đây? Hay là tùy thời nổi bão hử?
Tô Thiếu Bạch hận mình không thể kiễng chân dán mình càng sát cửa đá, dù chỉ có thể cách xa Kiếm tu đại nhân một centimet thôi cũng được.
Thậm chí cũng cũng có thể nghe thấy âm thanh móng vuốt đang cào cửa đá như có như không của Sữa Bò.
Bảo bối, đến cứu chủ mi mau!
“Nói.” Nam Cung Hạo lại tiến thêm nửa bước, vững vàng chặn Tô Thiếu Bạch giữa mình và tường đá, ngay cả ngữ khí cũng nhã nhặn hơn cả ly nước ấm, nhưng lại tràn đầy áp lực.
“Thì, thì tại khi đó ngươi bị thương tình thế cấp cách muốn nhờ Ngụy Vô Pháp cứu ngươi đành phải cho hắn thấy tầm quan trọng của ngươi với ta cho nên…đành nói ngươi là đạo lữ song tu của ta, ta phải cùng ngươi song tu tăng tu vi mới có thể giúp hắn luyện khí.” Tô Thiếu Bạch bị ép buộc đành hết cách, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi gục đầu mau lẹ nói qua một lần, căng thẳng đến độ cả ngắt câu cũng không có.
Thực ra thì chuyện nhỏ nhặt thế này cũng đâu đáng để kim chủ đại nhân tức giận chứ.
Im lặng, im lặng đến kỳ lạ.
Vì không liệu được phản ứng của kim chủ đại nhân, Tô Thiếu Bạch không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Nam Cung Hạo, chỉ có thể gắt gao nhìn cái cằm có độ cong sắc sảo cùng với lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống của người nào đó.
Có nên dùng chiêu mà ngũ sư huynh và lục sư huynh dạy không nhỉ? Ôm một cái, gió yên sóng lặng mọi sự thuận lợi!
“Xin lỗi.” Tô Thiếu Bạch đột nhiên vươn tay ra ôm, đến cả cánh tay của ai kia cũng ôm lấy luôn.
Quả nhiên cơ thể Nam Cung Hạo lập tức cứng đơ, sau đó dần dần dịu lại, ẩn ẩn có chút bối rối.
Í da, tuyệt vời, tuyệt chiêu này hữu dụng phết! Tô Thiếu Bạch thở phào một hơi, thêm một bước, cho thấy lời nói đầy kiên định và chân thành của mình, “Cái này chỉ vì chuyện xảy ra vội quá tình huống bất đắc dĩ nên mới dùng kế hoãn binh, ta tuyệt đối, tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận với kim chủ đại nhân đâu!”
“Không có suy nghĩ không an phận?” Hơi thở của đối phương đột ngột thay đổi, giống như từ một ổ bánh bông lan mềm mềm xốp xốp nóng hổi vừa mới ra lò đột nhiên biến thành bánh trung thu da tuyết [1] nhân chocolate ngâm trong tủ lạnh hai tháng lạnh cứng như đá, cả người tỏa ra hơi thở khiến đối phương cảm thấy rét run.
Ủa? Gì rứa? Tô Thiếu Bạch cảm nhận được sự thay đổi, chưa kịp nghĩ cẩn thận đã xảy ra chuyện gì thì kim chủ đại nhân nhẹ nhàng tránh khỏi móng vuốt của cậu đã đẩy cậu trở lại cửa đá, sức lực mạnh đến nỗi Tô Thiếu Bạch cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình bị đập đến mức suýt tí nữa là rớt ra khỏi ngực rồi.
Sau đó, gương mặt anh tuấn của Nam Cung Hạo lập tức được phóng đại trước mắt Tô Thiếu Bạch, đôi môi mỏng đỏ mọng tiến sát lại.
!!!!!!!!!!!!
Hôn? Nam Cung Hạo hôn cậu? Tô Thiếu Bạch hơi ngây ra, cuối cùng thì chuyện gì đang diễn ra vậy?
Đôi môi kim chủ đại nhân mềm mại ấm áp, vẫn mang theo hơi thở đầy bá đạo, nhưng lại không có chút cảm giác lạnh lẽo nào.
Y chạm lên môi Tô Thiếu Bạch cắn vài cái, mãnh liệt như thể muốn tháo gỡ đối phương ra rồi nuốt cả vào bụng, phiến môi của ai kia lập tức cảm giác nóng hổi mà lại đau đớn, theo phản xạ há miệng ra, còn chưa kịp lên tiếng, đầu lưỡi Nam Cung Hạo nhân cơ hội mạnh mẽ tiến vào, chiếm đoạt không chút kiêng dè, công thành đoạt đất, thế như chẻ tre.
“Ưm ưm” Tô Thiếu Bạch vùng vẫy kịch liệt, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh nhỏ nơi cuống họng, cậu sống hai đời, trừ ngồi trước màn hình ti vi thưởng thức cảnh diễn viên hôn nhau say đắm ra, cơ hội để tự mình lên sân khấu trải nghiệm gần như bằng không.
Lần có kinh nghiệm nhất cũng chỉ là lướt nhẹ qua đầu môi đối phương tựa như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.
Đối mặt với thế tiến công của kim chủ đại nhân, cậu hoàn toàn không có năng lực chống đỡ.
Thôi rồi! Tô Thiếu Bạch tuyệt vọng phát hiện, cậu chẳng những không bài xích nụ hôn của kim chủ đại nhân, ngược lại còn rất chi là hưởng thụ nữa!
Đầu lưỡi Nam Cung Hạo tựa như thấm qua Tequila đã liếm muối*, mang theo mùi vị nóng bỏng của rượu mạnh, tức khắc tràn đầy bờ môi, hơi thở mạnh mẽ nồng nhiệt.
Y càn quấy quanh quẩn giữa răng môi đầu bếp nhỏ, quyến luyến không buông, cuốn lấy đầu lưỡi Tô Thiếu Bạch, khiến cậu không còn chỗ trốn.
Đầu lưỡi càn quét cả vòm họng khiến da đầu Tô Thiếu Bạch tê rần, giống như bị tia chớp của Tử Điện Thanh Sương đánh trúng, cảm giác tê dại tựa hồ còn dẫn theo ánh chớp màu tím nổ vang trong đầu cậu.
Cả người cậu bị nổ đến váng cả mặt, não y như bị nhét vào ba ngàn cụm mây trắng, choáng váng bay bổng, thoạt nhìn như đầy ắp, nhưng kỳ thật cũng trống rỗng, tư duy đình chỉ.
*Tequila: là một loại rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico, được chế từ lá cây Agave Azul Tequilana, một loài thực vật bản địa ở Mexico.
Tequila có nhiều cách uống, trong truyện đề cập đến cách uống Tequila với muối và chanh, đầu tiên vốc một nhúm muối lên phần da giữa ngón cái và ngón trỏ, sau đó liếm muối để cảm nhận độ mặn, rồi nốc hết Tequila, cuối cùng mút miếng chang sau khi uống để giảm bớt vị rượu, tuy nhiên đây không phải là cách uống phổ biến của người Mexico.
Link tham khảo xem trên wordpress
Ngay lúc hai người tách ra, phiến môi vốn dính liền phát ra một âm thanh thanh thúy, Nam Cung Hạo ngắm cánh môi hơi sưng của đầu bếp nhỏ, màu mắt trầm hẳn.
“Ngươi thích ta.” Đôi mắt như hổ phách bình tĩnh nhìn Tô Thiếu Bạch.
“Ơ?”
“Nói ngươi thích ta.” Nam Cung Hạo kề sát bên tai Tô Thiếu Bạch, liếm lấy vành tai cậu, dụ dỗ lên tiếng.
Chanh: Xem như là tui cho tụi nó tiến thêm một bước dài vậy~~ ╮(╯▽╰)╭
Ngạn: Quả là một bước tiến dài mà =))))))))))) Chương sau chúng ta sẽ được chứng kiến bạn trẻ nào đó vừa tiếp tục lên cơn tự luyến vừa phúc hắc~~~
oOo
Chú thích:
[1] Bánh dẻo lạnh:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.