Đọc truyện Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư – Chương 111: Viện Binh Mất Tích
Ngụy Vô Pháp không nhìn dực hổ nào đó còn đang không vui, tiếp tục kéo cái móng đầy thịt lại mà xoa nắn, “Động phủ của ta ở phía trên ấy, bảo Lục Thiên chở hai ngươi một đoạn nhé?”
Nghe thấy đề nghị của hắn, dực hổ quay đầu, con ngươi như thạch anh tím trông mong nhìn Tô Thiếu Bạch, dáng vẻ rất chi là cam tâm tình nguyện.
Chú Kiếm sư Lục phẩm gật đầu, nếu không cần phải quay lại cái tòa thành quỷ quái đó thì không còn gì tốt hơn.
Quay người lại lo lắng nhìn kim chủ đại nhân, thấy sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, bèn ngồi xuống kiểm tra hơi thở ngay mũi, may mà xem như là ổn định, chẳng biết có phải đan dược khi nãy đã phát huy tác dụng không.
Không dám đặt toàn bộ hy vọng vào Ngụy Vô Pháp, Tô Thiếu Bạch lấy trong trữ khí một tín phù Phượng Nhị từng đưa cho cậu rồi viết lời nhắn, mong là sau khi Phượng Nhị và Hạ Mạt nhận được tín phù thì tới kịp.
Ngụy Vô Pháp đến gần, cau mày nhìn, “Trúng Bài Vân chưởng của Ngụy Vô Thiên mà còn sống? Tên này thật sự chỉ mới có sơ kỳ Nguyên Anh à?” Ngụy Vô Thiên sắp tiến vào kỳ Đại Thừa, Bài Vân chưởng là tuyệt học của hắn, đừng nói là sơ kỳ Nguyên Anh, cho dù là sơ kỳ Hóa Thần, bị hắn vỗ chỉ có một đường chết mà thôi, còn cái tên Kiếm tu trước mắt này sau khi dính trực diện một chưởng mà vẫn có thể chống đỡ dẫn người trốn thoát được sao?
Tô Thiếu Bạch không muốn phải đôi co nhiều về chuyện này, “Có lẽ vì y mặc áo giáp.” Tu vi Ngụy Vô Thiên rõ ràng cao hơn kim chủ đại nhân rất rất nhiều, thậm chí có là cái tên Ngụy Vô Pháp này, e là cũng không kém bao nhiêu.
“Ngươi luyện chế?” Đôi con ngươi của thiếu niên áo tím lóe lên, xem ra lúc ở trong địa cung, Kiếm tu này dẫn theo gánh nặng Chú Kiếm sư xông thẳng vào, không hẳn chỉ vì nguyên nhân đạo lữ song tu, mà còn là vì đối phương có thể luyện khí bất cứ lúc nào? Nói vậy, quả thật hắn có chút mong đợi linh khí được người này luyện chế.
Chú Kiếm sư Lục phẩm gật đầu cho có lệ, cầm cổ tay Nam Cung Hạo, cố gắng dẫn linh lực của mình vào giúp đỡ, tiếc rằng tu vi của kim chủ đại nhân cao hơn cậu một khúc, kinh mạch vững chắc kín kẽ như tường đồng vách sắt, không để chừa một chút khe hở cho cậu dẫn linh khí vào.
Tô Thiếu Bạch bất đắc dĩ thở dài, có hơi bó tay.
Ngụy Vô Pháp thấy lông mày Tô Thiếu Bạch vừa nhăn nhúm lại còn lạnh nhạt, cũng không bực bội, lấy từ trong người ra một cái hộp có hình dạng như san hô đỏ, bên trong có hai viên đan dược màu ngà, trên bề mặt còn có lóe đan văn màu kim, “Nếu đến hai viên này mà còn không trụ được hắn, e là…”
Phượng Nhị có từng nói, có đan văn đều là những linh dược thượng phẩm.
Đan dược có độc thường có hai màu đỏ, tím, nhưng những người am hiểu dược lý lại còn đề phòng như hắn còn dùng hai loại, thậm chí nhiều loại đan dược trộn lại hòng dẫn phát độc tính.
Tô Thiếu Bạch nhận hai viên đan dược thả vào trong Yên Chi Khấu mà Thượng Quan Linh từng đưa cho cậu, thấy sắc biếc vẫn tươi xanh như cũ thì xác định hai viên đan này ít nhất là không có độc.
Sau đó mới nhét đan dược vào trong miệng Nam Cung Hạo.
Động phủ của Ngụy Vô Pháp nằm trên đỉnh núi, mặc dù không hoành tráng bằng cung điện của Ngụy Vô Thiên trong thành Con Rối, nhưng cũng xem như là khéo léo độc đáo, dựa vào hình dạng núi đá mà tạc thành, hơn nửa phần trống là một khu rừng có đường mòn lát đá, ngoài ra còn có một bãi cỏ xanh mướt thênh thang.
Chỗ cửa vào là một cổng vào có bốn trụ ba cửa năm lầu [1] bằng ngọc thạch, mỗi một cột trụ đều được khắc chìm hình thú và mây quanh thân, trên đỉnh trụ còn có một thần thú ngồi ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ tùy nghi, trông rất sống động.
Toàn bộ cổng vào ánh lên một màu tím xuyên thấu, cũng không biết làm từ vật liệu gì, dưới ánh mặt trời còn lấp lánh từng đợt ánh bạc hình sóng.
Tuy bảo ánh kim là thiên, ánh bạc là địa, nhưng mà lại có ai lại xa xỉ đến mức lấy loại đá là địa bảo này làm cổng chính chứ? Tô Thiếu Bạch nhìn ánh sáng lấp lánh mà thầm tặc lưỡi.
Dực hổ lắc lắc đầu, gắng gượng đổi hướng bay, không để Tô Thiếu Bạch tiếp tục nhìn cổng vào nữa.
“Mi đúng là bảo vệ cậu ta mà.”Thiếu niên áo tím đột nhiên nói một câu, xoa xoa cái trán to của dực hổ.
Chú Kiếm sư Lục phẩm nghi ngờ nhìn về phía Ngụy Vô Pháp, cậu còn đang lấy làm khó hiểu tại sao dực hổ lại đột ngột chuyển hướng bay một vòng lớn đây, nghe ý trong câu vừa rồi, chẳng lẽ cái cổng vào này có gì đó kỳ lạ à.
“Trong cổng vào đó có giấu ảo trận, nhìn lâu một hồi sẽ rơi vào trong trận.” Thấy Tô Thiếu Bạch nhìn mình, Ngụy Vô Pháp thoải mái giải thích.
Tô Thiếu Bạch:…!
Ai lại mang cửa chính nhà mình biến thành một thứ mang tính công kích thế hả? Là vì kẻ thù nhiều quá nên muốn từ chối toàn bộ khách viếng thăm à?
Sau khi dực hổ đáp xuống bãi cỏ thì cẩn thận nằm xuống, thả mọi người xuống thảm cỏ.
Ngụy Vô Pháp không muốn giúp Tô Thiếu Bạch đỡ người, bèn mím môi lại huýt một âm điệu kỳ quặc, hai con rối thị vệ lắc lư bước tới giúp đỡ.
Mọi người vừa xuống, dực hổ liền thoải mái nằm trên đất lăn lộn, trông qua rất chi là sung sướng.
Tô Thiếu Bạch nhìn xung quanh, con rối mặt lạnh tanh, Ngụy Vô Pháp luôn cười xấu xa, chậc, xem ra trong cả cái nhà này, nhiệt tình hiếu khách cũng chỉ có mỗi dực hổ.
Ba ngày sau Nam Cung Hạo mới tỉnh lại, mà Tô Thiếu Bạch cực khổ ở bên cạnh chăm sóc trọn ba ngày ba đêm.
“Ngươi sao rồi?” Vừa thấy y mở mắt, Tô Thiếu Bạch lập tức bước qua.
Kim chủ đại nhân nhíu mày khẽ lắc đầu, muốn đứng dậy, nhưng kinh mạch trong người tựa như bị dòng nước sắt nung chảy dội rửa qua một lần, nơi nơi vỡ nát cực kỳ đau đớn.
“Đừng động, ngươi bị thương nặng lắm.” Đầu bếp nhỏ vội đè vai y lại.
Nam Cung Hạo đảo mắt nhìn quanh.
Đây là động phủ của ai? Bọn họ được người nào đó cứu à? Hay là mấy người Phượng Nhị đã đến rồi?
“Giờ chúng ra đang ở trên đỉnh núi phía sau thành Con Rối.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của kim chủ đại nhân, Tô Thiếu Bạch bèn đem chuyện y hôn mê kể qua một lần, chỉ có mỗi chuyện nói dối Ngụy Vô Pháp rằng hai người là đạo lữ song tu, lời vừa đến khóe miệng thì đầu bếp nhỏ lập tức nuốt xuống.
Cậu không muốn lại thối mồm giống như lần ký kết thuộc khế hồi trước đâu, lỡ như mạo hiểm mở miệng ở chỗ này lại biến thành câu chuyện éo le nào đó, vậy cậu chỉ có nước tự vả mà thôi!
“Mấy người Phượng Nhị không đến?” Nam Cung Hạo nhăn mày kiếm.
“Có thể là ở quá xa, dù sao ta cũng không biết chính xác vị trí nơi này.” Tô Thiếu Bạch thở dài.
“Không đúng, ta chỉ đến trước thăm dò mà thôi.
Hai người họ đi chung với ta, còn có mấy người Tôn Chí, cả Tiểu Bạch và Sữa Bò, bọn họ đều ở bên ngoài cánh đồng tuyết*, hẳn là phải đến rất nhanh mới đúng.
Trừ phi…” Đôi con ngươi màu hổ phách nhìn sang Tô Thiếu Bạch, “Bọn họ bị tập kích rồi, không thể thoát khỏi.”
*cánh đồng tuyết: nguyên văn là tuyết nguyên, tương tự như thảo nguyên tức cánh đồng cỏ
Cái gì? Mấy người Phượng Nhị đang ở bên ngoài? Còn có Tiểu Bạch và Sữa Bò?
“Hay để ta thử hỏi Ngụy Vô Pháp?”
Nam Cung Hạo cắn răng ngồi dậy, “Không, tốt nhất chúng ta nên ra bên ngoài xem thử.”
“Nhưng mà…” Dù là phi khí hay phi kiếm, phải chịu sự tấn công từ dưới đất thì thôi đi, mấu chốt là là quá dễ bại lộ mục tiêu.
Lỡ đâu Ngụy Vô Thiên phát hiện tung tích hai người thì hỏng bét.
“Ngoao!” Kích cỡ dực hổ quá khổ, đành ở ngoài động phủ cố gắng chen nửa cái mặt nó vào, đôi mắt như thạch anh tím lấp la lấp lánh nhìn chằm chằm Tô Thiếu Bạch, nó có thể giúp đi đón bé con kia nà!
“Phải rồi, để Lục Thiên giúp một tay đi!” Đôi mắt Tô Thiếu Bạch khẽ chuyển, chỉ vào dực hổ đứng ngoài cửa, “Nó có bay vòng vòng gần đây cũng sẽ không ai chú ý hết! Để ta nói Ngụy Vô Pháp là để dực hổ mang chúng ta ra ngoài hít thở không khí, chừng hai canh giờ rồi lại trở về.”
Ngụy Vô Pháp đang nghiên cứu một khối đá màu xanh lá, có vẻ như là một loại khí thạch.
Sau khi nghe xong ý định của Tô Thiếu Bạch thì nhếch miệng, “Xác định là không muốn ta giúp ngươi à, suy cho cùng thì cái tên đạo lữ song tu đó của ngươi giờ không trông ngóng được gì đâu.”
Tô Thiếu Bạch vội vã xua tay, vẫn là thôi đi, lỡ mà tìm được người, ngươi mà ở đó sợ là còn thêm chuyện nữa, có dực hổ là được rồi.
“Rốt cuộc thì có chỗ nào không bằng hắn?” Thiếu niên áo tím buông khối đá trong tay, nửa đùa nửa thật nhìn Tô Thiếu Bạch.
Chú Kiếm sư Lục phẩm khoát tay, lơ đẹp ai kia rồi đi ra ngoài, cái tên này chẳng những biến thái mà còn tự luyến nữa.
Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo ngồi trên đầu dực hổ, nhanh chóng bay ra bên ngoài cánh đồng tuyết.
Không ngoài dự đoán, mưa tên bên dưới ào ạt phóng về phía dực hổ, toàn bộ đều bị nó quật rơi hết xuống đất, ngay cả một chút thương tích cũng chẳng có.
Nam Cung Hạo nhíu mày bảo nó đáp xuống nơi trước khi y chia tay với mấy người Phượng Nhị, trên mặt đất lộn xộn những mảnh vụn con rối thị vệ và con rối thú, còn có vài vệt máu đã chuyển sang màu nâu đen, chứng tỏ nơi này rõ ràng đã trải qua một trận chiến ác liệt.
Còn về kết quả thế nào, thì Tô Thiếu Bạch trắng bệch mặt mày nhìn xung quanh nhưng vẫn tìm không thấy một chút manh mối mấy người Phượng Nhị để lại.
Giữa lúc mờ mịt không tìm thấy gì, dực hổ gầm nhẹ một tiếng, mang hai người bay về phía tây nam.
Trên một cành cây cách đó mấy trăm mét, Bạch Chuẩn đang tha Sữa Bò bị thương trốn ở đó, vừa thấy Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo, Bạch Chuẩn rưng rưng nước mắt bay nhào tới.
Chân trước và trên cổ Sữa Bò đều có vết thương, gấp đến mức đi qua đi lại trên cành cây khô, phát ra vài âm thanh rung rung trong cuống họng.
Thấy vết thương trên người nó kết vảy trông cực kỳ đáng thương, dực hổ phẫn nộ gào to một tiếng, vươn lưỡi liếm vết thương trên Sữa Bò.
Tô Thiếu Bạch vừa ôm được Sữa Bò thì lấy thuốc trị ngoại thương Phượng Nhị cho rồi rắc lên cho nó, rồi lại bảo dực hổ tìm kiếm xung quanh, trừ Sữa Bò và Bạch Chuẩn ra, xung quanh không còn dấu vết người nào cả.
Rốt cuộc là Ngụy Vô Thiên đã bắt đi hay là bị thương nên tạm thời rút lui? Nếu rút lui thì không thể để mặc Tiểu Bạch và Sữa Bò được, e rằng khả năng bị bắt đi lớn hơn nhiều.
“Có khi nào bọn họ bị Ngụy Vô Thiên bắt đi rồi không?” Tô Thiếu Bạch vừa vỗ về an ui Sữa Bò đang nằm úp sấp làm nũng trong lòng mình, lo lắng nói.
Mi tâm Nam Cung Hạo nhăn lại, vuốt ve lông cổ Bạch Chuẩn, cặp mắt trở nên u ám không rõ, nếu bị bắt đi rồi, chỉ e lành ít dữ nhiều.
“Trở về để ta thăm dò chỗ Ngụy Vô Pháp xem sao, hắn chắc chắn biết rõ động tĩnh trong thành Con Rối hơn chúng ta nhiều.” Đầu bếp nhỏ đề nghị, hình như Ngụy Vô Thiên có chút dung túng Ngụy Vô Pháp thì phải, vì lùng bắt hai người bọn họ mà thành Con Rối huyên náo đến mức người ngã ngựa đổ, gà bay chó sủa.
Hai hôm trước cậu đứng tại sườn bãi cỏ trên đỉnh núi thì có thể thấy bên dưới loạn cào cào, ấy vậy mà lại không có bất kỳ ai lên đỉnh núi tìm Ngụy Vô Pháp gây phiền phức.
Cậu không tin Ngụy Vô Thiên không đoán được bọn họ đang trốn trên đỉnh núi, dù có đoán ra cũng sẽ không đến xác nhận, nếu không phải nuông chiều quá mức thì chính là cực kỳ kiêng kỵ.
Quan hệ giữa hai người này, e là còn phức tạp hơn lời Ngụy Vô Pháp từng nói nhiều.
Biết đâu, nếu lợi dụng tốt điểm này, bọn họ sẽ có cơ hội toàn mạng trở về.
Chú thích:
[1] cổng vào bốn trụ ba cửa năm lầu:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.