Tử Thư Tây Hạ

Chương 75: Cửu Lý Bảo


Đọc truyện Tử Thư Tây Hạ – Chương 75: Cửu Lý Bảo

Khi Đường Phong vòng tới góc đốt lửa phía tây bắc, anh phát hiện thấy nơi này đã sụp đổ, để lộ ra một cửađộng không lớn lắm. Đường Phong bò tới bên cửa động, nhìn vào thì thấy trong đó tối đen…

1

Trên đường đi, ba người đều tránh đường cao tốc, quốc lộ, mà chỉ đi những đường nhỏ nên gặp bao nhiêu đường khúc khuỷu. Ba ngày sau, rốt cuộc họ cũng đã tới thị trấn Ejin trong sa mạc Badain Jaran, đây là thị trấn cuối cùng trước khi họ tiến vào sa mạc.

Hàn Giang ngồi trong xe quan sát, Đường Phong chọc chọc anh: “Xuống xe đi! Tôi sắp chết ngạt rồi!”

Hàn Giang không đáp lại, tiếp tục quan sát động tĩnh bên ngoài cửa kính. Đột nhiên, một chiếc Cherokee màu trắng từ phía đường quốc iộ lao tới. Hàn Giang vội vàng cúi gập ngưòi xuống, mãi cho tới khi chiếc Cherokee đi xa, Hàn Gians mới ngoi đầu lên.

“Sao vậy? Anh biết chiếc xe đó ư?” – Đường Phong nghi ngờ hỏi.

“Không, chắc là không biết!” – Hàn Giang nói.

“Không biết? Không biết vậy tại sao anh lại sợ sệt thế?” – Đường Phong không hiểu.

“Cẩn thận vẫn hơn, hội Triệu Vĩnh thường xuyên thay đổi vỏ xe. huống hồ người của Tướng quân đã tới trước rồi!” – Hàn Giang nói chuyện, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ.

“Bọn chúng tới trước rồi? Sao anh biết?” – Đường Phong và Lương Viện cũng trở nên căng thẳng, nhìn ra bên ngoài.

Hàn Giang cười: “Hai người thì nhìn thấy được gì, phải động não, không phải biết mà là phải phân tích. Chúng ta đã lãng phí hơn nửa tháng rồi, Tướng quân không đợi chúng ta đâu. Ejin là thị trấn khá lớn cuối cùng trước khi tiến vào sa mạc, chắc chắn chúng sẽ tới đây,”

“Anh nói vậy làm tôi cũng io lắng rồi đấy, lần này người của chúng ta vừa ít, trang bị lại kém, không có hậu phương chi viện nhưng lại phải thực thi nhiệm vụ nguy hiểm nhất!” – Đường Phong bắt đầu thấy lo lẳng.

“‘Đúng vậy, nếu có Yelena và lão Mã ở đây thì sẽ giảm nhẹ cho chúng ta chút áp lực!” – Hàn Giang thở dài.

“Giờ thì anh đã nhớ tới lão Mã và Yelena rồi ư, tôi bảo anh liên lạc với họ thì anh lại không chịu!” – Đường Phong bất mãn nói.

“Tôi không liên lạc với họ vừa là để an toàn cho chúng ta, vừa là để an toàn cho họ!”

“Nghĩa là sao?” – Lương Viện hỏi.

“Nếu liên lạc với họ có thể lộ ra chúng ta, hơn nữa IICU để họ tham gia vào cũng là đẩy họ tới chỗ nguy hiểm. Lão Mã lớn tuổi vậy rồi, còn nữa…” – Hàn Giang vẫn chưa nói xong, Đường Phong và Lương Viện đều đã hiếu ra ý anh.

“Nếu có súng thì tốt!” – Sau một lúc trầm ngâm, Lương Viện bỗng nói.

“Đúng đấy! Lần này đến súng chúng ta cũng không có” – Đường Phong cũng ưu tư trùng trùng.

Hàn Giang chau mày: “Đúng là không có súng rất hất tiện, nhưng tôi đã qua huấn luyện đặc biệt, nên chỉ cần là thứ gì có thể làm vũ khí thì tôi đều có thể dùng để đối phó với kẻ thù.”

Nói xong, Hàn Giang rút một con dao găm ra, “Đây chính là thứ duy nhất giống vũ khí mà hiện giờ chúng ta có.”

“Chỉ có mỗi cái này?” – Đường Phong chán nản lắc đâu.

“Người của Tướng quân đều là những tên liều mạng dược trang bị vũ khí ngon lành!” – Lương Viện cũng nói.

“Hiện giờ nói những điều này cũng vô ích, hai người xuống xe đi, mua những thứ cần thiết ở đây, phải mang đủ nước, còn cả dụng cụ sửa xe, săm lốp, xăng dầu… Đường Phong, cậu phải tự lo liệu, nếu chiếc xe kíhẻ này mà long ra thì việc sửa xe là của cậu đấy!” – Hàn Giang dặn dò.

“Dựa vào cái gì mà bắt tôi phai sửa xe?” – Đường Phong bất mãn kêu lên.

“Khà khà, bởi vì ‘con lừa bảy màu dũng mãnh” này là cậu tha về, nên cậu phải hầu nó thôi!” – Hàn Giang hất hất tay lạnh lùng nói.

2

Đường Phong lắc đầu ra vẻ bất lực, cùng Lương Viện xuống xe mua sắm thực phẩm và những thứ cần thiết tại các cửa hàng ở Ejin. Khi Đường Phong và Lương Viện trở lại xe. ba người thương lượng một hồi, rồi quyết định tìm một khách sạn khuất lấp để tạm nghỉ ngơi, thư giãn tinh thần, sáng sớm ngày mai xuất phát.

Vậy là họ tới một khách sạn tuềnh toàng, cạnh đường quốc lộ phía ngoài Ejin ở tạm. Trời nóna dần lên, đây là mùa du lịch khám phá sa mạc Badain Jaran, nhưng khách sạn nhỏ này lại không một bóng người. Chủ khách sạn là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, râu quai nón, nói giọng Thiểm Tây. Khi Đường Phong hỏi anh ta sao không có khách du lịch, ông chủ lớn tiếng trả lời: “Chỗ tôi đây phòng ốc không ổn, nếu lái xe thêm chút nữa thì họ đều vào Ejin nghỉ hết cả rồi.”

“Ồ!” – Đường Phong như hiểu ra vấn đề.

Ông chủ bỗng tiếp lời: ‘‘Nhưng tối qua có hai người đàn ông cũng đến nghỉ một đêm ở chỗ tôi đây.”

“Hai người đàn ông? Trông họ thế nào?”

“Không rõ nữa. Một người gân 40 tuôi, đeo kính, còn người kia trẻ hơn một chút, rât vạm vỡ!”

“Họ đi chưa?”

“Sáng sớm hôm nay trời vẫn chưa sáng đã đi rồi.” Những gì ông chủ khách sạn nói khiến Đường Phong trở nên cảnh giác, anh lập tức hỏi tiếp: ‘Họ đi đâu?’”

“Họ giống các anh, lái chiếc xe Jeep, tôi thấy hình như đi về hướng sa mạc”, ông chủ khách sạn vừa nói còn vừa lấy tay chỉ chỉ ra ngoài cửa. Đường Phong nhìn theo, đối diện bên đường chính là sa mạc mênh mông.

“Họ từ đây tiến vào sa mạc sao?”

“Không! Tuy trên sa mạc nhìn thì có vẻ chỗ nào cũng đi được, nhưng thực ra không phải vậy. Nếu không muốn gặp nguy hiểm thì tốt nhất là đi theo một tuyến đường nhất định, vì dù gì thì đó cũng là những tuyến đường mà người xưa từng đi qua!” – ông chủ nói rất thành thật.

Đường Phong gật gù: “Xem ra anh biết chỗ đi vào sa mạc!”


“Đương nhiên, tôi ỏ” đây hơn chục năm rồi, dĩ nhiên biết đường đi, xem ra các anh cũng muốn tiến vào sa mạc phải không!”

Đường Phong quay nhìn Hàn Giang đang ngồi trong góc phòng, Hàn Giang chẳng nói năng gì, cũng không ra ám hiệu gì cho Đường Phong. Lúc này, Lương Viện vồn vã nói: “Đúng vậy, chúng tôi muốn tiến vào trong sa mạc, anh có biết đường nào tới Cửu Lý Bảo gần nhất không?”

Lương Viện không chỉ thừa nhận họ muốn tiến vào sa mạc, mà đến cả nơi cần đến cô cũng nói ra rồi. Đường Phong lườm Lương Viện một cái, Lương Viện coi như không nhìn thấy. Ông chủ khách sạn nhìn về phía Lương Viện, cười nhe ra cá hàm răng vàng: “Cô gái, tôi đoán ngay được là mọi người vào trong sa mạc vì muốn tới Cưu Lý Bảo, mọi người qua đây nhìn”.

Nói xong, ông chủ dẫn Lương Viện ra trước cửa khách sạn, Đường Phong và Hàn Giang cũng theo sau. Ông chủ chỉ tay về hướng thị trấn Ejin. nói: “Từ đây đi thêm một cây số, tức là trước khi vào thị trấn, mọi người sẽ nhìn thấy một tấm biến chỉ đường ven đường cái. Từ tấm biển đó đi tiếp, mọi người sẽ trông thấy một con đường do nhiều xe qua lại trên sa mạc mà thành. Đi theo con đường cát sỏi đó khoảng ba cây số, trước mặt sẽ xuất hiện một cột mốc đánh dấu. Đó chính là nơi mà ai tiến vào sa mạc cũng phải đi qua. Người Torghut bản địa cho rằng, vùng đại sa mạc này có thần linh bảo hộ, bởi vậy tốt nhất là mọi người nên vái vài vái trước cột mốc đó. Ở đây tôi có dải khăn trắng, tốt nhất mỗi người nên dâng một dải khăn lên cột mốc.”

Lúc này, ông chủ khách sạn lại lấy từ sau cánh cửa ra ba dải khăn trắng, Lương Viện chắc là lần đầu nhìn thấy thứ này. Cô phấn khởi đón lấy, hai tay chụm vào nhau khấn vái.

“Dải khăn này mất tiền không?’” – Đường Phong hỏi.

‘‘Không đắt, 30 tệ.” – Vừa nói, ông chủ vừa giơ ba ngón tay lên đưa qua đưa lại trước mặt Đường Phong.

“Gian thương, một đoạn lụa trắng mà những 30 tệ!” – Đường Phong thầm chửi rủa trong lòng.

Đường Phong miễn cưỡng đang định móc tiền ra trả, thì Lương Viện đã móc ngay ra tờ 100 tệ, khảng khái nói: “Không cần trả lại”.

Đường Phong nhủ thầm trong bụng: đúng là xuất thân con nhà giàu có khác. Lúc này, Lương Viện lại hỏi: “Vậy sau khi đi qua cột mốc đó thì sao?”

“Qua cột mốc đó sẽ có hai con đường, một đường là phía tây nam cột mốc, đường đó sẽ dẫn tới Hồ Dương Lâm, cũng là đường mà phần lớn du khách đều đi; còn dường kia phía tây bắc cột mốc, chính là Cửu Lý Bảo mà mọi người muốn tới!” – ông chủ giới thiệu.

“Hướng tây bắc! Hoàn toàn khớp với tuyến đường trên bản đồ cổ và bản đồ phác thảo của Misha.-’ – Đường Phong ngẫm nghĩ, trong lòng cũng có chút chắc chắn. Anh nóng lòng muốn tìm hiểu nhiều thêm về mọi thứ liên quan tới tuyến đường bí ấn này, nhưng anh lại không cảm thấy yên tâm trước ông chủ khách sạn.

3

Đúng vào lúc Đường Phong đang chần chừ thì Lương Viện lại tiếp tục hỏi ông chủ khách sạn: “Xem ra anh rất thông thạo địa hình ở đây, vậy anh đã tới Cửu Lý Bảo chưa?”.

“Cửu Lý Bảo… mấy năm trước tôi cũng từng tới rồi, nhưng ở đó chẳng có gì cả, rất hoang vắng, bởi vậy cũng rất ít du khách tới đó!” – ông chủ như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó.

“Chẳng có gì cả ư?” – Lương Viện ngạc nhiên. “Vậy tại sao lại gọi là Cứu Lý Báo? Nghe tên gọi chắc là có tòa lâu đài ở đó!” – Đường Phong cũng ngạc nhiên.

Ông chủ khách sạn lại cười nhe sỉ vàng ố: “Lâu đài? Đó thực ra là đài phóng hỏa từ đời nhà Hán, hoang phê bao năm nay rồi, chỉ đốt lửa và xây dựng trên sa mạc đe làm cột mốc đánh dấu cho người qua lại, bởi vậy những người ở đây cứ gọi tên như vậy thôi.”

“Đài đốt lửa thời Hán?!” – Đường Phong không khỏi thất vọng, nhưng anh không cam lòng, vẫn truy hỏi: “Ở đó có nước không?’”

“Nước?” – Ông chủ khách sạn khẽ hừm một tiếng, “Tiến vào sa mạc Gobi mà anh vẫn muốn có nước sao? Tôi nói ọi người biết, chỗ tôi đây là trạm cuối cùng trước khi tiến vào sa mạc, muốn lấy nước thì tôi có thế bán ọi người.”

“Không! Chúng tôi đã mang theo nước rồi.” – Đường Phong từ chối ông chủ.

Hình như ông chủ khách sạn rất thất vọng, đang định quay vào trong nhà thì Lương Viện phản ứng rất nhanh, tóm ngay ông ta lại: “Ông chủ, chỉ là nước thôi mà, tôi mua, tôi vân còn vài chuyện muốn hỏi ông đây!”

Rốt cuộc Lương Viện đã mất 25 tệ mồi chai để mua hai chai nước khoáng mà Đường Phong chưa từng nghe thấy nhãn hiệu đó bao giờ. Đường Phong âm thầm chửi rủa “Gã gian thương này trông mặt mũi phúc hậu mà có một luc đã kiếm cua người ta hơn trăm tệ! Hắn ta thấy Lương Viện có tiền, chuẩn bị chặt chém đây mà.”

Ngược lại, Lương Viện lại không coi đấy là vấn dề: “Ông chủ, vậy ông có biết Cửu Lý Bảo trước đây có nước không?”

“Trước đây?”

“Ừm, ví dụ như mấy chục năm trước hoặc là thời cổ đại ấy.”

“Cái này… cái này thì tôi không biết, nhưng kể từ khi tôi tới đây thì chưa từng nghe thấy Cửu Lý Bảo có nước bao giờ! Lúc tôi tới Cửu Lý Bảo thì ở đó toàn cát vàng, nên không thể nhận ra là đã từng có hố nước hay giếng ở đó.”

“Vậy ông đã từng nghe nói tới Lang Oa chưa?”

“Lang Oa? Cái tên này hình như đã nghe người ta nhắc tới, nhưng tôi chưa từng tới đó nên cũng không biết tình hình ở đó.”

“Vậy Thiên Hộ Trấn thì sao?”

“Cái này thì tôi còn chưa từng nghe thấy bao giờ!” – Ông chủ khách sạn lắc đầu ngay.

“Vậy Nguyệt Nhi Tuyền?” – Lương Viện cũng không hỏi ý kiến Hàn Giang, Đường Phong, mà nói luôn ra một tràng tên những địa danh mà cô biết, khiến Đường Phong tức tối đến nỗi trợn mắt lên nhìn cô.

“Nguyệt Nhi Tuyền?” – Ông chủ khách sạn hình như đang ra sức nhớ lại điều gì đó. Bỗng nhiên, ông ta dường như nghĩ ra điều gì: ”Hình như tôi đã từng nghe người ta nhắc tới Nguyệt Nhi Tuyền, có người đã từng tới đó và kể lại rằng ở đó có nước.”

“Thật sao! Có nguồn nước?” – Lương Viện trở nên phấn khích.

“Tôi cũng chỉ nghe qua, còn ở đó rốt cuộc có nguồn nước hay không thì tôi cũng không rõ.”

Lương Viện nhìn lại Đường Phong, những gì ông chủ khách sạn nói. bồng chốc đã khiến tư duy của Đường Phong rối tung cả lên quả thực Nguyệt Nhi Tuyền có nguồn nước? Vậy thì ở đó chắc chắn không phải là trạm cuối cùng khi đội thám hiểm xảy ra chuyện. Có thể là do Misha thật sự không nhớ nổi tuyến đường tiếp theo nối sau Nguyệt Nhi Tuyền, hoặc là đội thám hiểm đã từng đi qua Nguyệt Nhi Tuyền, rồi lại đi tiếp rất xa?

4

Sau một hồi trầm ngâm, Đường Phong vẫn không suy nghĩ ra điều gì. Lúc này, Hàn Giang vốn im lặng từ đầu tới giờ bỗng hỏi: “Ông chủ, vậy hai người đàn ông nghỉ lại khách sạn đi về hướng nào vậy?”

Người chủ khách sạn như khẽ giật mình nhẹ một cái, ông ta quay lại nhìn Hàn Giang. Hàn Giang đội chiếc mũ đánh bóng chày, lưỡi mũ kéo xuống rất thấp, nên hình như ông chủ cảm thấy bất an trước người khách kiệm lời này. ông ta khẽ ngớ người ra một lúc rồi mới nói: ‘”Họ… họ đi đâu làm sao tôi biết được, nhưng họ từng hỏi thăm tôi đường đi.


“Hỏi thăm về Cửu Lý Bảo?” – Hàn Giang ngẩng đầu lên, nhìn ông chú khách sạn.

“Ùm, nhưng họ không hỏi nhiều như thế này đâu, chỉ hỏi Cửu Lý Bảo thôi.”

“Ồ! Họ có nói tới Cửu Lý Bảo làm gì không vậy?”

“Không, họ không nói.”

“Gần đây anh có để ý thấy người nào tới Ejin không?”

“Người à. mỗi ngày đều có người qua lại, bao nhiêu là người.”

“Ý tôi là người nào đó quái dị một chút!”

“”Người quái dị?” – Ông chủ khách sạn lắc đầu rồi lập tức cười lộ ra hàng răng vàng: “Nếu nói ai đó quái dị thì mấy người các anh rất quái dị đấy. Hỏi han nhiều như vậy, rất ít người đi con đưòng hướng tây bắc chứ đừng nói tới việc tới Lang Oa. Tôi ở đây mấy chục năm rồi, những người đi theo hướng tây bắc phần lớn đi tới Cửu Lý Bảo xem cái đài đốt lửa đó rồi quay lại đi về. Từ Cửu Lý Bảo tiếp tục đi về hướng tây bắc thì e rằng chẳng có đường đi đâu.”’

“Tại sao không có ai đi hướng tây bắc?” – Hàn Giang hỏi.

“Bởi vì con đường đó rất nguy hiểm, không có nguồn nước, khi có bão cát sẽ quét sạch mọi thứ. Quan trọng hơn là con đường đó có đi tiếp thì ngoài cát vàng cũng chỉ có cát vàng, căn bản không thể đi được đến cuối đưcmg.”

Hàn Giang nghe xong những gì ông chủ khách sạn nói lại cúi đầu, không nói thêm gì nữa, anh đang chìm trong suy tư.

Ông chủ khách sạn vẫn nói tiếp: ‘”Bởi vậy tôi khuyên mọi người đừng đi tới đó nữa, ở đó thật sự rất nguy hiểm. Theo như người già địa phương kể lại, thì sâu trong sa mạc là nơi ớ của ác quỷ. Từ Cửu Lý Bảo đi tiếp xuống phía tây bắc chính là tiến vào khu vực ác quỷ. Từ xưa đến nay, những người tiến vào đó gần như chẳng có ai quay về.”

“Đáng sợ vậy sao?” – Giọng Lương Viện run run.

“Đừng dọa dẫm nữa, vậy tại sao lúc nãy anh vừa nói có người đã từng tới Lang Oa, thậm chí từng tới cả Nguyệt Nhi Tuyền, nên biết được cá Nguyệt Nhi Tuyền có nước đấy thôi?” – Đường Phong phản bác lại.

“Đó đều là do tôi nghe các cụ già ở đây kể lại. Theo như những gì các cụ kể, thì thời Cách mạng văn hóa đã từng có một đoàn thanh niên trí thức tiến vào trong sa mạc, muốn tìm nguồn nước ở đây, khai hoang vùng ốc đảo. Kêt quả hơn hai chục thanh niên sau khi tiến vào đó đã không trở lại. Khoảng một tháng sau, lúc mọi người tưởng rằng tất cả bọn họ đều đã gặp nạn, thì mới có một người thoi thóp bò về. Muc dân địa phương đều rất kinh ngạc, hỏi anh ta rằng không có nước thì sao lại về được. Người thanh niên đó yếu ớt nói rằng, những người khác đều chết rồi. chỉ có anh ta tìm thấy nguồn nước trong sa mạc nên mới trở về được.”

“Chính là Nguyệt Nhi Tuyền?”

“ừm, đúng vậy. Theo như người thanh niên đó kể lại thì Nguyệt Nhi Tuyền có nguồn nước, nhưng cuối cùng, mục dân cũng không cứu được mạng người thanh niên đó, và cùng không có ai tiến vào sa mạc tìm kiếm nguồn nước đó nữa!” – Ông chủ khách sạn càng nói càng khiến mọi người cảm thấv hoảng sợ. Chuyến đi này lẽ nào lành ít dữ nhiều?

Trong lòng ba người đều bị mây đen bao phủ. Hàn Giang và Lương Viện đang định về phòng nghỉ ngơi, bỗng Đường Phong quay lại hỏi ông chủ khách sạn:

“Hỏi thêm anh về một địa danh, anh đã nghe nói tới Hắc Thạch chưa?”

“Hắc Thạch?” – ông chủ thản nhiên lắc đầu.

Đường Phong đành về phòng tranh thủ nghỉ ngơi.

5

Sáng hôm sau khi trời vẫn chưa sáng hắn, ba người đã lái “Con lừa bảy màu dũng mãnh” xuất phát. Theo như ông chủ chỉ dẫn họ đã đi một ki lô mét theo đường cái, và quả nhiên, bên đường có một bảng chỉ dẫn. Từ đó “Con lừa bảy màu dũng mãnh” đã tiến vào sa mạc Gobi.

Đi được một quãng, rõ ràng có thể nhìn thấy trên sa mạc Gobi có một con đường cát sỏi rộng rãi được bánh xe đi qua nhiều mà thành. Đường Phong tăng tốc, lao như bay trên con đường cát sỏi. Chẳng bao lâu sau, Đường Phong phát hiện thấy địa hình thay đổi, càng tiến lên phía trước địa hình càng cao. Khi trời sáng tỏ, bỗng phía trước xuất hiện một cột mốc đánh dấu cao lớn.

Đường Phong lái xe tới phía dưới cột mốc, dừng lại. Ba người nhảy xuống xe, Đường Phong bước tới gần cột mốc. nhìn xung quanh. Trên sa mạc Gobi mênh mông không một bóng người. Đường Phong kính cấn dâng dải vải trắng lên cột mốc, sau đó nói: “Xem ra hôm qua ông chủ nói thật đấy.”

“Cái gã trong mắt chỉ có tiền!” – Lương Viện tức tối. “Hài, sao bây giờ em lại chửi mắng như vậy, hôm qua anh thấy em rút tiền rất hào phóng mà!” – Đường Phong cười nói.

“Thí lời, đấy không phải vì nhiệm vụ của chúng ta sao?”” – Nói xong, Lương Viện quay sane Hàn Giang: “Em còn đang đợi đội trưởng Hàn sau khi dẹp tan mọi chuyện xong, thanh toán cho em đây này!”.

Hàn Giang khi tới sa mạc bồng trở nên hứng thú, anh tiện tay quàng dải vải trắng lên cột mốc, rồi cười nói với Lương Viện: “Tiền của cô thì chịu thôi, làm sao mà thanh toán được, ai bảo cô tình nguyện cho người ta chém!” “Hừm, không thanh toán thì thôi, tôi cũng chắng bận tâm mấy đồng đó!” – Lương Viện hậm hực nói.

“Đúng vậy, Lương đại tiếu thư nhiều tiền xông xênh nên không cân tính toán chút tiền đó làm gì, công lao của cô tôi sẽ ghi nhớ!” – Hàn Giang nói rồi bồng quay sang hỏi Đường Phong: “Đường Phong, hôm qua cậu nhắc tới Hắc Thạch nghĩa là gì vậy?”

“Hắc Thạch chính là một trong ba địa danh trên bản đồ cổ Tây Hạ không đối chiếu được.”

“Ồ! Sao chưa từng nghe cậu nhắc tới?” – Hàn Giang hỏi.

“Trước đó tôi đã nói với mọi người rồi, có ba địa đanh trên bản đồ cổ Tây Hạ không đối tượng với ba địa danh trên bản đồ phác thảo của Misa. Tôi dịch theo nghĩa mặt chữ Tây Hạ, vì có hai địa danh vốn không thế giải thích theo nghĩa của chữ Hán; hơn nữa, hình như cũng xa hơn một chút so với tuyến đường của Misha. Chỉ có duy nhất Hắc Thạch này, dịch theo nghĩa mặt chữ Tây Hạ, luy tên nghe rất lạ nhưng còn có thể đoán ra khả năng địa danh này có liên quan tới đá màu đen.”

“Hắc Thạch đó ở đâu vậy?”

“Dùng bản đồ cổ đối chiếu với bản đồ phác thảo của Misha, thì địa danh Hắc Thạch này chắc ở phía đông nam Nguyệt Nhi Tuyền, hơn nữa khoảng cách hình như cũng không xa lắm!” – Đường Phong lại lấy ảnh ra đối chiếu với tấm bản đồ phác tháo cúa Misha.

“Lại là Nguyệt Nhi Tuyền…” – Hàn Giang trở nên hoài nghi.

“Sao vậy, anh lại nghĩ ra gì vậy?”

“Đường Phong, hôm qua ông chủ khách sạn kê rằng người thanh niên trí thức đó nói rằng Nguyệt Nhi Tuyền có nguồn nước, nếu như anh ta nói đúng, vậy thì đội thám hiểm năm đó tới đó cũng phải có nguồn nước mới phải!”


Đường Phong gật gù: “Nhưng chỉ nói suông thì biết thể nào được, nếu như Nguyệt Nhi Tuyền có nguồn nước thật, vậy thì đó không phải là địa điểm cắm trại cuối cùng của đội thám hiểm, đội thám hiểm phải đi xa hơn.” “Như vậy không phải dễ giải thích hơn về việc Misha phát hiện thấy Hạn Hải Mật Thành sao, nên doanh trại cuối cùng của đội thám hiêm chắc phải xa hơn Nguyệt Nhi Tuyền.” – Hàn Giang suy đoán.

Đường Phong xua tay: “Hiện giờ kết luận như vậy là còn quá sớm!”

“Đúng vậy, chúng ta hãy khẩn trương lên đường thôi!” – Lương Viện nói.

Ba người đi vượt qua cột mốc, đúng như ông chủ khách sạn nói, phía tây nam và phía tây bắc cột mốc mỗi bên đều có một con đường. Con đường phía tây nam rõ ràng rộng rãi hơn, vết bánh xe in trên mặt đường cũng nhiều hơn. còn con đường phía tây bắc thì gần như không trông thấy vết bánh xe nào.

Hàn Giang tỉ mẩn quan sát vệt bánh xe trên đường hướng tây bắc, hình như khône có vết bánh xe mói. Hàn Giang nghi ngờ nhìn về phía trước, sa mạc mênh mông hoang vắng, lẽ nào đây chính là đường dẫn tới Hạn Hải Mật Thành?

6

Đường Phong lái “‘con lừa bảy màu dũng mãnh”” lao như bay, kim chỉ nam la bàn điện tử đều hiển thị hướng tây bắc. Nhưng “con lừa bảy màu dũng mãnh’” sau hai tiếng đồng hồ sẽ cắt ngang, rồi lao dọc trên sa mạc mênh mông dù vẫn chưa phát hiện thấy tung tích của Cửu Lý Bảo.

“Hay là chúng ta đi sai đường?” – Lương Viện lẩm bẩm.

“Sao lại như vậy? Em xem, rõ ràng kim chì nam và la bàn đều hiển thị hướng tây bắc, không sai!” – Đường Phong lại kiêm tra kim chỉ nam và la bàn.

“Vậy tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tới Cửu Lý Bảo?”

“Không phải chúng ta đi qua rồi chứ?” – Hàn Giang cũng nghi ngờ, nói.

“Đi qua? Không thể như vậy!” – Lương Viện nói.

“Hôm qua ông chủ khách sạn nói răng: Cửu Lý Bảo chỉ là một cái đài đốt lửa đời Hán; có khi nào trên dường đi chúng ta phóng xe nhanh quá nên không nhìn thấy?” – Hàn Giang nghi ngờ nói.

Đường Phong dừng lại, cấn thận ngẫm nghĩ: “Đã đi qua rồi? Không, không thể. Ban nãy những chỗ chúng ta đi qua đều bằng phẳng, xung quanh chẳng có gì chắn ngang. Tôi luôn để mắt ra bên ngoài cửa sổ, nếu như đài đốt lửa ở gần đây thì tôi không thể bỏ sót được!”

“Vậy thì kỳ lạ thật..- Hàn Giang lẩm bẩm.

Đúng lúc này, Lưcmg Viện bỗng kêu toáng lên làm Đường Phong và Hàn Giang giật bắn mình: “Em hét cái gì vậy?” – Đường Phong trách móc.

“Các anh mau nhìn này, kim… kim chi nam, còn cả… cả la bàn điện tử nữa!” – Lương Viện lạc cả giọng.

Lúc này Đường Phong mới kinh ngạc phát hiện ra, kim chỉ nam và la bàn điện tử ban nãy còn hiển thị hướng tây bắc mà giờ đã hoàn toàn chuyển thành hướng đông nam. Hàn Giang vội vàng kiểm tra lại GPS. Vị trí hiển thị trên GPS lại thành ở sát đường quốc lộ.

“Mẹ kiếp, thế này là thế nào?” – Hàn Giang nổi cáu. Đường Phong cũng không sao tin vào mắt mình. “Bày giờ làm thế nào?” – Đường Phong nhìn Hàn Giang.

“Tiếp tục lái xe tiến về phía trước!” – Hàn Giang hậm hực nói.

Đường Phong lại khởi động xe, không khí trong xe chìm trong im lặng, quả nhiên chưa đi được bao lâu, họ đã lại lái xe tới đường quốc lộ.

Đường Phong tiếp tục lái xe theo đường quốc lộ, nửa tiếng sau, họ lại trở về khách sạn hôm qua. Chưa kịp đợi Đường Phong đỗ hẳn xe lại. Hàn Giang đã nhảy tót xuống xe, lao vào cửa khách sạn thì thấy cửa khách sạn đã đóng chặt. Hàn Giang đạp mạnh cửa một cái, chỉ có bụi bay mù mịt, không một bóng người.

“Mẹ kiếp, chắc chắn chúng ta bị đứa nào chơi rồi!” – Hàn Giang quay trở lại xe chửi rủa.

“Lẽ nào ông chủ khách sạn cũng là người của tướng quân?” – Lương Viện hỏi.

“Chưa chắc, nhưng chắc chắn gã đó không phải là người tốt!” – Hàn Giang gào lên.

“Tức là những gì gã ta nói không đáng tin nữa?”, Đường Phong nói.

Hàn Giang thở phì phì, nhìn sa mạc mênh mông ven đường, không nói năng gì. Mãi lâu sau, Hàn Giang bỗng nói như đinh đóng cột: “Vẫn đi theo đường ban nãy!”

“Vẫn đi theo đường ban nãy? Vậy không phải chúng lại lại vòng về đây sao?” – Đường Phong không hiếu.

“Tới cột mốc đánh dấu trước đã!”

Hàn Giang nói xong liền đẩy Đường Phong sang ghế phụ, tự mình lái xe, lao thẳng vào sa mạc.

7

Chẳng mấy chốc, “con lừa bảy màu dũng mãnh” được Hàn Giang lái đã tới trước cột mốc đánh dấu. Hàn Giang dặn dò Đường Phong và Lương Viện: “‘Hai người dừng xuống xe, để tôi xuống xem sao.”

Hàn Giang leo lên cột mốc, cẩn thận quan sát rât lâu, sau đó nhảy xuống, khởi động xe, đi xung quanh cột mốc một vòng. Đường Phong vội vàng hoi: ‘‘Bây giờ chúng ta đang đi đâu?”

“Đi theo con đường phía tây!” – Nói xong, Hàn Giang nhấn mạnh chân ga, “con lừa bảy màu dũng mãnh” lại như tên bắn, lao vun vút về phía tây.

Đi được khoảng 15 phút, trên sa mạc bằng phẳng lại xuất hiện ngã rẽ. Hàn Giang nhảy xuống xe, cấn thận xem xét vết bánh xe. Vệt bánh xe in trên đường hướng tây rất nhiều, thậm chí có du khách còn dùng đá chất thành một mốc đánh dấu bên vệ đường, còn một con đường nhỏ ẩn hiện trải thì dài về hướng tây bắc.

“Mọi người nhìn, vết bánh xe trên con đường này rất nhiều, lại có một vệt mới tinh đế lại, chúng ta thử đi theo vết bánh xe mới này!” – Xem ra Hàn Giang khá tự tin.

Ba người lại lên xe, đi về hướng tây bắc. Nửa tiếng sau. Đường Phong là người đầu tiên reo lên: “Nhìn, phía trước, bên phải, bên phải có một đài đốt lửa.”

Hàn Giang và Lương Viện cũng trông thấy, trên sa mạc Gobi hoang vu bỗng đột nhiên xuất hiện một đài đốt lửa cao to. “Đó là đài đốt lửa thời Hán!” – Đường Phong nhìn ra ngay niên đại của đài đốt lưa.

Hàn Giang đánh mạnh vô lãng, lao về phía đài đốt lửa. “Con lửa bảy màu dũng mãnh” vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp trên sa mạc Gobi mênh mông, rồi cuối cùng đồ xịch trước đài đốt lửa.

Ba người nhảy xuống xe. Lương Viện nhìn đài đốt lửa trước mặt, lẩm bẩm: ‘Đây chính là Cửu Lý Bảo?” “Chắc là vậy!” – Hàn Giang nhìn kim chỉ nam và la bàn điện tử, lần này phương hướng không sai.

Mãi lâu sau, hai người không thấy Đường Phong nói năng gì mới quay lai nhìn. Đường Phong bỗng nói:

“Tôi ngốc thật đây!” – Hàn Giang và Lương Viện đều ngạc nhiên nhìn Đường Phong. Đường Phong giải thích: “Hôm qua chúng ta hỏi thăm ông chủ khách sạn về tình hình của Cửu Lý Bảo, ông ta có thể nói chính xác đó là một đài đốt lửa đời nhà Hán, vậy mọi người nghĩ mà xem, một người không có kiến thức gì về lịch sử và khảo cổ học, kể cả đã từng tới Cửu Lý Bảo chăng nữa, thì có

nói ngay ra đó là một cái đài đốt lửa đời nhà Hán được không?”

“Đúng vậy! Nếu như vậy thì gã đó chắc chắn có vấn đề.” – Hàn Giang nói.


“Hừm, em mới đáng thương, bị lão đó lừa mất hơn 100 tệ!” – Giờ thì Lương Viện đã bắt đầu cảm thấy tiếc tiền.

‘Hơn 100 tệ đối với em thấm gì đâu!” – Đường Phong cười khiến Lương Viện nối giận cho anh mấy cái đấm.

Tuy rất thất vọng, nhưng Đường Phong vẫn hết sức cẩn thận đi một vòng để quan sát đài đốt lửa thời nhà Hán. Hình dáng của nó chắc chắn được xây dựng từ đời Hán, nhưng xung quanh đây, Đường Phong không phát hiện thấy bất cứ văn vật nào của đời nhà Hán. Trước tiên, Đường Phong muốn xác định xem đây có phải là Cửu Lý Bảo trên bản đồ cổ Tây Hạ và bản đồ phác thảo của Misha hay không, nhưng không có bất cứ văn vật hay chứng cứ nào, vậy làm thế nào để chứng minh đây?

Đường Phong vòng tới góc tây bắc lò đốt lửa, phát hiện ở đây đã sụp đổ, chỗ đổ nát để lộ ra một cửa hang không to lắm. Đường Phong bò tới cửa hang, nhìn vào bên trong, trong đó tối om om. Đường Phong quay lại nói với Lương Viện: “Đèn pin”.

Lương Viện đưa ngay cho Đường Phong một chiếc đèn pin. Nhờ ánh sáng đèn pin, Đường Phong mới nhìn rõ tình hình bên trong hang. Không gian trong đó không rộng lắm, tích đầy bụi bặm, Đường Phong đoán rằng đỏ đều là bụi đất lúc đài đốt lửa đọ nát rơi xuống. Đường Phong vẫn cẩn thận quan sát, trong đống bụi đất thấp thoáng hiện lên vài thứ trông giống ván gỗ, anh muốn lấy tay với những thứ đó. nhưng khi thử với thì không được. Trừ khi khoét cửa hang to thêm một chút, nhưng Đường Phong lại không muốn thêm một lần phá hoại đài đốt lửa này, dù sao nó cũng đã âm thầm sừng sừng ở đây hơn hai nghìn năm rồi.

Đúng lúc Đường Phong đang chần chừ, do dự thi Lương Viện lên tiếng: “Để em!”

“Em? Đến anh còn không với được, em với kiếu gì?” – Đường Phong nghi ngờ.

“Anh ôm lấy em, em thò người vào trong hang không phải sẽ với được sao!”

Đường Phong ngẫm nghĩ, ý tưởng này không tệ. Vậy là anh ôm lấy vòng eo nhó xíu của Lương Viện, chuẩn bị chui vào trong hang.

“Ôm chặt chút!” – Lương Viện kêu lên.

“Anh đã ôm chặt lắm rồi đấy!” – Giọng Đường Phong có vẻ thành thật, khiến Hàn Giang đứng sau lưng cười sằng sặc.

“Cười cái gì mà cười! Có giỏi thì anh làm đi!’- Đường Phong gào lên với Hàn Giang.

“Tôi chịu, cậu cứ làm đi, cậu ôm thì hai người chăc chắn sẽ phối hợp ăn ý!”

Lương Viện đã chui đầu vào trong cửa hang, Đường Phong ôm chặt lấy eo cô, khẽ nhắc: “Cẩn thận!’” – Đường Phong vừa dút lời, Lương Viện đã chui được nửa người vào trong hang và bỗng hét toáng lên.

8

Đường Phong thấy Lương Viện la hét liền vội vàng dốc hết sức kéo cô lại. Lương Viện mắt nhắm tịt vẫn la hét, Đường Phong giật thót tim, quan tâm hỏi: “Sao vậy, em bị thương ở đâu?”

Lương Viện thấv bộ dạng căng thẳng của Đường Phong, đột nhiên im bặt, mặt tươi hớn hở.

“Em cười ngô nghê cái gì thế?” – Đường Phong bị Lương Viện làm ụ mị cả đầu óc.

“Em thử xem khả năng phản ứng của anh thế nào thôi! Không tồi, phản ứng rất nhanh nhạy!” – Lương Viện càng cười thích thú hơn.

“Ban nãy em hét xém chút làm anh sợ chết khiếp đấy!” – Lúc này Đường Phong mới hiểu ra mình bị Lương Viện lừa.

“Thì để thử xem anh có quan tâm đến em không! Rất khá, kết quả trắc nghiệm làm em rất hài lòng!”

“Em rất hài lòng nhưng anh thì không” – Đường Phong có chút tức tối.

‘Em lấy được cái này, xem anh có hài lòng không nhé?” – Lương Viện nói xong, giống như làm ảo thuật vậy, lấy từ sau lưng ra một tấm ván gỗ.

“Đây là một tấm ván gỗ đời nhà Hán”.

“Tấm ván gỗ là thứ gì vậy?” – Lương Viện hỏi.

uTấm ván gỗ giống như thẻ tre, đây là công cụ ghi chép chủ yếu từ đời Đông Chu tới đời Ngụy Tần, ở đây khô hạn ít mưa nên ván gỗ này mới có thế bảo tồn được lâu như vậy!” – Đường Phong giải thích.

“‘Vậy trên đó viết gì?”

Đường Phong phủi bụi trên bề mặt tấm gồ. lờ mờ trông thấy một dòng chữ: “”Cự diên… Cửu Lý Đôn”.

Đường Phong kiểm tra xong tấm ván gỗ lại bảo Lương Viện đặt về đúng vị trí cũ, tiện thể cũng thử xem có thứ gì khác không. “Lại bắt em chui vào đấy?” – Lương Viện chu mỏ, hình như có chút bất mãn.

“Có anh bảo vệ em, không phải sợ!” – Đường Phong nói xong liền ôm eo Lương Viện từ phía sau. Sự bất mãn của Lương Viện cũng biến mất, cô lại ngoan ngoãn chui vào trong đài đốt lửa. Lần này, Đường Phong đợi hơi lâu, anh không biết Lương Viện làm gì trong đó. “Em đang nghịch ngợm cái gì vậy, sao lâu thế?”

Lương Viện bỗng rùng mình một cái, ngay lập tức, Đường Phong lại nghe thấy tiếng hét chói tai, lần này, Lương Viên còn hét to hơn lần trước, như muốn đứt cả gan ruột. Nhưng lần này Đường Phong cũng có kinh nghiệm rồi, không bị Lương Viện lừa nữa. Anh không kéo ngay Lương Viện lên, ngược lại còn cười, nói: Cha em chưa kể cho em nghe câu truyện “Sói đến rồi” sao?”

Ai ngờ chân Lương Viện quây đạp tứ tung, rôi từ la hét chuyển thành khóc lóc: “Rắn! Có rắn…’’ – Lương Viện mếu máo.

Lúc này Đường Phong mới ý thức được xảy ra chuyện, vội vàng kéo Lương Viện lên, nhưng chân Lương Viện vẫn quẫy đạp lung tung, không chịu phối hợp. Đường Phong lúc đó cũng cuống cả lên, may mà có Hàn Giang kịp thời xông tới, hai người cùng dôc sức mới kéo được Lương Viện lên.

Lương Viện vừa trông thấy Đường Phong, vừa khóc vừa hét, đấm bùm bụp vào ngực anh: ‘Anh, anh thấy chết mà không cứu, lại còn cười em..

Đường Phong thấy bộ dạng Lương Viện như vậy, vội vàng quan tâm, hỏi: “Có bị thương không?”

Thấy Lương Viện không sứt mẻ gì, cũng chẳng bị thương ở đâu, Đường Phong mới yên tâm trở lại. Lương Viện vẫn khóc lóc, Đường Phong ôm cô vào lòng. Mãi lâu sau, Lương Viện vẫn đang ở trong lòng Đường Phong mới thôi thút thít.

“Rắn đâu? Lấy đâu ra rắn?” – Hàn Giang chui đầu vào trong hang, quan sát hồi lâu cũng không trông thấy bóng dáng con rắn nào cả.

“Ban… ban nãy ở trong hang, em định.. định tìm kiếm thêm, xem có văn vật nào không, nhưng em vừa mới bới đống đất cát phía đông lên thì có một con rắn chui… chui ra!” – Lương Viện vẫn còn hoảng hốt.

“Sao ở đây lại có rắn được nhỉ?” – Hàn Giang nghi ngờ không hiểu.

‘‘Thật mà, nó dài bằng chừng này này!’” – Lương Viện còn lấy tay ra hiệu.

Hàn Giang lại chui vào trong động ngó lại lần nữa, nhưng vẫn không trông thấy bóng dáng con rắn đâu cả. “Được rồi, không việc gì là tốt rồi, lần sau những việc cực nhọc bẩn thỉu hãy để Đường Phong làm hết!” – Màn Giang an ủi Lương Viện.

“Được được! Lần sau những việc cực học bẩn thỉu để anh làm hết!” – Đường Phong đành phải ra sức vỗ về Lương Viện đề cô quệt nước mũi, tươi cười trở lại.

Lương Viện bỗng nhớ ra gì đó, cô lấy một đồng tiền xu đang nắm chặt trong lòng bàn tay ra. Mắt Đường Phong sáng lên: “Đây là gì vậy?”

“Em tìm thấy đồng xu này trong đống đất cát, em nghĩ nó sẽ có ích cho chúng ta, nên mói giữ nó khư khư trong tay.”

Đường Phong vốn tưởng rằng đây là một đồng xu thời Hán, nhưng khi Lương Viện đặt nó vào tay anh thì lúc này Đường Phong mới phát hiện ra đây không phải là tiền xu thời Hán, mà là một đồng tiền xu hiếm thấy. Hay nói chính xác hơn, đây là một đồng tiền xu Tây Hạ hiếm thấy – đồng tiền Quang Định Nguyên Bảo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.