Đọc truyện Tử Thư Tây Hạ – Chương 74: Tuyến đường của Misha
Tôi còn nhớ như in là mình đã đẩy cánh cổng đó, nhưng không thể nhớ được mình đã tới trước cánh cổng đó bằng cách nào. Sau đó, chuyện gì xay ra bên trong tôi cũng không nhớ nữa. Cứ như thế trí óc tôi không đủ chỗ để chứa chuyện đó vậy…
1
…
Lương, tôi chỉ cỏ thể hồi tương tới đây, sau trận bão cát, tôi cũng không biết mình đang ớ đâu, trước mặt tôi xuất hiện một cánh cổng cao lớn chưa từng thấy. Sau khi tôi vô tình đây cánh cửa đó ra, cảnh tượng trước mắt giống như trong một thế giới khác, sau đó xảv ra chuyện gì tôi đều không nhớ. Hiện giờ những gì tôi có thể nhớ được, đều là những chuyên ở sa mạc. Tôi cũng không biết mình đã đi được bao xa, vừa đói vừa mệt, rồi ông được một mục dân cứu giúp, ông ta cho tôi ăn. Tôi bắt đầu trở nên đa nghi, tối hôm đó, tôi ra đi không một lời từ biệt, rời khỏi căn lều của người mục dân Mông cổ đó, bắt đầu cuộc sống lưu lạc đằng đẵng. Tôi cũng không hiên mình bị làm sao, tôi không dám nói chuyện với ai, không dám tiếp xúc với ai, cũng không dám đi tìm cảnh sát, cả chặng đường tôi tồn tại nhờ việc ăn xin, cuối cùng tôi cũng về được Mátxcơva.
…
“Xem ra suy đoán của chúng ta trước đây hoàn toàn chính xác, Misha chính là người gần nhất với những bí mật!” – Hàn Giang chưa kịp đại Đường Phong đọc xong dã nói chen vào.
“Đúng vậy! Đoạn thư này vừa vặn bổ sung cho khoảng trống kể từ khi đội thám hiếm xảy ra chuyện cho tới khi Misha được người ta tìm thấy. Điều đó cho thấy quả thực Misha đã tìm thấy một tòa thành cổ trong sa mạc, tuy ông không nói tòa thành cổ đó tên là gì, nhưng tôi nghĩ đó chắc chắn là Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta ngày đêm nghĩ tới!” – Đường Phong suy đoán.
Hàn Giang gật gù: “Không sai. Misha nhắc tới “mở cánh cổng đó ra’, tôi nghĩ đó chính là cổng của Hạn Hải Mật Thành, nhưng..- Hàn Giang ngập ngừng, “Nhưng tình hình phía sau cánh cổng ông chỉ dùng một câu duy nhất ‘cảnh tượng trước mắt như là một thế giới khác để miêu tả sơ qua, rồi nói rằng ông không nhớ gì chuyện sau đó nữa”.
“Không, tôi lại không nghĩ rằng đó là miêu tả qua loa, một câu ‘cảnh tượng trước mắt giống như là một thế giới khác” đã nói lên tất cả. Cảnh tượng ở Hạn Hải Mật Thành chắc chắn khiến ông ấy khó miêu tả được bàng lời!” – Đường Phong nói.
Lương Viện đột nhiên nói chen vào: “Còn em thì đang nghi ngờ rốt cuộc Misha thật sự không còn nhớ chuyện sau đó. hay thực chất ông ấy không tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, nếu như quả thật ông ấy đã tìm thấy Hạn Hái Mật Thành thì tại sao lại không nhớ gì cả?”
Câu nói của Lương Viện như gáo nước lạnh giội xuống đầu Hàn Giang và Đường Phong. “Đúng vậy! Chúng ta tốn bao nhiêu công sức mà vẫn chưa tìm thấy tòa thành cổ Tây Hạ đó. Năm đó sau cơn bão cát, sao Misha lại dễ dàng tìm thấy Hạn Hải Mật Thành như vậy?” – Hàn Giang chau mày.
“Trong thư Misha không kể tường tận về việc ông ây làm thế nào để tới trước cánh cổng đó, có thể là ông ấy không còn nhớ rõ thật!” – Đường Phong vẫn giữ nguyên quan điểm về suy luận của mình.
“Tóm lại đoạn ghi chép này kỳ bí quá, dù gì cũng kê lại chuyện năm đó với ông nội em rồi, vậy tại sao không kể tường tận? Là do Misha không nhớ thật, hay là do vốn dĩ ông ấy không tim thấy Hạn Hai Mật Thành, và đó chỉ là những ảo giác của ông ấy?” – Lương Viện nói.
“Ảo giác?’” – Hàn Giang ngẫm nahĩ, ‘”Nói tới trí nhớ thì bức thư này viết năm 1964, về lý mà nói thì hồi tưởng lại chuyện cách đó vài năm chẳng có vấn đề gì cả. Neu như nói rằng trí nhớ của Misha có vấn đề, vậy thì chỉ có thể giải thích rằng đó là do não của ông bị tấn công bởi một sức mạnh nào đó.”
“Được rồi, đừng đoán nữa, thư tôi còn chưa đọc hết, do hoang tưởng hay là do trí nhớ thì chắc Misha sẽ tự nói trong đoạn sau thôi!” – Đường Phong lại tiếp tục dịch bức thư của Misha…
2
… …
Lương, bây giờ nhớ lại, mọi chuyện lúc đỏ thật sự quá thần kỳ, tôi nhớ rõ là mình đã mở cánh cổng đó ra, nhưng hiện giờ lại không tài nào nhớ được thế giới trong đó. Sau khi đội thám hiểm xảy ra chuyện, làm thế nào mà tôi tới được trước cánh cổng đó, tôi cũng không nhớ nữa. Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ có những mảng kí ức vụn vỡ không ngừng hiện lên trong mơ, chỉ… chỉ có điều tôi không thê ghép những mảnh vỡ đó lại, nhưng tôi đảm bảo rằng đó không phải là ảo giác, chắc chắn là vậy!
Tôi thường nghĩ rằng – Chúa ơi, lúc đó tôi đã đến trước cánh cổng đó bằng cách nào, và đã rời khỏi đó băng cách nào? Tôi đã suy đoán ra địa điểm nơi đoàn thám hiếm xảy ra chuyện, chắc chắn không xa nơi mà tôi đã phát hiện ra cánh cổng thần kỳ… có thể một hôm nào đó, sau khi ngủ dậy, tôi sẽ cỏ thê nhớ lại mọi chuyện, lúc đó sẽ lai viết thư cho anh.
Mong nhận được thư trả lời của anh. ngoài ra mong anh đừng tiết lộ nội dung trong bức thư này cho ai.
…
Đường Phong đọc xong bức thư. Căn phòng chìm trong im lặng, mãi lâu sau, Lương Viện mới hỏi: “Hết rồi ư?”
“Hết rồi!” – Đường Phong ưu tư gật đầu.
“Như vậy là hết sao?” – Lương Viện thắc mắc. “Lương Viện, trong những di vật của ông nội em, ngoài bức thư này ra em có phát hiện thấy thứ gì nữa không?” – Hàn Giang hỏi Lương Viện.
Lương Viện ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: “‘Hết rồi, chỉ có bức thư này là em còn thấy có giá trị.”
“Xem ra đến hết đời Misha vẫn không nhớ ra được những chuyện đó” – Hàn Giang lấm bẩm.
“Có thể ông ấy nghĩ ra rồi, còn viết cá thư cho ông Lương, nhưng lại bị KGB tịch thu!” – Đường Phong suy đoán.
“Không thế như vậy, nếu như sau đó Misha nhớ lại hết mọi chuyện, vậy tại sao Tymoshenko lại không biết?” – Hàn Giang hỏi lại.
“Ùm, Tymoshenko?” – Đường Phong ngầm nghĩ, “Như vậy xem ra sau đó Misha chắng nhớ lại được gì, nhưng đoạn thư đó khăng định địa điểm mất tích của đội thám hiếm rất gần với cánh cổng khổng lồ thần bí, điều này có khi lại có ích cho chúng ta.”
Nhưng Hàn Giang lại phủ định: “Tôi cảm thấy phần lớn là do cảm giác sai lầm của Misha, thử nghĩ mà xem, nếu như Misha phát hiện cánh cổng đó rất gần với địa điểm đội thám hiểm xảy ra chuvện. Vậy thì tại sao sau cơn bão cát, chỉ có mồi mình Misha tới được trước cánh cổng đó?”
“Đây chính là một vấn đề mới, trước đây, tình hình cuối cùng của đội thám hiểm đều do Makarov kế lại với chúng ta. Theo như những gì Makarov kể, vào đêm đội thám hiểm xảy ra chuyện, lúc ông và ông Lương quay irở lại nơi cắm trại, thì những người của đội thám hiểm đều không thấy đâu nữa. Như vậy có nghĩa là lúc đó Misha cũng đã cùng với đội thám hiểm rời khỏi doanh trại. Chỉ có điều chúng ta và lão Mã không biết rằng, lúc dó đội thám hiểm rời khỏi doanh trại là do đi tránh bão cát một cách có tổ chức hay do hoảng hốt mà tháo chạy tử phía?” – Đường Phong nói.
“Vấn đề này tôi cùng từng nghĩ tới. Tôi nghĩ với tô chất của đoàn thám hiếm thì không tới nỗi là do yêu tô lâm lý, hoảng hốt tháo chạy. Rất có khả năng họ rút lui một cách có tổ chức, bởi vậy khi lão Mã và Lương Vân Kiệt quay trở lại căn cứ mới không trông thấy ai cá.” – Hàn Giang suy đoán.
“Nhưng họ đi đâu nhỉ? Tại sao cuôi cùng chỉ có Misha là tới trước cánh cổng khổng lồ đó?” – Lương Viện hỏi.
“Tôi nghĩ răne sau khi đội thám hiêm di tản khỏi doanh trại, chắc chắn là họ đã gặp phải sự tấn công đáng sợ nào đó, chính lần tấn công này đã giáng một đòn chí mạng xuống đội thám hiểm.” – Hàn Giang tiếp tục suy đoán.
“Một đòn chí mạng? vẫn còn thứ gì đó tấn công đáng sợ hơn cả bão cát sao?” – Đường Phong không dám tin “Chắc chắn là như vậy, đòn chí mạng đó cuối cùng đã khiến đội thám hiểm suy sụp tinh thần, tôi đoán rằng ngoài Misha ra, những người khác trong đội thám hiểm đã gặp nạn trong đòn chí mạng đó. Bời vậy lúc đó mới không tìm thấy bất cứ thi thế của thành viên nào, nếu như họ bỏ chạv tán loạn, thì chắc chắc trong lúc tìm kiếm cứu nạn sẽ phải phát hiện thấy một vài di thể!” – Hàn Giang nói.
“Cũng có nghĩa là trong giây phút bị tấn công đó, đội thám hiếm đã không kịp phản ứng, vậy họ bị thứ gì tấn công nhỉ?” – Đường Phong nói.
“Ai mà biết được, tóm lại. Misha đã thoát được vụ đó. Nhưng rất có khả năng là đòn chí mạng đó đã khiến Misha bị mất trí tạm thời, đến nỗi ông không thể nhớ lại sự việc xáy ra sau đó.?’ – Hàn Giang lại tiếp tục suy đoán.
“Nhưng ông vẫn nhớ cánh cống khổng lồ đó, đồng thời còn kể rằng sau khi đẩy cánh cổng đó ra đã nhìn thấy cảnh tượng như ở trong thế giới khác!” – Lương Viện nói. “Điều này chỉ có thể nói lên rằng: cánh cổng khổng lồ và cảnh tượng; trong giây phút cánh cổng mở ra đã để lại ấn tượng sâu sắc với Misha, bởi vậy nó đã lóe lên trong đoạn kí ức ngắn ngủi đó của ông!” – Đường Phong tán thành.
“Ừm, chắc chắn là như vậy. Bởi vậy chúng, ta mới đọc được một bức thư với cách diên đạt lộn xộn như thế này!” – Hàn Giang nói tới đây, ngừng lại một lúc, đột nhiên, anh lại nói tiếp: “Tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ, có khi nào trước khi chết ông Lương mới nhận được bức thư này không nhỉ?”
3
Nghe Hàn Giang nói vậy, mặt Đường Phong và Lương Viện đều thất sắc, nhưng Dường Phong hiểu ngay ra ý của Hàn Giang: “Nếu như vậy, tôi cũng nghĩ ra rồi, tại sao trước khi chết ông Lương lại vội vã tới tìm tôi, tại sao bắt buộc phải đoạt được kệ tranh ngọc. Rất có khả năng là do ông ấy nhận được bức thư này, bức thư này đã nhen nhóm trong ông hi vọng tìm kiếm thành cổ Tây Hạ, hóa giải nguyên nhân mất tích ly kỳ của đội thám hiểm”’.
“Nhưng em chưa từng nghe thấy ông nội nhắc tới hức thư này lúc còn sống?” – Lương Viện nói.
“Đó là bởi vì ông nội em không muốn em tham gia vào việc đáng sợ này!” – Đường Phong đáp.
“Bức thư được gửi đi năm 1964, mà mãi tới đầu thế kỷ XXI mới nhận được, điều… điều này có chút khó tin dấy!” – Lương Viện vẫn không chịu tin.
‘”Như vậy đã thêm một bước khăng định cho suy đoán trước đây của tôi, năm 1964, bức thư này không hề được gửi đi từ Leningrad. Dĩ nhiên ở đây sẽ lại xuất hiện hai khả năng: một là bức thư này bị KGB tịch thu, nếu như vậy thì bức thư đã được coi như hồ sơ bảo lưu tại Cục an ninh Liên bang ngày nay. Một khả năng khác là bức thư đã bị một nhóm người nào đó giữ lại, mọi người nghĩ mà xem, bọn họ có thể là ai?” – Hàn Giang nói tới đây liền nhìn nhìn Lương Viện, rồi lại nhìn sang Đường Phong.
Đườna Phong lập tức nghĩ ngay ra đáp án: “Phần lớn là người của Tướng quân, tôi nghi ngờ những đặc công đảm nhiệm việc bảo vệ cho Misha năm 1964 đều có vấn đề. Nếu họ không phải là người của Tướng quân thì Tướng quân sẽ là một trong những người họ.”
Hàn Giang gật gù, miệng lẩm bẩm: “Brainin, Isakov, Stechkin… Đúng! Khả năng họ đều là người của Tướng quân, mọi người có còn nhớ bộ hồ sơ liên quan tới Misha mà Yelena tìm được không? Trong đó thiếu đúng mấy trang của năm 1964. Nếu suy đoán của tôi là thật, thì rất có khả năng mấy trang đó bị chính Brainin xé mất. Cũng chỉ có ông ta sau năm 1988 mới có khả năng tiếp xúc được với những hồ sơ tuyệt mật trong Cục an ninh được cảnh giới nghiêm ngặt.”
““Đúng vậy! Chúng ta nên nghĩ ra điều này sớm hơn. Hiện giờ chúng ta đã có thể khẳng định, Stechkin là người của Tướng quân. Brainin và Isakov cùng bị lộ tung tích rồi, vậy nếu chỉ cần giả dụ tất cả đặc công bảo vệ Misha năm 1964 đều có vấn đề, thì rất nhiều chuyện đã có thể giải thích. Nếu Brainin có vấn đề thì năm 1964, kể cả bức thư đó có rơi vào tay KGB đi chăng nữa, thì cuối cùng cũng bị Brainin đoạt được!” – Giọng Đường Phong có chút phấn khích.
“Nhưng lại có một vấn đề nảy sinh ở đây, bât luận năm đó bức thư này rơi vào tay Tướng quân hay là bị Hrainin đoạt được từ KGB, vậy tại sao họ phải gửi cho ông Lương? Phải biết là Tướng quân không muốn Lương Vân Kiệt tham dự vào chuyện này, bởi vậy tại cuộc đấu giá kệ tranh ngọc, Tướng quân mới cố tình gây khó dễ với Lương Vân Kiệt như vậy, ông ta căm hận Lương Vân Kiệt chẳng hết nữa là!” – Lông mày của Hàn Giang chau lại, nhíu vào nhau.
Đường Phong trầm ngâm một lúc, “Điều này rất dề giải thích, anh quên mất suv đoán của chúng ta sau khi từ núi Hạ Lan trở về sao? Chúng ta đoán rằng, trong cuộc bán đấu giá đó vẫn còn một thế lực bí ân, thế lực bí ẩn đó không muốn Tướng quân đoạt được kệ tranh ngọc thuận lợi như vậy. Nếu quả thực ông Lương nhận được bức thư trước khi cuộc bán đấu giá diễn ra, vậy thì rât có khả năng là do thế lực đó làm!”
“Nhưng tại sao thế lực bí ẩn đó lại không chịu lộ diện mà phải gửi bức thư cho ông Lương, cố ý kích thích Lương Vân Kiệt nhỉ?” – Hàn Giang phản bác lại.
“Thật đáng ghét, hóa ra là chính bức thư này đã hại chết ông nội em!” – Lương Viện kêu lên.
“Đúng rồi, lúc em phát hiện bức thư này, bên ngoài phong bì thư có còn cái phong bì nào khác không?”’ – Đường Phong hói Lương Viện.
“Không có, em đã nói rồi, bức thư này kẹp trong cuốn nhật ký của ông nội, lúc đó em thấy toàn thứ ố vàng nên tướng rằng bức thư này và cuốn sổ nhật ký là một!”
”Xem ra ông Lương không để lại phong bì mới’’ – Hàn Giang nói.
”Có thể lực lượng bí ẩn đó đã giao bức thư này cho ông Lương bằng một cách thức nào đó!” – Đường Phong nói.
“Ừm, cũng có khá năng này. Bất luận thế nào, nếu suy luận của chúng ta là thật, thì tổ chức bí ẩn đó rất có khả năng đến từ nội bộ của Tướng quân, tôi nghĩ đây mới là vấn đề quan trọng nhất” – Hàn Giang rất quả quyết.
“Nội bộ của Tướng quân?” – Đường Phong và Lương Viện đều ngạc nhiên.
“Đúng! Nhất định là như vậy, mọi người nghĩ xem, bức thư này lúc đó rơi vào tay Tướng quân, nếu không phải là người bên cạnh ông ta, thì ai có thể có được nó rồi đưa nó cho ông Lương?”
Xem ra suy luận của Hàn Giang rất hợp lý, đến nỗi Đường Phong và Lương Viện không còn gì để nói, nhưng Đường Phong lại luôn cho rằng sự việc vốn không đơn giản như vậy.
4
Ba người phân tích xong bức thư chưa được gửi đi này thì trời đã tối, Hàn Giang đưa bức thư cho Đường Phong và nói: ‘‘Bức thư này để lại chỗ cậu, đừng làm mất. Tuy trong thư Misha không miêu tả chi tiết về Hàn Hải Mật Thành, nhưng bức thư này rất có ích cho chúng ta. Những tường thuật về mấy ngày trước khi đội thám hiểm xảy ra chuyện trong thư, đặc biệt là địa danh xuất hiện trên bản đồ phác thảo, rất có ích cho chúng ta đấy.”
“Ừm, tôi cũng đang nghiên cứu về bản đồ phía sau kệ tranh ngọc, tuy hình vẽ biểu thị rất rõ, nhưng những địa danh gần Hạn Hải Mật Thành khắc trên đó, tôi chẳng biết cái nào. Dù sao cũng đã bao năm trôi qua rồi, khả năng địa danh cũng đã biến đổi, có khi một số địa danh cũng không còn tồn tại nữa. Neu không biết rõ những địa danh đánh dấu trên bản đồ, mà chúng ta cứ thế tiến vào trong sa mạc, rất có thể sẽ đi sai đường. Hiện giờ có tấm bản đồ phác thảo của Misha, tôi có thể đối chiếu với những địa danh cổ trên đó, như vậy rất có thể chẳng mấy chốc sẽ làm sáng tỏ vị trí hiện tại tương ứng với vị trí nào thời cổ.” – Đường Phong thao thao bất tuyệt.
Hàn Giang đứng dậy, vỗ vỗ vai Đường Phong nói:
“Đường Phong, chúng ta không còn thời gian nữa đâu, tôi ra hạn cho cậu đêm nay phải đánh dấu được những địa danh trên bản đồ cổ lên bản đồ mới!”
“Gấp vậy sao?” – Đường Phong chau mày.
“Còn phái hỏi, đối thủ của chúna ta không đợi chúng ta làm sáng tỏ điều gì đó mới xuất phát đâu, huống hồ tôi còn là một tên tội phạm đang bị truy nã, xem ra người của Triệu Vĩnh chỉ trong vòng ba ngày sẽ tìm thấy tôi.”
“Vậy em làm gì?” – Lương Viện chóp chớp mắt, hỏi. “Cô?” – Hàn Giang nhìn nhìn Lương Viện: “Cô, lập tức nấu cơm, quét dọn nhà cửa!”
“Em mất công đến đây chỉ đế làm chân sai vặt cho các anh ư?” – Lương Viện tủi thân nhìn Hàn Giang, rồi lại nhìn Đường Phong. Đường Phong đang chăm chú nhìn hình ban đồ phác thảo do Misha vẽ.
Lương Viện hậm hực đập vào Đường Phong một cái trách: “Anh cũng coi em là chân lon ton hả?”
Lúc này Đường Phong mới định thần lại, hỏi Hàn Giang: “Anh giao nhiệm vụ ọi người hết rồi, vậy anh làm gì?”
Hàn Giang ngồi luôn xuống ghế sô pha, nói: “Ăn cơm, nghe cậu báo cáo!”
“Xời! Anh vẫn tưởng anh là lãnh đạo chắc? Nếu anh mà bị Triệu Vĩnh tóm lại thì tha hồ mà ăn cơm trại giam!” – Đường Phong nói.
“Còn lâu! Kê cả tôi có bị Triệu Vĩnh băt lại thì họ cũng phải cơm ngon rượu ngon bưng lên cho tôi!”
“Thôi đi! Tôi mặc kệ hai người, tôi đi giải mã mấy cái địa danh cổ này đây!” – Đường Phong vừa nói vừa đi vào phòng mình.
Lương Viện đành đi nấu cơm, nhưng đại tiêu thư được nuông chiều như cô thì nào có biết nấu, vậy nên lúc thì làm căn phòng khói bay mù mịt, lúc lại bốc lên thứ mùi quái dị. Rốt cuộc Hàn Giang không thể chịu nổi, anh đành xông vào bêp: “Mẹ ơi, tôi bảo rồi mà, đại tiểu thư, đây là nấu cơm hay chế tạo vũ khí hóa học hả!”
“Tôi vốn không biết nấu cơm mà, anh cứ bắt tôi nấu, hay là vậy đi, tôi mời, chúng ta ra ngoài ăn!”
“Thôi đi, tôi như thế này còn xuất đầu lộ diện ra ngoài được sao? Hơn nữa, tôi nhắc nhở cô, đừng có kế cho Triệu Vĩnh nghe tung tích của tôi, người khác cũng không được. Cô muốn cùng chúng tôi đến sa mạc thì tạm thời phải cắt đứt mọi liên lạc của cô, kể cả với cha cô!” – Hàn Giang cảnh cáo.
“Vậy nghĩa là tôi phải giao nộp cả điện thoại đúng không?” – Lương Viện sững sờ nhìn Hàn Giang.
“Không cần phải vậy, dù sao thì trong sa mạc cũng không có sóng.” – Rốt cuộc trên mặt Hàn Giang cũng hé nở nụ cười.
Dưới sự giúp đỡ của Hàn Giang, cuối cùng Lương Viện cũng nấu xong bữa cơm, nhưng Đường Phong vẫn đang mải đối chiếu những địa danh cổ, nên Hàn Giang đã gọi mấy lần, mà anh vẫn không phản ứng gì. Hàn Giang buông đũa xuống, đang định đẩy cửa buồng của Đường Phong thì Đường Phong bỗng đột ngột kêu toáng lên rồi chạy ra:”Cuối cùng cũng nhận ra được một địa danh rồi”.
“Ôi trời! Tôi lại tưởng cậu lâu như vậy thì phải xong hết rồi chứ!” – Hàn Giang nói không chút hòa khí.
“Lấy đâu ra mà dễ thế, cố nhân vẽ bản đồ đâu có tỉ lệ, kích thước. Tôi đối chiếu từng địa danh trên bản đồ của Misha với bản đồ cổ. Misha đã cố ý đánh dấu những địa danh này bằng chữ Hán trên tấm bản đồ phác thảo, nhưng tôi lại không tìm thấy địa danh cổ nào tương ứng với những chữ Hán đó trên tấm bản đồ Tây Hạ cổ.” – Đường Phong giải thích.
“Những chữ Tây Hạ đó dịch chuẩn rồi chứ?” – Hàn Giang hởi.
“Mong anh đừng nghi ngờ về trình độ chuyên môn của tôi!” – Đường Phong hơi phật lòng.
“Vậy ban nãy cậu nhận ra địa danh nào rồi?” Đường Phong lôi ra mấy bức ảnh đã được phóng to, chỉ vào một kí hiệu trên tấm bản đồ cổ: “Chính là chỗ này, trên bản đồ cồ, địa danh được đánh dấu dịch sang chữ Hán nghĩa là ‘Cửu Lý Bảo”, tôi đã phát hiện ra địa danh này trên tấm bản đồ phác tháo của Misha.”
Vừa nói. Đường Phong vừa chỉ lên một địa danh trên tấm bản đồ phác thảo của Misha, phấn khởi nói tiếp: “Có cái này là sẽ có hệ thống tham khảo, tôi đối chiếu bản đồ cổ với bàn đồ của Misha, đại khái cũng đã sáng tỏ được tuyến đường đi trong mấy ngày cuối của đội thám hiểm.”
5
Đường Phong dùng bút mực đỏ vẽ một đường khúc khuỷu lên tấm ảnh: “Đây đại khái là tuyến đường đội thám hiểm tiến vào trong sa mạc. Trên tuyến đường này, Cứu Lý Bảo là điểm đầu tiên, sau đó trên bản đồ phác tháo của Misha còn có ba điểm đánh dấu khác, lần lượt là “Lang Oa’, “Thiên Hộ Trấn’, ‘Nguyệt Nhi Tuyền’. Trên bản đồ cổ cũng có ba điểm đánh dấu tương ứng như vậy, nhưng dịch sang tiếng Hán lại không phải ba địa danh đánh dấu trên bản đồ phác thảo của Misha. Hơn nữa, tôi dịch theo con chữ nên không thế giải thích được nghĩa của ba chừ Tây Hạ dùng để đánh dấu. Nhưng điều này cùng bình thường, rất nhiều địa danh vốn chẳng có hàm ý gì cả, chỉ là một cái tên mà thôi.”
Hàn Giang cầm tấm ánh và tấm bản đồ phác thảo của Misha lên, cẩn thận đối chiếu một lượt: “Hình như vị trí cũng không đúng lắm.”
“Đúng vậy, đây cũng là điều mà tôi cảm thây kỳ lạ, tuy ba địa điềm đánh dấu trên tấm bản đồ cổ quá xa so với đường nét mà tôi vẽ, nhưng vẫn có thê nhận ra, bốn điểm đánh dấu trên bán đồ cổ, ngoài Cửu Lý Bảo đã được xác định có thể tương ứng với tên địa danh và vị trí trên tấm bản đồ của Misha ra. tên của ba kí hiệu đêu không tương ứng, vị trí cũng sai lệch.” – Đường Phong giái thích.
“Em thấy chúng ta cứ đi theo tấm bản đồ phác thảo của Misha trước đã!” – Lương Viện bồng nói.
“Ỏ! Em nói xem tại sao lại đi theo tấm bản đồ của Misha?” – Đường Phone hởi Lương Viện.
“Đây không phai là việc bày ra rồi sao! Vì Misha đã tìm ra Hạn Hải Mật Thành, nên tuyến đường của ông ấy đáng tin hơn, dù gì tấm bản đồ cổ cũng trải qua bao năm tháng rồi, vật đổi sao dời, rất nhiều địa danh đều đã thay đổi, rất nhiều thị trấn, thành phổ, sông ngòi đều đã biến mất, nên nếu chúng ta muốn hoàn toàn dựa vào hản đồ cố đế tìm thì e rằng sẽ đi sai đường đấy!” – Lương Viện nói.
‘Em nói cũng có lý, nhưng không đúng hoàn toàn! Bản đồ của Misha chỉ vẽ tuyến đường đội thám hiếm tiến vào sa mạc, chứ không đánh dấu cụ thể vị trí của Hạn Hải Mật Thành. Chi đánh dấu một cái lên địa danh cuối cùng Nguyệt Nhi Tuyền hướng tây bấc, đồng thời còn chú thích: “Cánh cổng khổng lồ, vị trí tôi ước chừng’. Đến những chuyện sau đó Misha cùng không nhớ rõ, thì e rằng những vị trí mà ông ấy tính toán trên tấm bản đồ cũng không đáng tin cậy! Bởi vậy chúng ta vẫn cần dựa vào bản đồ cổ là chính, bản đồ của Misha chỉ đế tham khảo.” – Đường Phong nói một tràng.
Hàn Giang gật gù: “Đường Phong nói có lý, mọi người xem, ở cuối bản đồ phác thảo, Misha có đánh dấu một địa danh là Nguyệt Nhi Tuyền, nghe tên thì nơi này chắc phải có một con suối, ở đây có nguồn nước, đội thám hiểm cũng không phải lo lắng nữa.” – Đường Phong tán thành.
Hàn Giang vỗ đầu một cái: “Sao tôi lại quên được nhỉ, như vậy cũng có nghĩa là đội thám hiểm đã xảy ra chuyện sau khi rời khỏi Nguyệt Nhi Tuyền, và còn xảy ra chuyện tại nơi cách rất xa Nguyệt Nhi Tuyền. Bởi vì lão Mã từng kể rằng, họ đã chia nhau đi tìm nguồn nước nhưng không tìm thấy.”
Đường Phong ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Vẫn còn một khả năng, đó là Nguyệt Nhi Tuyền vốn dĩ không có nước”.
“Không có nước?” – Hàn Giang nghi ngờ nói.
‘Bởi vậy sau khi bị ai đó đổ hết nước dự trữ mang theo, đội thám hiểm mới hoảng loạn như vậy!” – Đường Phong suy đoán.
Hàn Giang đối chiếu một lúc vị trí của Hạn Hải Mật Thành với vị trí trên bản đồ cổ. rồi lại nhìn kỳ tấm bản đồ phác thảo của Misha: ‘Theo như tôi thấy thì Nguyệt Nhi Tuyền cách Hạn Hải Mật Thành vẫn khá xa; bởi giả dụ ở ngay Nguyệt Nhi Tuyền hoặc là gần Nguyệt Nhi Tuyền chính là nơi cắm trại cuối cùng của đội thám hiểm, thì điều này rất kỳ lạ, vì sau khi đội thám hiểm xảy ra chuyện, Misha làm thế nào mà có thể đi xa như vậy trên sa mạc?”
“Từ bản đồ cổ cho thấy, khu vực gần Hạn Hải Mật Thành hình như không phải là sa mạc Gobi, có lẽ ở đó có một ốc đảo mà chúng ta chưa từng biết tới!” – Suy nghĩ của Đường Phong bắt đầu thông suốt.
“Ốc đảo chết?” – Hàn Giang bỗng nhớ ra ốc đảo chết mà Stephen nhắc tới.
“Xem ra Mã Xướng Quốc cũng từng tới Hạn Hải Mật Thành!” – Đường Phong nhìn khu vực xung quanh Hạn Hai Mật Thành trên bản đồ cố, ở đó rốt cuộc là nơi nào? Là ốc đáo hay vực thẳm?
6
Đường Phong suy tư hồi lâu. rồi dùng bút chấm vào khu vực xung quanh Hạn Hái Mật Thành trên bán đồ và nói: “Xem ra chỉ có thực sự đi tới đó thì mới có thể biết được đó rốt cuộc là nơi nào.”’
“Nhưng chúng ta đi bằng cách nào? Đi theo tuyến đường của Misha sao?” – Lương Viện hỏi.
“Đúng! Theo tuyến đường Misha vẽ cho chúng ta, chúna ta cũng chỉ có thể theo tuyến đường của Misha tiến vào sa mạc!” – Đường Phong nói chắc chắn.
“Nhưng ngoài Cửu Lý Bảo ra, ba địa danh kia đều không tương ứng với tấm bản đồ cổ mà!” – Lương Viện lại nói.
‘Vậy chúng ta hãy cùng thử xem ba địa danh này, trên tuyến đường của Misha xuất hiện địa danh thứ tư, chắc là địa danh Misha đã nghe thấy lúc còn ở trong đội thám hiểm. Cái tên Cửu Lý Bảo này đều có trên bản đồ Tây Hạ cố và trên bản đồ của Misha, điều đó cho thấy ít nhất thì Cửu Lý Bảo cũng đã từng tồn tại từ thời Tây Hạ và cái tên này được dùng ãi tới tận sau này;
còn lai ba đia danh không tìm thây trên bản đô cổ, theo như tôi suy đoán, rất có khả năng là mãi sau thời Tây Hạ
mới có. Ban nãy cũng đã nói rồi, kể cả cho ràng Nguyệt Nhi Tuyền không phải là nơi căm trại cuôi cùng của đội thám hiểm đi chăng nữa, thì cũng là nơi có thể tìm kiếm tên địa danh cuối cùng mà đội thám hiểm đi qua. Mọi người phải hiểu rằng rất nhiều nơi trên sa mạc chưa từng có người đi qua, cũng chẳng có ai định cư tại đó, thì tất nhiên sẽ không có tên để lại. Nguyệt Nhi Tuyền là tên của nơi xa nhất trong tuyến đường của Misha, điều đó cho thấy ít nhất đó cũng là nơi thường xuvên có người qua lại, thậm chí còn có người đã từng định cư ở đó. Dĩ nhiên, điều kiện tiền đề của tất cả những điều này chính là rốt cuộc Nguyệt Nhi Tuyền có nước hay không?”
Đường Phong nói tới đây, thấy Hàn Giang và Lương Viện thi nhau gật đầu, anh lại nói tiếp: “Nói tiếp tới cái tên Thiên Hộ Trấn, nghe tên thì nơi này chắc chắn từng có một thị trấn. Có thể gọi là thị trấn thì chắc cũng phải là nơi phồn hoa. Vậy thì trong sa mạc sao lại có một thị trấn phồn hoa được nhỉ? Từ hai chữ ‘Thiên Hộ’ trong địa danh cho thấy..
Đường Phong vẫn chưa nói xong, Lương Viện bồng nói chen vào: ‘”Em biết, “Thiên Lộ Trấn” nghĩa của nó là ở đây đã từng có ít nhất môt nghìn hộ gia đình, xem ra đây là một thị trấn khá lớn đấy”.
Đường Phong lườm Lương Viện một cái: “Nói linh ta linh tinh, ai bảo em “Thiên Hộ’ tức là đã từng có nghìn hộ gia đình sống ở đó? “Thiên Hộ’ là một kiểu xây dựng thể chế quân đội trong đời Nguyên, đời Minh, giống như “doanh trại quân đội” ngày nay. Thường thì trong thời nhà Nguyên, thiên hộ cũng được coi là một chức quan võ khá cao rồi. Ớ đây gọi là Thiên Hộ, cho thấy đã từng có một võ tướng cấp bậc thiên hộ đóng quân ở đây, đương nhiên còn có cả quân đội dưới trướng ông ta nữa. Bởi vậy mà vùng đất này mới phát triến như vậy, trở thành một thị trấn.”
“Nhưng kể cả trên bản đồ phác thảo của Misha, hay trên bản đồ cổ, đều cho thấy quanh đây chỉ là sa mạc Gobi. Không thể có một lực lượng quân đội nào có thể đóng quân lâu dài trong sa mạc được, nói gì đến việc hình thành cả một thị trấn ở đây!” – Đường Phone cũng cảm thấy rất kì lạ.
“Đường Phong, thông thường trong tay một Thiên Hộ có ít nhất bao nhiêu người?” – Hàn Giang hỏi.
“Quân số khôna rõ, nhưng tôi nghĩ trong tay một thiên hộ ít nhất chắc cũng phải có hàng nghìn người đấy!”
“Hàng nghìn người? Thật không thê tưởng tượng nổi, trong sa mạc từng có một đội quân hàng nghìn người, nhiệm vụ của họ là gì vậy?” – Lương Viện hỏi.
“Đương nhiên là đê đề phòng kẻ địch”’ – Đường Phong trả lời.
“Trên sa mạc thì lấy đâu ra kẻ địch!” – Lương Viện vẫn thấy không hiểu.
“Điều này thì anh không biết, nhưng nếu đúng như anh đoán thì thị trấn Thiên Hộ này tới thời nhà Nguyên mới xuất hiện, như vậy cũng có thể giải thích cho việc tại sao trên bản đô cô Tây Hạ không có kí hiệu đánh dấu địa danh thị trấn Thiên Hộ. Tóm lại, chắc là ở đây từng có một thị trấn phồn hoa, còn hiện giờ có còn ai ở đó hay không thì chỉ có đi mới biết được!” – Đường Phong vừa nói, ánh mắt vừa di chuyển về địa danh “Lang Oa” trên hình bản đồ của Misha.
7
Đường Phong lại chỉ lên kí hiệu “Lang Oa” trên hình bản đồ của Misha và nói: “Phía nam thị trấn Thiên ỉ lộ là Lang Oa, từ tên địa danh cho thấy, ở đây chắc là từng có sói xuất hiện.”
‘‘Hon nữa chắc còn là một chỗ trũng. Cái này em cũng có thê đoán được, ha ha!” – Lương Viện nói chen vào.
Đườna Phong khẽ hắng giọng một tiếng – “Vậy từ cái tên này em nhìn ra gì nào?”
“Nhìn ra gì?” – Lương Viện hơi ngớ người ra, “Không phải vừa nói rồi đấy thôi?”
“Hừm, vậy thì lại đế anh nói cho em biết nhé, chỗ trũng này cho thấy địa hình ở đây thấp, có khả năng là có nguồn nước, còn sói xuất hiện ở đây, thêm một bước nữa cho thấy rất có khả năng ở đây có nguồn nước. Bởi vậy mà bầy sói trên sa mạc Gobi mới tụ tập tại đây và mới có cái tên “Lang Oa” này.” – Đường Phong lại phân tích thêm: “‘Nơi có người trên sa mạc Gobi, chấc chắn sẽ có nguồn nước, bởi vậy anh thậm chí còn có thế mạnh dạn suy đoán rằng, trên bản đồ phác thảo của Misha có đánh đấu bốn địa danh, trong lịch sử chắc đều là những nơi có nguồn nước.”
“Đều có nguôn nước?” – Hàn Giang bỗng chỉ vào tuyến đường của Misha, nghi ngờ hỏi: “Tại sao Misha không đánh dấu vị trí có nguồn nước trên tuyến đường? Cậu xem, bốn chỗ này đều không có, những chỗ khác cũng không có.”
Đường Phong khẽ chau mày: “Có lẽ Misha không nhớ ra hoặc là ông ấy quên rồi chăng?”
“Quên rồi, cậu cho rằng Misha rất muốn kể lại mọi chuyện cho ông Lương nghe mà lại dễ dàng quên mất nguồn nước quan trọng như vậy? Còn nếu không nhớ ra thì cũng có khá năng này; nhưng trong thư Misha nói rằng không nhớ lại được tình hình sau khi đội thám hiểm xảy ra chuyện, vậy tuyến đường trước đó chắc ông ấy phải nhớ được!” – Hàn Giang nói.
“Hoặc là còn có một khả năng, giống như tôi đã từng suy luận, bốn địa danh Misha chi ra chính là những nơi có nguồn nước, ít nhất là lúc đó vẫn còn nguồn nước, bởi vậy không cần cố ý đánh dấu lại kí hiệu nào cả!” – Đường Phong hình như rất tự tin về suy luận của mình.
“Được rồi, cứ coi như cậu suy luận có lý đi, nhưng chúng ta vần phải căn cứ theo tình hình không tìm được bất cứ nguồn nước nào để chuẩn bị nước uổng mà tiến vào sa mạc!” – Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
“Ừm, lúc đó có nguồn nước không đồng nghĩa với việc bây giờ vẫn còn!” – Đường Phong cũng đồng ý với quan điểm của Hàn Giang, anh lại nói tiếp: “Phía đông nam của Lang Oa chính là Cửu Lý Bảo, đây cũng là trạm dầu tiên sau khi tiến vào sa mạc.”
“Vậy anh lại nhìn ra điều gì từ cái tên này?” – Lương Viện hỏi.
‘Cái tên này..- Đường Phong ngập ngừng một lúc – “Nghe cái tên này thì rõ ràng ở đó là một lâu đài cổ…”
Hàn Giang cướp lời: “Dĩ nhiên có giá trị nhất chính là từ ‘Cửu Lý’ vì đây rõ ràng để chỉ khoảng cách, chỉ có điều chúng ta không biết được Cửu Lý này là chỉ khoảng cách từ chồ nào đến chỗ nào.”
“Không phải là khoảng cách tới Hạn Hải Mật Thành đấy chứ?” – Lương Viện kêu lên.
“Không thể! Khi nhìn thấy cái tên Cửu Lý Bảo này, anh lập tức nghĩ ngay rằng đây có phải là khoảng cách tới Hạn Hải Mật Thành không nhỉ, nhưng nghĩ kĩ lại, bất luận là bản đồ cổ phía sau kệ tranh ngọc hay là kí hiệu đánh dấu Hạn Hải Mật Thành trên bản đồ phác tháo cùa Misha đều xa hơn chín lý. Tuy hiện giờ chúng ta chưa biết được khoảng cách chính xác để đến được Hạn Hải Mật Thành, nhưng rõ ràng đây chắc chắn không thế là chín lý!” – Đường Phong phú định suy đoán của Lương Viện.
“Vậy anh nói xem tại sao nơi này lại gọi là Cửu Lý Báo?” – Lươna Viện vần không phục.
“Nơi này chắc chan không phải là khoảng cách tới Hạn Hải Mật Thành, nhưng chắc chắn nó là khoảng cách chín lý tới một nơi nào đó, bới vậy mới tên là Cửu Lý Bảo!” – Đường Phong giải thích.
“Lẽ nào là khoảng cách chín lý tới biên giới sa mạc?’ – Hàn Giang đoán.
Đường Phong nhìn vào hình vẽ sa mạc xuất hiện trên bán đồ cổ rồi lắc đầu: “Không giống”.
“Cũng có khả năng là cách Lane Oa chín lý?” – Lương Viện nói.
“Cùng có khá năns này. bởi vì hiện giờ chúng ta không biết được Cửu Lý Bảo này do triều đại nào xâv dựna nên, mồi triều đại trong lịch sử đều có tiêu chuẩn về “lý” khác nhau.” – Đường Phong giải thích thêm.
“Triều đại nào xây dựng? Không phải cậu vừa nói đó sao, trên bản đồ cổ Tây Hạ cũng có cái tên Cửu Lý Bảo này, cho thấy từ thời Tây Hạ đã có cái tên này rồi và nó tồn tại tới tận ngày nay.” – Hàn Giang nói.
“Nhưng chúng ta chỉ có thể đoán được tới thời Tây Hạ, còn biết đâu trước đó đã có cái tên này rồi?” – Đường Phong ngẫm nghĩ, rồi nói tiếp: “Trên bản đồ cố Tây Hạ va hán đồ phác thảo của Misha đều có cái tên Cửu Lý Hảo, cho thấy từ thời Tây Hạ tới thời cận đại, ở đây đều gọi bàng cái tên này. Cái tên mà đã được lưu truyền bao nhiêu năm như vậy, chắc chắn là một địa phương quan trọng. Tôi nghĩ, từ hướng đông nam tiến vào sa mạc, từ xưa tới nay, trạm đầu tiên đều là địa danh Cửu Lý Bảo, nên cái tên này mới lan truyền như vậy. Còn từ Cửu Lý Báo đi về hướng tây bắc, khả năng trong lịch sử từng xuất hiện nhiều đường đi, bởi vậy địa danh của từng đường đi không ngừng thay đổi, rất khó để lưu truyền lại.”
“Những đường đi khác nhau?” – Hàn Giang trở nên nghi ngờ, “Nói như cậu thì sau khi tới Cửu Lý Bảo, chúng ta rất có khả năng gặp nhiều đường đi khác nhau sao?”
8
Đường Phong nghe câu hỏi của Hàn Giang liền cười – “Trên sa mạc Gobi vốn không có đường đi, về lý mà nói thì chỗ nào cũng đi được hết, nhưng chỗ nào cũng đều nguy hiểm. Cái gọi là tuyến đường, chẳng qua chỉ là đường đi mà cổ nhân trước đây đã thăm dò cho chúng ta, đi theo con đường cố nhân đã từng đi, thì khả năng sẽ không lòng vòng và tránh được nguy hiểm.”
“Nhưng tôi vần có chút lo lắng…” – Hàn Giang ngập ngừng.
“Lo lắng gì?” – Đường Phong hỏi lại.
“Trước đó, chúng ta suy đoán rằng bức thư của Misha mãi tới trước khi chết ông Lương mới nhận được, tôi lo rằng… lo rằng đây là một âm mưu.”
“Ý anh bảo tôi…”
Lương Viện đang định nói gì đó, Hàn Giang liền ngắt lời cô: “Lương Viện, tôi không nói cô, ý tôi định nói người mấy chục năm sau mới gửi bức thư này cho ông nội cô. Tại sao hắn lại làm vậy? Khỏi cần nói chúng ta cũng biết, bất luận hắn là người của Tướng quân hay là một thế lực nào đó, thì chấc chắn chúng đều có một mục đích đặc biệt.”
“Nhưng từ nội dung của bức thư cho thấy chẳng phát hiện được bất thường!” – Đường Phong nói.
“Tôi không nghi ngờ tính chân thực của bức thư, tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng bút tích của Misha trong cuốn số ghi chép, nên nắm được chữ viết của ông ấy. Theo như tôi thấy thì nét chữ trên bức thư này là của Misha, không có gì để nghi ngờ. Nhimg tôi luôn cảm thấy bên trong có vấn đề, nên mong rằng có thể suy luận ra mục đích của một người sau mấy chục năm mới gửi bức thư này. Ngoài ra, theo như bản đồ phác thảo cúa Misha thì dù sao nó cũng có chút sai lệch so với bản đô cổ!” – Hàn Giang nói ra những lo lắng trong lòng.
“Địa danh đánh dấu theo hướng đông nam của Hạn Hải Mật Thành trên tấm bản đồ cổ, có chút sai lệch so với bản đồ phác thảo của Misha, nhưng có lẽ ba địa danh khác chỉ là sự thay đổi về mặt tên gọi, còn sự sai lệch nhìn thấy trên hình vẽ có lẽ chỉ là vấn đề thị giác của chúng ta. Cho dù tuyến đường có chút sai lệch, nhưng tôi nghĩ ràng cũng không phải là vấn đề lớn lắm.”
“Nếu sau đó Misha nhớ ra những gì đã xảy ra sau cánh cổng khổng lồ thì tốt quá. Mọi người đã từng nghĩ tới việc sau khi tìm thấy Hạn Hải Mật Thành thì Misha làm thế nào để ra khỏi sa mạc không?” – Sau một tiếng thở dài, Hàn Giang bỗng hỏi.
“Ý anh là đó cũng là một con đường?” – Đường Phong lại hỏi.
“Lẽ nào không phải sao?”
“Nhưng Misha không nhớ gì cả. Bởi vậy anh nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng để làm gì, chúng ta chuẩn bị đi, tới Cửu Lý Bảo trước đã!” – Đường Phong nói.
“Bây giờ không được như hồi trước đâu đấy, cậu có xe không?” – Hàn Giang hỏi.
‘”Bạn tôi có một chiếc Jeep, hôm nay tôi đã nói qua với cậu ấy rồi, xe thì không thành vấn đề.”
“Hừm, vậy thì cái xe của bạn cậu sẽ đen đủi đấy.
Còn nữa, hiện giờ tôi mang danh tội phạm, chúng ta không đi đường chính được, chỉ có thể đi đường nhỏ thôi.” – Hàn Giang chau mày.
“Vấn… vấn đề này cũng có thể khấc phục, chỉ có diều sẽ chậm chút thời gian.”
“Vậy thì chắng còn vấn đề gì cả!” – Hàn Giang vừa nói vừa nhanh chóng và mấy miếng cơm. Ản cơm xong, anh nói với Đường Phong: “Tối nay cậu chuẩn bị xong xuôi hết đi, sáng mai xuất phát.”
“Gấp vậv sao?” – Lương Viện có vẻ không hài lòng. “Đại tiếu thư cua tôi ơi, chúng ta không còn thời gian nữa đâu!“ – Hàn Giang lại nói với Đường Phong: “Đồ dùng và thực phẩm, nước uống đều nhờ cậu lo cả. Ngày mai, sau khi mượn xe xong, đúng 10 giờ sáng sẽ gặp nhau trước cống trường cậu.”
“Sao, đêm nay anh không ở lại đây ư?”
Hàn Giang tới bên cửa sổ, vén rèm cửa nhìn kỹ ra bên ngoài: “Chỗ cậu hiện giờ không an toàn nữa rồi!” “Không an toàn nữa?” – Đường Phong có vẻ không hiểu. Hàn Giang cười cười, vồ vào vai Đường Phong: “Không phải tôi để chỗ cho cậu sao? Khà khà!” – Nói xong. Hàn Giang khoác ba lô, rồi loáng cái đã mất hút sau cánh cửa.
9
Đường Phong phát hiện thấy Hàn Giang không xuống dưới bằng thang máy, anh ra đứng ở ban công nhìn xuống phía dưới một lúc lâu, cũng không thấy bóng dáng Hàn Giang đâu cả – “Anh ấy thành cao nhân ngoại thế thật rồi đấy! Đến không thấy bóng, đi không thấy dáng.
Đường Phong cũng bắt đầu hoài nghi. Sáng hôm sau, anh mượn bạn chiếc xe Jeep. Lúc Lương Viện trông thấy chiêc xe này, cô phân khởi reo lên: “Chiêc xe này sành điệu thật đấy, thật là đi trước thời đại.”
“Thôi nào, anh đoán là Hàn Giang mà trông thấy
chiếc xe này chắc sẽ phát điên lên mất. Thật không ngờ có mấy hôm không trông thấy mà cậu bạn anh đã kịp biến nó thành thế này rồi!” – Đường Phong cười đau khố.
Đường Phong và Lương Viện chuấn bị xong xuôi, lái xe tới trước cổng trường. Đúng 10 giờ sáng, người đi qua đi lại trước cổng trường đã khá đông. Đường Phong biết rất rõ là Hàn Giang muốn né tránh, vậy tại sao anh ấy lại chọn chồ đông đúc thế này. Đường Phong ngồi trên ghế lái, nhin quanh cổng trường, đợi gần mười phút cũng không thấy bóng dáng Hàn Giang đâu, nên anh bỗng có dự cảm không lành. “Từ trước tới nay Hàn Giang chưa hao giờ trễ hẹn!” – Đường Phong lẩm bẩm.
“Từ trước tới nay?” – Mặt Lương Viện đầy vẻ khó hiểu.
“Đúng vậy, bởi vì với nghề của anh ấy thì chỉ chậm một phút thôi cũng đồng nghĩa với thất bại, thậm chí còn bị trả giá bằng mạng sống!’” – Đường Phong vừa nói vừa liếc nhìn đám người trước cổng trường, vẫn không thấy bóng dáng Hàn Giang đâu.
Một lúc sau, Đường Phong nhìn vào đồng hồ, đã 10 giờ 15, càng lúc anh càng cảm thấy bất an. Đúng lúc anh định xuống xe quan sát thì đột nhiên, trước mũi xe xuất hiện một ông lão đeo kính râm, để chòm râu dài, trắng như lông dê núi, diện bộ vest trắng, tay còn chống ba loong, giống như một ông lão Hoa kiều giàu có. ông ta hết ngó trái rồi lại ngó phải chiếc xe của Đường Phong. Lương Viện và Đuờng Phong đều bị ông lão này nhìn chằm chằm đến nổi da gà, họ không hiểu ông ta muốn gì. Lương Viện có chút căng thắng hỏi Đường Phong: ‘”ông lão này định làm gì vậy?”
“Anh làm sao biết được, em lấy cái mác đại tiểu thư của mình xuống hỏi ông ấy xem sao!”
“Em á? Sao lại là em? Anh làm gì?”
“Anh phải lái xe, ngộ nhờ gã này có mưu đồ gì đấy thì anh còn phải khẩn trương khởi động xe nữa chứ!” “Khà khà! Không cần phải phiền phức vậy đâu!’’ – Hình như Lương Viện có kế gì đó: “Anh có còn nhớ lần đầu tiên em gặp anh không?
“Còn phải hỏi, đương nhiên là nhớ.
Không đợi Đường Phong nói xong. Lương Viện bỗng ấn mạnh còi xe. Đến bản thân cô cũng không ngờ chiếc còi xe độ này lại to dị thường như vậy, khiến chính cô cũng giật bắn mình. Nhìn lại ông lão trước mũi xe, ông ta đã quẳng ba toong, bước thoăn thoắt tới cạnh cửa xe, gõ thật mạnh vào tấm kính. Đợi tới khi Đường Phong hạ kính xuống, ông lão đó liền phủ đầu ngay: “Mẹ kiếp, mượn cho tôi chiếc xe ghẻ này à, rõ ràng là muốn hại tôi.”
Lúc này Đường Phong và Lương Viện mới nhận ra ông lão râu trắng trước mặt chính là Hàn Giang: “Sao tôi lại hại anh?”
“Cậu mượn cái xe ghẻ này, tôi nhìn nửa ngày cũng không nhận ra nó là xe hãng SUV, chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ, nhí nha nhí nhố, cái xe này có đi được không đấy?’ – Mặt Hàn Giang hằm hằm.
uĐương nhiên là đi được mà, xe chỉ cũ chút thôi nhưng cậu bạn tôi là dân chơi xe nên đã đảm bảo răng cái xe này đưa chúng ta tới được sa mạc!”’ – Giọng Đường Phong đầy vẻ thề thốt.
Hàn Giang mặc kệ Đường Phong, vẫn ngó trước ngó sau, nhìn trái nhìn phải một vòng quanh chiếc xe, rồi càng nhìn càng tức: “Đây… đây là cái quái quỷ gì vậy, nóc xe còn in hình con mèo Garfield, trời, đây là cái gì?”
“Búp bê Hồ Lô!” – Lương Viện tranh trả lời.
“Mẹ ơi, cô lớn lên ở Hồng Kông mà cũng từng xem phim búp bê Hồ Lô à?”
“Xem rồi! Búp bê Hồ Lô, búp bê Hồ Lô…” – Nói xong, Lương Viện còn hát lại nhạc phim búp bê Hồ Lô.
Hàn Giang tức tới nỗi mắt trợn trắng dã, nhưng không biết làm thế nào, anh ngồi lên ghế phụ, lúc này mới nói bằng giọng ra lệnh: “Đi thôi!”
Đường Phong khởi động xe, cười hỏi Hàn Giang:
“Sao vậy? Có cảm giác như đang ngồi trên một chú ngựa dũng mãnh không?”
“Hừ! Ngựa dũng mănh á? Tôi thấy giống lừa dũng mãnh thì có, cậu chê bọn tôi vẫn chưa đủ bắt mắt phái không. Ban nãy tôi vừa đếm rồi đấy, cái xe này tổng cộng có bảy màu, tôi quyết định rồi, sẽ đối tên cho cái xe ghe này của cậu thành “Con lừa bay mau dũng mãnh’”.
“Tùy anh gọi, dù gì cũng không phải của tôi”.
Hàn Giang thờ dài, nói: “Tôi thấy hai người không biết trên đường đi nguy hiểm thể nào đâu, chúng ta có thế nguyên vẹn quay về hay không thì vần còn chưa biết được”.
‘Đừng có nói bi quan như vậy! Không biết chừng chúng ta có thể nguyên vẹn trở về như trước đây, mà lại thắng lợi lớn!” – Xem ra Đường Phong rất tự tin.
“Hừm, mong là như vậy, nhưng tôi dám chắc rằng “Con lừa bảy màu dũng mãnh” này không trở về được đâu!” – Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
Đường Phong tăng tốc, chẳng mấy chốc đã ra khỏi thành phố.