Đọc truyện Tử Thời – Chương 3
Ngày hôm sau, quả nhiên vụ việc này được đăng tải rầm rộ trên các trang báo mạng.
Cảnh cô gái bí ẩn quyên góp mười ngàn tiền mặt, tiêu đề và nội dung ngược
lại cũng không có kích thích gì, chỉ có tấm ảnh này thì lại quá bắt mắt.
Bởi vì đúng lúc là chủ nhật, Tử Thời ở nhà lo sợ bất an suốt hai ngày, quyết định thứ hai sẽ dậy sớm đến công ty.
Đáng tiếc cô đã quen thói lề mề, thứ hai khi thức dậy đã là giữa trưa, vội
vội vàng vàng chạy đi làm, các đồng nghiệp cũng đã nghỉ trưa xong quay
lại.
Trong công ty, quần chúng nhân dân quả nhiên cũng đã xem bản tin đó, thấy Tử Thời tới còn nháy mắt chia xẻ với cô—— Thịnh Thừa Quang cao hơn Tử Thời đúng một cái đầu, trong hình Tử Thời núp trong chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt của anh, gần như không nhìn thấy rõ được là ai, Thịnh Thừa Quang lại bị chụp đến rất rõ nét: khuôn mặt điển trai hơi lộ vẻ không vui, một tay ngăn cản ống kính, một tay che chở người trong
ngực. Hình ảnh hài hòa quả thực giống như trong mấy bộ phim thần tượng.
Truyện được đăng tại dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn.
Tổ design cố ý ghép mặt của một nữ minh tinh nổi tiếng vào trong lòng
Boss—— cảm thấy có chút không hợp! Sau đó, họ bắt đầu ghép mặt của một
nam minh tinh khác vào trong lòng Boss của họ…
Mọi người chơi
đùa rất vui vẻ, căn bản không ai nghĩ đến người trong lòng Boss chính là Tử Thời, ngay cả Phùng Nhất Nhất cũng nhìn không ra, còn hết sức phấn
khởi buôn chuyện này với Tử Thời trên Q.
Tử Thời hỏi dò Phùng Nhất Nhất: “Sao hôm nay anh ta không đi làm? Là vì chuyện này sao?”
Phùng Nhất Nhất cười đến mức rất là bỉ ổi: “Buổi sáng Boss đại nhân của chúng ta có tới! Lấy một tệp tài liệu sau đó lại đi rồi!”
Không đợi Tử Thời hỏi tiếp, mười ngón tay của Phùng Nhất Nhất như bay, nhắn tin với
cô: “Boss lên báo rồi! Tên công kia sau khi xem được tin tức đã đuổi tới đây! Quan trọng hơn là! Cậu biết không! Tên công đó không phải là ông
trùm xã hội đen lạnh lùng khát máu trong truyền thuyết đâu! Mà là một
người còn anh tuấn hơn, còn rạng rỡ hơn, còn đẹp trai hơn cả Boss của
chúng ta và còn thích cười nữa! Mỹ! Nam! Trời ơi trời ơi! Là một tiểu
công có gương mặt khả ái đó nha! Cái thế giới này quá thần kỳ có phải
không nào!”
“…” Tử Thời ngồi ngẩn người trước màn hình máy vi tính.
Phùng Nhất Nhất buzz mãi cũng không thấy có hồi âm, cố ý rời khỏi chỗ ngồi
chạy tới chỗ Tử Thời, “Thế nào?! Có phải cậu cũng bị shock phải không?!”
Tử Thời ậm ừ, cố sắp xếp lại ngôn từ nói: “Thịnh tổng, anh ta không phải loại người như vậy.” dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omCô cũng không hình dung được cảm giác chính xác, chỉ là nhớ tới ngày đó
Thịnh Thừa Quang trầm mặc và kiên định kéo cô sải bước rời đi, cô cảm
thấy anh tuyệt đối không phải là người bị người khác sắp đặt.
Cô cũng không muốn bàn tán sau lưng Thịnh Thừa Quang, nhất là về chủ đề này, tìm một cái cớ nói muốn đi rót nước.
“Cậu đừng ngây thơ như vậy!” Phùng Nhất Nhất nói với vẻ mặt đùa bỡn: “Trai
đẹp cuối cùng cũng là trai đẹp!” Nói xong cô vui vẻ chạy về chỗ ngồi của mình.
Phùng Nhất vừa đi, mới vừa đứng lên, chân Tử Thời liền mềm nhũn—— Thịnh Thừa Quang đã đứng trước mặt cô cách đó không xa, hẳn là
vừa mới từ bên ngoài về, áo khoác còn cầm trên tay, trên người mặc một
chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phía trên áo cởi một nút áo, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào các cô bên này, những lời nói mới vừa rồi có lẽ anh đã
nghe thấy tất cả.
Tử Thời chợt đỏ mặt.
Lúc này có người từ xa đến gần gọi “Anh Thừa Quang”, đi tới bên cạnh Thịnh Thừa Quang. Là
một cậu thanh niên cao lớn cao xấp xỉ Thịnh Thừa Quang—— Đúng vậy, là
một cậu thanh niên, bởi vì sẽ không có người đàn ông nào có ánh mắt tinh nghịch như vậy, cũng rất ít có người đàn ông nào để kiểu tóc quăn xinh
xắn đẹp mắt như vậy.
Cậu thanh niên thuận theo ánh mắt của Thịnh Thừa Quang nhìn về phía Tử Thời.
“Có phải cô ấy chính là người…” Cậu ta như đoán ra được gì đó, bỗng nhiên hiểu ra chỉ vào Tử Thời kêu lên, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Thịnh
Thừa Quang cắt ngang. Cậu thanh niên cười liếc nhìn Thịnh Thừa Quang một cái, đi đến trước mặt Tử Thời hơi cúi người, hai tay chống lên hai đầu
gối, nhìn cô dò xét.
“Cô chính là người vẽ con gấu kia sao?” Khi cậu ta nở nụ cười trông có vẻ tinh nghịch và xinh xắn.
Tử Thời nhìn Thịnh Thừa Quang, thấy anh đứng ở đó, trên mặt cũng không có biểu lộ gì.
“Hey~” Anh chàng thấy cô nhìn nơi khác, bất mãn vỗ tay thành tiếng ở trước mắt của cô, “Cô bé! Chúng ta thương lượng đi: Tôi không thích gấu, cô vẽ mỹ nữ có được không?”
“Tạ Gia Thụ.” Lúc này Thịnh Thừa Quang mới lên tiếng, “Cách xa cô ấy một chút.”
Tạ Gia Thụ rất không tình nguyện nghe lời lùi lại hai bước, sau đó nhíu mày liếc nhìn Tử Thời một cái.
Tử Thời… Im lặng cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Tạ Gia Thụ cúi người xuống, nghẹo đầu ngước lên nhìn cô, “Trả tiền cô gấp
đôi, tôi sẽ đưa cho cô thêm một trăm ngàn! Cô thay gấu thành mỹ nữ nhé—— Tôi không thích mấy thể loại phim hoạt hình dành cho trẻ con, chúng ta
làm Hentai[1] đi!”
[1] Hentai: phim hoạt hình/truyện tranh dành cho người lớn.
Tử Thời chưa từng gặp qua loại người như thế này, hít vào một hơi rồi lui
một bước, tay chân luống cuống, Tạ Gia Thụ đột nhiên bị người níu về
phía sau, cổ áo sơ mi màu tím xinh đẹp bị níu chặt đến nỗi làm cậu “nấc” lên một tiếng.
Tử Thời giương mắt nhìn lên, chỉ thấy gương mặt
Thịnh Thừa Quang không biểu lộ gì, trên tay lại dùng sức thấy rõ, Tạ Gia Thụ bị siết chặt đến nỗi mặt đỏ bừng, miệng khẽ gọi “Anh Thừa Quang”,
cậu bị ném phịch qua một bên.
Sau khi Thịnh Thừa Quang vứt cậu qua một bên thì nhìn sang Tử Thời, “Cô đi theo tôi.”
**
Thịnh Thừa Quang dẫn Tử Thời lên sân thượng.
Bầu trời cao rộng mênh mông bát ngát, trên trời mây trôi lãng đãng. Buổi
chiều giữa tiết trời cuối thu ở thành phố G vừa mát mẻ lại vừa ấm áp,
làm người ta hoàn toàn không cách nào hình dung ra được sự cô đơn lạnh
giá của mùa đông sắp sửa tới.
Thịnh Thừa Quang đưa cô lên đây,
sau đó anh cứ thế đi tới bên lan can, châm một điếu thuốc. Tử Thời đứng ở phía sau anh, bị gió thổi, im lặng chờ anh hút đến nửa điếu thuốc.
“Những lời đồn trong công ty đều không phải là sự thật.” Giọng nam trầm thấp
mang theo mùi thuốc lá thơm mát, Thịnh Thừa Quang dùng âm điệu thản
nhiên điềm tĩnh nói, “Giới tính của tôi vẫn truyền thống và bình
thường.”
Tử Thời có chút lúng túng, “Mọi người làm việc ở trang
web đã lâu, tiếp xúc… truyện tranh tương đối nhiều… thật ra thì họ
cũng không có ý xấu, chỉ là nói giỡn… là bởi vì trông anh đẹp trai nên mới như vậy.”
Sau khi Thịnh Thừa Quang nghe thấy câu nói đó của
cô thì cười cười, anh dụi nửa điếu thuốc còn lại trong tay, “Tôi cũng
không tính toán với bọn họ.”
Tử Thời nghe anh nói câu này chợt
nghĩ đến tin đồn giữa anh và Tạ Gia Thụ, cô thấy cực kỳ có lỗi với anh,
nói xin lỗi với anh: “Tôi xin lỗi, cũng bởi vì tôi mà hại anh bị lên
báo.”
Thịnh Thừa Quang có chút ngạc nhiên, dừng một chút mới nói: “Công ty hoạt hình Thiên Thần là thuộc sản nghiệp của tập đoàn Trường
Lạc của nhà họ Tạ, Tạ Gia Thụ đã sớm biết tôi ở đây.”
Tử Thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh lại nói tiếp: “Nhưng thật sự là cậu ta vì nhìn thấy bản tin đó nên mới đến.”
Anh nhìn thấy vẻ mặt cô gái vừa mới thả lỏng ra lại lập tức trở nên lúng
túng và áy náy, không nhịn được cười, “Ngày đó cô góp mười ngàn? Tôi bảo Phùng Nhất Nhất trả trước cho cô một nửa tiền nhuận bút là để khích lệ
cô tích cực tập trung tinh thần vào việc chuyển thể kịch bản, không nghĩ tới cô tiêu tiền hào phóng như vậy.”
Anh nói đến chuyện này, khiến Tử Thời hổ thẹn đến mồ hôi đẫm lưng, hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omMà bộ dạng cúi gằm mặt của cô, khiến nụ cười của Thịnh Thừa Quang càng lúc càng sâu hơn.
Gió trên sân thượng lặng lẽ thổi qua, sự im lặng có vẻ như dài đằng đẵng.
Rốt cuộc thì Tử Thời cũng lấy dũng khí nói: “Tôi hứa sẽ làm tốt… Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc.”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.
Thịnh Thừa Quang vẫn dùng ánh mắt có nhiều hứng thú nhìn cô, nghe lời hứa hẹn ngây thơ này của cô, cũng chỉ là cười cười. Bầu trời cuối thu mênh
mông, có một đàn chim di trú bay qua, ánh mắt của anh theo đó nhìn về
phía xa xa. “Cố gắng làm việc có thể mang đến thành công cũng chỉ là
danh và lợi, tôi nghe nói cô từ chối rất nhiều hoạt động, chưa bao giờ
muốn lộ diện, ngày đó nhìn thấy cô tiêu tiền bạo tay như vậy, xem ra cô
cũng chẳng vì tiền. Vậy tại sao cô phải cố gắng làm việc?”
Cô không có trả lời ngay, Thịnh Thừa Quang mỉm cười, tiếp đó lại hỏi cô: “Tử Thời, cô vẽ tranh vì cái gì?”
Vấn đề này, Tử Thời cũng đã từng tự hỏi mình. “Tranh tôi vẽ có rất nhiều
người xem.” Cô thành thật nói: “Có rất nhiều người nhắn lại cho tôi, mỗi một tin đều không giống nhau. Tôi ngày ngày vẽ tranh, mới có người ngày ngày nhắn lại cho tôi.”
Nhiều người muốn nói chuyện với cô như vậy, cô dĩ nhiên sẵn lòng vẽ tranh cho bọn họ xem.
Tử Thời mười tám tuổi vẫn không hề biết cách che giấu cảm xúc, đến mức
trên gương mặt trẻ trung viết đầy suy nghĩ trong lòng, Thịnh Thừa Quang
đứng xa như vậy cũng nhìn thấy được rõ ràng.
Là “Cô đơn”.
Anh vốn muốn nói nhưng rồi lại thôi không nói, đi tới đưa tay xoa nhẹ đầu của cô.
“Cô nhóc đáng thương.” Anh buột miệng nói ra một câu cảm khái, giọng trầm thấp.
Thịnh Thừa Quang kéo cánh cửa nặng nề trên sân thượng ra, Tử Thời vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omCô nhìn về phía vị trí anh vừa đứng, nửa điếu thuốc bị dụi tắt vẫn còn đó, bầu trời xa xa trong vắt—— nơi này quả thực cũng không phải là khu rừng của cô gấu. Tử Thời cố chớp chớp mắt.
“Không đi sao?” Thịnh Thừa Quang kéo cánh cửa đợi một lúc vẫn không thấy cô đi theo, quay người lại hỏi.
Tử Thời đưa tay dùng sức xoa nhẹ lên mặt, cúi đầu vội vã chạy về phía của anh.
**
Lúc họp Thịnh Thừa Quang chính thức giới thiệu Tạ Gia Thụ với mọi người:
“Đây là Tạ tổng của tập đoàn Trường Lạc, mới vừa đến nhận chức tổng giám đốc của hãng hoạt hình Thiên Thần. Lần này Tạ tổng đích thân tham gia
hợp tác cùng chúng ta, thời gian tới mọi người cùng nhau làm việc, hy
vọng mọi người có thể giao thiệp qua lại vui hòa.”
Tạ Gia Thụ ra
mắt tuyệt đẹp trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, bộ vest màu tím chói mắt bị ngũ quan xinh đẹp và tóc quăn xinh xắn của anh áp đảo, trở thành vật
làm nền. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omThịnh Thừa Quang anh tuấn như những đám mây cao xa trên trời xanh, vị này
cũng là một vầng mặt trời rực rỡ lóa mắt, cho nên so với Thịnh Thừa
Quang, Tạ Gia Thụ giống như là một nam chính bước ra từ trong truyện
tranh hơn, đến cả làn đạn cũng có sẵn: một tiếng nổ vang thật lớn trên
bầu trời, tiểu gia ra mắt trông thật lóng lánh.
Quần chúng nhân dân hưng phấn vỗ tay trầm trồ ngen ngợi không ngớt.
Thịnh Thừa Quang giới thiệu xong thì đẩy cậu sang một bên, không ngó ngàng gì đến cậu, tiếp tục cuộc họp: “Lần này phối hợp với hãng hoạt hình Thiên
Thần hoàn thành 《Gấu》việc chuyển thể kịch bản cùng với trong suốt khoảng thời gian trước và sau tuyên truyền, trang web của chúng ta phụ trách
mấy mảng sau đây… “
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn⊹đàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.
Trong giọng phát biểu không nhanh không chậm của Thịnh tổng, ánh mắt của Tạ
Gia Thụ từ đầu đến cuối chuyển tới chuyển lui trên mặt của Tử Thời, đối
với dáng vẻ của cô rất có hứng thú, ngay cả Phùng Nhất Nhất cũng cảm
giác được, huých nhẹ Tử Thời, nhỏ giọng nói: “Tiểu công nhìn cậu thèm
nhỏ dãi rồi kìa, cậu có muốn hy sinh thân mình không, giải cứu ông chủ
của chúng ta?”
“Cậu đừng nói bậy, anh ta đâu có thích đàn ông!” Tử Thời nghiêm túc giải thích giúp Thịnh Thừa Quang.
Tiếc là giọng nói nghiêm túc của cô cũng vẫn còn rất dịu dàng, Phùng Nhất
Nhất căn bản không cảm thấy có cái gì khác biệt, vô cùng vui vẻ tiếp tục lải nhải.
Đang phân công công việc Thịnh Thừa Quang đột nhiên
chỉ đích danh: “Phùng Nhất Nhất, cô tạm thời làm trợ lý cho Tạ tổng, lần này Tạ tổng không có mang theo trợ lý trong sinh hoạt, cho nên trong
khoảng thời gian này cô chịu khó vất vả một chút, phải nghe theo sự sai
bảo của Tạ tổng 24/24 đấy nhé.”
Phùng Nhất nhất biểu lộ vẻ mặt bị sét đánh: Yamete[2]!!!
[2] Yamete: tiếng Nhật, có nghĩa là “Đừng”.