Đọc truyện Tử Thời – Chương 2
Hai năm trước.
Tối hôm qua Tử Thời thức suốt đêm để vẽ tranh, buổi trưa nhận được điện
thoại của biên tập truyện tranh mạng, lúc ấy cô còn đang ngủ mơ mơ màng
màng, chỉ nghe thấy giọng của biên tập nhà cô bên đầu dây bên kia vô
cùng khổ não: “Hức hức hức, Tử Thời! Cứu mạng!”
“Oh… làm sao vậy?” Tử Thời ngồi bật dậy khỏi giường, mệt mỏi dụi mắt, “Cậu đừng cuống, từ từ nói.”
Phùng Nhất Nhất lắp ba lắp bắp nói: “Tử Thời, lúc giao bán bản quyền hình ảnh truyện tranh《Nếu bạn là một chú gấu》, đã được một công ty hoạt hình lớn tên là Thiên Thần mua lại bản quyền” trang truyện tranh mạng của Phùng
Nhất Nhất xem như là đại diện của Tử Thời, họ vô cùng coi trọng sự hợp
tác này…
“Chuyện này trước đó cậu đã nói cho mình biết rồi.
Là chuyện tốt mà.” Tử Thời tính khí tốt, bị đánh thức và nghe nói nhảm
lâu như vậy cũng không có tức giận, giọng nói vẫn rất mềm mỏng.
“Nhưng mà vừa rồi ông chủ của bọn mình gọi mình vào—— Ban đầu lúc cậu ký hợp
đồng với bên trang web của bọn mình là dùng chứng minh thư của tớ! Ông
chủ nói sẽ dẫn đến tranh chấp bản quyền gì đó, còn nói nếu như tớ làm
như vậy sẽ phải truy cứu trách nhiệm pháp luật… Hức hức hức, tớ không
muốn đi tù đâu, thật là đáng sợ, hức hức hức…”
“…Cậu đừng lo, tớ sẽ qua đó một chuyến được không? Tớ qua đó ngay, tớ sẽ giải thích rõ ràng với ông chủ của các cậu.”
Tử Thời và Phùng Nhất Nhất hợp tác đã hơn hai năm, Phùng Nhất Nhất là
người nhát gan sợ phiền phức, Tử Thời lại rất thích cô ấy. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omLúc này Tử Thời an ủi cô ấy mấy câu, sau đó vội vàng rời giường rửa mặt rồi đi ra ngoài, đi đến văn phòng truyện tranh mạng.
Phùng Nhất Nhất đứng đợi ở dưới lầu, vừa thấy Tử Thời xuống xe liền chạy vội
tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh vừa uất ức lại vừa kích động:
“Cậu biết không! Ông chủ hoài nghi tớ dùng thủ đoạn để lừa gạt tác giả,
từ đó lấy được lợi ích phi pháp! Thật là quá đáng đúng không! Tớ nào có
gan lớn như vậy!”
Tử Thời nghe xong chỉ muốn cười, vỗ nhẹ cô ấy, an ủi: “Tớ đi giải thích với anh ta.”
Phùng Nhất Nhất gật đầu, thê lương dặn đi dặn lại: “Cậu nhất định phải giải thích rõ! Tớ tuyệt đối không có lá gan đó!”
**
Trong ngành truyện tranh mạng chỉ có thể coi là quy mô bậc trung, cả trang
web chỉ có hơn ba mươi nhân viên kể cả ông chủ, thuê một văn phòng ở
tầng 27 của tòa nhà, các nhân viên đều có một ngăn riêng để làm việc,
văn phòng của tổng giám đốc bên cạnh phòng giải khát.
Truyện tranh mạng của Tử Thời đăng hàng kỳ cũng có hơn ba năm, vẫn là lần đầu tiên tới nơi này.
Phùng Nhất Nhất dẫn cô đến trước văn phòng của tổng giám đốc, gõ cửa đi vào.
Tử Thời vừa ngẩng lên thì trông thấy một người đàn ông đứng bên cửa sổ,
tầng lầu cao như vậy, phía ngoài cửa kính sạch sẽ chỉ có trời xanh mây
trắng, người đàn ông kia đứng phía trước trời xanh mây trắng, nửa khuôn
mặt nghiêng, đã làm cho cả bầu trời quang đãng lu mờ.
Tử Thời bị Phùng Nhất Nhất đẩy mạnh lên trước, bước qua cửa, gương mặt Tử Thời “ửng” đỏ.
Thiếu nữ mười tám tuổi chính là thời điểm dung mạo tuyệt đẹp, lại thêm tóc
đen má hồng như vậy, đỏ mặt rụt rè đứng ở đó, lúc Thịnh Thừa Quang xoay
người lại nhìn cũng ngây ngẩn cả người.
“Mời ngồi.” Anh vội định
thần, kêu Tử Thời ngồi xuống. “Tôi họ Thịnh, là người phụ trách ở đây.
Tôi nên xưng hô với cô thế nào?” Anh cười còn tỏa sáng hơn trời xanh mây trắng phía sau anh, “Các độc giả của cô hình như đều gọi cô là ‘Tử Thời Đại Đại’.”
Tử Thời đỏ mặt, “Tôi tên là Tử Thời.”
“Tử
Thời.” Thịnh Thừa Quang nhắc lại cái tên này một lần nữa, giọng nói trầm thấp của người đàn ông khiến Tử Thời nổi da gà, “Được rồi, Tử Thời,
chúng ta nói chuyện lần này một chút—— Tôi vừa mới phát hiện ra là bên
cột chữ ký trên bản hợp đồng biên kịch chuyển thể tác giả là tên của
Phùng Nhất Nhất, theo tôi được biết cô ấy không phải là tác giả, tôi đã
kiểm tra bản hợp đồng mà trước đây cô đã ký hợp đồng với trang web của
chúng tôi, thông tin thân phận phía trên đó cũng là của Phùng Nhất Nhất. Cô có thể nói cho tôi biết tại sao lại như vậy hay không?”
Chuyện liên quan đến Phùng Nhất Nhất, Tử Thời trả lời rất là dè dặt cẩn thận:
“Lúc ký kết thì biên tập cũng đã nói rất rõ ràng cho tôi biết về những
hạng mục cần chú ý, nhưng tôi không tiện dùng thông tin thân phận của
mình ký hợp đồng, cho nên nhờ biên tập dùng thân phận cá nhân giúp đỡ.
Là tôi yêu cầu làm như vậy, tôi sẵn lòng ký bản tuyên bố sẽ từ bỏ truy
cứu, tôi cam đoan sau này sẽ không truy cứu bản quyền.”
Thịnh
Thừa Quang nghe thấy những lời này khó tránh có chút bất ngờ, ngón tay
anh chỉ gõ nhẹ mặt bàn, một lát sau anh nói: “Cô không truy cứu không có nghĩa là chuyện này là đúng. Nhưng nếu như cô đồng ý tham gia hạng mục
chuyển thể kịch bản, tôi sẽ không truy cứu sai phạm lần này của biên tập Phùng Nhất Nhất.”
“Được.” Tử Thời không có hai lời, lập tức đồng ý.
Trong mắt Thịnh Thừa Quang càng thêm mấy phần khó hiểu, mỉm cười nói: “Tôi còn chưa có nói tới thù lao, cô liền đồng ý?”
Tử Thời có chút ngượng ngùng nói: “Không quan trọng.”
Cô gái trẻ hồn nhiên thật thà như một tờ giấy trắng, Thịnh Thừa Quang cảm
thấy mình có nói thêm nữa cũng trở nên vô nghĩa, vẻ mặt anh hơi có chút
bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên chìa tay về phía cô, “Tôi mới vừa tiếp quản trang web này không lâu, lần này hợp tác với Thiên Thần đối với trang
web rất quan trọng, Thiên Thần rất coi trọng tác phẩm của cô, còn tôi
rất coi trọng cô.” dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omNụ cười của Thịnh Thừa Quang tưởng chừng như là vai nam chính bước ra từ
mấy bộ truyện tranh dành cho thiếu nữ, “Tử Thời, hợp tác vui vẻ.” Anh
mỉm cười nói với cô.
Tử Thời chìa tay ra bắt tay với anh, tim đập thình thịch mãnh liệt, ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy tay anh.
**
Phùng Nhất Nhất đối với tất cả công việc nguy hiểm đều lui tránh chín mươi
dặm, cho tới bây giờ, chuyện nguy hiểm nhất cô từng làm là cho Tử Thời
mượn chứng minh thư ký hợp đồng.
Lúc ấy Phùng Nhất Nhất vừa mới
tốt nghiệp tìm được việc làm ở trang truyện tranh mạng này, biên tập kì
cựu dẫn dắt cô dạy cô khai thác tác giả có tiềm năng, ký hợp đồng càng
sớm càng tốt, cô khai thác mãi, cuối cùng khai thác được Tử Thời khi ấy
chỉ mới bắt đầu vẽ bộ《Nếu bạn là một chú gấu》. dien-dan-le-quy-don.comNhưng khi đó Tử Thời mới mười lăm tuổi, không có chứng minh thư, cũng không
chịu lấy chứng minh thư của người giám hộ ra để ký hợp đồng, Phùng Nhất
Nhất mâu thuẫn do dự hết một tháng mới lấy chứng minh thư của mình ra
cho mượn.
Người biên tập lẫn tác giả đều nhầm đánh lầm đụng, hừng hực khí thế hợp tác đến ngày hôm nay. Trước mắt《Nếu bạn là một chú
gấu》đã đăng liên tiếp đến bản thứ sáu, thu hút hàng vạn lượt view, hàng
trăm triệu lượt click chuột, Tử Thời đã là tác giả đắc lực trong tay
Phùng Nhất Nhất, dựa vào lợi tức của một mình Tử Thời, Phùng Nhất Nhất
có thể thoải mái hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ mỗi tháng.
Hai cô
gái đều thật thà, lại hợp tác hòa thuận, hai năm qua đã trở thành bạn
tốt. Tử Thời vì bảo vệ Phùng Nhất Nhất nên đã chấp nhận đề nghị của
Thịnh Thừa Quang, tham gia chuyển thể bộ phim hoạt hình《Nếu bạn là một
chú gấu》.
Dù sao cô ngoài việc ngồi nhà vẽ tranh cũng là nhàn rỗi, có chính là thời gian.
Phùng Nhất Nhất “Sống sót sau tai họa”, lại cộng thêm việc Tử Thời cũng tới
đi làm mà vui mừng khôn xiết, lúc nghỉ trưa cô lôi kéo Tử Thời đi ăn món ngon. Cách tòa văn phòng không xa là cửa hàng bách hóa bánh ngọt, hai
người kêu bốn phần trà chiều.
Sau khi chọn món ăn phục vụ rời đi, Phùng Nhất Nhất lén lút rút từ trong túi xách ra một gói đồ bọc bằng
giấy, từ dưới gầm bàn kín đáo đưa cho Tử Thời phía đối diện.
Tử Thời nhận lấy mở ra xem: mấy xấp nhân dân tệ, tổng cộng năm mươi ngàn.
“Cất đi cất đi!” Phùng Nhất Nhất vội vàng hạ thấp giọng thúc giục, sợ bị người ta nhìn thấy sẽ đánh cướp.
Từ Thời chẳng có lấy một tài khoản ngân hàng, lợi tức mỗi tháng đều là
Phùng Nhất Nhất lấy tiền mặt đưa cho cô, nhưng bình thường mỗi tháng
cũng chỉ có mấy ngàn, lần này thì quá nhiều.
“Đây là?” Tử Thời hỏi.
“Là nhuận bút từ việc chuyển thể bộ phim《Gấu》, đây là một nửa.” Phùng Nhất
Nhất nhỏ giọng giải thích, “Thật ra thì bên Thiên Thần còn chưa có đưa
tiền cho chúng ta đâu, đây là ông chủ cố ý bảo kế toán trả trước cho
cậu—— cậu mau cất đi! Tim tớ cũng sắp nhảy ra ngoài rồi!”
Tử Thời nghe lời gói kỹ khoản tiền lớn bỏ vào trong túi, bên tai lại nghe Phùng Nhất Nhất cảm khái: “Ông chủ của chúng ta làm người chính là phóng
khoáng hào phóng như vậy, tác phong cường hào ~ nghe nói nhà của anh ta
vốn là rất có tiền, người cao ráo, đẹp trai, giàu có, về sau có một ông
trùm xã hội đen ngắm trúng anh ta, nhất định muốn cưỡng ép anh ta, ông
chủ của chúng ta một lòng kiên trinh, thà chết không theo! Vì vậy bị ông trùm xã hội đen đó làm cho tan cửa nát nhà…” dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omTruyện tranh mạng ngoài mấy thể loại như truyện tranh hoạt hình của Tử Thời,
còn đang hot mấy thể loại đam mỹ, mấy thể loại vũ lực tấn công hung bạo
và núi băng lạnh lùng cũng đang rất được ưa chuộng, với diện mạo, thân
hình và khí chất của Thịnh Thừa Quang hoàn toàn khớp với kiểu nam chính
hấp dẫn trong mấy bộ truyện tranh, một đám hủ nữ trong công ty ngày ngày yy ông chủ, đều là những kẻ chuyên ngành, một tin đồn nhỏ cũng có thể
chế biến thành một câu chuyện vô cùng đặc sắc.
Phùng Nhất Nhất
uống một hớp trà sữa ngọt dịu, khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu phồng lên,
“…Ông chủ trải qua muôn ngàn khó khăn gian khổ, thương tích đầy mình
trốn khỏi tay ông trùm xã hội đen, dùng số tiền còn lại mua trang web
của chúng ta… Cho nên lần này anh ta mới chú trọng hợp tác với Thiên
Thần như vậy, chúng ta là hy vọng cuối cùng của anh ta!”
Tử Thời
mới mười tám tuổi, là công chúa tóc dài trong Tháp Ngà, kinh nghiệm
không nhiều, cái loại cốt truyện hoàng tử ngôn tình gặp nạn này đối với
cô mà nói vẫn là chuyện có thể xảy ra trên cõi đời này, huống chi… Vừa rồi lúc Thịnh Thừa Quang nắm lấy tay cô cười đến mức đẹp mặt như vậy,
nói “Còn tôi rất coi trọng cô.”
“Tớ sẽ làm việc cho giỏi!” Trong lòng Tử Thời tràn đầy cảm động, nghiêm túc nói.
Buổi chiều Phùng Nhất Nhất còn phải đi làm, sau khi quét sạch một bữa rồi đi trước. Tử Thời chọn thêm một tách hồng trà và một vài chiếc bánh
cookie, lãng phí cả một buổi chiều trong tiệm mới đi về.
Lúc thu
dọn đồ đạc, cô mới phát hiện hôm nay mang túi hơi nhỏ, năm vạn tiền mặt
đựng không vừa, cô rút hai xấp ra ngoài, xuống quầy hàng ở tầng dưới mua một chiếc túi lớn, bỏ túi của mình và số tiền còn lại vào trong.
Đi ra khỏi quầy hàng cô dự định đi thẳng về nhà, lúc đi ngang qua lầu một, nhìn thấy trong đại sảnh có một tổ chức từ thiện đang làm hoạt động,
trên tấm bảng hiệu thẳng đứng rất to dán rất nhiều ảnh: Đám con nít mặc
quần áo không vừa đi trong bùn đất, đôi mắt đen ngây thơ, vui cười tràn
đầy sức sống. Tử Thời đứng lại nhìn một lúc, thấy có người quyên tiền,
cô cũng rút từ trong túi ra một xấp tiền bỏ vào trong thùng quyên góp
trên bàn.
Mặt trước của thùng quyên góp này là tấm nhựa trong
suốt, một xấp nhân dân tệ ngay ngắn dày cộm rơi vào thùng, đám đông “Ồ”
một tiếng, nhân viên làm công tác hoạt động đưa mắt nhìn nhau, và một
bên là đám phóng viên được phái tới phỏng vấn đang rỗi rãnh nhàm chán,
lúc đó lập tức cầm máy ảnh chạy tới.
Tử Thời thấy họ giơ máy ảnh
lên chụp mình thì luống cuống, vội vàng quay đầu bước đi, nhưng đám
phóng viên này bước hai ba bước đã chắn ở phía trước cô, “Vị tiểu thư
này, cho chúng tôi phỏng vấn một chút được không?”
Đám phóng viên vừa hỏi vừa giơ máy ảnh lên chụp “tách tách”, Tử Thời cầm túi che mặt,
hốt hoảng thấp giọng từ chối: “Thật xin lỗi, xin nhường đường…”
Cô căn bản là nhất thời nông nỗi, không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như
vậy, không chỉ có đám phóng viên này đuổi theo cô không tha, người vây
xem cũng tụ lại nhiều hơn, cô phát hiện mình chạy không được, hoảng sợ
không biết làm thế nào cho phải, cơ hồ muốn bụm mặt ngồi xổm xuống đất,
đột nhiên có người kéo lấy tay cô.
Sức lực này căn bản không cho
cô phản kháng, cô lảo đảo hai bước, bị kéo vào trong ngực một người, chỉ nghe được một giọng nam có chút quen thuộc nói: “Xin các vị bỏ máy ảnh
xuống, các vị làm như vậy sẽ dọa cô ấy sợ.”
Là Thịnh Thừa Quang, Tử Thời nhớ rõ giọng nói của anh, trầm thấp mang theo vài phần ung dung lạnh nhạt, rất dễ nghe. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omLúc này, cô thân mật nấp ở trong ngực anh, một tay anh che mặt cô ấn cô vào trong ngực anh, là một tư thế ôm hoàn toàn bảo vệ. Tử Thời nhẹ nhàng
ngọ ngoạy người một cái, anh cúi đầu khẽ quát một tiếng: “Đừng động
đậy!”
Tử Thời dừng lại, đưa tay… nắm chặt vạt áo của anh.
Đám phóng viên này thấy anh hùng cứu mỹ nhân, càng thêm tò mò, hỏi Thịnh
Thừa Quang: “Anh là gì của vị tiểu thư này? Cô ấy vừa mới quyên góp mười ngàn tiền mặt, chúng tôi muốn phỏng vấn cô ấy mấy vấn đề!”
Tử
Thời không nhìn thấy được mặt của Thịnh Thừa Quang, chỉ nghe được giọng
nói ung dung lạnh nhạt của anh: “Xin lỗi, không được.”
Anh nói
xong liền dẫn cô đi ra ngoài, phóng viên và đám người vây xem cũng đều
đi theo ra ngoài, Tử Thời được Thịnh Thừa Quang quấn trong ngực, cơ hồ
là bị anh xách theo sãi bước đi về phía trước, cô bước hỗn loạn, nhiều
lần giẫm lên chân anh, không ngừng nhỏ giọng nói xin lỗi. Thịnh Thừa
Quang không nói lời nào, nhưng trong lúc hoảng loạn có mấy lần cô ôm lấy eo của anh, dường như nghe thấy anh hừm một tiếng.
Tim Tử Thời
đập loạn “Thình thịch thình thịch”, không biết chuyện này kết thúc thế
nào, tuy Thịnh Thừa Quang sải bước rộng nhưng không loạn chút nào, thái
độ kiên định dẫn cô đi về phía trước… Bọn họ dần dần đi xa, người đi
theo cũng đã giải tán.
Thịnh Thừa Quang dẫn cô tới ven đường, vẫy một chiếc taxi, mở cửa xe đẩy cô vào trong, cả quá trình không nói với
cô một câu nào.