Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 196: Cưỡng ép làm khách


Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 196: Cưỡng ép làm khách

Khanh Khanh yên ổn mặc Phong Nguyệt Vô Thần bế theo kiểu công chúa ôm nàng về phòng, nàng không phải là dễ giải, nàng có cố tránh nhưng tráng không thoát!

Chết tiệt! Nam nhân này ăn gì mà sức lực kinh người như vậy chứ!

Phong Nguyệt Vô Thần ôm nàng từ hậu viện về tẩm thất của hắn, quãng đường đi qua nửa vòng vương phủ mà không chút thở gấp, nàng cũng không nhẹ đi?!

Người làm trong phủ nhìn thấy hai người đều đứng sang một bên cúi đầu nhìn mũi chân không giám ngẩn lên. Ám vệ trong bóng tối cùng những thị tỳ gia đinh trong phủ làm việc từ tẩm thất đến hậu viện đều tự giác đi chịu phạt. Không phải họ không thấy, không phải họ không muốn nhắc nhở nàng mang hài mà là họ không dám đến gần nàng! Vẻ mặt nàng cứ lạnh băng không cảm xúc như đi đòi nợ người ta như vậy ai dám đến gần ah?!

Phong Nguyệt Vô Thần một cước đạp bay cửa phòng, ôm nàng vào trong tùy tiện phân phó người làm bên ngoài “Mang nước ấm và khăn lau đến!”

Hắn thả nàng ngồi lên giường, quỳ một chân xuống giữ chặt chân nàng, đúng lúc đó một nữ thị tỳ mang nước ấm cùng khăn đến đặt xuống bên cạnh rồi lui ra một góc đứng.

“Ngươi làm cái gì?”-Khanh Khanh nhíu mày.

Phong Nguyệt Vô Thần không trả lời, hắn đem chân nàng ngâm vào nước ấm, rửa chân cho nàng.

Yết Nhi-thị tỳ vừa mang nước đến cúi đầu thật thấp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tự biến bản thân thành không khí, giảm sự hiện hữu đến mức thấp nhất. Má ơi! Vương gia rửa chân cho người khác!!!

Khanh Khanh cũng kinh ngạc không kém, nàng muốn rụt chân lại nhưng Phong Nguyệt Vô Thần đâu cho nàng như ý, hắn giữ chặt chân nàng nhưng rất để ý đến lực đạo, tránh để nàng đau.

Phong Nguyệt Vô Thần ôn ôn nhu nhu nói “Lần sau không được tùy tiện để chân trần ra ngoài, trời đã sắp sang đông, mặt đất rất lạnh. Nếu không may tự làm mình bị thương…” Hắn đặt chân nàng lên gối mình, lấy khăn lau cho nàng. Hắn dừng một chút giọng điệu có ý cười “Ta thật đau lòng!”

Khanh Khanh nhíu mày nhấc chân đá vào lòng ngực hắn, lực đạo nàng của nàng không lớn nhưng hắn không chút phòng bị ngã ngồi ra sau.


Nàng vốn muốn đá bay hắn ra ngoài nhưng không biết tại sao nhấc chân lại chỉ đẩy nhẹ một cái! Quái! Cứ như nàng đang… Dỗi?!

Phong Nguyệt Vô Thần ngẩn ra, trong tay vẫn cầm khăn lau mờ mịt nhìn nàng. Yết Nhi đứng một góc càng kinh hơn, tận lực cúi thấp đầu, sớm biết tình huống này cô khi nảy đã rời đi… Vương gia có khi nào giết người diệt khẩu không ah?!

Phong Nguyệt Vô Thần khẽ cười cũng không đứng dậy, ngồi dưới đất nhìn nàng. Hình ảnh một đại nam nhân cao lớn tuấn mỹ ngồi bệt dưới đất nhìn có vẻ quỷ dị!

Hai người nhìn nhau không ai nói lời nào, vẫn là Phong Nguyệt Vô Thần chịu thua, thở dài lau đi nước đọng trên chân nàng.

Xong hết thảy hắn phân phó Yết Nhi mang đồ xuống, Yết Nhi như tội nhân được thả tự do mừng rỡ mang đồ chạy.

Yết Nhi mang đồ đi thuận tiện đóng cửa lại, qua hồi lâu nàng mới lạnh nhạt hỏi “Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”

Phong Nguyệt Vô Thần khẽ cười “Không có gì, muốn ôn lại chút chuyện cũ cùng nàng thôi!”

Khanh Khanh nghiêng đầu “Chuyện cũ, giữ ta và ngươi thì có chuyện cũ gì để ôn? Tam vương gia?”

Phong Nguyệt Vô Thần thoáng trầm mặc “Có rất nhiều chuyện… Chẳng qua nàng đã quên.”

Khanh Khanh hít sâu một hơi không chút áy náy, bình thản hỏi “Chuyện quên đi có lẽ không có gì đặc biệt nên mới cho qua dễ dàng như vậy, đã không có gì đặc biệt thì khơi lên làm gì?!”

“Có lẽ đối với nàng quả thật không chút đặc biệt nhưng với ta…” Phong Nguyệt Vô Thần cười khẽ “Thôi, ta không muốn cưỡng ép nàng, không nhớ cũng được, vậy chúng ta cứ tự nhiên bắt đầu lại.”

Khanh Khanh nghi hoặc nhìn hắn. Phong Nguyệt Vô Thần mỉn cười sủng nịch xoa đầu nàng “Yên tâm, nàng sẽ ở đây đến khi nào có lại cảm giác lúc trước!”

Nàng nhíu mày, có ý gì?

Hắn thu tay lại “Ta có việc đi trước, không thể bồi nàng dùng cơm. Ngày mai lại đến tìm nàng!”

Khanh Khanh mờ mịt nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa ngẫm lại lời nó của hắn, hắn là muốn giam lỏng nàng ở đây sao?!

Khốn thật, gặp phải một tên biến thái!

Nàng rũ mắt, lấy tay đặt lên ngực tại vị trí trái tim đang không ngừng nhảy nhót.

Vì sao lại… Có chút đau xót?!

Phong Nguyệt Vô Thần chưa ra khỏi viện đã thấy một nữ tử toàn thân thanh y tao nhã đi vào.

“Huynh làm sao vậy?”-nữ tử nhìn vạt áo dính bẩn phía sau hắn lại nhìn trước ngực ướt một mảnh có chút buồn cười hỏi.

Phong Nguyệt Vô Thần thoáng nhìn qua căn phòng bên cạnh tẩm thất chính của hắn, môi cong thành hình bán nguyệt “Không có gì!”


Nữ tử “Ồ” lên một tiếng nhìn theo ánh mắt hắn, nàng nhìn đến căn phòng kia lòng bỗng trầm xuống “Có ai trong đó sao?”

Hắn nhàn nhạt trả lời “Ừ!”

Nữ tử rũ mắt “Là Lam Khanh Khanh?”

Phong Nguyệt Vô Thần cũng không có ý giấu diếm “Ừ!”

Nữ tử thanh y không ai khác chính là Liễu An Nhiên, nàng biết căn phòng bên cạnh tẩm thất của Phong Nguyệt Vô Thần là ai từng ở, nàng biết Khanh Khanh chính là chủ nhân duy nhất.

Liễu An Nhiên cũng không quá bất ngờ, nàng nghe tin Khanh Khanh trở lại cũng nghĩ Phong Nguyệt Vô Thần sẽ không yên lặng ngồi đó, dù gì hôn sự của Bạch Nhi và Phong Nguyệt Hoành Ân cũng là do hắn thúc giục, thư mời cũng là hắn nhờ người đem tới. Hắn dùng mọi biện pháp để Khanh Khanh trở về lí nào lại không làm gì?! Chỉ là thật hiếu kì, Khanh Khanh lại ngoan ngoãn ở lại như vậy…

“Tìm ta có chuyện?”

Liễu An Nhiên khẽ cười “Có chuyện! Có chuyện lớn, xem ra cũng không thể giữ được người trong phủ.”

Phong Nguyệt Vô Thần nhíu mày “Đến nơi khác nói chuyện!”

Liễu An Nhiên cùng Phong Nguyệt Vô Thần đến thư phòng ở viện bên cạnh cách đó không xa. Liễu An Nhiên nhìn thư phòng, đột nhiên khẽ cười.

Phong Nguyệt Vô Thần đi lại thư án “Muội cười cái gì?”

Liễu An Nhiên lắc đầu “Đột nhiên nhớ tới ngày đó nàng ở đây đoạn tuyệt quan hệ với huynh!”

Động tác của hắn dừng lại, nhíu mày nhìn nàng “Muội có ý gì?!”

“Ngày đó ta cũng ở nơi này nhắc nhở nàng cẩn trọng, nhưng mà nàng lại hiểu nhầm ta đâm thọc nàng. Đành vậy!”


Mày kiếm lại càng thêm nhíu chặt “An Nhiên!”

Liễu An Nhiên thu lại bộ dạng vô tâm vô phế, nghiêm túc nhìn hắn “Oán hận đã trả, ân tình chưa xong, ta không nghĩ sẽ tiếp tục gây cản trở Khanh Khanh huynh cứ yên tâm. Người huynh nên đề phòng là vị ở Phong Quốc, không phải ta!”

Liễu An Nhiên lấy trong tay áo một phong thư đặt lên thư án “Phong Quốc đã bắt đầu rục rịch, bọn họ dường như đã chuẩn bị từ trước, rất kĩ lưỡng. Xem ra trận này không thể không đánh!”

Phong Nguyệt Vô Thần đọc lá thư, trong thư là tình báo ở biên cương giữ về, toàn bộ đều nói có nguy cơ Phong Quốc tiến đánh. Mục tiêu có lẽ một trong ba nước giáp biên Phong Nguyệt, Ngụy Quốc và Mông Cổ.

“Huynh nghĩ Phong Quốc sẽ tiến đánh nước nào đầu tiên?”

Phong Nguyệt Vô Thần chau mày “Phong Nguyệt!” không phải nghi vấn mà là chắc chắn!

“Đúng vậy, là Phong Nguyệt!”

“Nữ vương Phong Quốc quả thật liều lĩnh!”

Liễu An Nhiên khẽ cười “Huynh có biết tại sao Phong Quốc lại bắt đầu rục rịt? Nghe đồn nữ vương vì một nam sủng!”

Phong Nguyệt Vô Thần nhíu mày.

Liễu An Nhiên vô cùng nghiêm túc nhìn hắn “Dù vì cớ gì đi nữa thì Phong Quốc cũng sẽ tiến đánh cái gai trong mắt nhiều năm này, mà Quốc sư Phong Quốc khẳng định sẽ trợ chiến!”

“Thần ca, trận này… Huynh không đi thì không được!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.