Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 191: Trở về Phong Nguyệt Vương Triều


Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 191: Trở về Phong Nguyệt Vương Triều

Sau khi Na Bố Lạp Hàn Minh, Lăng Vân cùng Nạp Lan Hinh Nhã đến từ biệt Khanh Khanh nàng liền đóng cửa từ chối tiếp khách.

Diêu Chính Vũ cũng bị chặn nốt bên ngoài hầm hực đứng lải nhải suốt một canh giờ bị Mộ Dung Xuất tới lôi đi. Mấy ngày nay hắn đều luôn cách vài canh giờ lại đến trước cửa phòng đứng đợi.

Hắc Kết tiễn đi Lâm Bích Tần muốn vào thăm nàng, bưng lấy khay gỗ đặt chén thuốc vào trong “Nàng tính không gặp bọn họ?”

Khanh Khanh ngồi dậy “Phiền phức!”

Hắc Kết đưa chén thuốc đến, nàng ghét bỏ nhăn mũi nhưng vẫn đón lấy một hơi uống cạn. Đầu lông mày nàng vẫn nhíu lại, Hắc Kết khẽ cười lấy ra túi kẹo đường đưa cho nàng.

Khanh Khanh bĩu môi “Ta không phải con nít.” Miệng thì nói là thế nhưng tay lại cầm lấy viên kẹo đường cho vào miệng.

Hắc Kết cuối đầu cười “Nàng có ý định gì?”

Khanh Khanh tựa lưng vào thành giường “Không biết!”

“Chi bằng trở về… Phong Nguyệt?”

Nàng nghiêng đầu nhìn y.

Hắc Kết lấy trong người ra một tấm thiệp mời đỏ thẫm, bên trên dán chữ hỉ bằng lụa được cắt tỉa tỉ mỉ đưa cho nàng.

Khanh Khanh có chút ngờ vực cầm lấy thiệp mời.

“Là hỉ sự của Bạch Nhi, nàng cũng không thể đến ngày quan trọng nhất của nàng ấy cũng không đến đi?”

Nàng nhìn hỉ thiệp qua một lượt, đôi mày thoáng nhíu lại “Tân lang…. Phong Nguyệt Hoành Ân?”

Hắc Kết cười nhẹ “Không quá bất ngờ?”

Khanh Khanh khép thiệp lại “Không quá bất ngờ, trước đã thấy hai người họ có gian tình.”


“Vậy…?”

Nàng nhúng vai “Trở về thôi.”

“Khi nào khởi hành?”

Nàng đứng đậy xuống giường, cảm thấy bản thân đã có thể đi lại bình thường liền nói “Ngày mai!”

Phong Nguyệt Vương Triều.

Túy Yên Lầu-Thành Tây.

“Khách quan, mời vào mời vào…”

“Ấy, nhị vị công tử này có chút lạ mặt nha”-Cô nương y phục màu tím khuôn mặt kiều diễm có chút bất ngờ trước hai vị khách nhân một trắng một đen trước mặt.

Cô nương khẽ cười “Hai vị là lần đầu tới sao? Mời hai vị vào nha, không biết là đến uống rượu nghe đàn hay là đến tìm hồng nhan tri kỉ ah?”

Nam nhân hắc y cười nhẹ “Đến tìm người.”

Cô nương cười dịu dàng “Không biết là vị cô nương nào ah?”

Nam tử bạch y nảy giờ vẫn luôn lạnh lùng mở miệng “Thương Liên.”

Cô nương kia có chút ngẩn ra, sau đó mới vội cười “E rằng hôm nay công tử không thể gặp được Thương Liên tỷ rồi, tỷ ấy đang tiếp quý nhân, chi bằng nhị vị tìm cô nương khác đi?”

Nam nhân bạch y nhíu mày, từ khi nào Thương Liên phải tiếp khách? Tên quý nhân nào có lai lịch lớn như vậy? Đáng chết!

Nam nhân bạch y hất cằm “Ta cứ muốn nàng, thì sao?”

Cô nương thoáng khó xử “Chuyện này…”

“Phòng nào?”

Cô nương ngơ ngẩn đã nghe bạch y nam tử lạnh lùng nói tiếp “Nàng đang ở phòng nào?”

“Trên lầu hai, gian thứ ba phía đông.”

Cô nương tử y còn đang ngẩn ra thì nhị vị nam tử đã vượt qua nàng lên lầu. Lúc này nàng mới hoảng hồn “Chết rồi! chết rồi!”

Hai nam tử một đen một trắng đến căn phòng cô nương kia chỉ liền thấy bên ngoài cửa có hai gia nô khỏe mạnh đứng trông cửa. Hai gia nô kia thấy người đến liền thô lỗ quát “Nhìn cái gì? Nơi này không phải đến các ngươi đứng, mau đi chỗ khác chơi đi!”

Nam tử hắc y mở lời trước “À, ta muốn thương lượng một chuyện, không biết có thể gặp chủ tử của các người không?”

Gia nô kia khinh bỉ “Đến thanh lâu thương lượng cái rắm gì? Mau biến đi!”

Nam tử bạch y nhếch môi “Thương lượng mạng các ngươi.” Nói đoạn hắn giơ chân đạp bay gia nô vừa lớn giọng, gia nô phía sau cũng bị hắc y nam tử đánh ngã.

Nam tử bạch y đạp cửa vào phòng. Bên trong có một nam nhân tầm bốn mươi tuổi, thân thể có chút mập mạp đang ngồi uống rượu bên bàn chính, đối diện là một gian nhỏ được che bằng màn lụa, Thương Liên ở phía sau màn lụa đánh đàn.

Nam tử xông vào hiển nhiên đã kinh động đến người trong phòng, tiếng đàn dừng lại, nam nhân hầm hực quát “Có chuyện gì vậy? Hai người này ở đâu ra đấy?”


Trong phòng còn bốn tên gia đinh khỏe mạnh, bọn họ chắn lại trước mặt hai vị nam tử vừa xông vào.

“Các ngươi không biết phòng này là của ai sao? Tùy tiện xông vào như vậy? Cút ra ngoài!”

Nam tử Bạch y cười lạnh “Cút đi? Là các ngươi!”

Bốn gia đinh kia chỉ trong chớp mắt bị hạ gục, nằm lăn lóc một bên rên rỉ. Nam nhân mập béo kia có chút run rẩy quát “Các ngươi có biết ta là ai không? Các ngươi dám…”

“Là loại ruồi nhặn nào? Chỉ mới hai năm mà sinh ra cũng thật nhiều loại rác!”-Nam tử bạch y khinh bỉ.

Nam nhân tức điên chỉ vào bạch y nam tử “Ngươi… Ngươi…” cả ngày không nói được một câu.

Nam tử bạch y nhếch môi xách cổ áo hắn ta ra hành lang, một cước đạp hắn xuống lầu, thành lang can cùng bàn ghế bên dưới gãy vụn, bụi đất bay khắp nơi.

Nam tử bạch y đứng trên lầu nhếch môi lạnh lùng “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cho dù là ai đi nữa đến Túy Yên Lầu cũng không nên đem ra dọa người, sẽ sợ đến mức đem ngươi đá bay đấy!”

Nam tử nhìn khách quan cùng người làm trong lâu một lượt “Chỉ mới rời đi hai năm các người đã không xem lời ta nói ra gì rồi? Túy Yên lâu chẳng lẽ cũng chỉ có thế này? Bại hoại đến thế này? Vậy chẳng khác nào những thanh lâu bên thành Đông?!”

Trong số các cô nương bên dưới có những người cũ nhận ra nam tử trên lầu liền vội quỳ xuống.

“Lãnh công tử…”

“Là Lãnh công tử!”

“Công tử trở về rồi!”

“…”

Lam Khanh Khanh trong nam trang lạnh lùng nhìn khắp sảnh Túy Yên lâu một lượt, trong vô tình nàng đụng phải ánh mắt nam tử phòng đối diện. Cũng chỉ là cái nhìn thoáng qua lạnh lùng, nam nhân tử y kia nhìn có chút quen mắt nhưng nàng không mấy quan tâm đến, trở vào phòng đóng sầm cửa lại.

Nam tử kia nhìn thấy nàng, bàn tay khẽ xiết lại, môi mỏng nhếch lên hình bán nguyệt “Khanh Khanh của ta… Chào mừng nàng trở về Phong Nguyệt!”

Khanh Khanh vừa đóng cửa lại đã thấy bóng dáng nhỏ ôm chầm lấy nàng. Thương Liên ô ô khóc, dụi dụi người nàng như con cún nhỏ “Khanh Khanh ah, ngươi về rồi, ngươi cuối cùng cũng về rồi ah…”

Nàng kéo Thương Liên ra, tùy tiện lau nước mắt cho nàng ấy “Khóc cái gì?!”

Thương Liên khịt khịt mũi “Ngươi đúng là cái thứ vô lương tâm, không một lời từ biệt đi suốt hai năm, có nhớ bản thân là chủ Túy Yên lầu không ah?”


Khanh Khanh xoa xoa đầu Thương Liên, tâm tình tồi tệ vì chuyện khi nảy cũng giảm đi phần nào.

“Từ khi nào quản lầu là ngươi lại phải đi tiếp khách?”

Thương Liên bĩu môi “Không hẳn là tiếp khách, ta chỉ đàn cho hắn ta nghe một khúc thôi. Cả ngày bị làm phiền, đau đầu chết đi được!”

Khanh Khanh nhíu mày “Hắn ta là ai?”

“Hắn ta là thượng thư mới nhậm chức hai năm trước, là biểu ca của hoàng hậu.”

Khanh Khanh trầm mặc.

Thương Liên nhìn sắc mặt nàng lại vội nói “Thật ra hắn ta không phải hạn người phong lưu gì, chỉ là có sở thích nghe đàn. Nghe danh ta cầm nghệ vượt trội nên mới đến Túy Yên lầu làm loạn, ta hết cách, đành đàn cho hắn nghe. Ai ngờ… Đúng lúc ngươi trở về.”

Khanh Khanh nhúng vai “Ồ”.

Thương Liên ngẩn ra, Ồ là có ý gì? Là cảm thấy khi nảy ra tay quá mạnh sao?

Thương Liên cười cười kéo tay nàng “Đi thôi, đi ăn mừng lâu chủ trở về ah!”

___________________

P/s: Thất Tịch vui vẻ!!!

»7/7: 5h20«

Vốn dĩ muốn đăng vào 5h20 sáng luôn mới đúng, cơ mà lười quá…😅😅

Các nàng đã ăn đậu đỏ chưa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.