Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 190: Từ biệt
Từ lúc có ý thức, nghe được đoạn hội thoại của mọi người và Mộ Dung Xuất kia sau khi ngủ thiếp đi thì Khanh Khanh không hề thanh tỉnh lần nào nữa. Nàng cứ thế chìm vào mê mang trong bóng tối đến khi đợi được Quỷ y đến.
Quỷ y đến Yên Thủy Thành vào ngày thứ hai sau khi Mộ Dung Xuất đến, cũng là ngày chịu đựng cuối cùng của nàng.
Lão Quỷ y Xích Thành nhìn qua Khanh Khanh đang thoi thóp trên giường đôi mày nhíu lại không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày. Lão Quỷ y không nói gì đuổi hết mọi người ra ngoài chỉ để lại Mộ Dung Xuất một bên phụ việc, đóng cửa lại trị thương cho Khanh Khanh.
Lão Quỷ y cùng Mộ Dung Xuất ở trong phòng trị thương cho nàng suốt sáu canh giờ không ngừng nghỉ. Trong lúc trị thương Lâm Bích Tần, Diêu Chính Vũ và Lăng Vân cũng từ Dạ Nguyệt sơn trang cưỡi ngựa cấp tốc đến nơi.
Trời gần sáng cửa phòng mới mở ra, năm nam nhân nhà Dạ Nguyệt cùng Hắc Kết túc trực ngoài cửa suốt sáu canh giờ mới thở phào nhẹ nhỏm.
Mộ Dung Xuất ra ngoài, sắc mặt hắn không được tốt lắm có lẽ vì mệt mỏi “Khanh Khanh không còn đáng lo ngại nữa, chỉ có điều muội ấy sẽ không tỉnh lại ngay được.” Hắn nhìn thoáng qua Hắc Kết “Hắc Kết, ngươi vào trong, Quỷ y muốn gặp ngươi một chút.”
Hắc Kết gật đầu vội vào trong, sau khi y đi vào Mộ Dung Xuất liền đóng cửa lại.
Diêu Chính vũ bất mãn “Tam ca, huynh có ý gì?”
“Khanh Khanh cần nghỉ ngơi các ngươi một đám nam nhân vào trong đó làm cái thá gì giữa canh ba canh năm thế này? Cút về hết cho ta, ngày mai muốn tới thì tới!”
Diêu Chính Vũ bĩu môi “Tại sao Hắc Kết cùng Quỷ y có thể ở lại?”
Mộ Dung Xuất cốc đầu hắn một cái kéo hắn đi “Người ta một người chăm sóc một người theo dõi bệnh trạng, có có chỗ cho ngươi?”
“Đệ có thể chăm sóc muội ấy…”
“Diêu Chính Vũ, ngươi xem lão thất, lão cửu, lão lão thập, thập nhất có dị nghị gì không hả?”
Mộ Dung Xuất kéo Diêu Chính Vũ đi xa dần, Lăng Vân, Lâm Bích Tần, Vu Trác Nhạn và Thiệu Phi cũng đi theo họ rời đi.
Diêu Chính Vũ lại không cam lòng ai oán “Bảo bối của ta còn chưa gặp hai năm, huynh lại không cho ta gặp!”
Mộ Dung Xuất hất cằm “Ngươi xem cái huynh trưởng của người ta còn không lên tiếng phàn nàn. Ngươi, người ta coi là nam nhân thì kêu gọi cái gì? Trở về ngay cho lão tử…”
“Người tìm ta?”
Quỷ Y Xích Thành đang bắt mạch cho Khanh Khanh, ông buông tay nàng ra, kéo chăn lại.
“Ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.” Vừa nói ông vừa đi đến bên cạnh bàn trà ngồi xuống.
Hắc Kết nhìn thoáng qua Khanh Khanh khuôn mặt vẫn không chút huyết sắc trên giường.
Xích Thành nhìn y như vậy khẽ cười “Tiểu quỷ, ngươi lo lắng cho con bé như vậy sao? Nó không còn gì đáng lo ngại nữa rồi chỉ là ngủ một giấc, tỉnh lại tự nhiên dần hồi phục.”
Hắc Kết ngượng ngùng ho khan một tiếng “Ta đã hai mươi mốt tuổi rồi, không còn là đứa trẻ, đừng gọi ta là tiểu quỷ!”
Quỷ Y bật cười “Phải phải, không còn là tiểu quỷ nghịch ngợm năm đó rồi!”
Hắc Kết ngồi xuống ghế đối diện ông “Người muốn hỏi chuyện gì?”
“Vết thương trên người nó là do Khổng Y kiếm tạo thành?”
Hắc Kết gật đầu “Xác thực là do Khổng Y kiếm khống chế nàng chống lại màn khí hắc ám của Xích Liệt, ngộ thương đến nàng.”
Lão quỷ y gật gù “Hai năm trước nó cũng từng mượn linh khí của Khổng Y kiếm, vô tình bị kiếm linh nuốt chửng ý thức.”
Hắc Kết nhíu mày “Ý người là lần cứu Liễu An Nhiên?”
“Đúng vậy! E rằng không chỉ có lần đó. Suốt hai năm nay chẳng lẽ không sảy ra chuyện gì sao?”
Hắc Kết trầm mặc “Hai năm nay Khanh Khanh không mang theo Khổng Y kiếm. Nàng sử dụng kiếm chỉ mới vài ngày trước.”
Quỷ y nhíu mày “Khổng Y kiếm là một trong tứ đại danh kiếm, có linh tính cảm tính. Có lẽ Khổng Y nhận chủ nhưng linh lực quá cường đại nên mới phản phệ lại chủ nhân, huống hồ Khanh Khanh không có nội lực.”
Lão quay đầu nhìn Khanh Khanh, thở dài “Trở về bảo nó chuyên tâm tập luyện chút đi. Có ai lại như nó, bị kiếm linh của mình điều khiển!”
“Ta sẽ bàn lại chuyện này với nàng ấy.”
Lão quỷ y đứng dậy vỗ vỗ vai Hắc Kết “Lần này phản phệ tương đối nghiêm trọng, bảo nó chú ý một chút, lần sau không biết có còn may mắn nữa không. Thôi thôi, ngươi chăm sóc nó, ta trở về nghỉ ngơi. Già rồi, không còn dẻo dai như bọn trẻ các ngươi nữa!”
Lão Quỷ y rời đi, căn phòng trở nên im lặng.
Hắc Kết đi đến bên cạnh giường, thở dài lẩm bẩm “Không sao là tốt, không sao là tốt rồi….”
Gần đến giữa ngày hôm sau Lam Khanh Khanh tỉnh lại, nàng mơ mơ hồ hồ không rõ đã ngủ bao lâu, cũng không rõ thương thế của bản thân nặng nhẹ ra sao, chỉ biết nàng chìm trong bóng tối thật lâu, cả người vô lực, toàn thân mệt mỏi.
Hắc Kết nấu cho nàng một bát cháo lót dạ lại uy cho nàng uống thuốc xong liền có người gõ cửa. Người tới là Na Bố Lạp Hàn Minh, Lăng Vân cùng Nạp Lan Hinh Nhã.
Lăng Vân nhìn thấy nàng có chút kích động lại có chút ngượng ngùng áy náy, muốn nói gì lại thôi.
Na Bố Lạp Hàn Minh mở miệng trước “Lam cô nương đã cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Khanh Khanh được Hắc Kết đỡ ngồi dậy, y lót một cái gối êm phía sau lưng nàng.
“Không có gì đáng ngại.”
Na Bố Lạp Hàn Minh thở ra một hơi “Vậy thì tốt! vậy thì tốt! Lam cô nương, cảm tạ lần này hỗ trợ bọn ta, sau này có việc cứ nhờ cậy tuyệt không cự tuyệt!”
Khanh Khanh nhúng vai lạnh nhạt “Không có gì.”
“Khanh Khanh, bọn ta phải trở về rồi.” Lăng Vân len lén nhìn nàng, có chút e dè “Tam ca đã nói cho bọn ta biết rồi, thập nhị muội, thật xin lỗi!”
Khanh Khanh nhìn Lăng Vân như con cún cụt đuôi cúi đầu có chút buồn cười “Xin lỗi cái gì?”
“Thân là ca ca lại để muội gặp chuyện, muội ở bên cạnh bọn ta lại không nhận ra, ta…”
Khanh Khanh khoát tay “Không sao!”
Lăng Vân nhìn nàng vẫn bộ dáng như thường ngày, không chút để tâm, trong lòng thoáng nới ra “Khanh Khanh, ta phải cùng đại ca đến nước Di, không thể ở lại bồi muội, thật sự xin lỗi!”
Nàng ngẩn ra “Đến đó làm gì?”
“Hộ tống vương tử nước Di đến Tây Hạ hòa thân!”
Nàng nhìn thoáng qua Nạp Lan Hinh Nhã từ nảy đến giờ vẫn luôn đứng phía sau “Hòa thân? Cùng ai?”
Trước hình như có nghe qua Tây Hạ hiện tại chỉ có một công chúa chính là Nạp Lan Hinh Nhã, theo tính của nàng ta sẽ chấo thuận sao?
Nạp Lan Hinh Nhã nhận thấy ánh mắt nàng, có chút bối rối “Nhìn ta làm cái gì? Cũng không phải là ta, ta mới không thèm gã cho tên ma ốm đó.”
“Vậy thì là ai? Chẳng lẽ hoàng huynh ngươi?”
Lăng Vân nhỏ giọng “Đúng vậy, là gã cho hoàng thượng.”
Khanh Khanh đần ra, không nhầm chứ? Vị vương tử kia là nam nhân, hoàng thượng Tây Hạ cũng là nam nhân đi? Đam mỹ à?
Lăng Vân thấy nàng ngốc ra chợt bật cười “Cũng không phải không thể, hôn nhân chính trị cái gì mà không thể chứ?”
Cũng đúng!
Na Bố Lạp Hàn Minh: “Thôi, canh giờ cũng không còn sớm, bọn ta phải khởi hành ngay cho kịp lúc. Cáo từ tại đây vậy!”
Khanh Khanh không thể đứng lên đành gật đầu lấy lễ, Lăng Vân cùng Na Bố Lạp Hàn Minh chấp tay cáo từ “Sau này có duyên sẽ gặp lại!”
Lăng Vân cười cười “Xong chuyện ta trở về Dạ Nguyệt sơn trang tìm muội!”
Khanh Khanh gật đầu “Tốt!”
Ba người bọn họ gần ra đến cửa đột nhiên Nạp Lan Hinh Nhã quay đầu chạy vội về phía nàng.
Nàng ta lấy trong ngực ra mấy lọ thuốc đủ màu sắc ném cho nàng “Đây là thuốc viên trị thương, đây là cao bôi, đây là thuốc cầm máu. Toàn bộ đều là thứ trong cung, bên ngoài có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không có được!”
Nàng ta nói không được tự nhiên, hai má ửng hồng “Ngươi suốt ngày cứ… Cứ bị thương như vậy, mang theo phòng thân đi. Còn có đây là lệnh bài của ta, có… Có chuyện ngươi cứ tới tìm ta. Còn có Tình Vũ kia ta sẽ mang theo về Tây Hạ, ta.. Ta sẽ không bạc đãi nàng ta đâu. Còn có…”
Giọng nói nàng ta nhỏ dần mặt càng đỏ bừng “Còn có… Đa tạ ngươi. Ân này ta nhớ, sau này sẽ trả lại ngươi!”
Câu cuối Nạp Lan Hinh Nhã như dồn hết can đảm nói lớn, lời vừa dứt nàng ta liền thẹn thùng chạy vù ra ngoài.
Mọi người trong phòng bị hành động của Hinh Nhã làm cho ngây dại, nhất là Khanh Khanh bị ném cho đống đồ.
Na Bố Lạp Hàn Minh bật cười vỗ vai Lăng Vân còn đang đờ người “Lam cô nương, bọn ta đi đây, hẹn gặp lại!”