Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 187: Phiên ngoại 2
“Haha tạp chủng…”
“Kia là đứa con hoang của cung chủ sao?…”
“Thân phận thấp hèn như vậy làm sao có tư cách cùng chúng ta học tập?”
“Haha dù sao người ta cũng là “tiểu thư” của Xích Hà cung nha…”
Ở góc tường một cô bé tầm bảy, tám tuổi ngồi xổm xuống một bên khóc, cô bé cắn chặt răn không để người khác nghe thấy tiếng nức nở của cô.
“Haiz… Lại trốn ở đây khóc?”
Cô bé hoảng sợ ngẩn đầu, một thiếu niên tầm mười ba mười bốn mỉn cười ôn nhu đưa khăn lụa cho cô. Thiếu niên vờ khịt khịt mũi ghét bỏ “Khóc lên thật xấu xí!”
Cô bé mín môi lại vùi đầu vào đầu gối không dám nhìn mặt thiếu niên.
Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh cô bé “Yên Nhi, ta là ca ca của muội đấy, thật không nể mặt ta mà!”
Cô bé vẫn vùi mặt vào đầu gối, bả vai run rẩy.
Thiếu niên vẫn cười ôn nhu vỗ vai cô bé “Yên Nhi, muội không cần để ý đến những lời bọn họ nói, là bọn họ ganh tỵ muội nên mới nói vậy thôi. Yên Nhi, dù họ nói gì đi nữa muội vẫn là con gái của cha…”
“Không phải! Người không nhận ta…hức…càng không mong muốn có đứa con gái này!”-cô bé nức nở.
Thiếu niên xoa xoa đầu “Làm sao muội lại nghĩ vậy chứ?”
“So với ta người càng mong muốn Vô Ưu là con của người hơn!”
Thiếu niên thở dài xoa đầu cô bé “Haiz, muội tử này thật thông minh không đúng chỗ! Yên Nhi, muội họ Xích, muội gọi là Xích Dụ Yên! Dù cho có chuyện gì sảy ra muội vẫn là con gái của cha, chuyện này không thể thay đổi được! Đừng suy nghĩ nhiều.”
Cô bé ngẩn đầu, dùng đôi mắt đầy nước im lặng nhìn thiếu niên.
Ta là Xích Dụ Yên?!
*
Xích Dụ Yên trước là một đứa trẻ mồ côi cha, mẹ là nữ tử thanh lâu trong một thành trấn.
Năm cô bảy tuổi mẹ cô qua đời, cô được mẹ gửi cho một nam nhân lạ mặt đưa tới Xích Hà cung nhận cha.
Cha cô-người mà mẹ cô tâm tâm niệm niệm cho đến lúc chết chính là vị cung chủ Xích Hà cung kia, cô cứ tưởng cha cô khi nhìn thấy cô sẽ rất vui giống như cô khi gặp ông vậy, Nhưng mà hoàn toàn không giống vậy!
Ông ấy nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ, câu đầu tiên ông nói với cô không phải những lời ân cần, yêu thương như những người cha khác mà là giọng điệu nghi ngờ nồng đậm “Con ta? Làm sao bản cung biết nó chính là con ta?”
Cũng đúng! Mẹ cô là nữ nhân phong trần không biết qua lại với bao nhiêu nam nhân làm sao khẳng định được cô là cốt nhục của ai.
Cô được ông ban họ và nhận vào Xích Hà cung như một “nhân vật bổ sung” không đáng nhắc tới. Cô được người trong cung gọi một tiếng “tiểu thư” không chút tôn trọng nào.
Cô có một ca ca cùng cha khác mẹ cũng chính là thế tử Xích Hà cung lớn hơn sáu tuổi. Huynh ấy khác với mọi người, phá lệ tốt với cô hơn một chút, ôn nhu hơn một chút.
Vốn là một đứa trẻ ngây thơ hoạt bát nhưng từ khi vào Xích Hà cung cô dần trở nên lãnh đạm. Năm đầu tiên sống trong sự cô lập của chúng môn hạ, ngày ngày chỉ trốn trong một góc mà nhu nhu nhược nhược chôn mặt khóc.
Dần dà cô chợt nhận ra khóc vốn không có ít, khóc lóc cũng chỉ khiến người cha kia của cô ghét bỏ cô thêm thôi. Cô nhận ra chỉ có kẻ có thực lực mới sống được trong Xích Hà cung!
Cha cô có năm đồ đệ thân truyền, trừ vị sư tỷ Bối Lan luôn thân thiện ôn nhu kia cô thích nhất chính là đại sư huynh!
Đúng vậy, người đầu tiên cô thích nhất không phải Phong Nguyệt Vô Thần (Vô Ưu) mà chính là Đại sư huynh!
Lần đầu tiên cô gặp đại sư huynh huynh ấy đã có dáng vẻ hai lăm hai sáu tuổi, huynh ấy rất xinh đẹp, rất yêu nghiệt, vừa nhìn đã thích. Chỉ đáng tiếc khi cô lớn hơn một chút liền nghe ra huynh ấy đã có người trong lòng. Cô thật hâm mộ lẫn ghen tỵ với nữ nhân kia, được huynh ấy yêu thương như vậy!
Thời niên thiếu người cô ghét nhất, căm hận nhất chính là Vô Ưu!
Đúng vậy, không nghe nhầm đâu!
Vô Ưu chính là tam công tử của Xích Hà cung, con trai của Phi Yến cô cô.
Rõ ràng cô mới là con gái của ông ấy nhưng ông ấy lại không cần, ông ấy hận không thể biến Vô Ưu thành con trai ông ấy!
Cô cũng đã nghe qua phu nhân vì sao qua đời, cũng nghe qua đoạn rắc rối trước kia trong Xích Hà cung đều vì mẹ con họ Phi Yến kia mà ra.
Cô cũng nghe qua, cha cô trong một lần say rượu nhận nhầm mẹ ta thành Phi Yến cô cô mới có cô hiện tại. Mẹ cô còn có ba phần tư sắc giống Phi Yến Nguyệt Tâm kia.
Cô càng thêm ghét hắn!
Phi Yến Vô Ưu!!!!
Ngày đó vì ghét Phi Yến Vô Ưu mà cô làm ra biết bao chuyện ngu ngốc.
Ví dụ như khi hắn mắc lỗi sẽ trước mặt mọi người thêm mắm thêm muối, hoặc lúc hắn bị thương sẽ tráo thuốc trị thương, còn có lúc hắn dùng bữa sẽ bỏ thêm thuốc sổ, lén phá tung phòng hắn lên…
Nhưng cuối cùng không chỉ hắn ăn khổ mà cô cũng bị Xích Ngạo Thiên phạt.
Cô càng thêm ghét hắn!
Từ ngày vào Xích Hà cung cô luôn luôn cố gắng, gần như điên cuồng làm việc, cô biến thành con chó trung thành luôn vẫy đuôi phía sau Xích Ngạo Thiên. Ông muốn cô giết người cô liền giết, ông muốn cô đánh đâu cô sẽ đồ sát không còn một sinh linh sống nơi đó.
Mọi người dần đổi cách gọi, gọi cô là chó điên!
Cho dù có khinh bỉ cô thế nào nay họ cũng phải cúi đầu, ai bảo cô có thực lực?! ai bảo cô chính là nhị tiểu thư Xích Hà cung?!
Nhưng cho đến cùng ông vẫn không chấp nhận cô!
Mười mấy năm ở Xích Hà cung cô gặp nhiều nhất chính là đòn roi của người cô gọi là cha. Dù cô làm gì cũng không thuận ông, nhất là chuyện liên quan đến một người, Phi Yến Vô Ưu!
Đến năm cô mười lăm tuổi cô nhận ra một điều, trong Xích Hà cung không phải cô khổ sở nhất mà chính là người cô luôn ghen ghét, Vô Ưu.
Hầu hết vết thương trên người hắn đều do cha cô gây nên. Vì sao cha cô lại đối xử với hắn như vậy? Chẳng phải ông rất thích hắn sao? Không phải ông rất mong hắn là con ông sao?
Cô bắt đầu để ý đến Phi Yến Vô Ưu nhiều hơn một chút!
Phi Yến Vô Ưu rất lạnh lùng, hầu như rất ít khi nói chuyện, cả ngày hắn luôn mang bộ mặt chó nhà có tang (Trước đây cô còn cho là hắn ra vẻ!).
Kể từ khi cô biết được những gì hắn trãi qua cũng như hành động của Xích Ngạo Thiên đối với hắn cô dần không ghét hắn nữa. Không biết từ khi nào mà thích hắn, dần càng nhìn càng thích…
Chỉ vì hắn có hoàn cảnh khá giống cô?
Có lẽ vì thương cảm, có lẽ vì cùng chung cảnh ngộ, có lẽ vì cái gì đó mà khiến cô yêu hắn. Tình cảm của cô đối với hắn lấn át cả ái mộ đối với đại sư huynh.
Đại sư huynh là sự tôn kính thì Vô Ưu chính là tình cảm chiếm hữu, cô muốn hắn thuộc về cô!
Xích Hà cung không còn yên ổn, cuộc sống cô càng thêm tệ hại.
Đại sư huynh, Phi Yến Vô Ưu dần rời khỏi sư môn. Cha cô tính tình ngày càng tệ, mọi sự ưu phiền của ông đều biến thành đòn roi trút lên người cô.
Mười ba năm! Quãng thời gian mười ba năm cái danh “tạp chủng” trên người cô vẫn không phai nhòa.
Phi Yến Vô Ưu rời đi, ngay cả cái tên cũng không cần, hắn không cần bất cứ thứ gì liên quan đến Xích Hà cung, kể cả ta!
Hắn đi rồi, sống cuộc sống tốt đẹp, còn ta? Ta vẫn phải ở lại sống cuộc sống thê thảm hơn cả thê thảm. Ta không cam lòng!
“Tạp chủng…”?
“Tạp chủng…”?
“Tạp chủng…”?
Không! Ta gọi là Xích Dụ Yên! Ta họ Xích, ta có cha cũng có mẹ, ta không phải tạp chủng!
…
Các người luôn miệng gọi ta là tạp chủng vậy các người có thể cho ta biết cha ta là ai không?
Haha tạp chủng?
Ngươi nói thêm một tiếng ta liền giết ngươi!
Ta là Xích Dụ Yên!!!
_________________________
»Thời niên thiếu Xích Dụ Yên«