Đọc truyện Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! – Chương 186: Hạ gục xích dụ yên
“Đing-đang…”
Tiếng chuông bạc không báo trước vang lên phá vỡ không khí trầm lặng trong địa động. Xích Dụ Yên nhíu mày tháo Ngân Linh vắt bên hông đang không ngừng lay động phát ra âm thanh “đing-đang” vội vã.
“Bên ngoài sảy ra chuyện rồi!”
Ngân Linh của Xích Hà cung được xem như dụng cụ cầu cứu, phàm chỉ khi rơi vào tuyệt cảnh mới sử dụng Ngân Linh thông tri đến người nắm giữ Ngân Linh khác được chỉ định. Một khi sử dụng sự cầu cứu thông qua Ngân Linh phải trích máu hiến tế, công lực bị suy giảm rất nhiều, nếu không phải rơi vào đường cùng sẽ không ai hiến mạng như vậy.
Xích Hà cung đến chỉ có hai người, Xích Dụ Yên nhận được sự cầu cứu của Ngân Linh chỉ có thể từ thuộc hạ đang ở ngoài động tránh bão. Thuộc hạ kia có thể là cầu cứu hoặc cũng có thể đang cảnh báo cho nàng ta biết bên ngoài có nguy hiểm vượt qua sự khống chế của bọn họ.
“Nhanh chóng ra ngoài!”
Năm người cấp tốc theo đường cũ mà trở lại lối vào địa đạo, rất nhanh chóng mọi người lại nhận ra một sự thật đầy bi ai.
Bọn họ không biết làm cách nào để ra ngoài!!!
Xích Liệt kia chỉ xây dựng cơ quan mở cửa địa đạo từ bên ngoài, bên trong vốn đã có truyền tống trận đến địa điểm ông ta cần nên không lắp đặt cơ quan từ bên trong. Trước mọi người đi vào không hề để ý nay trở lại mới nhận ra điều này, trừ phi bên ngoài có người mở cửa địa đạo nếu không năm người sẽ bị vây trong đây không thể ra ngoài.
Tiếng Ngân Linh vang lên càng lúc càng dồn dập, qua một khoảng thời gian một chén trà (khoảng tầm 5 phút) đột nhiên ngừng hẳn. Sự im lặng không có nghĩa là sóng gió đã trôi qua mà là sự an ổn trước sóng to gió lớn!
Na Bố Lạp Hàn Minh thầm đo độ dày cửa địa đạo “Có thể phá được sao?”
Hắc Kết lắc đầu “E rằng sẽ rất khó phá vỡ!”
Hạ Huyền nhíu nhíu mày “Thử xem”. Nói đoạn tay phải hắn nâng lên, mấy chục con Huyết điệp được tạo ra trong thoáng chốc bay lên hướng cửa địa đạo, chiếu sáng khoảng cách từ cửa địa đạo đến mặt đất.
Từ cửa địa đạo đến nơi bọn họ đang đứng phải xa ít nhất mười mét, Hạ Huyền vận nội lực trong tay đánh thẳng về phía cửa động.
“Ầm…”
Địa động rung chuyển thật mạnh, đất đá vụn rơi xuống mù mịt nhưng cửa địa động vẫn không hề lay chuyển dù chỉ một chút.
Hắc Kết phủi đi bụi đất trên người Khanh Khanh cùng y sau đó mới nhìn tới cửa địa động vẫn vững như bàn thạch “Dùng “Phá Địa trận” thử xem!”
Hạ Huyền thoáng nhìn Hắc Kết lại nhìn cửa địa đạo. Hắn cắn nát hai ngón trỏ và giữa hướng về phía cửa địa đạo vẽ trận pháp. Mấy mươi con Huyết Điệp nương theo nét vẽ của hắm mà tụ lại trên cửa địa động. Trận pháp đã vẽ xong, Hạ Huyền thu hồi tay, nhếch môi lẩm bẩm gì đó, mấy mươi con Huyết điệp đồng loạt vỡ tung. Máu từ Huyết điệp vỡ ra chảy theo nét vẽ của Hạ Huyền từ trước, “Phá Địa Trận” bằng máu hoàn thành.
“Rầm…rầm…rầm…”
Lần này cửa địa đạo hoàn toàn bị phá vỡ, không chỉ cửa mà toàn địa đạo gần như bị ảnh hưởng muốn sụp đổ, đất đá từ phía trên rơi khắp nơi.
Hắc Kết kéo Khanh Khanh lại bên người che chở nàng đồng thời còn nhắc nhở mọi người “Mau rời khỏi đây, nơi này sắp không thể chống đỡ được rồi!”
Mọi người nhanh chóng vận khinh công theo cửa địa đạo bị phá vỡ đi ra ngoài. Chấn động bên dưới còn ảnh hưởng đến phía trên, mọi người đã lên trên vẫn cảm nhận được sự run chuyển dữ dội dưới địa đạo.
Vừa lên tới động tránh bão đã thấy thủ hạ Xích Hà cung và thủ hạ La Mạn thành bị thương ngất ở một bên không rõ sống chết, Lăng Vân cùng Thiệu Phi không thấy bóng dáng, có lẽ đã đuổi theo người đả thương họ.
Chấn động bên dưới dần im ắng lại, Xích Dụ Yên cùng Cố Thanh tới kiểm tra hai thuộc hạ của họ. Vết thương quả thật nặng nhưng bất quá mạng sống vẫn còn giữ được. Cố Thanh cho hai người họ mỗi người một viên đan dược chữa thương.
Mọi người để hai người họ ở lại động tránh bảo rồi theo dấu vết tìm Lăng Vân và Thiệu Phi.
Bên ngoài không có bão cát, mặt trời treo cao, ánh nắng Liêu Quốc gắt gỏng đốt cháy da thịt. Mọi người tìm kiếm xung quanh động tránh bão, khoảng gần hai dặm* về phía đông mới nghe thấy tiếng binh khí va chạm.
(2 dặm=1000m=1km)
Lúc mọi người đến nơi Lăng Vân và Thiệu Phi dường như đã muốn chống đỡ hết nổi, khẳng định nếu mọi người đến trễ một khắc nữa đã có thể thu thập hài cốt của hai người.
Đối phương là một đám hắc y nhân tầm năm mươi, sáu mươi tên, phía sau có một nam tử trung niên vận toàn thân đen tuyền che mặt, bên tay cầm phất trần, sau lưng đeo bảo kiếm. Nam nhân trung niên kia dù che mặt mọi người cũng nhận ra chính là người mấy ngày nay họ truy bắt-Xích Liệt.
Lăng Vân cùng Thiệu Phi bị hắc y nhân đánh bay, trên người không chỗ nào không bị thương, quần áo dính đầy máu, trên đất cũng vấy đầy máu của hai người. Không biết chỉ đoạn thời gian ngắn hai người đã ăn không biết bao nhiêu khổ sở.
Một hắc y nhân để lộ sát ý, vung kiếm muốn lấy mạng Thiệu Phi và Lăng Vân nhưng kiếm còn cách một xích* đã bị roi sắt cuốn lấy bẻ gãy.
(1 xích=33.3cm)
Xích Dụ Yên cầm roi sắt tiên phong nhảy lên quét sạch hàng gần mười hắc y nhân đầu tiên đang có ý đồ xông lên. Nàng ta nhếch môi khinh bỉ “Ỷ đông hiếp yếu thật đáng xấu hỗ ah!”.
Xích Dụ Yên nhìn tới nam tử trung niên che mặt nở nụ cười “Sư thúc, lâu rồi không gặp!”
Xích Liệt hừ một tiếng, nhếch môi “Tạp chủng bị ruồng bỏ còn có mặt mũi đến? Không biết tự lượng sức!”
Trong nháy mắt sắc mặt Xích Dụ Yên đen lại, nụ cười bên môi cũng trở nên lạnh rét thấu xương “Môn đồ bị đuổi khỏi sư môn, bị sư phụ ghét bỏ tìm cách triệt tiêu. Sư thúc, đều giống nhau thôi!”
Roi sắt trên tay Xích Dụ Yên khẽ động, sát khí từ nàng ta tỏa ra tràn ngập. Roi dài quét qua, đánh ngã một đám thuộc hạ của Xích Liệt máu tươi be bét như đang trút giận. Chỉ trách chủ tử các ngươi chọc ta tâm tình không tốt!
Lam Khanh Khanh cùng Na Bố Lạp Hàn Minh lại đỡ Thiệu Phi và Lăng Vân bị đánh mất nửa cái mạng, không còn sức mà nằm một bên. Cố Thanh đi lại lấy trong người ra lọ thuốc cho hai người họ mỗi người một viên thuốc trị thương cùng cầm máu. Thiệu Phi và Lăng Vân còn có thể miễn cưỡng tỉnh táo.
Hạ Huyền và Hắc Kết không một lời tiến về phía trước hỗ trợ Xích Dụ Yên đồ sát thủ hạ của Xích Liệt. Một đám thuộc hạ yếu kém mang tên “nhân vật hi sinh” làm sao địch lại nổi ba người sớm đã coi mạng sống ngươi như cỏ rác, huống hồ ngươi còn bên phe địch. Một đoàn hắc y nhân năm mươi sáu mươi người nhanh chóng bị ba người đồ sát gần hết. Một vài hắc y nhân xem như cao cường còn sống sót cố gắng chống đỡ ba người bảo vệ chủ tử của họ.
Xích Liệt nhìn tình thế không ổn liền đẩy mấy thủ hạ phía trước ra, tự mình nghênh chiến.
Xích Dụ Yên nhếch môi, đôi mắt vì giết chóc màu đỏ âu, nàng ta đánh mạnh roi sắt xuống đất tạo thành vết hằn kéo dài xông lên đánh trực diện với Xích Liệt.
Xích Liệt cầm phất trần đối phó với roi sắt của nàng ta, đối chiến còn không quên khích tướng “Tạp chủng ngươi cũng thật biết chịu đựng, sống trong nơi ghê tởm đó bị cha ruột đày đọ còn ngoan ngoãn làm chó vẫy đuôi trung thành với hắn. Hắn có xem ngươi là con gái không?”
Xích Dụ Yên hung bạo đánh một roi về phía ông ta, cắn răng “Ông không cần khiêu khích ta!”
“Phải không? Ngươi chưa bao giờ hận ông ta sao? Hận ông ta đối xử với ngươi như vậy! Với mẹ ngươi như vậy! Không hận sao?”
Roi sắt bị phất trần của Xích Liệt đánh trả, Xích Dụ Yên bị bức lùi vài bước phun ra ngụm máu “Hồ ngôn loạn ngữ!”. Nhận ra chênh lệch giữ nàng và ông ta vẫn cố chấp xông lên.
Xích Liệt cười ha hả nhìn Xích Dụ Yên đầy thương hại “Ông ta không muốn người con gái này, tạp chủng ngươi thật đánh thương!”. Ông ta thừa cơ Xích Dụ Yên trong lòng có loạn tung ra một chưởng
Hắc Kết nhíu mày phi thân đến hóa giả một chưởng kia “Sư tỷ, người không cần nghe ông ta nói bậy, ông ta đang muốn tâm ma tỷ trỗi dậy!”
Đôi mắt Xích Dụ Yên đỏ lừ không biết vì tức giận hay thương tâm, nàng ta cố chấp xông tới.
Xích Liệt bật cười chế giễu “Tạp chủng còn có tên, mang họ ai thế kia? Không phải hắn không cần ngươi thì ngươi hiện tại đã là vương nữ chứ không phải là một tiểu thư trong sư môn. Không bằng cả huynh đệ tỷ muội trong sư môn! Không có ai thích cũng không có được người mình thích, thân phận thấp hèn!”
“Ngươi im đi!”
Xích Liệt cười điên cuồng như mãn nguyện nhìn Xích Dụ Yên đỏ mắt hét lớn ở đối diện. Ông ta tung một chưởng về phía nàng ta, thành công hạ gục Xích Dụ Yên.
___________________
P/s: thả thính đêm khuya^^. Phần sau là phiên ngoại 2 viết về thời niên thiếu của A Yên nha.