Tư Niệm Thành Thành

Chương 9: Tòa thành thứ chín


Đọc truyện Tư Niệm Thành Thành – Chương 9: Tòa thành thứ chín

Dung Phân đánh giá khuôn mặt diễn viên nam trước mặt hồi lâu rồi bỗng cười
lạnh. Thiển Thần có một đôi mắt to tròn và long lanh hút hồn hơn bạn
cùng lứa, xương hông hẹp khiến cho người khác cảm giác cậu cao hơn so
với thực tế. Lúc cất bước đi thì lại nhẹ nhàng quả thật giống như một
con báo đực vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, hoặc là có thể nói như một chàng
cao bồi đầy sức sống của Mỹ. Hơn nữa, lại không phải là loại cao bồi
bang Wyoming theo kiều kị sỹ ngồi thẳng trên lưng ngựa, mà là loại cao
bồi bang California nghiêng người ngồi trên lưng ngựa một cách bướng
bỉnh.

Bọn họ đứng dưới ánh mặt trời chói chang trong đình viện của cung Alhambra. Sàn làm bằng đá màu trắng được ánh nắng chiếu sáng lấp lánh, giống như
một tô sữa tươi đánh với lòng trắng trứng bỏ trong chiếc tủ lạnh khổng
lồ. Mặt nước hồ hình chữ nhật gợn sóng phản chiếu lại hình dáng cung
điện lộng lẫy. Dòng nước chảy trong suốt tạo nên âm thanh khe khẽ, kèm
theo những tiếng xì xào rất nhỏ của cây cối bị gió lay động trở thành
những tiếng vang duy nhất trong khung cảnh yên tĩnh này.

Nhìn thấy nét mặt của Dung Phân, khóe miệng của Thiển Thần hơi trễ xuống và nói bất lực “Đạo diễn Dung, chị đừng vậy mà.”

Trên người cậu mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng chất vải rất tốt và
sang trọng, nổi bật hẳn trong đám người ở đoàn phim luôn mặc đồ giá bình dân. Nhưng dù áo sơ mi là màu violet tao nhã, cũng không thể làm cho
gương mặt sáng ngời kia đạt được hiệu quả như Dung Phân muốn.

“Tôi không trách cậu, mà là tôi trách tôi.”

Dung Phân một tay chống đầu, tay kia thì nắm lấy khuỷu tay này, nuốt trở về tiếng thở dài lẳng lặng kia lại trong cổ họng.

Trong “Tử đồ 7: Vị vua cuối cùng” hợp tác với Thân Nhã Lợi và Bách Xuyên, nam diễn viên trẻ tuổi Thiển Thần diễn vai ông trùm khách sạn lớn hơn tuổi
thật của cậu hai mươi tuổi, mang về cho cậu sáu bảy giải Kim Tượng nam
diễn viên phụ xuất sắc nhất. Trình độ diện xuất của cậu rất tỉ mỉ. Lần
này trong phim “Thành thời gian Barcelona” cũng vậy, kiến
trúc sư trẻ tuổi Hầu Phong ngang ngạnh bá đạo, chính trực thẳng thắn, có tính cách nổi loạn, hoàn toàn khác xa lắc xa lơ với tính cách hòa đồng
vui vẻ của vị thần Apollo Thiển Thần. Từ lúc thử vai đến sang đây quay
cảnh hiệu quả diễn xuất của cậu hoàn toàn như mong muốn của Dung Phân.

Nhưng phần diễn của Tá Bá Nam trong toàn bộ phim chỉ hoàn toàn rơi vào những
cảnh tĩnh. Trong câu chuyện dáng vẻ của Tá Bá Nam và Hầu Phong cũng
không tương tự nhau. Ban đầu là Thiển Thần một người diễn hai vai, chủ
yếu bởi vì điểm quan trọng của bộ phim là mối tình tư niệm của nữ hướng
dẫn viên du lịch Trần Hiểu đối với Tá Bá Nam. Bản thân của nhân vật Tá
Bá Nam này cũng không quan trọng. Hơn nữa trong kịch bản cũng không miêu tả nhiều về ngoại hình và tính cách của anh ta: Lịch sự kín đáo, dịu
dàng sâu lắng, có khí chất của người tình trong mộng. Dung Phân vẫn cho
rằng nhân vậy này chỉ là một cảnh nghệ thuật, giống như vai diễn Itsuki
Fuji trong phim “Thư Tình”* của Takashi Kashiwabara, cơ bản không cần kỹ năng diễn xuất, chỉ cần hóa trang, cảnh tượng, và xử lý hậu kỳ là được. Thiển Thần hoàn toàn có thể đảm nhiệm vai này.

(*): Phim Love Letter của đạo diễn Shunji Iwai được công chiếu năm 1995 tại
Nhật và 1998 tại Mỹ với nội dung phim là Hiroko Watanabe đã mất đi vị
hôn phu Itsuki Fuji của mình trong một tai nạn khi leo núi. Vào ngày giỗ lần thứ hai của Itsuki Fuji, Watanabe tìm thấy địa chỉ nhà cũ của Fuji
trong album ảnh thời trung học của anh. Cô quyết định viết cho vị hôn
phu đã mất của mình một lá thư và gửi theo địa chỉ đó dù biết rằng địa
chỉ đó đã không còn tồn tại. Thật bất ngờ là cô đã nhận được hồi âm của
Fuji. Không dám chắc người hồi âm thư có phải là Fuji không, Hiroko tiếp tục gửi thư và phát hiện ra rằng đó không phải là người chồng chưa cưới đã qua đời của mình mà là một cô gái có cùng tên với anh, và thật tình
cờ, cô gái đó là bạn học trung học của Itsuki Fuji.

Cảnh này quay về chín năm trước, là khoảng thời gian Trần Hiểu du học tại
Barcelona. Tính cách của cô tinh nghịch lại không thích học tập, làm
thân với Tá Bá Nam chỉ vì muốn anh giúp mình làm bài tập mà thôi. Đến
khi anh thích cô thì cô lại biến mất dạng. Sau đó anh đi tham quan cung
Alhambra lại nhìn thấy cô đi chơi với bạn trai mình. Biết tình cảm âm
thầm của mình không có kết quả, anh lạc lõng tan nát cõi lòng, nhìn thấy bọn họ đi về phía mình lại nhanh chóng xoay người trốn vào một góc
khuất để bọn họ không nhìn thấy.

Không biết vấn đề khó khăn này nằm ở đâu, nhưng tuyệt đối là một việc nan
giải. Kỹ thuật diễn xuất của Thiển Thần không có gì phải bàn. Trang phục và cảnh quay cũng không có vấn đề. Nhưng dù quay thế nào thì cũng không tìm được cảm giác mà Dung Phân muốn. Thậm chí bọn họ bảo thợ trang điểm làm cho ánh mắt của Thiển Thần dài và nhỏ lại, kéo một ít tóc mái xuống lất phất trước mặt tạo vẻ u buồn. Kết quả là Thiển Thần từ mày rậm mắt
to biến thành người qua đường giáp.

“Nhất định là do thời tiết.” Mu bàn tay Dung Phân chống lên trán, nhìn bầu
trời bao la xa xăm của bán đảo Iberia “Ánh mặt trời quá rực rỡ cho nên
không mang đến cảm giác mông lung.”

Cheryl cầm một ly nước chanh táo tội nghiệp nhìn Thiển Thần. “Đạo diễn, chị
cũng đừng làm khó Thiển Thần nữa. Em thấy cậu ta rất có cảm giác phong
nhã, chỉ e là Tá Bá Nam trong lòng chị cũng không có hình tượng cụ thể
nên chị mới cảm thấy không thích hợp. Hơn nữa, tiền thuê ở đây cũng
không rẻ đâu…”

Nghe thấy câu nói sau cùng khiến Dung Phân bị đả kích nặng nề, bắt đầu đánh
giá khắp nơi. Vách tường màu vàng kim nhạt nối lại với nhau vô cùng
trang nhã sang trọng. Những hoa văn phức tạp lồng vào nhau khiến nó tràn ngập hơi thở hoa lệ. Hoàng cung này được xây dựng bên sườn núi theo
“kiểu kiến trúc Moore đẹp nhất” mang linh khí cổ đại của người Moore. Dù cho có một trăm vò rượu vang Damascus cũng không sánh bằng sự hấp dẫn ở đây. Giống như bia tưởng niệm năm tháng, đường nét của hoàng cung tràn
ngập sự cao quý của hoàng tộc.

Thân Nhã Lợi đứng trước một cổng vòm hình nửa bầu dục. Hiện tại cô là Trần
Hiểu thời kỳ sinh viên, trang điểm nhẹ, mặc trang phục nhẹ nhàng. Mái
tóc xoăn ban đầu cũng được kéo thẳng ra để xõa trên đầu vai. Bây giờ
nhìn cô hoàn toàn giống hệt với dáng vẻ nữ sinh viên.

Cô hơi ảo não. Vai diễn nữ sinh viên đại học coi như đã quay xong. Nhưng
sao ngay cả cách suy nghĩ cũng trở nên ngốc đi như thời sinh viên đại
học vậy? Tối hôm qua giống như một con gà con bị người khác ức hiếp nép
vào ngực Dante khóc thật lâu. Sau đó dù anh rất chín chắn không hỏi thăm bất kỳ điều gì. Nhưng cô vẫn cảm thấy mặt mũi cũng mất sạch cả rồi.

Dù sao thế giới của người trưởng thành cũng không đơn giản. Đàn ông càng
chín chắc thì càng có vẻ bên ngoài vô hại, nhưng thực tế thì bên trong
càng hư hỏng. Nửa đêm gục đầu khóc trong lòng một người đàn ông chắc
chắn anh ta cũng sẽ không giống như những cậu thiếu niên suy nghĩ ngây
thơ đáng yêu “Cô ấy khóc rồi, thật đau lòng. Mình nên làm thế nào để cô
ấy đừng buồn nữa?” Mà là sẽ nghĩ rằng “Bởi vì sao cô ấy lại đau lòng,
làm vậy là muốn gì, mình có thể được gì từ chuyện này.” Sau đó lại làm
ra những hành động tương ứng vì kết quả mình muốn.

Cho nên xử lý trên quan hệ nam nữ, Thân Nhã Lợi luôn luôn theo nguyên tắc
của mình. Bất kể là yêu đương hay độc thân, cô chưa bao giờ nhận điện
thoại của người khác phái sau tám giờ tối. Chúng ta mãi mãi không biết
được người đàn ông nửa đêm gọi cho mình là cảnh tượng thế nào, xung
quanh có những ai. Nếu như có việc gấp thì cô cũng chỉ nói chuyện quan
trọng xong rồi lại thản nhiên từ chối khéo không nói nữa và cúp máy.

Hành động đêm hôm qua quả thật là lần ngốc nhất trong mười năm nay. Khóc đau thương như vậy chỉ khiến đối phương nếu không cảm thấy mình bị bệnh
thần kinh thì chính là quá khát khao… Phần lớn đàn ông sẽ không bỏ quả cơ hội thừa dịp trống trải thế này. Còn phản ứng của Dante thì lại vô
cùng lịch sự, trong đó cũng mang theo sự từ chối nhã nhặn. Bởi vì tâm
tình của cô vừa hơi bình tĩnh lại thì anh đã đưa cô về phòng.

Phản ứng của anh khiến cô cảm thấy càng thêm lúng túng. Nhìn Dante vừa mới
đến gần cô lại khẽ nói như không có việc gì “Ngày hôm qua thật ngại quá, nhưng cám ơn anh nhé…”

Không biết tại sao cô lại có một sự tín nhiệm anh vô điều kiện, không sợ anh
sẽ nói ra chuyện này. Nhưng ý kiến của anh đối với cô thì lại khiến cô
chú ý một cách bất ngờ. Nếu như anh xem cô là một con người thường xuyên làm chuyện như vậy thì cảm giác đó thật đúng là không thể tệ hại hơn
nữa.

“Không có gì, áp lực của nghệ sĩ rất lớn, anh hiểu mà.” Anh khẽ mỉm cười, nhìn vẻ bề ngoài của anh thật đúng là hoàn toàn chẳng buồn để ý “Nếu có
chuyện không vui muốn giải tỏa thì anh có thể làm chiếc thùng rác cho em bất cứ lúc nào.”

“Việc này thật ngại, hôm qua đã làm phiền đến anh.”

“Em là phụ nữ, không cần thiết phải chịu đựng như vậy. Có thể cảm tính một chút cũng tốt.”

Không phải lần đầu tiên cô nghe người khác nói những lời này. Nhưng từ trong
miệng anh nói ra khiến cho lòng cô không khỏi xúc động. Cô lắc đầu cười
không chê vào đâu được “Trước kia ba em không chịu cho em vào giới giải
trí, nhưng em kiên trì làm diễn viên. Thế là ông ấy đã nói với em, nếu
đã làm thì phải làm cho thật xuất sắc. Nhân vật của công chúng phải học
được khống chế tâm tình của mình, đó cũng không phải là việc xấu, anh
Dante à!”

“Trở thành nhân vật ưu tú trong giới giải trí không phải rất mệt mỏi sao?”

“Mệt thì mệt, nhưng ba em đã ra lệnh, em nào dám không nghe.”

“Thật không cần thiết phải cố liều đến thế. Sau này kết hôn thì người chồng

vẫn là người có trách nhiệm nuôi sống gia đình. Hiện tại cực khổ thế này em cảm thấy có ý nghĩa sao?”

Theo áng mây trôi qua, ánh sáng chiếu xuống mái hiên cổ kính cũng hơi tối
lại. Chiếc bóng của sóng mũi anh cũng rọi xuống thẳng tắp. Áo vest trắng khoác ngoài chiếc T shirt kiểu màu xanh. Ánh mắt anh hơi rũ xuống nhìn
chiếc quần dài màu xanh sẫm khiến cho đôi mắt anh như được lót một viên
bảo thạch Sri Lanka.

Xác nhận anh không phải đang nói đùa, Thân Nhã Lợi hơi há miệng. Một hồi
lâu mới cười khì “Lúc ấy Marco nói em còn không tin. Thật không nhìn ra
anh lại nghĩ nhà quê đến vậy.” Từ “nhà quê” vừa buột ra khỏi miệng cô đã vội vàng xua tay nói “Không phải, ý em nói là truyền thống.”

Nhìn thấy ánh mắt hơi kinh ngạc của đối phương, cô hối hận đến héo cả ruột.
Sao gần đây mình luôn làm những hành động không thích hợp vậy? Khi về
phải kiểm điểm bản thân nghiêm chỉnh lại mới được.

Nào ngờ anh không giận ngược lại còn cười và dùng mu bàn tay che lại khóe
môi đang nhoẻn lên “Ý nghĩ của phụ nữ bọn em thật đúng là làm người khác khó hiểu được. Đàn ông nói muốn kiếm tiền nuôi gia đình, thế mà vẫn
không vui.”

“Không thể nói như vậy được. Kinh tế quyết định địa vị trong gia đình. Bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, ý nghĩ đó của anh là muốn bóp chết sự độc lập của phái nữ từ trong trứng nước.”

Rốt cuộc anh cũng ra dáng vẻ chịu thua “Rồi rồi, em nói đúng rồi.”

Vốn là một sự đắc ý nho nhỏ nhưng nghĩ lại sao đề tài này lại chuyển đến
phương hướng kỳ quái như vậy. Quả thật giống như hai người đang thảo
luận vấn đề ai nắm quyền trong gia đình của họ vậy. Cô hơi lúng túng
dùng ngón trỏ gãi gãi gương mặt, nghĩ đến làm sao để không tiếp tục đề
tài nhạt nhẽo này.

Vào thời khắc mấu chốt Dung Phân đã đi ra giải vây. “Dante, cậu đọc lời
thoại kịch bản này cho tôi nghe xem.” Dung Phân đưa kịch bản cho anh.

Nhất thời anh cũng không kịp phản ứng, chỉ nhìn kịch bản trong tay đọc bình
bình “Tuy biết nói thế rất thất lễ, nhưng Hiểu Hiểu, sang năm hãy đón
năm mới với anh. Anh muốn được nhìn thấy em trong giây phút đầu tiên của năm mới.”

“Không phải, không phải như vậy! Tha thiết một chút, nhìn Nhã Lợi nói đi.”

Thân Nhã Lợi nghía đầu qua xem kịch bản “Đây không phải là lời thoại của Tá Bá Nam sao?”

“Đúng, chị quyết định để cho Dante diễn Tá Bá Nam.” Vẻ mặt Dung Phân nhìn về
phía Dante “Ngài kiến trúc sư, nhân vật này anh có thể đảm nhiệm không?”

Thân Nhã Lợi vội vàng kéo Dung Phân sang một bên “Đạo diễn, như vậy không
tốt đâu. Anh ấy chỉ là do Bách thiên vương mời đến để hỗ trợ cho Tiểu
Thiển, tại sao lại để cho anh ấy đóng thế được…”

“Không phải là đóng thế, mà là đổi lại diễn viên. Em cũng biết hình tượng của
Tiểu Thiển rồi đó.” Dung Phân nhắm mắt lắc lắc đầu ngón tay.

“Nhưng anh ấy có chịu không? Đối với anh ấy chút tiền thù lao này có đáng là bao.”

“Thù lao đúng là không đáng là bao. Nhưng tiền đóng bộ phim này cậu ta cũng
phải kiếm. Chỉ cần có lợi cho bộ phim thì nhất định cậu ta sẽ nhận, yên
tâm đi.”

Thân Nhã Lợi hơi mù mờ “Cái gì mà đóng phim kiếm tiền không kiếm tiền…”

Dung Phân không nhìn cô, hấp tấp lôi Dante đến hiện trường tiến hành thử
vai. Mà sự thật đã cho thấy rõ, nhảy công việc là không có kết quả tốt.
Để một chàng trai có sở trường chuyên thiết kế những tòa nhà cao chọc
trời đến diễn vai một hoàng tử u sầu lại càng hoàn toàn sai lầm.

Trong dự liệu cũng là ngoài dự liệu, Dante vẻn vẹn học thuộc lời kịch trong
vài phút hóa trang ngắn ngủi, hơn nữa lại không sót một chữ nào. Nhưng
dù là hướng về ống kính hay lén thử vai thì vẻ mặt anh cũng giống như đá hoa cương để xây mấy tòa nhà cao tầng, vô cùng đắt tiền và cứng ngắc.

Dung Phân rất tuyệt vọng, cùng một lời thoại nhưng thử cả tiếng đồng hồ cũng hoàn toàn không thấy đối phương có tiến bộ gì cả. Cô ta không thể làm
gì hơn là ngồi ôm đầu thẫn thờ nhìn dòng nước chảy trong hồ.

Dante cũng chẳng cảm thấy ngại ngùng về trình độ diễn xuất kém của mình, chỉ
nghiêm túc nhìn Thiển Thần rồi nói “Đạo diễn Dung, hẳn là tạo hình của
Tiểu Thiển có vấn đề thôi. Áo sơ mi màu tím kết hợp với cravat windsor
tuy là thanh nhã nhưng không thích hợp với cậu ấy. Hơn nữa Tá Bá Nam chỉ là một sinh viên sắp tốt nghiệp, nên trang phục nghiêm túc này cũng
không hợp với nhân vật.”

“Vậy phải làm thế nào…” Dung Phân từ từ dời tầm mắt đang ở giữa ngón tay chuyển qua người anh.

Dante ngó quanh tìm được một nhân viên trong đoàn “Phiền cậu đưa áo khoác của mình cho Thiển Thần thử xem.”

“Hả? Tôi” Người đó kinh ngạc chỉ vào mũi mình.

Hơn mười phút sau, Thiển Thần trở lại từ nơi thợ trang điểm. Cậu đã thay
trang phục nghiêm túc kia thành một chiếc áo thun có nón màu xám tro kết hợp với mái tóc xoăn. Sáp vuốt tóc tạo cho mái tóc xoăn có độ cong tự
nhiên mềm mại. Gọng kính màu đen cũng làm ánh mắt kia linh lợi hơn. Kết
hợp với một quyển sách mà đạo cụ đưa đến khiến cả người Thiển Thần như
thay da đổi thịt. Giống như một học trưởng nho nhã thời đi học được mấy
cô bé len lén ái mộ vậy.

“… Dante, cậu thật lợi hại.”

Dung Phân và những diễn viên khác quan sát Thiển Thần thật lâu.

“Vậy cảnh này hẳn không có vấn đề nữa rồi. Tiếp tục cố gắng lên đi.” Rốt
cuộc Dante đã hoàn thành sứ mệnh của mình, đi qua chụp ảnh của một góc
của cung Alhambra.

Sau quay xong, đoàn phim rời khỏi cung điện trong ánh mặt trời gay gắt. Ai
cũng cảm thấy đoạn phim này được quay rất hiệu quả, nhưng cũng phải quay vô số lần để biên tập cắt nối. Dung Phân xem thế nào cũng không ưng ý,
sau khi lên xe lại ngồi trong góc tự mình rối rắm.

Tối hôm trước Thân Nhã Lợi ngủ không ngon, ngày hôm nay quay phim cũng
tương đối vất vả nên vừa ngồi xuống đã tựa đầu ra sau ghế ngủ thiếp đi.
Đám trợ lý chạy ra phía sau ăn quà vặt bỏ lại chỗ ngồi bên cạnh cô trống không. Dante cầm máy chụp hình đến ngồi xuống cạnh cô, muốn cho cô xem
những hình ảnh vừa nãy anh chụp được. Nhưng lại phát hiện cô đã ngủ rất
say. Anh lấy áo khoác trắng đắp lên đầu vai cho cô rồi đưa tay qua kéo
rèm cửa sổ bên cạnh lại.

Lúc này xe lại như một con thú táo bạo gầm thét nổ máy khiến thân thể cô lắc lư, đầu gục xuống đè lên cánh tay anh đang đóng cửa sổ. Cảm nhận được mái tóc dài của cô rũ
trên cánh tay của mình, anh run lên trong giây lát. Vì sợ sẽ đánh thức
cô nên vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.

Tuy ánh nắng khiến người ta phiền não nhưng lúc ngủ say luôn dễ cảm thấy
lạnh hơn lúc tỉnh táo. Thân Nhã Lợi khoanh hai cánh tay, áo khoác đắp
lên người, cơ thể co ro lại hướng đến gần cửa xe. Tài xế lái xe dằn xóc
không ngưng, chốc chốc lại khiến cái trán của cô va chạm vào cánh cửa
thủy tinh hơi đau. Cô lại đổi tư thế nhích vào trong một chút, không lâu sau xe lại rẽ cua nên đầu lại đụng vào cửa kính tiếp. Lần này cô bị va
không nhẹ nhưng lại ngủ quá say, tuy vẫn chau mày nhưng không hề tỉnh
lại.

Anh nhìn không nỡ nên đưa tay choàng qua vai cô, để đầu cô dựa vào vai
mình, thuận tiện kéo áo khoác lên đắp kín hơn cho cô. Vì tìm được tư thế thoải mái và nơi ấm áp, Thân Nhã Lợi giãn chân mày ra giống như một đứa trẻ con được ăn kẹo. Miệng còn chóp chép giống như đang nhai gì đó. Anh cúi đầu nhìn cô, cánh tay yên lặng ôm cô lại thật chặt. Còn cô cũng
tương đối phối hợp kề sát vào anh hơn, lộ ra biểu hiện cũng khá yêu
thích.

Có điều qua lâu cô cũng không còn cảm thấy lạnh nữa, thậm chí trên trán
còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Mùi mồ hôi hòa với mùi nước hoa sang
trọng, càng tỏa rõ ra mùi hương cơ thể thoang thoảng thuộc về cô. Anh
kéo áo khoác lỏng ra một chút, chậm chạp cẩn thận hít lấy mùi hương của
cô.

Lúc này Dung Phân đang rối rắm chuyện quay cảnh xoay đầu lại, muốn thảo
luận với Thân Nhã Lợi một chút về nội dung quay kế tiếp, lại bất ngờ
phát hiện ra cảnh tượng này của hai người họ. Màn trước mắt giống như
một bức tranh, ngoài cửa sổ là tường đá ố vàng và những ngôi nhà, cửa
kính xe nối với nhau thành một mảnh dài. Ánh nắng chiếu qua lớp cửa
kính, để lại ánh sáng vàng óng và in lại chiếc bóng trên người.

Dung Phân chợt nhớ đến những cảnh thắm thiết của mình và chồng trước đây. Cô cũng từng muốn làm một người phụ nữ bé nhỏ dựa vào vai anh ta như thế.
Đó là một cuộc sống hôn nhân hoàn toàn không có phòng bị, toàn tâm toàn ý yêu thương lẫn nhau mà cô vẫn mong muốn. Không biết bắt đầu từ lúc nào

mỗi lần gặp nhau đều như ra chiến trường. Sự hèn yếu của người chồng
trước làm Dung Phân căm giận và khiến cho cô ta cứ chạy không ngừng đến
vực sâu của chủ nghĩa hoàn mỹ. Dung Phân muốn đánh bại anh ta, để anh ta và kẻ thứ ba không biết xấu hổ kia mãi mãi không trở mình được. Cho nên bây giờ cô mới gắt gao với đoàn phim thế này.

Nhưng khi cô thấy Dante cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cho Thân Nhã Lợi thì sự hận
thù trong lòng cô lại vơi đi hơn phân nửa không rõ nguyên do. Đồng thời
cũng bị hình ảnh Dante rũ xuống lông mi hơi có vẻ ưu thương thuyết phục. Cheryl nói căn bản vì trong lòng Dung Phân không có hình ảnh cụ thể của Tá Bá Nam, nhưng trên thực tế lại không như vậy. Khi trước hình ảnh
nhân vật kia trong đầu Dung Phân vẫn rất mơ hồ nhưng bây giờ nó lại rõ
ràng như một tấm gương sáng.

Dung Phân lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn. Rất nhanh điện thoại trong
túi quần Dante run lên, anh lấy điện thoại ra mở tin nhắn trong hộp thư
đến: “Tôi vẫn kiên trì muốn cậu diễn Tá Bá Nam. Đừng từ chối, hãy diễn
cho tốt, nếu không tôi sẽ nói chuyện cậu thích Nhã Lợi cho cô ấy biết
ngay.”

Anh nhịn cười không được khi xem tin nhắn. Đương lúc muốn bấm trả lời lại
thì đối phương lại nhanh chóng gửi thêm một tin nữa: Đừng cố gắng phủ
nhận, những lĩnh vực cậu am hiểu hiện nay không bao gồm cả việc đóng
kịch được đâu.

Tính cách của Dung Phân hoàn toàn không tương xứng với gương mặt mình. Cô ta để một mái tóc xoăn ngang vai hiện lên vẻ rất thùy mị, đường nét trên
gương mặt dịu dàng đa tình. Nhưng hai vai lại như mọc ra một đôi cánh
vào thời khắc căng thẳng. Mỗi khi bàn đến công việc hoặc là bắt đầu công việc thì cô ta lập tức lộ ra vẻ khẩn trương nôn nóng. Có điều Dung Phân lại không ghét cảm giác này mà còn rất hưởng thụ.

Dante trả lời tin nhắn của Dung Phân: “Việc tôi rất có cảm tình với cô Thân
chắc chắn cô ấy cũng cảm giác được. Nếu như chị cần chính miệng nói cho
cô ấy biết thì tôi còn gì vinh hạnh bằng.”

Tin trả lời rất hào phóng lỗi lạc. Dù không nhìn thấy người cũng có thể cảm nhận được nụ cười trầm ổn trên gương mặt của anh. Suy nghĩ một hồi
ngược lại Dung Phân có cảm giác mình như là mấy đứa trẻ con thời tiểu
học “Không chơi với tôi, tôi sẽ nói cho bạn ấy biết cậu thích bạn ấy.”
Có điều, Dung Phân lại còn dai hơn cả đỉa và cố chấp dây dưa vô cùng. Cô ta nhanh chóng gửi qua một tin khác.

— Làm ơn, làm ơn đi, là lỗi của tôi, tất cả trong bộ phim này đều rất
hoàn mỹ, thiếu sót duy nhất là Tá Bá Nam. Thiển Thần có trình độ diễn
xuất nhưng ngoại hình không hợp. Cậu có ngoại hình phù hợp nhưng không
có kỹ thuật diễn. Cậu cũng không thể để Thiển Thần ở Tây Ban Nha hết hóa trang đi đến hóa trang lại phải không.

— Nếu như trình độ diễn xuất có thể như trang điểm thì tôi cũng rất vui lòng nghiêm túc thử xem rồi.

— Ôi nhà kiến trúc sư đại tài, ngài đừng trêu tôi nữa, nhất định thử lại
lần nữa đi. Dáng vẻ vừa rồi của cậu ôm Nhã Lợi cũng rất đạt, không cần
phải biểu hiện nhiều.

— Tôi chỉ nhận lời với Bách Xuyên đến đây giúp cho Tiểu Thiển để nâng cao kiến thức, kết quả lại cướp vai của cậu ta. Đạo diễn Dung đừng làm khó
tôi nữa.

Dung Phân không trả lời lại nữa. Nhưng hai phút sau Thiển Thần lại xoay đầu
sang và nhìn anh qua khe ghế “Dante, nhân vật Tá Bá Nam này giao cho
anh.”

“Nhưng mà Bách Xuyên…”

“Anh không phải lo Bách Xuyên sẽ có ý kiến.” Thiển Thần gật đầu rất đau
thương “Thật ra em không có ý kiến thì Bách Xuyên cũng không có ý kiến.
Bách Xuyên vốn đã rất không vui vì cảnh nóng trong bộ phim này rồi. Nếu
như không phải là chị Nhã Lợi thì nhất định anh ấy sẽ giết em mất. Nếu
như anh ấy mà biết em không thể hiện được một vai phụ thì sau này sẽ
càng khó ngẩng đầu trước mặt anh ấy.”

“Cảnh nóng?”

“Đúng vậy, khi ở Cordoba, Hầu Phong và Trần Hiểu đã có tiến triển tốt hơn.
Sau đó khi trở về khách sạn có một cảnh giường chiếu khá mãnh liệt…
Khoan đã, sao anh lại ôm chị Nhất vậy? À, chị ấy đang ngủ.”

Thiển Thần gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, xoay người sang chỗ khác một lát,
nhưng nhanh chóng nghiêng đầu lại nhìn bọn họ với nụ cười rất quái lạ.
Giống như là nhân vật V trong phim “V for Vendetta *” mang một chiếc mặt nạ tươi cười vậy.

(*): V for vendetta (V báo thù) là một bộ phim Mỹ thuộc thể loại hành động – li kì, viễn tưởng, do Warner Bros. sản xuất năm 2005. Phim được làm
theo truyện tranh (comic) của Alan Moore và David Lloyd, lấy bối cảnh
Anh quốc trong tương lai gần. Sau thế chiến thứ ba, nước Anh bị thống
trị bởi nền độc tài chuyên chế, gần giống chế độ phát xít của Đức quốc
xã. V là một chiến binh đấu tranh cho tự do và sự thật, luôn giấu mình
sau mặt nạ Guy Fawkes. Anh kêu gọi dân chúng đứng lên chống lại chế độ
độc tài, thông qua việc trả thù cá nhân bằng bạo lực, khủng bố. Trong
đêm V kích nổ Tòa Đại Hình Luân Đôn, anh đã gặp và cứu cô gái trẻ Evey
Hammond thoát khỏi bọn mật vụ, dần dần, Evey trở thành người bạn chiến
đấu kỳ lạ của V.

Cordoba là thủ phủ của tỉnh Andalusia, từ thế kỷ XI đã bị người Muslim thống
trị suốt hai thế kỷ, hơn nữa có một nhà thờ hồi giáo lớn. Sau đó đạo Cơ
Đốc mới tấn công về Cordoba, biến nhà thờ đạo hồi này thành giáo đường
Cơ Đốc. Nhưng đồng thời cũng bảo lưu lại những dàn giáo kiến trúc mang
đường vân trắng đỏ của Đạo Hồi. Cho nên, nhà thờ cổ này là nơi dung hợp
đồng thời của hai loại văn hóa tôn giáo.

Bên ngoài thành cổ là con đê màu vàng nối liền nhau. Phía cuối chân cầu
ngâm trong dòng nước cạn. Nước sông Guadalquivir xanh thẳm mang theo
từng bọt nước màu trắng. Giống như người La Mã cổ đại ngàn năm trước đã
mang đến dầu Ô liu cho thành phố này.

Xe dừng lại ở đầu bên kia, Thân Nhã Lợi cũng tỉnh khỏi cơn mộng, vì quá
mệt mỏi nên mí mắt cũng trở nên nặng nề khó mở. Ánh sáng dịu nhẹ ngoài
cửa sổ chiếu qua cửa kính bao kín lấy toàn thân cô. Thân thể luôn sẽ cảm thấy lạnh sau khi tỉnh lại khỏi giấc ngủ say. Nhưng vì khoảng cách hai
người gần trong gang tấc nên nhiệt độ vẫn ấm áp như lúc đầu xuân mang
theo mùi bùn đất thơm ngát ẩm ướt, cỏ cây tươi tốt vờn quanh khiến cô
quyến luyến.

Nhưng vừa hơi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy được sườn mặt người đàn ông đang tắm trong ánh mặt trời như được ánh sáng vẽ kỹ càng từng đường nét. Lúc này anh cũng nhận ra động tác của cô nên chuyển tầm mắt từ tạp chí sang
nhìn vào cô. Theo động tác xoay cổ, khoảng cách của anh và gương mặt
đang ngửa của cô càng gần hơn. Hai đôi môi gần như chỉ còn cách nhau
khoảng ba bốn centimet.

Tiếp theo cả hai người đều sững sờ nhìn nhau. Bình thường chỉ thấy được màu
da anh hơi trắng, thân hình cao ráo sang trọng và khuôn mặt có nét đẹp
cổ điển. Nhưng với khoảng cách quan sát gần thế này mới phát hiện hóa ra lông mi của anh rất dài. Hình dáng khóe miệng hơi xếch lên. Màu môi khá nhạt nhưng rất hài hòa, đồng thời lại không dễ dàng gì phát giác được
nó lại có phần căng bóng.

Sau khi rời khỏi Hi Thành, cô cũng từng cố gắng tiếp xúc với người khác,
cũng phát sinh vài hành động thân mật. Nhưng cảm giác thường cũng chẳng
có gì đặc biệt. Chưa từng có một khoảnh khắc nào lại có ý nghĩ muốn trực tiếp thưởng thức đôi môi kia thế này.

“Tỉnh rồi à?” Anh bỏ tạp chí trong tay xuống. Đôi môi anh khẽ hé ra rồi nhẹ
khép lại, ôn hòa nói ra ba chữ. Từng chi tiết biến hóa, từng cái chớp
mắt trôi qua đều khiến ý nghĩ muốn hôn lên đôi môi kia của cô càng thêm
mãnh liệt. Đôi môi kia cách cô rất gần, chỉ cần hơi rướn đầu lên một
chút xíu là có thể chạm vào….

“….Sao trên xe lại chỉ có hai người chúng ta vậy?” Thật ra thì đầu óc cô đã không còn cách nào suy nghĩ tỉnh táo được nữa.

“Mới vừa rồi em ngủ thiếp đi, đạo diễn thấy em mệt quá nên đã dẫn đoàn vào
cổng thành lấy cảnh. Đúng rồi, cô ấy vẫn muốn anh diễn Tá Bá Nam, cho
nên bảo chúng ta hãy luyện tập trước….”

Cô hoàn toàn chẳng nghe lọt những gì anh nói. Sự vọng tưởng đã xóa hết
toàn bộ trí óc khiến người khác hoảng sợ, nhưng vẫn không thể khống chế
được tất cả suy nghĩ đang chiếm lĩnh trong đầu mình. Ngay cả khi anh đã
nói xong cô cũng không chuyển hóa được ngôn ngữ từ tai lên vỏ não để
thực hiện chức năng nghe hiểu. Ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ khiến trán

cô rịn lớp mồ hôi mỏng. Nhưng cô càng cảm thấy lo lắng với ý niệm trong
đầu của mình và lại càng muốn làm chuyện sai lầm nhiều hơn.

Cô muốn kéo lấy vạt áo anh, muốn biết rõ nhiệt độ của anh và muốn biết xúc cảm trên môi anh.

Sau đó, trong lúc suy nghĩ đang rối loạn vô cùng, cô nhìn thấy đầu anh hơi
nghiêng qua một chút, đôi môi khẽ nhếch đến gần và ngậm vào cánh môi
dưới của cô.

Da đầu cô hoàn toàn tê dại. Thần kinh cô giống như bị ngâm trong nước hạt
tiêu. Ngoại trừ cảm giác tê tái ra thì hoàn toàn mất đi những giác quan
và tri giác khác. Nhưng nhất định đầu óc cô vẫn còn có thể vận chuyển,
sắc mặt cô bắt đầu tái nhợt: “Không, không thể…”

Thế nhưng anh lại dùng một bàn tay giữ ót cô lại, giọng nói hơi trầm hơn
bình thường một chút, vừa có phần khản đi mà bình thường không có, giống như một dòng cát chảy ấm áp: “Chúng ta chỉ là luyện tập đóng phim
thôi.”

Vừa nói xong, anh lại tiến đến gần cô một lần nữa. Cô rút về sau theo bản
năng, lại bị anh ép đến lưng dựa sát vào trong góc và rèm cửa sổ. Trái
tim cô đập như nổi trống còn đầu thì né qua một bên, nhưng anh lại dùng
tư thế cố chấp phong tỏa cô lại trong góc nhỏ, đầu cũng nghiêng theo
hướng đầu của cô.

“Lúc khác đi, em chưa chuẩn bị…”

Cô gần như sợ sắp khóc lên, nhưng đối phương lại thừa dịp cô vừa mở miệng
nói chuyện thì đã trực tiếp dùng môi lưỡi ngăn lại tất cả âm thanh của
cô. Cảm giác tê dại từ da đầu khuếch tán đến lưng, rồi đến tay chân,
thậm chí ngay cả cánh tay cũng không nâng lên nổi. Nụ hôn này càng lúc
càng sâu, cảm giác tê tái cũng như quay trong sóng biển, đợt sau mãnh
liệt hơn đợt trước. Mỗi lần chạm vào đầu lưỡi anh thì trái tim cô cũng
sẽ thít chặt lại đau đớn một lần. Thời gian quấn lấy càng dài thì đau
khổ lại càng không cách nào kiềm nén được. Dần dần toàn thân cô, trừ
trái tim vẫn như bị dao xoáy đau đớn kia, thì những bộ phận khác cũng đã không còn giống là của mình nữa…

Bởi vì trái tim khó mà chịu nổi nên cuối cùng dòng lệ nóng cũng trào khỏi
khóe mi. Những giọt nước mắt to lớn lần lượt rơi xuống bả vai và phát ra tiếng vang nặng trĩu. Tuy vậy nhưng anh vẫn không hề có ý rút lui, cũng không để cô chạy trốn. Anh vẫn dịu dàng nhưng kiên định hôn lên môi cô.

………..

Cuối cùng chuông điện thoại vang lên khiến Dante phải buông tay ra. Vẻ mặt
anh như được điều khiển bởi công tắc, lập tức nghiêm túc cau màu trở về
dáng vẻ như bình thường. Đó là dù cho ở trong đám đông anh cũng vẫn ngồi yên lặng và toát ra sự lạnh lùng tự tin. Khí chất này thuộc về đàn ông
của gia tộc Cruz được thường xuyên tỏ ra ở trước mặt giới truyền thông
và người bên ngoài.

Người điện đến là Dung Phân, cô ta đã bắt đầu giục giã Thân Nhã Lợi vào quay phim.

Hai người cùng nhau xuống xe đi qua pháo đài của thành cổ và bước lên chiếc cầu to lớn. Dòng nước chảy dưới cầu như một cái hào rộng mênh mông đang há chiếc miệng rộng thờ ơ nhìn bọn họ yên lặng đi qua. Trên cầu là pho
tượng thiên sứ với vòng hào quang trên đầu, chân mang đôi ủng, trước mặt bày những đóa hoa tươi đỏ trắng vàng hồng và những cây nến đã tắt. Gió
lớn lùa đến từ thành cổ khiến dòng nước chảy cuồn cuộn và những cỏ hoa
trên đất lắc lư điên cuồng như là những cánh tay đang giơ lên kêu cứu từ dưới nước.

Khải Hoàn Môn cao lớn sừng sững ở phía xa. Càng đến gần bốn cột trụ và những pho tượng người La Mã cổ đại với cờ xí trên nóc thì càng có thể nhận ra được sự thần thánh của nó. Nó đứng che bóng nắng, như là một người lính canh bảo vệ cho di tích cổ đại phương nam của Tây Ban Nha.

Đây là thành phố giữ lại phong cách thời trung cổ hiếm có ở Châu Âu. Giữa
con đường đá bên trong cửa thành có một cây cột màu xám trắng cao lớn
đứng thẳng, trên đó có một pho tượng thiên sứ tay cầm nghi trượng đang
ngồi nhìn về phương hướng nhà thờ hồi giáo. Hai bên đường cũng được
tường thành màu vàng nhạt cao vài chục mét vây quanh. Theo mặt trời
chuyển động, tường thành hai bên in lại bóng râm của lẫn nhau, dù cho ai đi ở phía dưới cũng sẽ như một con kiến bé nhỏ đi vào trong hẻm núi
sừng sững. Tại nơi hoang tàn bên dưới tường thành có một người đàn ông
đầu đội khăn trắng đang trình diễn nhạc cụ đàn gõ. Tiếng nhạc du dương
như châu ngọc rơi xuống, lại mang theo nét đặc sắc của Tây Vực trung
đông. Tiếng đàn vang vọng trong thành cổ như ở khe núi lớn.

Sự trầm mặc quá lâu cuối cùng cũng khiến Thân Nhã Lợi không nhịn được nữa
phải mở miệng: “Hóa ra Châu Âu cũng có người đánh đàn dương cầm dạo.”

“Đây là đàn Dulcimer bắt nguồn từ Ba Tư, sau đó lưu truyền đến Trung Quốc
rồi mới biến thành đàn dương cầm.” Dante chỉ chỉ người đàn ông đang giẫm lên bàn đạp “Phía dưới của đàn dương cầm có rất ít bộ chuyển âm, hơn
nữa sẽ chạm khắc hoa văn cổ điển của Trung Quốc để trang trí.”

“Thật không nghĩ ra anh lại hiểu rõ văn hóa phương đông như vậy.”

Cơn gió nhẹ mang đến cảm giác lạnh lẽo. Trên mặt anh chậm rãi hiện lên nụ
cười, như có vẻ từ chối trả lời, lại như có vẻ biểu đạt sự khiêm tốn.
Anh lấy bao thuốc lá và chiếc bật lửa trong túi ra, ngậm điếu thuốc trên miệng và thành thạo bật lửa châm nó.

Cũng không lâu lắm đoàn phim đã thấy bọn họ. Đầu tiên Thân Nhã Lợi vẫn theo
lệ cũ, sau khi nghe đạo diễn giải thích phần cần chú ý quay xong thì
nhập vai Trần Hiểu diễn với Hầu Phong.

Dọn dẹp xong hoàn cảnh xung quanh xong, Dung Phân ra lệnh mở máy. Thân Nhã
Lợi và Thiển Thần đứng dưới mái vòm, giáo đường nhà thờ đạo hồi đã bị
cải biến thành tháp chuông tuyên lễ. Cô dạo bước ở cổng vòm, chờ đợi
những du khách kết thúc thời gian hoạt động tự do. Còn ánh mắt Hầu Phong dõi theo cô giống như một chiếc đèn pha tỏa sáng, dào dạt thanh xuân và mang theo sự nhiệt tình của tuổi trẻ không hề che giấu được.

“Mẹ thường nói với tôi đừng đau buồn vì mình đã mất đi, phải vui vẻ vì mình đã từng có được.” Hầu Phong nói chậm rãi “Tôi cảm thấy những lời này
rất thích hợp với em bây giờ.”

Tầm mắt cô dừng lại tại tháp chuông. Như sông băng vừa nghênh đón xuân hạ
trong nháy mắt, nhưng vừa đảo đã lại tiến vào mùa thu đông kéo dài. Sau
đó cô quay đầu chuyển ánh nhìn vào đôi mắt Hầu Phong “Cám ơn anh, anh
Hầu.”

“Tuy hiện tại tôi chỉ là một kiến trúc sư không có danh tiếng gì. Nhưng tôi
tin tưởng tôi có năng lực xây một ngôi nhà cho người phụ nữ tôi yêu.”

Nói đến đây Hầu Phong đã đi đến bên cạnh cô. Cô hơi ngẩng đầu tỏ vẻ tò mò
nhưng vừa lúc lại đón nhận lấy nụ hôn anh cúi xuống đặt lên môi cô. Cả
người cô trở nên ngây dại. Hai tay buông ở bên hông, đầu ngón tay hơi
nắm lại, dường như đang muốn cầu cứu, hoặc muốn bắt lấy điều gì đó.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Hầu Phong dần dần ôm chặt lấy cô, cô đã
chịu khuất phục. Hơn nữa còn vươn hai cánh tay ra vòng qua cổ Hầu Phong, vô cùng tự nhiên hôn nhau triền miên với anh ta…

Cảnh này diễn một lần đã xong, dễ dàng hệt như tất cả cảnh trước kia cô đã
đóng. Dựa theo kỹ xảo diễn xuất, cô đã thể hiện được vai nữ chính dịu
dàng đa tình. Sau khi quay xong cảnh này Thiển Thần còn che mặt ra vẻ
xấu hổ “Em lại hôn chị Nhất nữa, chốc nữa lại còn có cảnh nóng. Ngày mai thế nào cũng bị đám fans hâm mộ nam chém giết cho xem!”

“Thôi vờ vịt đi.” Cô ôm lấy khuôn mặt của Thiển Thần vặn vẹo “Dù chị có bị một bình dấm chua khác giết chết cũng không sai mà.”

Sau đó bọn họ theo đoàn phim đi về con đường phủ kín ánh vàng. Bảng hiệu
quán cà phê màu nâu sậm thu hút ánh nhìn của các du khách. Có vài khung
cửa sổ ô vuông của hộ gia đình sống xung quanh tường thành bày biện
những chậu hoa màu sắc rực rỡ trước cửa và treo lên đèn trắng đen theo
kiểu Châu Âu. Ở nơi nào của bọn họ cũng có dấu vết lịch sử của thời La
Mã cổ đại, tô điểm thêm cho nét phong tình của thành phố Nam Âu cổ điển
này. Nhưng người đàn ông vốn đứng ở bên tường thành hút thuốc đã biến
mất.

Sau khi trời tối, đoàn phim quay trở lại khách sạn bắt đầu quay cảnh nóng của Trần Hiểu và Hầu Phong.

Tuy nói là cảnh nóng nhưng phim của Dung Phân cũng tương đối chừng mực,
hoàn toàn không hề có những cảnh giường chiếu nặng khẩu vị như những đạo diễn khác. Nội dung cảnh này cũng chỉ là Trần Hiểu đưa cho Hầu Phong ví tiền của anh ta. Sau đó anh ta kéo cô vào phòng và mãnh liệt ném lên
giường. Hai người cởi quần áo cho nhau. Thiển Thần thì cởi hẳn nửa người trên, còn áo sơ mi của Thân Nhã Lợi chỉ buông lõng ở bả vai.

Nhưng bọn họ chẳng ngờ rằng lý thuyết nghe rất đơn giản chỉ cần diễn một lần
là xong nhưng lại bị quay lại khoảng mười lần. Trong đó có hai lần là áo cởi đến một nửa lại cởi không được, một lần là tóc giả của Thân Nhã Lợi rớt ra, một lần là Thiển Thần quỳ lên bắp chân của Thân Nhã Lợi hại cô
la lên thảm thiết, ba lần là Thân Nhã Lời phì cười trước vẻ mặt nghiêm
túc của Thiển Thần, một lần là Thiển Thần nói sai lời thoại….

Sau đó cuối cùng cũng quay xong thuận lợi, Thân Nhã Lợi cài lại cổ áo, xoa
lên đôi môi đang đau của mình dở khóc dở cười “Hôn môi với Tiểu Thiển
khiến cho miệng chị cũng sắp sưng lên rồi.”

Thiển Thần vô cùng đau lòng vò đầu “Em xin lỗi mà…”

“Không có chuyện gì, chị hiểu. Mấy cảnh này em chỉ có đóng với con gái thì mới có thể quay lại nhiều lần như vậy.” Cô nghiêm trang vỗ vỗ vai cậu ta.

Thiển Thần vừa nói “Có lẽ vậy” thì sau đó nhanh chóng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô nên vội la lên “Này, này, chị Nhất nói vậy là có ý
gì…”

Hai người cùng sóng vai đi về phía phòng riêng của mình. Thiển Thần hỏi “Đúng rồi, Dante đâu?”

“Không biết nữa, lúc xế chiều đã không thấy anh ấy đâu cả.” Thân Nhã Lợi vờ như không có việc gì nói.

Giọng nói Dung Phân vang lên phía sau “À, hôm nay cậu ấy có việc đi đến
Barcelona trước rồi. Trước khi đi nói với chị khi nào đến lượt Tá Bá Nam diễn thì gọi cho cậu ấy.”

“Vậy mà cũng không nói một tiếng, thật là không có tình nghĩa gì.”

Nhìn dáng vẻ Thiển Thần bất bình tức giận khiến Thân Nhã Lợi lâm vào trầm mặc.

Thật ra thì lúc nãy diễn với Thiển Thần, nhưng gần như mỗi lần cô đều nhớ
đến nụ hôn ban ngày ở trên xe. Dù đã đóng rất nhiều phim, cũng diễn rất
nhiều cảnh hôn nhau nóng bỏng với những diễn viên khác trước mặt cả
đoàn, trái tim thậm chí cũng chẳng hề đập nhanh. Nhưng mà lúc xế chiều
dù chỉ là nhìn vào đôi môi của Dante ngậm điếu thuốc cũng khiến cô vừa
khẩn trương vừa lúng túng tựa như lần đầu tiên hôn môi với mối tình đầu

của mình vậy. Cô hoàn toàn không biết phải đặt tay vào đâu. Dù sao đối
với cô mà nói thì nụ hôn đầu tiên và nụ hôn cuối cùng với Hi Thành đều
là ngọt ngào mà đau khổ.

…………………

“Cô Thân, tôi nói rồi, ban đầu là do cô đá tôi không thương tiếc còn nói
rất nhiều lời khó nghe. Bây giờ tìm tôi giúp đỡ, dù tôi có mở nhà từ
thiện cũng không có lòng tốt để giúp cô. Sao đây, tôi nói không đúng về
bạn trai cô sao? Anh ta vốn chính là một tên vứt đi, trong nhà không có
tiền thì còn cua gái gì chứ. Đây không phải là làm phí tuổi xuân của cô
sao? Cô đừng nhìn tôi như vậy, còn nhìn vậy nữa thì cuộc nói chuyện ngày hôm nay của chúng ta đến đây chấm dứt.”

“Cô nên biết tất cả bạn bè của tôi đều biết tôi theo đuổi cô, kết quả là cô lại bỉ mặt tôi trước mặt mọi người. Hại tôi không chỉ thua hai chiếc
Cadillac, còn mất hết sĩ diện. Bây giờ cô bảo tôi sao an tâm cho cô vay
tiền?”

“Tôi nói rồi, không cho vay. Cô vừa muốn tiền vừa không muốn bị tôi bao thì
được thôi, tôi cũng cho cô một con đường sống. Chia tay với bạn trai cô
đi, sống chung với tôi trên danh nghĩa. Còn việc có muốn thật sự sống
chung với tôi hay không thì chờ ba cô chữa khỏi bệnh rồi hẵn quyết định. Nhưng trước lúc đó thì cô phải biết điều nghe lời tôi nói. Miễn là
không liên quan đến chuyện đụng chạm xác thịt. Thứ gì tôi đưa cô cũng
phải mặc trên người hết.”

“Nếu như cô thật sự không thích thì chúng ta có thể thương lượng. Nhưng phải đá tên bạn trai cô đi. Duy chỉ có điều này là không thể thỏa hiệp.”

………………….

Năm đó cô đứng bên đường đối diện nhà hàng tây sang trọng, trong đầu vẫn
vang lên từng câu nói của Bạch Phong Kiệt. Cô nhìn dòng xe cộ và người
đi đường trong làn mưa bụi mù mịt, rồi nhìn lên chiếc đồng hồ đã chỉ ba
giờ rưỡi, sau đó lại nhìn về phía nhà hàng tây kia.

Bóng dáng của Hi Thành vẫn vô cùng bắt mắt trong đám đông. Nhân viên phục vụ đến đưa anh thực đơn, anh lại khoát tay lần thứ hai. Bọn họ đã không
gặp nhau nửa tháng rồi. Hôm nay họ hẹn nhau ba giờ gặp ở nhà hàng này.
Cô đã đến trước nửa tiếng nhưng lại phát hiện anh đã ngồi ở chỗ đó từ
sớm. Sau đó cô vẫn cầm dù đứng bên ngoài suốt một tiếng đồng hồ.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho ba mình, nhưng người nghe là mẹ cô. “Mẹ? Sao
hả, ba ngủ rồi à…. Dạ, dạ đừng đánh thức ba, con chỉ gọi nói cho mẹ
hay một tin tốt. Chúng ta cũng rất may mắn, hóa ra Hi Thành có một người chú thân thiết. Ông chú ấy ở Mỹ kinh doanh dầu hỏa với bên Arab rất là
giàu có. Gần đây trở về nước còn muốn Hi Thành kinh doanh với ông ta.
Cho nên vấn đề tiền bạc này bọn họ sẽ giúp chúng ta, ba mẹ không phải
bận tâm nữa. Dạ, đừng lo lắng, ba mẹ cũng biết con và Hi Thành rồi, đâu
có phân biệt là của ai với ai chứ. Sau này mẹ là mẹ của anh ấy, anh ấy
phải hiếu thuận với mẹ….”

Nói như vậy chắc đã không chê vào đâu được. Sau này chuyện chia tay với Hi
Thành sẽ nói cho bọn họ biết là Hi Thành học theo thói xấu của mấy kẻ
làm ăn, bắt đầu đi tìm gái nên cô chia tay với anh.

Nghĩ đến đây cô lại hít vào một hơi thật sâu, đi về phía đối diện bên đường, cất ô và bước vào nhà hàng.

Hi Thành yên tĩnh ngồi tựa lưng vào ghế và nhìn vào điện thoại di động,
trước mặt anh chỉ có một ly nước lọc. Khi ba anh còn sống từng giao tiếp với nhiều khách nước ngoài, ông cũng dẫn anh tham gia không ít tiệc xã
giao. Anh rất thông thạo với mấy việc lễ nghi ăn uống. Trên bàn tròn thì vui vẻ chè chén, ở bàn vuông thì nho nhã lễ độ. Thậm chí anh vẫn còn
rất trẻ đã biết được khá nhiều thông tin mà các bậc trưởng bối trong
nghề còn chưa biết. Ví như người Châu Âu thích dùng rượu phối hợp với
loại thịt. Dùng Pinot Noir đi kèm với thịt chim cút, dùng Bordeaux kèm
với thịt thỏ non. Thế nhưng anh lại dùng rượu nho Class đầu thế kỷ của
Châu Úc để phối với chim cút, khiến cho vị thịt trở nên càng thêm tươi
ngon. Không ít người phương tây mũi cao mắt to khen ngợi anh không dứt.
Nhưng bây giờ ngay cả thức uống ở nhà hàng này anh cũng không trả nổi.

Nhìn thấy bóng dáng cô bước đến gần, anh lại hơi khẩn trương thẳng lưng lên “Lợi Lợi em đến rồi hả?”

Thân Nhã Lợi ngồi xuống trước mặt anh, đặt chiếc giỏ xách có hình hai chữ C
lồng vào nhau lên bàn đối diện với anh. Cô kêu phục vụ mang đến hai ly
rượu khai vị Sherry, móc chiếc điện thoại mới đổi ra xoay xoay và nói
lạnh lùng: “Em cảm thấy những gì cần phải nói đều đã nói hết trong tin
nhắn, anh còn gì muốn bổ sung sao?”

Cô không nhìn và cũng không dám nhìn vẻ mặt anh. Nội dung trong tin nhắn
là thế này: Hi Thành, em thật sự rất xin lỗi anh. Nhưng anh cũng biết
rồi, em là người có yêu cầu rất cao, đồng thời đối với bạn trai cũng như thế. Nếu như anh không thể nào ưu tú hơn trước đây và muốn em phải hạ
tiêu chuẩn của mình xuống để hợp với anh. Vậy thì chúng ta chia tay đi.
Hai chúng ta hợp tan dứt khoát, sau này đừng nên gặp nhau nữa.

Cô nghe thấy anh nói chậm rãi “Cái từ ưu tú em nói là có ý gì?”

“Có ý gì? Ý ở ngay trên chữ rồi.” Cô vẫn hất mặt lên như cũ, khinh miệt đáp lại anh.

Anh không có nói gì thêm, chỉ là nhạy cảm nhìn lướt qua chiếc túi trên bàn, chiếc khăn lụa trên cổ, sợi dây nịt màu đỏ sẫm da cá sấu và chiếc vòng
vàng trên cổ tay cô. Trong nháy mắt giọng anh vô cùng lạnh lùng: “Những
thứ trên người em là ai mua cho?”

“À, con trai của Bạch Thành Hạo.”

Anh trầm giọng nói: “Mấy thứ này về sau anh sẽ mua cho em, cách xa tên đó ra một chút.”

Cô buồn chán nhìn lên móng tay đỏ sẫm của mình, rồi nhìn xem giờ trên màn
hình điện thoại di động. Cho đến khi anh kêu đầy đủ họ tên cô, cô mới
lười biếng nói “Cũng đã lên giường rồi, anh còn muốn em phải cách xa anh ấy sao nữa?”

“…. Em đang nói đùa với anh à?” Giọng nói của anh tỉnh táo đến đáng sợ.

“Anh coi như em nói đùa đi.” Cô chống tay lên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của mình, nghiêng đầu nhìn anh cười lớn.

Sự trầm mặc dai dẳng kéo theo không khí đông cứng. Bỗng nhiên anh vỗ mạnh
lên bài, gần như nước trong ly cũng sánh ra ngoài. “Thân Nhã Lợi, em nổi điên cái gì?”

Người ngồi xung quanh đều ném tới ánh mắt tò mò. Nhân viên phục vụ vội vàng
bước đến nhỏ giọng lễ phép nói bọn họ giữ yên tĩnh một chút.

“Thật đáng ghét, đàn ông thiếu tình thương chẳng có gì thú vị.” Thân Nhã Lợi
không nhịn được nữa bèn liếc mắt. Đồng thời đây cũng là lần đầu tiên cô
thấy được ánh mắt đau thương không hề che giấu của anh. Sau khi ba anh
chết, anh cũng đã từng rơi nước mắt trước mặt cô nhưng chưa từng gào
khóc. Nhưng giờ khắc này, tất cả những đau khổ chất chứa trong một năm
nay đã khiến cho biểu hiện của anh hoàn toàn yếu đuối sụp đổ.

“Là do cho đến bây giờ anh chưa từng hiểu em hay là do em thay đổi?” Giọng
nói của anh run run gần như là nghẹn ngào “Trước giờ em đâu thích tiền
của nhà anh, cũng đã ở bên anh rất nhiều năm. Sao bây giờ lại….”

Anh nhìn thấy trong mắt cô lóe lên nước mắt. Nhưng chút hơi nước này cũng nhanh chóng bị cô cứng rắn ép ngược lại.

“Không sai, lúc mới đầu thích anh không hề liên quan đến nhà anh, dù sao khi
đó em cũng đâu biết gì về anh. Nhưng sau khi biết rõ anh rồi… Nói như
thế nào đây, là do anh nghĩ em thật lòng thích anh mà không phải tiền
của anh, gia đình của anh. Vậy anh cũng nhìn lại thử xem, anh có gì đáng để em thích hả? Nhất là hiện tại với cái dáng vẻ uất ức của anh.”

Hi Thành sững sờ. Sau đó anh vùi mặt sâu vào lòng bàn tay. Những sợi tóc
rơi qua khẽ tay giống như là những cọng cỏ hấp hối. Thừa dịp trong phút
chốc này, cô vội vàng lau đi nước mắt sắp rơi khỏi khóe mi, móc tiền
trong ví ra ném lên trên bàn.

“Tiền rượu để em tính. Em còn có việc đi trước đây.” Gần như là cô chạy ra khỏi nhà hàng.

Cơn mưa vẫn chưa tạnh rơi xuống từ trên cao, kéo dài như hạt chuỗi trượt
xuống mái hiên, rớt lên chiếc khăn lụa đắt tiền, chạy xuôi theo phần gáy vào cổ áo. Giống như là bàn tay lạnh buốt của thần chết bóp lấy cổ cô.

Lúc này có tiếng bước chân chạy nhanh đến gần, rồi có người từ phía sau
không nói gì ôm lấy cô thật chặt. Thân thể cô cứng lại, móng tay bấm
thật sâu vào da thịt. Anh cúi đầu kề sát vào mặt cô, vẫn không nói câu
nào. Sau đó một chất lỏng nóng hổi xa lạ dính lên khuôn mặt cô. Nhưng đó không phải là nước mắt của Thân Nhã Lợi.

Cô không thể tin được đây là sự thật. Cô thà rằng mình lên núi đao xuống
biển lửa cũng không mong anh khổ sở. Cho nên mới dùng hình tượng vô sỉ
thế này để kết thúc tình yêu của họ. Khiến cho anh ghét mình, từ đó sẽ
nhận định đứa con gái này không đáng để anh phải đau lòng phiền muộn.

Nhưng mà anh đã khóc.

“Buông tay.” Môi của cô run run, dưới đôi mắt được trang điểm đậm ánh lên long lanh những giọt nước.

Anh vẫn yên lặng dán bờ môi lên gương mặt cô, cứ thế kéo dài một khoảng
thời gian. Nhưng không đợi cô cất lời lần thứ hai thì anh đã buông cô
ra. Sau đó quay lưng về phía cô, bỏ đi về phía ngược lại. Trong nháy mắt đó tất cả những tiếng ồn ào huyên náo cũng biến mất. Thế giới như biến
thành một bức tranh đen trắng khổng lồ, chỉ còn lại dòng người xe yên
lặng di động và cơn mưa bụi màu xám tro.

Hóa ra thế giới này chỉ còn lại sự lạnh lẽo, sau này cũng sẽ không còn vòng ôm ấm áp của anh nữa. Cô viết xong giấy nợ và đến bưu điện gửi cho Bạch Phong Kiệt. Sau đó cô ngồi trong xe taxi bật điện thoại ra xem tin
nhắn. Đó là một tin nhắn gửi cho ba cô vào tối hôm trước khi phẫu thuật.

— Ba ơi, ba mau khỏe lên nhé! Con mới vừa đọc được một câu trong sách cảm thấy nó rất hay. Ba xem thử đi: Someday I may find my prince charming,
but daddy will always be my king. Ý của nó là: Có lẽ một ngày tôi sẽ tìm được bạch mã hoàng tử của mình. Nhưng ba tôi vĩnh viễn là quốc vương
của tôi.

Khoảng thời gian tin nhắn này gửi đi đã sắp mười năm. Sau đó cuộc phẫu thuật
rất thành công, ba cô được thuận lợi xuất viện. Chỉ là không quá hai năm sau lại bị nghẽn mạch máu não nên liệt nửa người. Còn bạch mã hoàng tử
của cô, từ đó về sau cũng không còn quay về nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.