Đọc truyện Tư Niệm Thành Thành – Chương 8: Tòa thành thứ tám
Phía nam bộ của Tây Ban Nha chiếm một phần rất lớn bán đảo Iberia của Châu
Âu. Bởi vì hình dáng vật lý và vị trí địa lý kỳ lạ nên trong lịch sử nó
luôn là một hiểm địa chiến lược. Người Phoenician, người Hy Lạp và người La Mã cũng từng chiếm cứ và đổi tên nó nhiều lần. Vào thế kỷ thứ tám,
Tarik đã dẫn dắt Muslim tấn công Tây Ban Nha bắt đầu từ nơi đây. Chủ
nhân cuối cùng của nó là người Anh có lịch sử huy hoàng trên thế giới.
Bọn họ đã giữ vững nơi này, thậm chí khi đế quốc mặt trời xuống dốc, năm 1997 trao trả Hong Kong lại cho Trung Quốc nhưng họ vẫn không chịu
buông nó ra. Cho đến nay, pháo đài lớn tại cửa thành và rất nhiều kiến
trúc tại đây vẫn còn cắm cờ Anh. Cái tên cuối cùng của nó được người Anh đặt cho là Gibraltar, ý chỉ đây là một nơi đẹp như tiên cảnh.
Thân Nhã Lợi vừa đứng trên xe giới thiệu về Gibraltar, vừa thỉnh thoảng xoay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài nên không tập trung bị quay lại nhiều lần.
Nhưng phong cảnh bên ngoài như một tín hiệu luôn quấy nhiễu đến suy nghĩ lời thoại của cô, khiến cô dù cố tập trung tinh thần thế nào cũng không được.
Eo biển Gibraltar ở bên ngoài cửa xe. Không có bọt sóng trắng xóa như mộng ảo của Maldives, cũng không mãnh liệt mênh mông sóng nước như Tam Á.
Mặt biển Địa Trung Hải chỉ có sóng dập dờn kéo dài đến tận chân trời.
Biển nơi đây sâu thẳm hiền hòa khiến lòng người nhất thời thư thả.
Đây là một cảnh quay quan trọng. Sau khi xuống xe, sẽ có một cảnh đối thoại của nữ chính Trần Hiểu và nam chính Hậu Phong. Nhưng ngoại trừ thời
gian quay phim ra, ý thức của Thân Nhã Lợi vẫn hướng về Địa Trung Hải
kia.
Thật không thể tin được, trên trái đất lại có một nơi đẹp đến thế này. Màu
xanh thẳm của đại dương phối hợp với màu xanh lam trong veo của bầu trời bao la tạo nên một cảnh sắc vô cùng rực rỡ. Giống như là một tờ giấy
được chia ra hai nửa, một bên tô màu chàm, một bên lại tô màu xanh lam.
Bởi vì sắc thái quá thuần túy nên ngay cả những đám mây trắng trôi lơ
lửng cũng như trở nên trong suốt sát nhập vào bầu trời bao la và soi
bóng xuống đại dương xanh thẳm. Thời tiết hôm nay rất đẹp, cho nên có
thể thấy rõ ngay nơi giao nhau của trời và biển cũng hiện lên màu sắc
xanh nhạt của núi non, đó chính là vùng đất Morocco của Châu Phi.
Thần kỳ ở chỗ châu Âu và vùng đất động vật hoang dã tung hoành của Châu Phi
chỉ cách nhau một đại dương. Nhưng trên vùng đất của Châu Âu chỉ có một
loại khỉ, đó chính là khỉ “Ape”. Bọn chúng sinh trưởng trên vách đá
Gibraltar, hơn nữa lại không hề có đuôi.
Khi đám người đạo diễn và quay phim đi vào chọn cảnh tại động thạch nhũ thì mấy diễn viên ở bên ngoài vây xem loại khỉ này như những du khách bình
thường. Điều khiến Thân Nhã Lợi cảm thấy may mắn chính là cuối cùng cô
cũng tìm được sinh vật mà Cheryl sợ nhưng cô không sợ rồi — Không,
chẳng những cô không sợ mà còn rất thích bọn chúng.
Bởi vì không có đuôi nên khi những chú khỉ này ngồi xuống lại cuộn cơ thể
mình thành một khối tròn. Rất hiển nhiên những chú khỉ ở đây cũng đã
chết lặng với những cuộc viếng thăm thế này và đã hoàn toàn không còn sợ bị người khác vây quanh. Đám du khách đứng bên cạnh hoàn toàn không để
tâm với thái độ né tránh của bọn chúng. Sự bình tĩnh của chúng hoàn toàn có thể so sánh với những siêu sao thảm đỏ của Hollywood.
Thân Nhã Lợi nhìn trúng một chú khỉ ngồi tại đài cao ngay chỗ bán vé của
động thạch nhũ. Cô giơ máy lên điên cuồng chụp nó hơn mười mấy tấm, còn
dùng điện thoại di động quay phim nó lại nữa. Có điều chú khỉ quá bình
tĩnh, cô chụp cả hai phút mà tối đa nó cũng chỉ hơi quay đầu qua. Ngoại
trừ đôi mắt màu vàng nâu đang ngó dáo dác và bộ lông vàng mềm mại đang
run run thì chẳng có phản ứng gì khác.
“Thật đáng ghét, đáng ghét quá. Sao mày lại cứ trơ ra vậy chứ.” Cô mất hứng,
cắn môi dưới lườm nó, hận không thể nào chọc nó như Thiển Thần chọc ốc
sên.
Chú khỉ nhìn cô một cái rồi nhắm mắt lại, đôi môi mím thành một đường thẳng dài. Cơ thể và cái mông an phận thủ thường ngồi yên trên cái đài hình
bán cầu, nhìn qua thật như nó rất nhàm chán.
“Dù sao cũng phải tạo kiểu tí chứ, cái đứa ngốc này.” Cô cau mày dùng dằng với nó.
“Cô Thân, có cần anh giúp em chụp chung với nó một tấm hình hay không?”
Cô hơi hoảng hốt khi nghe thấy tiếng nói này, đoạn quay người sang gật đầu lia lịa “Được, được…”
Đưa máy cho Dante, cô đứng cạnh chú khỉ, nở nụ cười hơi gượng gạo về phía
ống kính anh đang cầm trong tay. Anh chỉ chỉ về phía chú khỉ “Có thể can đảm nhích đến gần nó hơn chút. Nó không cắn người đâu.”
“À, được.” Cô nhích đến gần hơn.
“Một, hai, ba…” Ánh mắt của anh bị máy chụp hình che lại, nhưng khóe miệng
lại nhếch lên mỉm cười, tay nhấn xuống nút chụp ảnh.
Khi nhận lấy máy xem thử hình, cô phát hiện ra bởi vì nụ cười của anh nên
khiến cho nụ cười của cô rực rỡ hơn vừa nãy nhiều. Hơn nữa, đàn ông cao
ráo chụp ảnh luôn đẹp hơn. Ảnh được chụp theo góc độ từ trên xuống sẽ
khiến cho gương mặt nhỏ hơn rất nhiều. Cô hài lòng chỉnh lại máy và chỉ
chỉ và chú khỉ “Em giúp anh chụp một tấm nhé.”
“Được, cám ơn.” Anh kéo tay áo sơ mi và đứng bên cạnh chú khỉ.
Lúc này chuyện thần kỷ đã xảy ra. Chú khỉ kia mở mắt, đôi mắt màu vàng long lanh nhìn vào máy chụp hình. Khóe miệng Thân Nhã Lợi hơi run run. Con khỉ này không phải là gay chứ?
Chụp xong cô và Dante cùng nhau đi dưới sườn núi, thỉnh thoảng có vài chú
khỉ nhảy ra khiến người ta hoa cả mắt. Tiếp theo, cô thấy có hai con khỉ đang ở giữa đường cái. Đó là một khỉ mẹ và một khỉ con. Mấy người Mỹ
đang vây lấy chúng, họ dùng biểu tình và ngữ điệu khoa trương để trêu
đùa với chúng.
Trước mặt có một chiếc xe tải đang đỗ, người trong xe đang cầm thức ăn động
vật. Cánh tay con khỉ mẹ giống như hai chân trước của chú chó co lại
trước ngực. Bởi vì chú khỉ con còn quá nhỏ tuổi nên cũng bị vạ lây ngồi
không yên. Nó chỉ có thể dùng hai bàn tay nhỏ bé như bàn chân của sư tử
con chống lên mặt đất, cái đầu nho nhỏ cùng nhìn vào một nơi giống mẹ
nó. Chú khỉ con có hình dáng như một đứa bé, nó có bộ lông mềm mại hơn
mẹ mình. Hơn nữa lại không được kiên thủ trận địa như mẹ nó, cứ chốc
chốc lại chuyển động tò mò ngó dáo dác khắp nơi.
Chú khỉ con ngồi quay lưng về phía Thân Nhã Lợi. Trong nháy mắt đầu óc cô
tối đen lại như bị mất điện khi nhìn thấy hình dáng tròn tròn nho nhỏ và cái mông của chú khỉ con. Cô mang theo máy chụp hình chạy nhanh đến,
ngồi xổm xuống chụp vài chụp tấm về phía hai con khỉ kia. Có điều chú
khỉ con dù thế nào cũng không quay đầu lại. Cô cũng chẳng ngại ngùng
chạy đến bên cạnh nhân viên cho thú ăn chụp hình nó. Nhưng đáng tiếc là
dù có chụp hết tất cả góc độ thì cũng chỉ thấy được bóng lưng của nó mà
thôi.
“Em thích chú khỉ con này à?” Dante ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Cô gặt đầu như giã tỏi, kiềm nén lại sự kích động gào thét vì vui mừng.
Hai tay cô nắm lại thành nắm đấm trước ngực “Thích, rất thích. Chú khỉ
con này rất đáng yêu! Muốn nuôi một con thế này quá!”
Anh che miệng lại bằng mu bàn tay và quay đầu sang chỗ khác cười “Đáng tiếc đây là động vật được bảo vệ. Nếu không em thích đến thế thì anh cũng sẽ đề nghị em đi mua một con.”
Lần đầu tiên cô quên mất sự hiện diện của anh, mười ngón tay đan lại vào
nhau, vẻ mặt mê mẩn nhìn chú khỉ con kia. Cho đến khi đạo diễn gọi mọi
người lên xe thì cô mới ý thức được mình chỉ lo vui vẻ mà gạt Dante sang một bên mất rồi. Sau đó anh cũng không nói gì, không biết là có phải
hết biết nói sao với cô hay không…
Sau khi lên xe, Thân Nhã Lợi lấy máy chụp ảnh ra xem hình ảnh chụp chung
của mình và chú khỉ kia. Bỗng nhiên trợ lý quay đầu lại nhìn thấy và
kinh ngạc nói “Chị Nhã Lợi, tấm hình này chụp rất xinh đó.”
Cô ngẩn người “Có không?”
“Có, có, có, cười rất tươi ….” Trợ lý nhìn cô bấm đến tấm hình phía trước, đầu càng sát lại “Là do thời tiết sao? Mấy tấm hình này chụp đều đẹp
hết.”
“Những tấm này là do Dante chụp. Anh ấy là kiến trúc sư nên hẳn rất biết chụp hình rồi.”
“Nhưng vẻ mặt rất tự nhiên. Quả thật là trong nháy mắt đã chụp ngay được cái
đẹp nhất mà. Anh ấy cũng chụp giỏi quá.” Nói đến đây, cô trợ lý len lén
nhìn thoáng qua Thân Nhã Lợi và nói khe khẽ “Chị Nhã Lợi, em thấy rằng
anh Dante hơi thích chị đó.”
“Hả? Không thể nào.” Thân Nhã Lợi xua tay như quạt gió.
“Em nói thật. Không phải mới vừa rồi hai người ở bên kia xem khỉ sao. Chị
chỉ chăm chăm vào việc trêu chọc chú khỉ con kia không có nhìn anh ấy.
Nhưng anh ấy thì lại chăm chăm nhìn chị, ánh mắt vô cùng chứa chan tình
cảm. Còn nữa, còn nữa, buổi sáng chị bị ốc sên dọa tựa vào trước ngực
anh ấy, khi đó dáng vẻ của anh ấy nhìn giống như là rất đau lòng. Hơn
nữa, em nhìn thấy tay anh ấy muốn đưa lên ôm chị nhưng lại buông
xuống….”
Trái tim của cô đập thình thịch rối loạn. Thân Nhã Lợi vội vàng cắt ngang cô trợ lý “Đừng nói bậy bạ, người ta có bạn gái rồi.”
“Hả? Có bạn gái rồi hả? Không phải chứ, thiệt hay giả? Chán thật… Lẽ nào những điều kia là do em ảo giác ra sao?”
Thân Nhã Lợi không nói gì thêm. Chuyến xe của đoàn phim chạy xuống theo sườn núi, đi dọc giữa hai hàng cây xanh thẳm bên đường, loáng thoáng có thể
thấy được biển Địa Trung Hải xanh thẳm bên dưới. Những bóng cây lướt qua khỏi người cô, cô lặng lẽ ngồi trong góc bấm đến tấm hình duy nhất có
Dante. Trong tấm ảnh anh và chú khỉ ngốc kia đang đứng chung với nhau,
vóc dáng anh cao ráo, bờ vai rộng, ánh mắt dịu dàng ôn hòa, giống như
ánh mắt luôn nhìn cô vậy. Nhưng cho dù là nửa tiếng sau ánh nắng xuyên
qua bóng cây chiếu lên tấm ảnh, trong mắt của cô lại giống như một hình
ảnh trắng đen. Dù hình ảnh có thế nào cũng khiến cho người khác cảm thấy bi thương theo màu trắng đen đó.
Bóng cây bên ngoài cửa sổ dần thưa thớt, dưới chân vách đá Gibraltar là
thành phố duyên hải. Bởi vì diện tích biển quá rộng nên chỉ cần công
trình gì xây trên mặt biển, dù là đê đập, sân bay hay xa lộ cao tốc, vân vân… cũng tạo cho người khác cảm giác không hề lập thể. Nhìn qua
giống như là một bản đồ hình vuông to lớn được vẽ trên mặt biển. Nếu như không nhìn kỹ, ngay cả những căn nhà lầu bên bờ biễn cũng phảng phất
như cùng biển đứng trên một mặt phẳng. Hình lập thể chỉ có dãy núi ở tận xa tít trên biển đứng cao vút trong sương mù. Bọn chúng bao quanh bốn
bề thành phố Gibraltar, như cất giấu kỹ vùng đất quý giá của nhân gian.
“Ôi…”
Tiếng nói Thiển Thần bỗng vang lên, Thân Nhã Lợi nhìn về phía của cậu ta. Xe
chạy như lướt trên đường, cậu ta chỉ vào một nơi trên một con ngõ cầu
thang màu trắng nhỏ hẹp nói “Trạm điện thoại, trạm điện thoại kia kìa.”
Đó là một trạm điện thoại đỏ chót, những ô cửa vuông giống như hoa văn
trên chế phẩm lông cừu của nước Anh. Phía trên trạm điện thoại viết một
từ tiếng Anh đơn giản “TELEPHONE”, mặt trên còn có một huy chương hoàng
gia màu bạc. Trong mắt tất cả kiến trúc đều là màu trắng và vàng nhạt
thuộc vùng nhiệt đới thì bỗng nhiên xuất hiện một màu đỏ sẫm thế này lại vô cùng bắt mắt.
“Cái đó là trạm điện thoại của Luân Đôn!” Thiển Thần giống như một cậu nhóc
lần đầu tiên thấy máy bay, vòng qua người Dante dán lên cửa sổ nhìn ra
ngoài.
“Tiểu Thiển em sao vậy? Gibraltar là thuộc địa của Anh, có trạm điện thoại
của Anh cũng là chuyện rất bình thường mà.” Cô giả vờ như không biết,
chớp mắt nói với Thiển Thần.
Trên thực tế, Thiển Thần và Bách Xuyên từng cùng nhau đến Luân Đôn quay một
bộ phim nói về câu truyện đồng tính luyến ái. Trong bộ phim kia có một
cảnh rất nổi tiếng được quay tại trạm điện thoại màu đỏ thế này.
“Tuy, tuy biết đây là thuộc địa, nhưng tại một nơi nhiệt đới thế này lại nhìn thấy một trạm màu đỏ nên thoáng làm em nhớ đến thời tiết sương mù ẩm
thấp kia…. Tên mày rậm(1), cuối cùng là mi yêu mến trạm điện thoại của bọn mi bao nhiêu hả…”
Thiển Thần hơi mất tự nhiên xoay xoay chiếc cổ, dáng vẻ như rất nóng.
Đến lúc này, nam chính đoạt giải xuất sắc nhất cũng trở nên diễn xuất
rất vụng về.
(1) Một nhân vật trong phim hoạt hình Hetalia có đôi lông mày rậm
Thân Nhã Lợi không hiểu câu nói sau của anh ta. Chỉ có điều cô thấy Thiển
Thần ngây ngẩn trong chốc lát lại lấy điện thoại di động ra bắt đầu đùng đùng bấm gởi tin nhắn. Sau khi gửi đi không bao lâu thì nhận được trả
lời, sau đó trên gương mặt tên xấu xa đó lại dần dần nở một nụ cười
quyến rũ mà ai nhìn thấy cũng buồn nôn.
Sự thật nói rõ người Anh Quốc quả thật vô cùng thích truyền bá văn hóa của bọn họ. Không chỉ có cắm cờ nước mình và cờ Eu ở nhà ga Gibraltar, thậm chí ngay cả trên nhà vệ sinh công cộng cũng có huy chương hoàng gia Anh Quốc màu trắng bằng đá. Trên đó viết câu khẩu hiệu của vua nước Anh
“Dieu et mon droit” (Chúa và quyền của tôi)
Tiếp theo, bọn họ đi qua bờ biển màu vàng nhạt lấp lánh đến Minhas. Đây là
một thị trấn nhỏ tọa lạc trong ngọn núi trồng cây ô liu. Tất cả phòng ốc đều sơn màu trắng sáng, sàn nhà và vách tường đều lát gạch men trắng.
Cho nên ở đây có biệt danh là “thành phố núi màu trắng”. Bên cạnh những
căn nhà màu trắng như những chiếc nấm trong rừng cây xanh thẳm, nơi xa
là biển rộng màu lam. Dù là phong cách kiến trúc hay là ánh nắng sáng
rực rỡ cũng mang mùi vị đặc biệt của Địa Trung Hải.
Trong núi có những chiếc xe lừa nhiều màu mang sắc thái đặc trưng của những
người dân tộc thiểu số. Điều khiến người ta mất hứng chính là khi đi
ngang qua xe thì mùi hôi thối của nước tiểu và phân lừa bốc lên khiến họ muốn ngất đi. Ánh mặt trời nóng rát chiếu xuống khiến cho mấy nữ diễn
viên kêu gào thảm thiết giống như vampire thấy ánh nắng vậy.
Có điều Thân Nhã Lợi đã trang bị đầy đủ, kem chống nắng, phấn lót, vân
vân… đều thoa hết lên da thịt. Cô đeo mắt kính, quàng khăn cổ, đội mũ
lưỡi trai và cầm theo dù chẳng thiếu thứ nào. Làn da của Dante và Thiển
Thần phơi dưới ánh nắng mặt trời sắp sửa thành màu đồng, còn cô lại
giống như gián điệp sinh hóa đứng trong bóng tối, cho đến lúc quay phim
mới chịu ló mặt ra.
Nơi này gần như hoàn toàn ngược lại với chốn đô thị phồn hoa. Tất cả đồ
trong trấn đều được chế tạo thủ công. Những bình hoa gốm sứ sặc sỡ và
những chiếc đĩa được vẽ treo trên vách cửa hàng đều trang trí hoa
Violet, hoa cúc vàng, hoa hướng dương, hoa đỗ quyên, vân vân… Nó giống như một phần không thể thiếu trên bức tường trắng kia. Trước cửa hàng
bày bán rất nhiều đồ, có xà bông ô liu, dầu ô liu, son bóng ô liu và
nghệ tây được đặc chế của địa phương. Tất cả đều được đựng trong một
chiếc giỏ nho nhỏ, bày trên bàn trải khăn hồng. Nó không giống như được
bày bán mà giống như là triển lãm thủ công mỹ nghệ dân tộc hơn.
Sau khi quay cảnh Thân Nhã Lợi và Thiển Thần trong cửa hàng đặc sản thì
Dung Phân lại dẫn đoàn quay phim đi đến những nơi khác lấy cảnh. Thân
Nhã Lợi đi theo phía sau mọi người, nhưng lại bị một cửa hàng cướp đi sự chú ý. Đó là một bức tranh vẽ lập thể cảnh phố phường, chiếc chuông cổ
màu đen trên căn nhà trắng trông rất sống động, cánh cửa nhà làm bằng gỗ được vẽ lồi lên.
Đi vào ngắm nghía mới phát hiện ra tất cả đồ trong tiệm đều rất tinh xảo.
Cô dạo quanh bên trong một vòng đã bị mấy chiếc đồng hồ hình lập phương
chế tạo thủ công có màu sắc rực rỡ gây sự chú ý. Đứng một hồi lâu mới để ý đến có người đứng cạnh mình, cô quay đầu lại sợ mất hồn “Sao anh cũng vào đây?”
Dante chỉ chỉ những chiếc đồng hồ kia “Thích thì mua đi, nếu như lúc quay phim không tiện thì anh giúp em giữ chúng.”
“Điều này ngại lắm…”
Cô nói được một nửa thì người chủ cửa hàng đã cười nói với Dante “Your girlfriend is very beautiful” (Bạn gái của cậu thật xinh đẹp). Ông ta là một người đàn ông trung niên da ngăm đen, vóc dáng hơi béo,
sống mũi rất cao và đeo một cặp mắt kính kiểu cũ. Nụ cười của ông vô
cùng thân thiết, phần lớn người Tây Ban Nha đều nhiệt tình hòa đồng cả.
Cô hơi rối rắm, cảm thấy gương mặt mình nóng lên “Thank you, but we are not…” (Cám ơn ông, nhưng chúng tôi không phải…)
Cô còn chưa dứt lời thì Dante đã dùng tiếng Tây Ban Nha nói vài câu với
chủ tiệm. Ban đầu người chủ tiệm hơi ngạc nhiên, sau đó cười gật đầu và
quay về quầy thu ngân.
“Anh nói với ông ta rằng chúng ta đến đây quay phim. Tiếp tục chọn đi.”
Cô gật đầu và nhìn những chiếc đồng hồ nho nhỏ kia. Cô mua ba cái, một cho mình, hai cái còn lại thì cho Khưu Tiệp và Lý Chân. Sau đó lại chọn một tấm bưu thiếp, dự định gửi đến cho địa chỉ trước đây của Hi Thành. Đây
là thói quen nhiều năm qua của cô, mỗi khi đến một nơi xa lạ, cô cũng sẽ gửi cho anh một tấm bưu thiếp giấu tên.
Khi cô đi tính tiền thì Dante vẫn còn nhìn mấy tác phẩm thủ công xung
quanh. Ông chủ nhìn tấm bưu thiếp trong tay cô và khen cô có đôi mắt rất tinh tường. Bởi vì trên tấm bưu thiếp kia chính là cảnh tượng điển hình của thị trấn Minhas trong quá khứ. Mỗi khi vào đông thì nhà nhà đều thả những con sơn dương trắng ra, để chúng chạy nghẽn cả thị trấn.
“Thank you. Im sure my boyfriend will like it a lot” Cô cẩn thận tỉ mỉ viết lên đó hai chữ Hi Thành (Cám ơn ông, tôi chắc rằng bạn trai tôi sẽ thích nó nhiều lắm.)
“Is this for your boyfriend?” (Cái này tặng cho bạn trai cô ư?)
“Yes”. Cô chỉ chỉ vào tên trên bưu thiếp. “This is his name. It means The City Of Hope.” (Vâng. Đây là tên của anh ấy. Nó có nghĩa là thành phố hi vọng.)
Đến khi mấy món kia đã được gói kỹ, Dante mới đi ra khỏi một căn phòng
khác. Ông chủ tiệm đưa túi cho Thân Nhã Lợi, rồi giơ ngón tay cái lên
với anh “I love your name. It sounds amazing!” (Tôi thích tên của cậu, nó nghe rất tuyệt.)
Anh và Thân Nhã Lợi đều sững sờ. Nhưng sau đó họ cũng không hỏi nhiều chỉ nói cảm ơn rồi đi ra khỏi tiệm.
Sau khi rời khỏi cửa tiệm thì vừa đúng lúc gặp Thiển Thần. Nhìn thấy Thân
Nhã Lợi thận trọng đeo mắt kính và khăn quàng cổ khiến Thiển Thần túa mồ hôi lạnh. “Chị Nhất, chị quá khoa trương rồi. Thật ra thì phơi nắng mặt trời có gì không tốt đâu. Làn da màu mạch cũng rất gợi cảm.”
“À, nhưng chị thích da trắng hơn.” Những trang bị trên người đã che khuất tất cả vẻ mặt của cô.
“Suy nghĩ của phụ nữ thật kỳ quái. Chẳng lẽ ăn diện không phải cho đàn ông
xem hay sao? Hiện tại có rất nhiều đàn ông cũng không nhất định mấy
người đẹp da trắng mà.”
“Phái nữ hiện đại ăn diện để mình thoải mái, không phải cho đàn ông nhìn.
Thằng nhóc này, đạo hạnh của em còn thấp lắm đừng nói lung tung.”
Thực tế không phải là như vậy. Ánh nắng mặt trời gây ảnh hưởng đến làn da,
tuyệt đối không chỉ đơn giản biến thành đen không thôi. Tia tử ngoại còn khiến cho làn da bị già yếu. Những nhà khoa học đã nghiên cứu ra, nếu
như một người từ lúc mới ra đời đến năm sáu mươi tuổi cũng không thấy
được tia tử ngoại thì làn da đến năm sáu mươi tuổi cũng sẽ như lúc mới
sinh ra.
Làm như cô giờ chỉ là không muốn làn da bị biến chất đi mà thôi.
Giới văn nghệ có rất nhiều thần thoại bất lão. Các cô ấy cũng đã hơn năm
mươi tuổi, thậm chí đã có người sáu mươi, nhưng làn da chỉ mới bốn mươi, vóc người thì chỉ ba mươi, trang điểm và ăn vận thì chỉ hai mươi. Có
phân nửa người hâm mộ phương pháp giữ gìn nhan sắc không già của các cô
ấy. Còn có một nửa khác thì mắng các cô ấy là lão yêu quái không tuân
theo quy luật tự nhiên.
Kẻ địch tự nhiên lớn nhất đối với ngôi sao nữ không có gì ngoài tuổi tác.
Cô nghĩ đến khi mình già rồi có lẽ cũng sẽ như những ngôi sao nữ kia. Cô từng là người rất thoải mái, muốn cắt tóc ngắn, không sợ đen da, mặc
quần jeans và áo T shirt đóng thùng là có thể đi ra ngoài đường. Hơn nữa mùa hè lại cùng người nhà đi tắm biển, khi trở về nhất định sẽ đen như
gà Châu Phi. Cô cũng rất chú ý đến sức khỏe và thời gian làm việc nghỉ
ngơi. Nhưng nếu có một ngày tóc bạc da nhăn, cô cũng sẽ không dùng bất
cứ loại thuốc hóa học nào để ngăn lại mình già đi cả.
Cuộc sống như thế của cô đã một đi không trở lại từ lâu rồi. Theo năm tháng
trôi đi, cô cũng càng ngày càng hoài niệm sự tự do và tản mạn năm nào.
Khi đó Hi Thành mới vừa gọi cô là “bà xã”, cô từng rất xúc động nói rằng kêu thế này rất hay. Thế nhưng anh lại hạ giọng nói, gọi bà xã chẳng
phải là hay nhất đâu, hay nhất là phải thêm chữ “già” vào nữa kia.
Bởi vì có anh và anh lại lớn hơn cô một tuổi. Nếu như cô già rồi thì anh
cũng nhất định sẽ không còn trẻ. Nếu như có thể cùng nhau chung hưởng
những năm tháng tuổi hoa tươi đẹp nhất và nụ cười thật rạng rỡ của tuổi
thanh xuân. Chỉ cần nhìn vào khóe mắt nhau khi cười cũng sẽ phát hiện ra nếp nhăn thật sâu của năm tháng để lại. Vì được ở bên anh, cô mãi mãi
chẳng bao giờ sợ già.
Đoàn phim ở khách sạn Tuoleimeilisi cạnh bờ biển. Cả ngày bận rộn quay cảnh
đã khiến mọi người cạn kiệt sức lực. Nhưng Thân Nhã Lợi nằm trên giường
trằn trọc mãi không ngủ được nên đứng dậy ra khỏi phòng đi tản bộ trên
bờ cát.
Những hạt cát màu vàng rất mịn, giẫm lên mang đến cảm giác vô cùng mềm mại và rất dễ rơi vào gót giày. Ánh chiều tà như một bàn tay ấm áp to lớn kết
hợp với cơn gió biển hiu hiu tạo nên những hình sóng cát lăn tăn. Trong
sân cỏ sau bờ cát trồng hàng dừa xanh dọc theo bờ và kéo dài rất xa. Có
nơi ba cây dừa chụm lại xòe thành một tán ô lớn cũng bị gió biển thổi
rung động xào xạc như cô gái hawai đang lắc lư chiếc váy lá của mình.
Vịnh ở đây không xanh thẳm như eo biển Gibraltar, nó chỉ có màu xanh lam nhạt, giống như một khối Lam Bảo Thạch khổng lồ tỏa sáng lạnh băng.
Có một bóng người áo trắng đang ngồi trước vịnh. Ánh mắt nhá nhem của Thân Nhã Lợi nhìn thấy người kia ngồi trên bờ cát tựa như đang cúi đầu nhìn
thứ gì đó trên gối. Cô tăng nhanh bước chân đi về phía anh.
Gió lại từ bầu trời cao nơi đại dương xa xôi làm cuộn lên từng đợt sóng vỗ
rì rào. Mái tóc đen của anh bị gió thổi bay rối loạn. Chiếc cổ áo sơ mi
trắng cũng phồng đầy gió biển. Theo tiếng bước chân khe khẽ từ từ đến
gần, anh ý thức được quay đầu lại. Hình ảnh Thân Nhã Lợi như một đứa trẻ đang rón rén định dọa người khác bỗng dừng lại và lúng túng đứng tại
chỗ, hàm răng trắng sáng lộ ra ngoài: “Anh đang làm gì vậy?”
“Vẽ tiếp kết cấu của nóc nhà.” Anh vỗ vỗ vào bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
Cô đi đến ngồi xuống, ghé đầu nhìn bản vẽ trên gối của anh. Trên đó có một hình phác thảo ban đầu của một nhà lầu và trên bản nháp còn có một
nhánh ô liu nho nhỏ “Dự định thiết kế theo phong cách nhân văn à?”
“Không phải, đây là một nóc của một tòa nhà IT, nhánh ô liu này chỉ là vẽ chơi thôi.” Anh khép quyển bản vẽ lại “Cô Thân thích hoa gì?”
“Phong tín tử.” Cô ôm gối, chỉ chỉ vào quyển bản vẽ của anh “Anh đừng để ý đến em, chú ý vào bản vẽ của anh đi.”
“Không sao, bản kiến trúc này không vội.”
“Tiếp tục, tiếp tục đi. Bình thường em rất bận rộn nên thích xem người khác
làm việc. Vì như thế mới mang lại cảm giác là mình đang nghỉ ngơi.”
“… Được.”
Anh cười và mở quyển bản vẽ ra tiếp tục phác thảo. Quả nhiên là hơn hẳn
đẳng cấp chuyên nghiệp. Trước đây lúc còn đi học, cho dù là giáo sư cũng sẽ không có thói quen vẽ ra bản nháp tỉ mỉ thế này. Nhìn ngón tay thon
dài của anh xê dịch nhanh chóng trên giấy khiến cô cảm thấy hơi hoa mắt, cô khẽ nói “Dante, ngay từ ban đầu anh đã muốn làm kiến trúc sư sao?”
“Ừ.”
“Anh rất thích kiến trúc à…”
“Ừ.” Khóe miệng anh nhoẻn lên vẻ tươi cười.
“Thật tốt.” Cô nhướng chân mày, nhưng ánh mắt đã muốn díp lại “Thật tốt, có thể làm được chuyện mình thích.”
Cô cũng từng muốn trở thành kiến trúc sư vô cùng. Điều tiếc nuối chính là
mơ ước lại quá xa vời với thực tế. Năm đại học thứ hai, ba cô ngã bệnh
quá nhanh, trong lúc bất chợt cần một số phẫu thuật lớn, gia đình bình
thường sẽ không thể có được. Khi đó cô vẫn chưa tốt nghiệp, chỉ có cách
đi vào giới giải trí là hữu hiệu nhất. Nhưng sự thật là mấy siêu sao
nhìn vẻ bề ngoài thì rất có tiền, nhưng cuộc sống của người mới vào nghề lại rất nghèo khổ. Cho dù là có được hợp đồng của tập đoàn Hoàng Thiên
cũng vậy thôi.
Năm đó Khưu Tiệp thi đoạt hạng nhất của học viện điện ảnh, nên cũng có thể
xem là dân bán chuyên nghiệp trong giới giải trí. Nhưng với danh tiếng
của tập đoàn Hoàng Thiên thì cho dù là người ngoài cuộc cũng biết rất
rõ. Vừa nghe nói Thân Nhã Lợi muốn từ chối hợp đồng với Hoàng Thiên thì
Khưu Tiệp đã tức giận thiếu chút là lật bàn: “Tập đoàn Hoàng Thiên? Đó
là Hoàng Thiên, là anh cả đầu rồng trong giới giải trí. Phương diện âm
nhạc thì tập đoàn Hách Oai còn có thể cạnh tranh với họ, nhưng trên
phương diện điện ảnh thì gần như họ lũng đoạn cả thị trường trong nước.
Mỗi bộ phim đạt tỷ suất bán vé cao nhất hầu như đều có bọn họ đầu tư.
Hơn nữa bọn họ cũng rất rộng rãi chuyện tiền nong, cậu điên rồi hay sao
mà không chấp nhận.”
“Nhưng công ty này quy định quá cứng ngắt, người mới không có tiền tạm ứng,
trước khi phim công chiếu sẽ không được nhận thù lao. Cho dù là thù lao
bộ phim đầu tiên cũng không được bao nhiêu.” Thân Nhã Lợi rũ đầu xuống,
cố nén những giọt lệ đang dâng trào lên đôi mắt vì áp lực quá lớn “Mình
thật sự rất cần tiền.”
“Cậu không thể kì kèo thương lượng với bọn họ tạm ứng trước một phần xem như là đặt cọc sao? Cùng lắm thì ký hợp đồng với bọn họ dài lâu.”
“Bọn họ rất chú trọng đến thực lực của diễn viên, trừ khi đã qua huấn luyện
kỹ thuật diễn xuất hai năm, nếu không sẽ không ký hợp đồng lâu dài. Cho
dù có ký được lâu dài, trước khi chính thức ra nghề cũng sẽ không có
nhiều tiền và không được nhận hợp đồng với các công ty khác.”
“Nhưng mà, đây là một cơ hội rất tốt… Chuyện gì thì từ từ nói, hơn nữa cậu
lại là người đoạt giải nhất cuộc thi sắc đẹp, thử thương lượng với bọn
họ nữa xem?”
“Tiệp Tiệp, tập đoàn Hoàng Thiên không phải Hách Oai, bọn họ coi trọng là
thực lực, họ đòi hỏi rất cao. Nếu như là cậu thì còn được, nhưng mình
hoàn toàn không có bản lĩnh diễn xuất, căn bản là không có cách nào đàm
phán cả.”
“Vậy cậu thử với Hách Oai xem?”
“Hách Oai càng không được, ông chủ của họ là một con quỷ hút máu, chỉ có đưa
người lên nhưng không trả tiền, thu nhập mấy nghệ sĩ dưới trướng của họ
còn thấp hơn cả công nhân.”
Khưu Tiệp đưa ra không dưới mười công ty đều không được. Người mới vào thì ở đâu cũng là giá bèo bọt, hơn nữa trước khi tác phẩm được ra mắt thì
không thể nào nhận tiền thù lao.
Mấy ngày sau Khưu Tiệp đưa một bao thư thật dày đến nhà Thân Nhã Lợi “Nhã
Lợi, đây là mình vay mượn của ba mẹ mình, trong đó còn có một ít tiền
mình gửi ngân hàng. Cậu giữ dùng trước đi.”
Nhận lấy bao thư nặng trịch kia, Thân Nhã Lợi đứng tại chỗ rơi nước mắt. Cô
biết số tiền này đối với Khưu Tiệp là rất nhiều, nhưng Khưu Tiệp không
biết, số tiền này so với phí phẫu thuật thì chỉ như muối bỏ bể.
Ba cô lại là một người thẳng thắn trọng tình nghĩa, ông từng dẫn người đi
bắt gian cậu và nhân tình vì vậy khiến cho mợ quyết định ly hôn. Sau khi ly hôn mợ rất biết ơn ông nhưng bên người thân của mẹ thì rất bất mãn
với hành vi này của ông. Nhất là bà ngoại, bà là một phụ nữ cổ hữu,
chẳng những trọng nam khinh nữ, còn cho rằng một người phụ nữ không bao
dung được chồng mình có bồ bên ngoài là người phụ nữ không tốt. Nên bà
hắt hủi mợ đồng thời cũng căm hận luôn cả ba cô. Cho nên khi vừa nghe
ông bị bệnh thì bên nhà ngoại liền trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách,
trên gương mặt viết rõ dòng chữ “Đây là báo ứng” rất ác độc, hoàn toàn
không hề muốn đưa tay trợ giúp.
Ngoại trừ bọn họ ra, cô tìm hết tất cả bạn bè thân thiết mượn được chút tiền
vụn vặt linh tinh nhưng cũng không được một phần ba phí phẫu thuật.
Trước đây nhà mợ giúp cũng không ít, nhưng cuối cùng vẫn mà có lòng
nhưng không đủ sức.
Đổi lại nếu là trước đây, Hi Thành nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ nhà cô. Nhưng từ sau khi cha anh qua đời, nhà anh thiếu khoảng vay của ngân
hàng bao nhiêu, Thân Nhã Lợi cũng có thể tính ra được. Cô không muốn
tăng thêm gánh nặng cho anh. Bất đắc dĩ lắm cô mới phải chọn con đường
đi thi sắc đẹp này. Bọn họ nhìn ra được cô không rành đời, để tránh cho
việc cô không hiểu định luật giao dịch ngang giá nên tất cả ý nghĩ chân
thật đều nói thẳng thắn với cô.
Những từ ngữ của bọn họ khiến cô cảm thấy khiếp sợ. Cô biết cha mình là một
người tôn nghiêm. Nếu như cô làm việc ông cảm thấy hổ thẹn để đổi lại
tiền viện phí cho ông thì cho dù ông khỏi hẳn cũng nhất định hận không
thể chết phắt đi. Cho nên, cuối cùng cô cũng không đồng ý với yêu cầu
của bất cứ ai.
Trong một tháng ngắn ngủi cô đã hiểu hết được tình người nóng lạnh, cũng chịu hết đường đời nhấp nhô. Đến cuối đã cùng đường, cô lại nhớ đến cái tên
công tử con nhà giàu khó ưu vốn bị cô xem thường nhất.
“Tìm tôi vay tiền?”
Bạch Phong Kiệt ngồi trong chiếc Lamborghini, khiêu khích mở hết cửa xe tự
động ra, để cô nhìn rõ tình cảnh vui vẻ của anh ta và hai người đẹp đang quấn lấy nhau trong xe. Lúc trước anh ta bị cô nhẫn tâm vứt bỏ, lần này hoàn toàn chẳng dự định sẽ để lại mặt mũi gì cho cô rồi.
“Đúng, cho tôi thời gian năm năm, tôi sẽ trả lại anh gấp mười lần.” Đôi mắt cô tròn xoe như hai vì sao sáng, trên gương mặt vô cùng kiên định và chân
thành.
“Gấp mười lần. Điều này cũng nhiều thật.” Anh nhả một làn khói ra ngoài, ống quần trắng đưa ra, nhướng chân máy nhìn cô gái xinh đẹp đang nhích lại
gần mình “Nhưng mà, tại sao tôi phải tin tưởng cô có năng lực kiếm được
gấp mười lần?”
“Tôi viết giấy nợ cho anh.”
“Giấy nợ, qua năm năm cô cũng là một kẻ nghèo với hai bàn tay trắng như hiện
tại thì tôi phải bắt cô trả làm sao? Đến lúc đó cô còn được gì? Bản thân cô à? Đừng nói đến bây giờ cô cũng không đáng với cái giá này, năm năm
sau cô đã già đi không ít, còn có thể đáng giá hơn bây giờ sao?”
Những câu nói sỉ nhục này khiến cô giận dữ, nhưng cô lại không lùi bước. Bởi
vì cô thấy được bên trong biểu hiện bất cần đời của anh ta dường như có
một sự tức giận. Chút tức giận này khiến cô cảm thấy mình hoàn toàn còn
hi vọng. Nhưng vừa có ý nghĩ này thì anh ta đã khiến cô thất vọng ngay.
“Cô Thân, tôi hi vọng cô hiểu rõ một chuyện, tiền đối với tôi hoàn toàn
không thành vấn đề. Cho dù có gấp mười lần thì cũng chưa đủ tôi đổi một
chiếc xe mới, cô cho rằng tôi sẽ thích thú sao? Vấn đề là ở chỗ, tôi
hoàn toàn không muốn cho cô mượn. Lúc trước cô vì tên bạn trai gia đình
phá sản kia mà mắng tôi xối xả. Bây giờ lại còn trơ mặt ra tìm tôi vay
tiền. Cô coi Bạch Phong Kiệt tôi là cái gì? Muốn vay tiền cũng phải có
chút dáng vẻ cầu xin người khác đi chứ.”
Cô hé miệng nhưng chẳng thốt ra lời. Cô nhìn anh ta với vẻ mặt lo sợ không yên. Giống như bỗng nhiên bị rơi vào bước đường cùng, muốn đưa tay nắm
lấy gì đó để bảo vệ tính mạng nhưng lại không biết phải bắt vào đâu. Hi
Thành cưng chiều cô đến mức coi trời bằng vung, căn bản là cô không biết phải làm sao để cầu xin đàn ông. Giờ khắc này, cô vội vàng nghĩ làm sao để lấy lòng người khác, trong mắt có sự đấu tranh kịch liệt, nhưng khóe miệng vẫn mím thật chặt. Những phản ứng ngây ngô này không hề bị bỏ sót trong mắt Bạch Phong Kiệt. Anh ta biết rất rõ về cô, biết bối cảnh gia
đình cô, biết cô có một tên bạn trai trở nên nghèo kiết xác, biết cô
thiếu tiền, biết cô kiêu ngạo và ngây thơ. Nhưng hoàn toàn không có cách nào nắm cô trong tay. Đây cũng là nguyên nhân anh ta ghét cô. Còn sự
mâu thuẫn của cô trong lúc này lại khiến cho anh ta cảm giác mình thất
bại càng nặng hơn. Anh ta tức tối đóng cửa xe, sau khi vứt lại một câu
nói thì nhấn ga biến mất hút “Tìm lòng tự trọng của cô mà vay tiền đi.”
Tiếng cửa xe đóng sầm lại trong ký ức khiến cô bỗng choàng tỉnh khỏi giấc
mộng. Không biết là do nhớ đến trước khi ngủ hay là một cơn ác mộng,
nhưng nói thế nào thì cũng không phải là thực tế. Cô mơ màng mở mắt,
phát hiện trời đã tối xuống bên ngoài cửa sổ. Bờ cát bên ngoài cửa kính
được đèn đường soi sáng trong bóng tối, mỗi vầng sáng lướt qua đều hiện
lên màu vàng nhạt. Tiếng sóng biển rì rào xô bờ không ngớt nghe rất u
buồn.
Thần kinh sau khi căng thẳng được thả lỏng trong phút chốc trở nên mỏi mệt,
cơn buồn ngủ cuồn cuộn dâng lên lần nữa tựa như sóng biển. Nó không chỉ
có cơ thể cô, mà cũng chầm chậm tăng lên trong căn phòng ngủ của khách
sạn. Cô lại thiếp đi lần nữa.
Cảnh tượng lần này xuất hiện trong mộng lại là căn nhà của cha mẹ cô lúc cô mười tám tuổi trước khi vào đại học.
Từ sau khi ba cô nằm viện, ngoại trừ lúc mẹ trở về làm thức ăn và mang ít
đồ vào viện thì gần như cũng chẳng ở nhà thêm giờ phút nào. Cho nên
trong phòng khách cũng không còn cảnh ba cô đọc báo và mẹ cô đan áo len. Không còn tiếng TV ồn ào truyền hình trận bóng đá và không còn nụ cười
hiền hòa của ông sau lớp kính lão gọng đồi mồi.
Cô bước đến kéo chiếc rèm cửa sổ đã lâu không được mở. Những chậu cảnh bên song sắt đã khô héo đến mức không thể phân biệt chủng loại. Có một con
bướm chết khô rơi trên mặt đất nằm kề với đồ sạc pin. Bởi vì cô sợ côn
trùng nên lui lại, sau đó bỗng vang lên tiếng chuông tin nhắn khiến cô
hoảng hốt. Cô mở điện thoại ra nhìn thấy hai dòng chữ trên đó.
“Vay tiền thì không được. Có điều chia tay với bạn trai cô đi, tôi có thể bao nuôi cô, không cần cô phải trả tiền lại.”
Chiếc di động đang nắm trên tay rơi xuống đất. Trang phục nặng nề trên thân
người bỗng hóa thành hư không theo tiếng chuông điện thoại. Khiến cô
đồng thời vừa có cảm giác bị đè nén vừa có cảm giác trống trải theo
tiếng kim giây tích tắc vội vã.
Ánh mặt trời soi qua cửa sổ càng cho thấy sự cũ kỹ và hỗn độn của ngôi nhà
và soi rõ luôn cả lớp bụi màu xám trên chiếc máy hát trong góc phòng.
Những món đồ gia dụng yên lặng giống như những pho tượng đá và cổ xưa
hơn cả Kim Tự Tháp Ai Cập.
Cô im lặng đi đến trước cửa phòng khách, nghe thấy tiếng chén bát va chạm
vào nhau trong phòng ăn. Cô sải bước nhanh đến nhà bếp, sau đó khi cô
thấy rõ bóng lưng là ai thì lại muốn rơi lệ.
“Bà xã em về rồi à?” Anh bắt chước giọng của cha mẹ trêu chọc cô, đồng thời cũng chuyên tâm vật lộn với xoong chảo, ngay cả đầu cũng không quay lại “Anh làm cho em món canh trứng rong biển và rau cần xào thịt. Em xem
thử còn muốn ăn gì nữa thì anh sẽ làm thêm cho em.”
“Anh làm cái gì em sẽ ăn cái đó. Chỉ cần món của anh làm là em đều thích ăn
hết.” Cô không chớp mắt dõi theo bóng lưng, bả vai và những đường nét
rắn chắc của anh.
Anh không hề ngừng động tác lại, nhưng nhanh chóng quay đầu lại nhìn cô
trong thoáng chốc “Tại sao hôm nay lại nịnh nọt anh vậy?”
Anh bị cảm, trong tiếng nói nghẽn giọng mũi, nhưng vì thế lại chậm rãi dịu
dàng rất dễ nghe. Từ sau khi ba anh chết anh mới học nấu ăn, trong vài
tháng ngắn ngủi, anh đã nấu được rất nhiều món ngon. Trong khoảng thời
gian này, anh gần như hoàn toàn đã từ bỏ tính tình kiêu ngạo và nổi loạn của một vị thiếu gia. Hơn nữa còn học được suy nghĩ đến người khác, đối với cô lại càng tốt gấp mười lần trước kia.
Trong giấc mơ của cô cũng có ký ức sau khi trưởng thành và càng thêm rõ ràng
lúc này anh chỉ cố chống đỡ. Từ thời kỳ mới lớn thì quan hệ của anh và
cha mình rất gượng gạo, sống chung theo hình thức tuy rằng rất quý trọng đối phương nhưng lại không nói câu nào với nhau. Cha anh qua đời khiến
anh rất hối hận, nhưng bản thân anh chưa bao giờ để lộ sự đau buồn của
mình. Anh lúc này giống như một tòa nhà làm bằng giấy, chỉ mượn chút gió nhẹ và mưa phùn cũng có thể khiến anh bị phá hủy hoàn toàn.
Lần này lại là một cơ hội lựa chọn nữa sao? Cô sẽ không giống như trước kia và chỉ nhìn thơ thẩn theo bóng lưng của anh. Anh là người quan trọng
nhất của cô như cha mẹ. Là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô.
Cô vội lao đến chỉ muốn ôm thật chặt lấy anh. Nhưng phòng bếp lại bị
ngăn cách bởi một bức tường trong suốt kiên cố vững chắc khiến cô hoàn
toàn bị ngăn bên ngoài. Cô nhìn anh cởi tạp dề ra, vỗ tay như rất thành
công, ngoắc cô nói “Đã nấu canh xong rồi, em đến đây uống thử trước đi.”
“Hi Thành.”
Cô lo lắng vươn tay về phía anh nhưng chỉ chạm vào mặt thủy tinh lạnh lẽo.
“Hi Thành, anh qua đây đi, em ở chỗ này.”
Không khí lại hoàn toàn thay đổi, chuyển qua một căn phòng mùa xuân đầy cánh
hoa. Chiếc áo màu trắng của anh bay phần phật trong gió giống như một
đôi cánh thiên sứ sắp mở ra đưa anh đến một nơi mà cô mãi mãi không đến
được.
“Hi Thành, đừng đi!” Cô hô lớn tiếng và dùng hết sức lực toàn thân xông vào cửa thủy tinh “Là em sai rồi, xin anh hãy tha thứ cho em, đừng đi nữa,
đến đây được không….”
Cả người cô đau đớn kịch liệt nhưng cô vẫn không dừng lại. Ngược lại cô
còn lùi về phía sau lấy đà vài bước và liều lĩnh xông lên tông vào cánh
cửa thủy tinh kia. Lần này cô cảm thấy đầu mình đau đến gần như vỡ vụn
ra, nhưng cánh cửa kia lại không hề suy xuyển. Cô thảm hại ngã xuống
dưới cửa. Anh từ từ đi đến và ngồi xổm trước mặt cô, hai bàn tay chống
lên cửa thủy tinh nhìn cô.
Cảm xúc đau đớn quá mức mãnh liệt, cô cũng dần dần tỉnh lại trong giấc mộng của mình. Cô biết, đây là giấc mộng thứ mấy nghìn sau khi anh qua đời.
Một giấc mơ tuyệt vọng không thở nổi. Nhưng khi loáng thoáng nhìn thấy
ánh sáng thực tại thì cô lại muốn bắt buộc mình ngủ tiếp lần nữa. Cô
muốn tiếp tục giấc mộng này. Bởi vì trên thực tế sẽ không còn cơ hội ở
gần anh thế này nữa.
Cô không dám lên tiếng vì sợ mình sẽ choàng tỉnh. Cô đưa hai bàn tay đặt
lên vị trí của tay anh, đưa trán mình tựa vào nơi trán của anh. Tuy
chính giữa là vách tường kính lạnh như băng, nhưng anh lại như chạm được vào cô nên nở nụ cười ấm áp.
Sau đó, bóng dáng anh mờ dần theo những cánh hoa màu hồng bay lượn, giống
như người tuyết nghênh đón ánh nắng đầu xuân, yên lặng tan ra thành nước và bốc hơi trong không khí. Trong gian phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình cô.
Cả người hơi chấn động, Thân Nhã Lợi mở mắt ra. Nơi khóe mắt vẫn còn dòng
lệ ẩm ướt, trái tim đập nhanh vì hoảng sợ khiến ngực cô đau nhói. Cô
sững sờ hồi lâu mới đưa hai bàn tay ôm lấy mặt, hé miệng thở hổn hển như người vừa chết chìm được vớt lên, cố gắng lấy hơi từ trong không khí.
“Mơ thấy ác mộng à?”
Nghe thấy tiếng nói này khiến cô hoảng sợ đến suýt đụng đầu vào tường. Người đàn ông ngồi xuống bên giường dùng mu bàn tay đặt lên trán cô rồi lại
đặt lên trán mình: “Không có sốt. Anh còn sợ em mới vừa rồi bị cảm gió
rồi.”
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, bả vai rất rộng, giọng nói càng thêm trầm ấm. Nhưng vẫn là ánh mắt cô không thể quên được trong giấc mộng nhiều
năm qua.
“Hi….” Cô gần như nhào đến ôm lấy anh. Nhưng khi vừa mới cất lời thì cô cũng
lấy lại ý thức. Cho nên cô lập tức thu tay lại, cố vỗ vỗ lên ngực “Chỉ
là mơ thấy ác mộng thôi…. bây giờ em đang ở đâu?”
“Ở phòng anh, anh không biết số phòng của em. Mới vừa rồi em ngủ thiếp đi, anh thấy em đã mệt mỏi cả ngày rồi nên không đánh thức em dậy.”
“Là… là anh bế em vào đây ư?”
“Ừ, không có mấy bước chân, phòng anh ở tầng trệt.” Anh chỉ chỉ ra ngoài bờ cát.
“Thế này thật làm phiền anh. Hiện tại người em cũng ngớ ngẩn cả rồi, để em yên tĩnh chút nhé.”
Dante giơ tay phải đang kẹp điếu thuốc “Anh ra cửa hút điếu thuốc.”
Đèn đường soi sáng cả bờ cát ban đêm, biển rộng tối đen khiến người ta mù
mịt. Từng đợt sóng trắng xóa từ xa đến gần và giận dữ xô vào bờ cát được đèn đường chiếu rọi. Tiếng chim hải âu kêu oang oác quanh quẩn trên nóc khách sạn.
Anh ngậm điếu thuốc tựa vào cửa, cúi đầu bật điện thoại di động xem. Bóng
dáng dong dỏng cao của anh như vô cùng xa cách với cô. Cô thẫn thờ nhìn
vào nửa gương mặt của anh. Ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc ra
và yên ắng nhả làn khói trắng xám trong bóng đêm mênh mông.
Thật ra thì ngay thời khắc thanh tỉnh thì cô đã ngừng khóc. Nhưng từng hình
ảnh trong mộng đều hệt như những gì trong đầu cô. Bóng lưng của Hi
Thành, nụ cười yên ắng của anh, tay cô dán chặt vào vị trí tay anh trên
cánh cửa thủy tinh… Tâm tình đau khổ bỗng ập đến không hề báo trước,
khiến cho tim cô tròng trành nghiêng ngả và khóe mắt cô ướt đẫm lần nữa. Thật như nhất định phải khóc ra trong chốc lát thì mới có thể mang toàn bộ đau thương hoàn toàn bài tiết ra khỏi cơ thể.
Giấc mộng đau đớn như vẫn còn ở lại trên bả vai khiến thân thể cô run run.
Giống như một mình trong hoang mạc tro tàn, cô đơn lại không có ai giúp. Tuy trong lòng vẫn hi vọng sẽ có người đến giúp mình, nhưng cô vẫn biết rằng sẽ chẳng còn bờ vai nào cho cô tựa vào nữa.
“Cảm ơn anh.” Cô tự thôi miên tinh thần mình phấn chấn hơn và ngẩng đầu cười với Dante “Cũng muộn rồi, em về ngủ tiếp đây.”
Dante dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn rồi đi trở về bên giường lần nữa “Anh đưa em về.”
Trong khoảnh khắc nhìn vào mắt anh, cô nhận thấy được mình lại gần như mất đi kiểm soát nên nhanh chóng cúi đầu đưa tay lau khóe mắt. Cô điều chỉnh
lại tâm trạng khá lâu, trong lòng càng lo lắng nhưng lại không cách nào
ngăn cản. Nước mắt giống như dòng suối cứ tuôn chảy không cách nào ngừng lại.
Sau một lúc lâu, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô lẳng lặng chờ đợi và không
hề cất lời. Bả vai cô rụt lại, gương mặt được giấu kỹ dưới suối tóc dài. Càng về sau những âm thanh tuôn ra khỏi miệng cũng nghẹn ngào “Thật
ngại quá, em sẽ nhanh….”
Lời còn chưa dứt thì cả người cô đã được anh ôm vào lòng. Cô kinh ngạc mở
to hai mắt, thân thể cô hơi lùi về sau một chút. Nhưng cánh tay của anh
đã vây quanh cô và ôm cô lại thật chặt. Nhiệt độ ấm áp nóng bỏng mãnh
liệt hoàn toàn ngược lại với vách tường thủy tinh lạnh lẽo trong cơn
mộng… Cuối cùng cô vẫn vùi sâu vào lồng ngực của anh, cảm thụ lấy nhịp tim đập tương trưng cho sự sống và hơi thở kiềm nén của anh.
Có điều không bao lâu thì khoảng áo sơ mi trước ngực anh đã ướt đẫm. Anh
chỉ cúi đầu ôm cô, hàng mi thật dài phủ xuống tròng mắt, từ đầu đến cúi
không hề nói một câu.