Đọc truyện Tư Niệm Thành Thành – Chương 28: Kết thúc: thành phố hi vọng
Mùa xuân năm sau.
Trong thành phố cao ốc vút trong mây, chia bầu trời thành hình đa giác, để lộ khoảng không ở giữa mang màu sắc xanh thẳm như đá quý, giống như là một lời tiên tri mùa xuân kéo dài. Trên các đường lộ giao nhau, truyền
thanh và báo chí không ngừng lặp lại tin tức báo cáo liên quan đến giá
nhà tăng cao. Dưới đường xi măng là tuyến đường điện ngầm, phía trên là
xe cộ kín mít không lọt giọt nước. Thanh niên ngồi trong phương tiện
giao thông đang chơi trò chơi mới trên điện thoại thông minh, sau khi
thu được số tiền vàng nhất định sẽ có thể mua được nhân vật mới mang tên “Ngụy hoàng hậu” — Mỹ nhân cổ điển mặc trường bào xanh thẳm, mỏng manh gầy yếu như bức tranh thánh mẫu Maria của Masaccio. Khách hàng nữ trong tất cả các trung tâm thương mại đều trước sau như một bị một loại sản
phẩm chăm sóc da thu hút. Tấm poster ảnh hậu Thân Nhã Lợi làm người đại
diện mỹ phẩm chăm sóc da được xử lý không chút tỳ vết, da thịt màu trắng được đèn bên dưới tôn lên tỏa sáng như ngọc trai.
Sau lưng dựa của xe taxi toàn thành phố đều đồng loạt chiếu đoạn giới thiệu phim “Cứu Rỗi”. Thời gian phim được chiếu toàn cầu và trò chơi trên điện thoại di động được công bố giống nhau là vào ngày 5 tháng 8.
Thật ra thì so với bộ phim này đình đám hơn các bộ phim bom tấn khác tại Mỹ, thì trong nước, điều khiến đám fan điện ảnh quan tâm hơn chính là tin
tức cưới gấp gây sốc của nữ diễn viên chính Thân Nhã Lợi. Trước nay việc ngôi sao kết hôn luôn có người chúc mừng và có người chửi mắng, chứ
đừng nói là Chị Nhất của Hoàng Thiên, gái ế xinh đẹp số một trong giới
nghệ sĩ. Có điều may mắn là cô và Hi Thành có địa vị ngang nhau, đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi, còn từng diễn chung một bộ
phim. Cho nên đám cưới của hai người chiếm được phần lớn lời chúc mừng.
Chuyến bay đi đến Hawaii sắp phải cất cánh.
Tuần trăng mật lập tức khởi hành. Tâm trạng Thân Nhã Lợi rất tốt, cô cười
híp cả mắt buông báo giải trí trong tay ra, quay đầu lại cười hi hi với
Cố Hi Thành: “Hi Thành, tất cả mọi người đều cảm thấy chúng ta xứng với
nhau. Em cũng cảm thấy tuổi tác, dáng vóc, ngoại hình của chúng ta cũng
là trời sinh một đôi. Ngay cả nuôi rùa cũng xứng đôi như vậy.”
“Lợi Lợi, thật ra thì dáng vẻ của rùa đều giống nhau.”
“….” Lời đáp này quá mất hứng, cô không chịu bỏ qua, “Vậy số tuổi, dáng vóc, ngoại hình thì sao?”
“Chúng ta là bạn học, số tuổi khẳng định cũng… Được rồi, đều xứng, đều
xứng.” Câu nói kế tiếp bị ánh mắt dọa người của cô áp bức. Anh vuốt vuốt đầu cô, “Nhưng ánh mắt anh chưa bao giờ đặt tại những thứ bên ngoài
này.”
Cô nghiêng đầu suy tư chốc lát, đột ngột quay trở lại, cầm tay anh nói tự
sướng: “Có phải anh muốn nói dù dáng vẻ em ra sao, vóc người thế nào,
bao nhiêu tuổi, anh cũng không để ý hay không?”
“Ừ, anh không ngần ngại chấp nhận.”
Cô ngây ra một chút, ra sức đẩy cánh tay anh: “Ơ, anh có ý gì!”
Giống như là bắt nạt được như ý, khóe miệng anh khẽ nhếch, cúi đầu xem tin
thời sự trên Ipad. Gần đây Hi Thành sắp leo lên đầu cô rồi, luôn nói một số lời làm cô ấm ức, nói gì không ngại chấp nhận mình. Khoan đã, lời
này là ý gì? Ý của anh là dù cô có biến thành dáng vẻ gì, anh cũng có
thể chấp nhận được sao?
Miễn là cô là được… Đúng không?
Lòng vòng cả buổi trời, mình lại bị một câu nói vô tâm của anh làm cảm động kinh khủng, không có tiền đồ mà.
Nhưng mình cảm giác không phải như vậy. Lần đầu tiên biết yêu trong đời là
trong cơn mưa phùn năm mười sáu tuổi, cũng là trong phút chốc nắm tay
anh. Lúc ấy có lẽ cô làm sao cũng không nghĩ rằng, cảm giác nắm tay này
từ sau khi anh chia xa cũng sẽ không còn tìm được nữa.
Khi đó bọn họ cũng còn là học sinh, ngây ngô đến chẳng biết gì. Nếu như sân trường chỉ đơn thuần là một màu sắc, vậy xã hội kia chính là bảng màu
đủ mọi màu sắc phong phú — Dù là màu sắc xinh đẹp cỡ nào, chỉ cần toàn
bộ trộn lẫn vào nhau thì mãi mãi cũng là kiểu màu xám đậm tối tăm. Trong thế giới màu xám này, khoảng cách giữa người với người là rất xa xôi,
nếu có một người đối xử với mình vô cùng tốt, vậy ta sẽ thường nhớ đến
những điều nhận được từ người này, ngay cả tình yêu cũng thường hay biến thành công cụ để giao dịch.
Sau nhiều năm mất đi anh, không phải là cô chưa từng động lòng với người
khác. Theo địa vị xã hội tăng lên, cấp bậc đàn ông bên cạnh cô càng ngày càng cao, có gia tài hàng triệu, có phong độ nhanh nhẹn, có quyền cao
chức trọng, có kiến thức tài năng, thậm chí có tất cả điều kiện cũng có, còn hơn rất nhiều rất nhiều cái tên ngốc Hi Thành ưu tú kia. Nhưng
trong quá trình tìm hiểu với bọn họ, vô số lần cô cho rằng mình rơi vào
bể tình một lần nữa, cũng là từ một kiểu tham muốn chiếm hữu của phụ nữ
muốn đi chinh phục đối phương. Có điều là trong nháy mắt mối quan hệ từ
từ thân hơn lại luôn nhanh chóng tan thành mây khói.
Yêu không phải là chinh phục, không phải là độc chiếm, không phải là rung
động. Đó là một thứ chảy xuôi trong máu. Cho nên khiến ta chỉ nghe đến
chữ này sẽ nhớ đến một người đặc biệt. Lúc niên thiếu Hi Thành yêu cố
đến ngốc nghếch, chưa bao giờ nói lời ngon ngọt, có khi còn có thể trẻ
con gây lộn với cô. Nhưng cách thức biểu đạt ngốc nghếch này lại cất
giấu quá nhiều thứ mà cả đời cô không cách nào buông xuống.
Anh sẽ không biểu đạt mình, nhưng cô biết anh yêu mình thật.
Cho nên mười mấy năm qua, chỉ có Cố Hi Thành, chỉ có thể là người này, trừ anh ra, người khác cũng không thể.
Anh yêu cô mười năm, cô nhớ anh mười năm.
Máy bay đang chạy trên đường băng, theo tiếng vù vù vang lên, cảnh tượng
ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về phía sau như thời gian. Bọn họ nhanh
chóng bay lên trời cao, thành phố to lớn này, cao ốc cao vút này, cũng
từ từ trở nên ngày càng nhỏ bé, càng ngày càng kín mít. Nhìn thế giới
ngoài cửa sổ, anh vẫn nhớ đến lúc trẻ con, bọn họ từng giống như mọi
người, cùng đi qua những con đường này. Bọn họ giống như những kiến trúc này, đan vào từng tòa lầu một, cho thành phố này sinh mệnh và máu
huyết.
Tòa cao ốc sắp xây dựng xong cũng nhanh chóng ở trong tầm mắt, cô nhìn thấy bọn chúng, nói giọng uy hiếp: “Hi Thành, nếu có một ngày anh rời khỏi
em, oán giận của em nhất định sẽ xếp thành một tòa nhà lớn, ép anh đến
không còn nơi nào để trốn.”
Anh khẽ cười một chút, không nói gì cả, chỉ cùng cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau đó nắm tay cô.
Hiện tại anh đã chững chạc hơn cậu thiếu niên năm đó rất nhiều, cách yêu
thương cô cũng từ bá đạo ra lệnh trở thành chín chắn bao dung. Anh vẫn
cao lớn và anh tuấn, có điều là làn da không còn căng mịn đến gần như
sáng lên như năm đó. Hôm nay, thời điểm anh cười thậm chí khóe mắt đã
xuất hiện nếp nhăn mỏng. Lần đầu tiên cô ý thức mãnh liệt được rằng anh
và cô giống nhau, cũng đã là người ba mươi tuổi. Bọn họ đều đang từ từ
thay đổi, tất sẽ có một ngày biến thành ông cụ bà cụ tóc hoa râm. Nhưng
mà cô không sợ gì nữa cả.
Bởi vì anh là Cố Hi Thành.
Nhìn thấy nụ cười anh, cô sửng sốt một chút, không biết tại sao hốc mắt bỗng trở nên đỏ bừng. Cô vội vàng tựa vào lưng ghế ngồi, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nhưng mà cho dù nhắm mắt lại, nước mắt cũng đã ươn ướt khóe mi.
Chuyện xấu hổ xảy ra là nữ tiếp viên hàng không nhìn thấy cô ngủ, đi đến nói
nhỏ nhẹ: “Anh Dante, xin hỏi vợ anh cần chăn không?”
Anh làm một động tác “suỵt”, khẽ nói: “Một lát nữa mang đến cho cô ấy, hiện tại cô ấy mới vừa ngủ thôi.” Nữ tiếp viên hàng không lại rời đi, cô vùi đầu vào hõm vai anh, vốn nghĩ chịu đựng không rơi lệ, nhưng trong phút
chốc bị anh ôm chặt, cô kinh ngạc mở mắt, nhanh chóng nắm chặt góc áo
anh, nước mắt vẫn yên lặng chảy xuống không một tiếng động.
Anh biết cô đang nghĩ gì. Anh cũng biết cô muốn gì.
Nhưng em yêu, có lẽ em vẫn không biết, tuy anh xây rất nhiều tòa nhà cao chọc trời trong thành phố em sống, nhưng cũng hoàn toàn không đủ bù đắp cho
nỗi cô đơn không có em.
Bởi vì từ mười năm trước anh đã chấp nhận số phận phát hiện rằng, ở trên
thế giới này, trong sinh mệnh của anh chỉ có thể là em. Ngoại trừ em ra, dù là ai cũng không được.
Bởi vì nỗi nhớ của anh giành cho em, đã sớm thành thành trì.
Hết