Tư Niệm Thành Thành

Chương 27: Tòa thành hai mươi bảy: hòa tan


Đọc truyện Tư Niệm Thành Thành – Chương 27: Tòa thành hai mươi bảy: hòa tan

“Ha ha, Ngụy Phi Nương Nương!” Thân Nhã Lợi chợt đẩy cửa phòng ra, quơ kịch bản trong tay giống như tiểu học đạt được học sinh ba giỏi, “Hi Thành,
em nhận được Ngụy Phi Nương Nương rồi!”

Tiếc là gian phòng Hi Thành trống rỗng. Hiếm khi nhận được nhân vật tốt như
vậy, thế nhưng anh lại không ở nhà. Thân Nhã Lợi hơi mất hứng ngồi trên
giường anh, mở kịch bản trong tay ra xem — Nhân vật Ngụy Phi Nương
Nương đương nhiên không phải là phi tử hiền lương thục đức nào đó trong
hậu cung, mà là một nhân vật phản diện trong “Cứu Rỗi” – phim 3D mới
nhất Hollywood.

Cả bộ phim là do diễn viên Mỹ Claude đóng vai chính, anh ta và một người
bạn đại học Trung Quốc cùng nhau đi du lịch Châu Âu. Phát hiện ra một
tấm bảng độ ở La Mã do miếng đá hợp lại. Đi xuyên qua nước Ả Rập đến
Châu Á, tiến vào Trung Quốc, chiến đấu với hàng loạt kẻ địch, cuối cùng
gặp được một nữ Boss tóc đen mặc trường bào xanh thẳm. Sau khi chiến đấu một phen kịch liệt mới biết rằng cô là vong hồn Ngụy Phi được sủng ái
nhưng bị hoàng thượng hiểu lầm nên tự sát. Ngụy Phi hung dữ lạnh lùng,
tàn khốc kiêu ngạo, lòng dạ độc ác, kiêu căng hợm hĩnh, suốt quãng đường phái ra vô số thái giám, thị vệ đi quấy rối vai chính. Trong cảnh đánh
nhau cuối cùng của cô và Claude, chiêu thức võ thuật và đòn chí mạng
cũng đẹp vô cùng. Thân Nhã Lợi tung hoành giới giải trí nhiều năm, dùng
mũi ngửi cũng biết đó là một nhân vật dễ gây sốt. Khó khăn nhất chính là nhà sản xuất lần này không tiến hành thử vai, lại chỉ rõ muốn Thân Nhã
Lợi diễn vai Ngụy Phi Nương Nương, nói cô là diễn viên duy nhất có thể
diễn xuất nhân vật này.

Điều này đối với cô mà nói thật sự là khích lệ lớn nhất trong sự nghiệp mấy
năm qua, bộ phim này là tác phẩm hợp tác của Trung – Mỹ. Đầu tư khổng
lồ, hướng dẫn chỉ đạo là George Dany của “Tử Đồ”, dù nhìn từ góc độ nào
cũng là cơ hội tuyệt vời, chỉ cần bỏ công sức ra diễn, quảng cáo tuyên
truyền tốt, sau này trong sự nghiệp diễn xuất của cô nhất định sẽ nâng
cao thêm một bước.

Cô vốn muốn gọi điện thoại cho Cố Hi Thành, nhưng lại cảm thấy làm vậy thì hơi quá quan trọng rồi. Có điều nói đi nói lại, vì muốn cho anh biết
trước tiên nên chạy về cũng đã là quá khích. Do dự rất lâu, cô quyết
định dọn dẹp căn phòng trước, thuận tiện chờ anh trở về. Giường Hi Thành vẫn như cũ, ngoại trừ sách báo và đồ sạc điện tạp nham, những chỗ khác
luôn rất gọn gàng, ngay cả bàn làm việc của anh cũng không hề có một hạt bụi. Trước kia bao giờ anh cũng thích chất đồ tại đầu giường, sau khi
thức dậy trong thời gian ngắn có thể sửa sang mình thành một bộ dáng đẹp mắt. Nhưng anh có cảm giác lệ thuộc vào chiếc giường vượt xa người
thường, dù ăn mặc chỉnh tề nhưng vẫn muốn nằm trên giường làm nhiều thú
vui tiêu khiển. Cô đã từng hỏi anh lý do, ngay cả bản thân anh cũng
không phát hiện ra điều này. Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ nói
không chắc chắn: “Có lẽ cảm giác giường giống nhà nhất.”

Nghĩ đến đây lại bắt đầu nhớ anh một chút, hơn nữa nhìn quanh căn nhà này,
không riêng gì chiếc giường, còn có phòng bếp, phòng khách, trên ghế
salon, trên ban công, bên cạnh bàn đọc sách, trong thang lầu, bên cạnh
tủ sách… Đâu đâu cũng ghi lại bóng dáng của hai người.

Cô lắc đầu để mình không đoán mò nữa, khuỷa tay lại đụng phải một quyển
sách thật dày trên ngăn tủ, chỉ nghe thấy nó rơi phịch xuống mặt đất một tiếng nặng nề, đồng thời một túi giấy văn kiện từ bên trong rớt ra
ngoài. Cô vội vàng ngồi xuống nhặt lên túi kia, nhưng hình trong túi lại rơi ào xuống mặt đất. Cô ngớ ra nhìn mình trong hình, cô nhặt từng tấm
một lên xem, sắc mặt dần dần trở nên có chút khó coi — Những tấm hình
kia không giống với những tấm hình trước đây anh cho cô xem, phần lớn là ăn mặc tương đối khêu gợi đi hẹn hò với vài người đàn ông trước kia. Rõ ràng đây là lúc vừa mới vào nghề tham dự hoạt động công ích, cũng là
bọn chó săn chụp được.

Cô nhìn ra cửa, xác địch Cố Hi Thành chưa về, vội vàng bỏ hình vào túi văn kiện lần nữa, cho vào sách đặt lại trên tủ. Sau đó cô ngồi cạnh bàn đọc sách, làm rõ suy nghĩ của mình: Những tấm hình này hoàn toàn không thể
nghi ngờ là do Hi Thành mua được. Hơn nữa thời gian sớm nhất là đã là
năm năm trước. Anh phí tiền mua cái này làm gì? Thu gom hình của cô rất
có thể chỉ là lòng tốt, nhưng vừa nghĩ đến anh sớm đã giao thiệp với
những công ty này, cô lại cảm thấy sợ hãi. Trong khoảng thời gian bọn họ sống chung, cô vẫn cho rằng mình là người có thế mạnh hơn anh gấp mấy
lần, nhưng không nghĩ đến so với anh, dường như cô vẫn là nằm tại vị trí bị vây bất động. Anh giống như một con quái thú to lớn nguy hiểm dịu
dàng nâng niu cô trong lòng bàn tay, nhưng chỉ cần nhẹ động ngón tay
cũng có thể khiến cô tan xương nát thịt.

Trong sự kích động, cô gọi điện thoại cho Bách Xuyên, nhưng vang lên vài
tiếng lại vội cúp máy. Không được, không thể tìm Bách Xuyên, anh ta là
cổ đông tập đoàn Hoàng Thiên. Giữa lợi ích của cô và Hoàng Thiên, anh ta nhất định sẽ lựa chọn Hoàng Thiên. A Lẫm cũng vậy, vì vậy sau khi Bách
Xuyên gọi lại, cô chỉ nói bừa là mình muốn tìm Thiển Thần, kết quả là
gọi nhầm.

“Thiển Thần đang ở với anh.” Không nghĩ đến Bách Xuyên sẽ trả lời như thế, “Tiểu Thần, Nhã Lợi tìm em.”

Nhanh chóng nghe thấy tiếng Thiển Thần vô cùng có sức sống vang lên bên kia điện thoại: “Chị Nhất!”

“À, Tiểu Thiển, bộ phim mới của em ra sao rồi?”

“Được thông qua rồi, chị cũng biết lần đầu tiên em đầu tư phim chịu áp lực
rất lớn. Có điều rõ ràng áp lực của Bách Xuyên còn lớn hơn em, cho nên
em chỉ có thể an ủi anh ấy, ha ha ha ha.”

Thói quen sĩ diện của Thiển Thần vẫn không thay đổi, cô cũng không vạch trần anh ta: “Vậy tối nay em có thời gian không, chị mời em ăn mừng trước.”

“Được đó, chị muốn ăn cái gì?”

“Món Nhật Bản đi! Em có thích không?”

“Được!”

“Hai chúng ta thôi nha.”

“Được” Qua giây lát, “Khoan đã, chị không dẫn theo bạn trai của chị hả?”

“Bạn trai chị?”

“Đúng vậy, chị không dẫn theo Dante à?”

“Tại sao chị phải dẫn anh ấy theo?” Cô hơi rối rồi, “Khoan đã, ai nói anh ấy là bạn trai chị…”

“Không phải hai người đang sống chung sao? Hơn nữa nghe giang hồ đồn rằng hai
người như cặp song sinh dính nhau, hai mươi bốn giờ không rời mà.”

“Giang hồ nào đồn tin tức đó!”

“Em cũng không biết…. Dù sao gần đây mọi người đều nói về hai người, cũng tự nhiên nói là bạn trai bạn gái.”

“Không có chuyện như vậy, chị và anh ấy…” Suýt nữa đã thốt ra là “quan hệ
bao nuôi”, Thân Nhã Lợi ho hai tiếng nuốt lại, “Chị và anh ấy chỉ là bạn bè thôi.”

Xem ra thật phải điều chỉnh lại trạng thái gần đây một chút rồi, mỗi ngày
cứ theo thói quen sau khi làm xong việc liền về thẳng nhà, cũng không
lưu ý xem người khác đang thảo luận vấn đề tình cảm của mình như thế
nào, lại còn lan truyền đi, có lẽ nhanh chóng sẽ có scandal rồi.

Sau khi cúp điện thoại, cô thuận tay mở blog ra kiểm tra, lại phát hiện số
lượng bình luận đột ngột tăng hơn trước mười mấy lần. Thời gian cuối
cùng cô cập nhật blog là ngày hôm trước, là một tấm hình ngủ gục khi
được hóa trang tại phim trường. Nhưng lần này bình luận dưới blog lại
hoàn toàn trở thành “quen nhau đi”. Kéo xuống xem tiếp bình luận vẫn
không ngừng tăng lên như ngựa không ngừng vó:

“Gặp được kiểu đàn ông này thì gả cho anh ấy đi!”

“Nhã Lợi cần hạnh phúc, bọn chúng em sẽ yêu chị cả đời!”

“Ban đầu xem Thành Thời Gian Barcelona thấy bọn họ bị ngược đến thương tích
đầy mình, bây giờ nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, tôi cảm thấy rất cảm
động! Còn kích động hơn cả mình yêu đương nữa!”

“Không biết tình trạng gì hãy đón xem bài viết “Nguyên nhân Dante rời khỏi
Fascinante chính là Thân Nhã Lợi. Cặp tình nhân đau khổ trên phim đã
biến thành cặp tình nhân hạnh phúc” Http://xxxx……”

“Ôi, cuối cùng Trần Hiểu và Nam đã ở bên nhau, cuộc đời này không còn gì hối tiếc *khóc* *khóc* *khóc*”

“Thiên hậu của chúng ta muốn kết hôn không đời nào gả cho loại đàn ông cưới hai lần!”

“Dante là một người đàn ông tốt, gả cho anh ấy đi!”

“Tôi khinh, không phải là chỉ là ngôi sao yêu đương thôi sao, các người làm gì vui vẻ như sinh con vậy chứ?”

“Ai có thể nói cho tôi biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”

“Cuối cùng thiên hậu đã thoát khỏi danh hiệu gái ế rồi… Cái này kêu là
không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng làm người kinh động. Những ngôi sao nữ tự mãn gả cho mấy đại gia nên nghĩ lại xem, đây mới là tình yêu thật sự đó.”

Thân Nhã Lợi mở ra tất cả tin tức của mọi người gửi đến, thậm chí ngón tay hơi run run:

Bom tấn “Cứu rỗi” Hollywood sắp khởi quay, trong đó đã quyết định Thân Nhã
Lợi làm vai nữ chính. Cô cũng đồng thời cũng bắt đầu bước phát triển yêu đương. Trong bộ phim “Thành Thời Gian Barcelona” đoạt giải Kim Tượng
xuất sắc nhất, Thân Nhã Lợi và Dante từng diễn một đôi tình nhân có kết
thúc bi kịch, đây chính là đôi tình nhân gây tiếc nuối nhất đối với các
bạn hâm mộ điện ảnh. Tương truyền mười năm trước lúc Thân Nhã Lợi vừa
vào nghề, Dante chính là người hâm mộ số một của cô. Trong quá trình
quay phim hai người đã lửa bén duyên, điều tiếc nuối chính là chủ tịch
Pable Van Cruz của Fascinante cố ý muốn kiến trúc sư cao cấp của mình
“phụng chỉ thành hôn”, Dante phải trở về Tây Ban Nha kết hôn với Paz.
Hai người cưới nhau đồng sàn dị mộng, vẻn vẹn chỉ một năm đã ly hôn.
Không nghĩ đến Dante rời khỏi Fascinante là vì thoát khỏi sự khống chế
của đầu sỏ tập đoàn kiến trúc Tây Ban Nha, quyết định chính thức theo
đuổi Thân Nhã Lợi.


Hiện nay Dante xuất hiện tại tập đoàn Hoàng Thiên, ngay cửa gặp phải đám
đông ký giả bao vây, anh phủ nhận đang yêu đương với Thân Nhã Lợi, cũng
trả lời rằng việc đang đeo đuổi Thân Nhã Lợi là thật…

Quả nhiên giấy không gói được lửa. Không đợi Cố Hi Thành về, Thân Nhã Lợi đi thẳng đến nhà hàng gặp mặt với Thiển Thần.

Bởi vì bùng nổ tin tức này, cô cẩn thận dè dặt hơn bình thường rất nhiều.
Nhìn thấy Chị Nhất bao bọc như cái bánh chưng, Thiển Thần không nhịn
được cười lên: “Tình yêu chính là cảm nặng.”

“Thậm chí ngay cả chị em cũng dám giễu cợt, lá gan em ghê gớm thật.” Thân Nhã Lợi đi đến véo mặt anh ta “Ơ, sao em lại gầy như vậy, Bách Xuyên không
cho em ăn no à?”

“Này, này, Chị Nhất!” Vẻ mặt Thiển Thần cáu giận, nhưng cả gương mặt cũng hơi ửng đỏ.

“Đến đây nào, gọi thức ăn.”

Cô ngồi xuống cạnh Thiển Thần, gọi sashimi cá ngừ, sushi, lưỡi bò nướng,
cá tuyết, trứng gà chưng vân vân… cùng với hai mươi con nhím biển. Đến khi người phục vụ bưng toàn bộ nhím biển lên, mặt Thiển Thần co giật
một chút: “Chị Nhất, chị thật nặng miệng.”

Cô không hề bị ảnh hưởng, ngồi nghiêm chỉnh: “Gần đây tin tức tạp nham quá nhiều, dùng chút đồ nặng miệng để rửa dạ dày.”

“Ý chị nói là scandal của chị và Dante?”

Cô thờ ơ gật đầu.

“Hóa ra chị thật sự không có quen với anh ta à? Có điều anh ta là thật
lòng.” Thiển Thần gắp cho cô vài miếng sashimi, lại chấm mù tạt và nước
tương, “Em chỉ cần gặp anh ta thì nhất định anh ta sẽ nhắc đến chị. Đề
tài anh ta và Bách Xuyên trò chuyện nhiều nhất cũng là chị. Trước kia
anh ta thật sự là fan hâm mộ của chị, nhưng chưa từng nhắc đến thường
xuyên giống như gần đây, em cảm thấy anh ta thật sự chìm đắm rồi.”

Đó là bởi vì anh ấy đã bị chị bao, trong cuộc sống ngoại trừ chị ra không
có những ai khác. Thân Nhã Lợi nghĩ như vậy, lại đầy hăng hái hỏi anh
ta: “Anh ấy trò chuyện gì về chị?”

“Thì trò chuyện về công việc của chị thôi.”

“Vậy cũng thật kỳ lạ — Khoan đã, mù tạt nhiều quá, vậy được rồi — Chị
không rõ, nếu không thích Paz vậy sao lại kết hôn với cô ta chứ?”

“Hình như vì thu mua tư liệu nội bộ trong tập đoàn Hoàng Thiên.”

Điều này trùng hợp với xấp hình cô nhìn thấy ở trên tủ, cô kề sát hơn một
chút, khẽ nói: “Tư liệu nội bộ của tập đoàn Hoàng Thiên? Là hình của chị sao?”

“Không chỉ vậy, lần trước em nghe anh ta trò chuyện với Bách Xuyên, dường như
còn có những thứ khác. Chị chờ một chút, em gọi điện thoại hỏi Bách
Xuyên xem.”

“Đừng, đừng nói cho Bách Xuyên.”

“Chị yên tâm đi, bọn họ sẽ không hại chị đâu. Dante yêu chị như vậy, nếu
Bách Xuyên dám bắt nạt chị, nhất định anh ta sẽ liều mạng với Bách
Xuyên.” Thiển Thần cương quyết lấy điện thoại di động ra, không đợi cô
từ chối thì Bách Xuyên đã bắt máy, “Này, Cải Trắng…”

Thiển Thần và Bách Xuyên to nhỏ cả buổi trời, rồi trực tiếp mở chế độ phát
loa ngoài của di động. Sau đó tiếng nói Bách Xuyên vang lên: “Nhã Lợi,
rốt cuộc em cũng nghĩ muốn hỏi rồi.”

“Em chỉ hơi không hiểu rõ tình trạng thôi.”

“Chuyện này Dante không cho anh nói, sau khi em về nhà len lén xem ghi chép
giao dịch ngân hàng trực tuyến HSBC một lượt đi. Tự nhiên sẽ hiểu thôi.”

Thiển Thần cắt ngang anh ta: “Khoan đã, dạy hư chị ấy vậy không tốt đâu.”

Bách Xuyên cười khẽ hai tiếng: “Vậy dạy cô ấy lén chụp ảnh nhé?”

Vẻ mặt Thiển Thần sượng lại.

Thân Nhã Lợi vỗ vỗ Thiển Thần ra vẻ an ủi, lại nói tiếp: “Em không biết mật khẩu của anh ấy làm sao đây?”

“Em bấm vào nút Quên Mật Khẩu của ngân hàng trực tuyến, tất cả vấn đề trong đó đều có liên quan đến em.”

Cuối cùng Thiển Thần đã hồi phục tinh thần lại “…. Sao anh lại biết nhiều vậy.”

Nào ngờ Bách Xuyên lại nói nghiêm chỉnh: “Anh muốn trộm tiền của cậu ta mua đảo ở Nam Mỹ cho em.”

“….”

Thật ra thì biết được những đầu mối này, trong lòng Thân Nhã Lợi đã đoán ra
được sơ lược kết luận. Trên đường về nhà, cô càng mẫu thuẫn hơn. Cô muốn biết sự thật có phải giống như cô suy đoán vậy không, nhưng lại sợ nhận được kết quả ngược lại, đồng thời cô cũng không muốn biết nhiều hơn
nữa. Chuyện Hi Thành làm tổn thương cô là thật. Nhưng mười năm trước tổn thương cô rời khỏi anh khi cuộc sống anh rơi xuống vực tuyệt đối không
ít hơn cô, cô vốn nghĩ giữa bọn họ như vậy là huề nhau. Có lẽ tất cả có
thể bắt đầu lần nữa, nhưng cô lại luôn phát hiện ra đầu mối khác.

Không muốn biết nhiều hơn nữa.

Nếu không trái tim sẽ mãi mãi không được cứu rỗi.

Trong gara, xe của Hi Thành được lau chùi sáng bóng, yên tĩnh nằm ở vị trí
cũ, ý bảo chủ nhân đã về. Quả nhiên đẩy cửa nhà ra, anh đang ngồi trên
salon trong phòng khách, đeo tai nghe điện thoại nghe nhạc, xem tạp chí. Nhìn thấy Thân Nhã Lợi trở về, anh lập tức để quyển tạp chí và mp3
trong tay xuống, đến giúp cô cất túi xách và áo khoác, cũng hôn lên trán cô: “Ăn cơm chưa?”

Anh không nói chuyện tin tức, cô cũng không nói đến nội dung trò chuyện với Thiển Thần. Cô chỉ kéo tay anh đi đến ghế salon, nép vào lòng anh. Sau
khi nghỉ ngơi trong chốc lát, cô đứng lên vươn vai một cái: “Em nhìn
thấy ống đựng viết trong phòng anh không đủ dùng, em lên mạng mua vài
cái nhé.”

“Được.”

Cô đi vào phòng mang laptop ra phòng khách, sau đó ngồi xuống đối diện
anh, bắt đầu lên website bấm tới bấm lui: “Hi Thành, ngân hàng trực
tuyến của em không đăng nhập được, anh đưa của anh cho em mượn dùng chút có được không?”

Vốn nghĩ nếu như nếu hôm nay anh đăng nhập vào, thì chút nữa cô kiểm tra
ghi chép có lẽ sẽ không bị phát hiện. Nào ngờ anh đưa thẳng thẻ cho cô
“Mật khẩu là gcx0429.”

“…. Cái này cũng dễ đoán quá.”

Nhận lấy tấm thẻ không phải HSBC, cô thử một chút lại nói: “Cái này cũng không dùng được.”

“Thử cái này xem. Mật khẩu là syl520.” (Loyal Pang: Nói thật là anh đặt cái Pass này sến quá, Thân Nhã Lợi (Shen Ya Li) Anh Yêu Em (520) ^_^ )

Cô ngây ra một chút, nhận lấy thẻ HSBC anh đưa đến. Sau khi đăng nhập vào
ngân hàng trực tuyến, cô phát hiện gần đây anh không có dùng đến cái thẻ này. Sau đó kiểm tra ghi chép mấy năm giao dịch gần đây, cô tìm được
ghi chép thường xuyên giao dịch, tiến hành sớm nhất là từ sáu năm trước. Phần lớn tiền chuyển vào tài khoản anh là tài khoản của doanh nghiệp
lớn tại nước ngoài, còn tài khoản anh chuyển đi thì tất cả đều là tên
viết tắt của các công ty giải trí trong nước, trong đó có báo ngôi sao,
tin tức truyền thanh, mạng giải trí, báo chí giới văn nghệ, vân vân….
Trong đó vài lần có cái tên mà thật sự khiến người ta không thể tin được — Tập đoàn Hoàng Thiên. Nhưng ghi chép vài năm trước chuyển khoản đến
tập đoàn Hoàng Thiên đã giảm bớt. Mặc kệ là chuyển đến hay đi, không có
ngạch giao dịch nào là không giá trên trời, mà ngạch giao dịch chuyển đi lớn nhất là vào hai năm trước, người nhận tên là Ann Zhang.

Sự việc và suy nghĩ của cô gần giống nhau — Nhưng số tiền giao dịch lớn
hơn cô nghĩ nhiều lắm, quan trọng là, cái tên Ann Zhang này khiến cô
hoang mang. Cô tắt ngân hàng trực tuyến, cầm lấy điện thoại di động vội
vã chạy vào phòng rửa tay, bấm số Bách Xuyên: “Em xem ngân hàng trực
tuyến của anh ấy rồi. Anh ấy tốn nhiều tiền như vậy để mua hình của em
đúng không? Em không hiểu lắm.”

“Không chỉ là hình, còn những tin tức giật gân của em nữa, bao gồm cả những
tin tức mà ban đầu Hoàng Thiên chuẩn bị dùng để lăng xê em.”

“Cái này không liên quan gì đến anh sao?” Nếu như cô nhớ không lầm, thời kỳ
tiến hành giao dịch Bách Xuyên vẫn chưa phải là cổ đông của Hoàng Thiên.

“Dĩ nhiên không có, có điều anh có nghe ngóng mấy chuyện này. Khi đó tập
đoàn Hách Oai dựa vào mấy vụ tai tiếng để lăng xê các ngôi sao mới. Chủ
tịch Lý bị tấn công không ít, cũng bắt đầu bắt chước cách làm của Dương
Anh Hách. Anh từng khuyên ông ta, nhưng không cản ông ta được. Qua một
thời gian chính bản thân ông ta cũng hiểu ra, hình thức chiến lược của
Hách Oai là đẩy nghệ sĩ theo dây chuyền sản xuất sản phẩm, thời gian huy hoàng của nghệ sĩ bọn họ nhiều lắm chỉ năm năm, qua rồi thì khô héo rồi đưa vào “phòng đông lạnh”. Nhưng Hoàng Thiên thuộc phái thực lực, làm
tuyên truyền kiểu này chỉ khiến cho Hoàng Thiên bị tổn thương nguyên
khí. Khi ấy chủ tịch Lý quyết định sai lầm chuẩn bị tạo scandal cho rất
nhiều nghệ sĩ, em cũng suýt bị trúng đạn rồi, may là có Dante, nếu không ảnh đăng lên sẽ không thiếu một tên thiên hậu siêu cấp.”

Thân Nhã Lợi nghe điện thoại trong phòng rửa tay bé nhỏ, ngu ngu ngơ ngơ,
bỗng cảm thấy Hi Thành ngoài cửa cách mình rất xa. Bách Xuyên ngừng một
hồi, lại nói tiếp: “Thật ra thì tất cả những vụ tai tiếng của em được

mua toàn là bịa đặt, cũng đều lan truyền từ nước ngoài, biết ai là người khởi xướng không?”

“…. Trương Anna?”

“Đúng rồi. Anh cũng cho người đến Châu Âu điều tra sự kiện ngôi sao của tập
đoàn Hoàng Thiên bị công khai việc riêng tư một năm trước, ngọn nguồn là gia tộc Cruz. Sau đó đi hỏi Dante, nguyên nhân gây ra chính là Trương
Anna vẫn muốn trả thù. Trước kia Bạch Phong Kiệt vì em đá cô ta, cô ta
lại bị thua thiệt chuyện của chủ tịch Lý, cho nên cô ta hận em và tập
đoàn Hoàng Thiên đến tận xương. Đúng lúc cô ta câu được Pablo Cruz,
khiến ông ta điều khiển tất cả chuyện này vì mình. Dante nói chuyện này
cậu ta cũng đã biết rất sớm, nhưng bởi vì em còn nhược điểm trong tay
Trương Anna, cho nên không có cách nào nói cho bọn anh biết, cũng không
khống chế được. Cậu ta chỉ có thể cố hết sức bảo vệ cho em.”

“Cho nên anh ấy cho Trương Anna nhiều tiền như vậy?”

“Chỉ có tiền cũng vô dụng, hiện tại cô ả đó không thiếu tiền. Chủ yếu là cậu ta phải hi sinh nhan sắc mới ổn định được lão già kia.”

“Nhan sắc? Lẽ nào anh ấy và ông Cruz…”

Bách Xuyên ho hai tiếng, giống như bị sặc: “Dĩ nhiên là không phải, là kết
hôn với Paz Cruz, bởi vì cha của Paz rất thích cậu ta, vẫn muốn cậu ta
làm con rể ông. Kết quả là hai người thông đồng lừa cha cô ta — Nghe
nói Paz trình diễn sự kiện tự sát, kiên quyết đòi ly hôn.”

“….”

“Hiện tại đã rõ chưa?”

“Nhưng mà lúc Hoàng Thiên gặp chuyện không may, có rất nhiều việc cũng không
phải là tin vịt, sao Trương Anna có thể biết nhiều bí mật như vậy?”

“Không phải là cô ả từng có một khoảng thời gian yêu đương với Bạch Phong Kiệt hay sao?”

“Hiểu rồi.” Bạch Phong Kiệt là một tên bại hoại.

“Bây giờ nghĩ lại một chút, thời gian trước thật sự rất vui vẻ.” Bách Xuyên
cười một chút, “Lúc anh và Dante ở nước ngoài từng uống với nhau vài ly, anh nói với cậu ta tình hình trong nước rất tốt, kêu cậu ta về nước.
Cậu ta nói người thân nhất cũng đã qua đời, cậu ta không suy nghĩ muốn
về nước. Cho nên sau đó bỗng cậu ta trở về, anh còn cảm thấy hơi kỳ
quái. Gần đây mới biết được, đó chính vì chuyện của Trương Anna, cậu ta
muốn cố gắng phong tỏa tin tức trong nước.”

“Kết quả thất bại.”

“Ừ. Dù cho ở trong nước lăn lộn thế nào, hiển nhiên lão già Cruz kia cũng
không cách nào qua được cửa ải Trương Anna. Cuối cùng cậu ta vẫn trở về
kết hôn.”

Hai mắt cô bất giác nheo lại, nhớ đến tình cảnh trước khi Hi Thành và Paz
kết hôn. Đêm đó anh nói chia tay với cô, gần như hoàn toàn không cho
nhau đường rút lui.

— “Trong mắt em, anh là loại người sẽ làm chuyện thấp hèn này sao?”

— “Dante, thời gian chúng ta ở bên nhau không lâu, anh vẫn chưa hiểu rõ
em. Chính vì em tiến vào làng giải trí, vì tương lai đã vứt bỏ bạn trai
đầu tiên và chạy theo tên giàu có. Khi đó em vẫn còn học đại học, hiện
giờ cũng đã qua mười năm, anh cho rằng chuyện dơ bẩn gì trong vòng luẩn
quẩn này mà em chưa từng thấy? Anh cho rằng một tấm hình đưa ra ánh sáng thì em liền sẽ sợ sao? Anh càng làm ầm ĩ lên thì vé phim của em bán
càng nhiều. Cảnh cáo anh, đừng chọc đến em. Nếu không người chết trước
nhất định là anh”

— “Chia tay thì chia tay.”

— “Anh đi đây. Tạm biệt.”

Bách Xuyên không biết được cụ thể giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Cũng
không biết tâm trạng cô bên này đã không ổn định lắm, vẫn nói tiếp: “Có
vẻ như Dante là kiến trúc sư nước ngoài, nhưng thực tế bây giờ giao
thiệp rất rộng ở trong nước, cũng quen biết do lúc chạy chuyện của em.
Cho nên đứng trên phương diện bạn tốt anh khuyên em, em nên nắm thật
chắc người đàn ông này. Bởi vì cậu ta đã… Tiểu Thần, em làm gì vậy? Bỏ tay ra, đây là loài cá ăn thịt! Không được rồi, Nhã Lợi, hôm nào anh
trò chuyện với em sau.”

Điện thoại bị dập máy.

Trong phòng rửa tay như chỉ còn hơi thở của một mình cô.

Lúc ấy rõ ràng bọn họ đã nói chia tay rồi. Nhưng cô vẫn vướng mắc với anh
không bỏ xuống được, làm chuyện này rắc rối thêm. Trong đầu cô toàn là
anh lừa gạt mình, cô yêu anh, lại hận anh, lại không nghĩ đến lúc ấy anh đang gắng gượng bản thân. Hơn nữa, trong ngày anh kết hôn, bọn Lý Chân
cũng nói rất nhiều lời cay nghiệt…

— “Cố Hi Thành, anh có biết nhiều năm anh chết im hơi lặng tiếng như vậy, Nhã Lợi vẫn luôn viếng mồ tảo mộ cho anh không? Tôi cảm thấy kiểu đàn
ông như anh vẫn thích hợp hóa thành tro cốt nằm trong nghĩa địa, sống
chỉ khiến người khác nôn mửa!”

— “Đừng nói, đi thôi.”

— “Anh xem thử cô ấy đi! Anh xem thử bộ dạng của cô ấy đi! Cuối cùng là
cô ấy thiếu anh cái gì mà anh đối xử với cô ấy như vậy? Cái này anh hài
lòng rồi phải không, anh muốn ép cô ấy chết phải không?!”

— “Khưu Tiệp, đừng nói gì nữa, đi thôi!”

— “Lợi….”

— “Cố Hi Thành, tôi cảnh cáo anh, đừng nên đến gần cô ấy nữa!! Đời này
cũng chớ xuất hiện trước mặt chúng tôi! Bây giờ thì, cút mẹ đi!!”

Hóa ra thời điểm anh mặc lễ phục chú rể màu trắng cũng vẫn yêu mình.

Hóa ra tất cả sự lạnh lùng và xa cách của anh lúc đó cũng vì muốn duy trì danh dự và tiền đồ của mình.

Nếu như không phải mình không bỏ xuống được, cương quyết giữ anh lại qua
đêm. Có lẽ anh chỉ biết giống như mười năm trước, nhạt nhòa biến mất
trong cuộc đời của mình.

Cô muốn xông ra ôm anh khóc lớn một trận biết bao, nói xin lỗi với anh,
cam đoan cả đời cũng sẽ tốt với anh. Nhưng nếu như thật sự làm vậy thì
có khác gì cô bé ngang ngạnh làm nũng hơn mười năm trước chứ. Cô không
thể vẫn đối với anh như vậy, không thể vẫn tiêu phí đi sự dịu dàng của
anh. Trong phòng khách Hi Thành rất an tĩnh, sau khi mở tivi thì ngay cả tiếng bước chân của anh cô cũng không nghe được. Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn dùng cách thức này làm bạn ở bên cô. Trước tối hôm nay, cô vẫn
cho rằng mình chỉ có một mình. Cho rằng mình kiên cường sẽ chịu được hết tất cả gánh nặng, không cần bất cứ ai cũng có thể kiêu ngạo sống tiếp.
Nhưng mà sự thật là dù cho khoảng cách giữa hai người có xa xôi đến cỡ
nào, anh cũng vẫn bảo vệ cô chưa từng rời đi.

Dù là không rơi lệ, nhưng con người chỉ cần khóc thì đầu óc sẽ cảm thấy mê muội. Cô ngồi xuống trên bồn cầu. Mặc cho nước mắt nóng hổi chảy tràn
hai gò má. Nhưng cô bưng mặt không lên tiếng, không thể để cho anh nghe
thấy.

Hi Thành. Anh không nói tất cả cho em biết, có phải bởi vì anh biết những gì anh trao ra sẽ làm em khổ sở hay không?

Xế chiều mấy ngày sau, lúc Cố Hi Thành đang vẽ trong phòng làm việc thì
điện thoại di động vang lên. Trong tay anh đang bận rộn rất nhiều việc.
Cho nên còn chưa nhìn tên đã bấm nghe phát ra loa ngoài. Nào ngờ đầu bên kia là giọng nói lớn lối quen thuộc “Hi Thành, tối họp lớp nhớ đưa bà
xã cậu đến nha! Không dẫn theo thì bọn mình cũng không cần cậu đâu!”

Anh vội vàng tắt loa đi nhưng đã không còn kịp. Những lời này đều truyền
đến tai Thân Nhã Lợi. Cô vốn ở bên cạnh xem kịch bản, lúc này cũng ngạc
nhiên ngẩng đầu lên “Đây là… Anh Pin?”

“Ơ, thật là lớp trưởng, may là cậu còn nhớ đến tôi đó. Cậu không đúng chút
nào, chưa bao giờ có mặt họp lớp! Phải biết rằng hằng năm Khưu Tiệp cũng đến, đối với ngôi sao danh tiếng như cậu, tôi cảm thấy cách tốt nhất
trên ảnh cậu phải ghi một biểu ngữ. Một là viết “Mất hết tình người”,
một là viết “vong ân phụ nghĩa” để cậu đem dán trong nhà là được rồi!”

“Cậu chờ một chút.” Cố Hi Thanh che điện thoại lại, “Lợi Lợi, em đừng đến ý đến cậu ta, anh nói với cậu ta là được.”

“Em muốn đi.” Anh hơi giật mình, nói: “Em chắc chắn không? Bọn họ sẽ mang chúng ta ra trêu đó.”

“Không sao.”

Cuối cùng cô và anh thật sự cùng nhau tham gia buổi hợp lớp đã vắng mặt
nhiều năm. Địa điểm hợp lớp là quán ăn hải sản gần trường học. Bởi vì
nhiều người, trời lại tối nên tất cả mọi người đều ăn vận thoải mái.
Ngay cả Thân Nhã Lợi, Khưu Tiệp, Cố Hi Thành – ba người nổi tiếng này
cũng không bị chó săn thừa nước đục thả câu phát hiện ra. Mà tình hình

quả nhiên như dự đoán lúc nãy, bạn học cũ lấy chủ đề “Cố Hi Thành giả
chết mười năm” và “Lớp trưởng ngôi sao vắng mặt mười năm” ra bàn luận
suốt khoảng thời gian, bom đạn đều đồng loạt tập trung vào người bọn họ.

“Quay lại chủ đề chính, các người cũng đã kết hôn bao nhiêu năm, sao cũng không nói cho bọn tôi biết một tiếng chứ?”

Không đợi Thân Nhã Lợi trả lời. Cố Hi Thành đã lên tiếng trước: “Chúng tôi vẫn chưa kết hôn.”

“Lẽ nào sự thật như tin tức nói, là cậu đơn phương yêu lớp trưởng à?”

Thấy anh gật đầu, trong đó một bạn học nam kéo vai một bạn học nữ, bất đắc
dĩ lắc đầu với anh: “Cố Hi Thành, cậu hành động quá chậm. Tôi và bà xã
lên đại học mới yêu đương, bây giờ con cũng đã biết đi rồi. Không phải
hai người từ trung học đã yêu đương rồi sao? Sao chia chia hợp hợp lại
bị đánh trở về nguyên hình vậy chứ?”

Khưu Tiệp lúc lắc ngón trỏ hàm ý sâu xa: “Quá trình này quá rối rắm, cũng có thể viết thành một quyển tiểu thuyết. Chút nữa tôi sẽ từ từ tám với các cậu.”

Anh Pin tiếp lời như hát Opera: “Cậu đã nói còn chưa kết hôn, vậy thì nói chút chuyện con cái xem.”

Khưu Tiệp đánh lên tay Anh Pin một cái: “Không phải là cậu cũng nói cậu ấy chưa kết hôn sao, làm gì có con cái?”

“Không có con? Lẽ nào Cố Hi Thành cậu…” Vẻ mặt lưu manh của Anh Pin đưa mắt
chuyển từ mặt Cố Hi Thành xuống phía dưới, “Lẽ nào cậu có vấn đề?”

Mọi người đều bị điệu bộ của Anh Pin chọc cười lớn lên. Hai người bạn thân
này từ nhỏ cũng rất hay tranh cãi với nhau, Cố Hi Thành vừa định nói một hai câu chặn họng anh ta thì Thân Nhã Lợi đã giành trước ôm cánh tay Cố Hi Thành nói: “Lớp trưởng định đoạt. Anh ấy không có vấn đề.”

Mọi người yên lặng ước chừng nửa giây, sau đó reo hò như như pháo nổ:

“Ôi…. ôi, ôi, thú nhận tình yêu kìa!”

“Ơ, còn giải thích giúp ông xã nữa!”

“Sissi công chúa, bà xã của cậu thật thiên vị cậu nha, tất cả mọi người đều là người một nhà. Đừng giả vờ tiếp nữa.”

“Tranh thủ cảm giác kết hôn đi!”

……………..

Tất cả bạn học cũng vui mừng khôn xiết, vẫn còn mang bọn họ ra trêu đùa.
Chỉ có Cố Hi Thành và Khưu Tiệp bị câu trả lời của cô khiến cho ngỡ
ngàng. Anh nhìn cô, muốn nhận được lời giải thích từ nơi nào đó của cô,
cho dù là ám hiệu bằng ánh mắt cũng được. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn
nói đùa với mọi người. Mắt cũng không liếc nhìn anh.

“Yên lặng! Yên lặng! Hãy nghe tôi nói một câu!” Anh Pin rõ ràng đã uống rất
nhiều. Giơ một chân đạp lên ghế, dùng chiếc đũa gõ ly nói: “Bây giờ tôi
đại diện tất cả bạn học cả lớp hỏi lớp trưởng: Khi nào tôi mới có thể
làm chú đây?”

Ánh mắt mọi người chuyển dời đến người Thân Nhã Lợi và Cố Hi Thành.

Lúc này Thân Nhã Lợi phát huy cao độ năng lực quan hệ xã hội của nhân vật
công chúng: “Khi nào cậu có bạn gái thì khi đó bọn tôi sẽ cho cậu lên
chức chú. Đúng không? Mọi người uống đi!”

Mọi người lại cười, Anh Pin vô cùng tủi thân: “Này, này, khi dễ tôi đây cô đơn vạn năm à, các người có biết ngại không đó.”

Cả đám người lại cười ầm ĩ thật lâu, một bạn học nữ làm công ty Mỹ độc
thân nhiều năm hỏi: “Có điều Nhã Lợi à, nói thật ra, bây giờ cuối cùng
là các cậu có ở bên nhau một lần nữa hay không? Đừng có giấu kín bạn bè
cũ mà, bọn tôi rất muốn biết đó.”

Thân Nhã Lợi nhìn thoáng qua Cố Hi Thành, anh cố gắng khiến mình ra vẻ thản
nhiên, nhưng bị ánh mắt lóe lên bán đứng. Dường như anh còn khẩn cấp
muốn biết đáp án hơn những người khác.

“Bọn mình chưa từng chia tay.” Cô nhìn thấy niềm kinh ngạc trong mắt anh.
Sau đó cô cười, “Mười mấy năm qua, bọn mình vẫn luôn ở bên nhau, chưa
từng xa rời.”

Các bạn học lại yên lặng. Cô nắm tay anh ở dưới bàn, dường như muộn nhận được sự ủng hộ của anh: “Có phải không, Hi Thành?”

Anh say mê ngắm nhìn cô thật lâu, cuối cùng hốc mắt ửng đỏ gật đầu.

Nhìn thấu mắt anh đỏ, mũi cô cũng cảm thấy hơi chua xót, may mà lúc này Anh
Pin cảm nhận được vỗ vai anh, sau đó ra sức ôm cổ của anh: “Đàn ông sẽ
không khóc vào lúc này đâu, lúc anh em thất nghiệp khủng hoảng tài chính không thấy cậu khóc, bà xã nói có một câu cậu đã không nhịn được rồi à?

Hiếm thấy chính là, đương trong lúc mọi người ồn ào, thậm chí anh có chút
xấu hổ, giống như khi nhận được thư tỏ tình của cô nhiều năm trước vậy.
Có điều khiến người ta bất ngờ chính là người đầu tiên trong buổi tối
này thật sự rơi nước mắt không ngờ là bạn học nữ làm công ty Mỹ. Cô ta
lấy khăn giấy tỉ mỉ chùi lớp trang điểm nơi khóe mắt, tiếng nói mang
theo giọng mũi: “Quá tốt rồi, tôi đã nói rồi, nếu như hai người các cậu
không thể ở bên nhau, tôi cũng sẽ không tin tưởng tình yêu nữa.” (Loyal Pang: Me too ^_^)

Sau khi kết thúc buổi họp lớp, Thân Nhã Lợi và Cố Hi Thành nhàn nhã tản bộ trên đường.

Bầu trời đêm như là cánh buồm Nero trải rộng, mang dáng vẻ La Mã bao trùm
lấy thành phố dần chìm vào giấc ngủ. Ánh sao là tuyết trắng, giống như
hóa thành chất lỏng rơi xuống thế gian trong bầu trời đêm, đọng lại
sương lạnh tràn ngập cả thành phố. Trong không khí từ từ trở lạnh, cô
kéo lấy tay anh, giống như trẻ con nép sát vào anh, nép sát một hồi cô
lại như không yên lòng ngẩng đầu nhìn anh, nhoẻn miệng cười với anh.
Trong chớp mắt, nụ cười của cô như sao sáng, đá quý cao sang nhất thế
gian cũng không xinh đẹp như thế.

Giờ khắc này anh muốn ôm cô vào trong lòng, cảm thấy tim mình đập trở nên
nhanh hơn một chút, anh nắm tay cô đặt lên trên cánh tay mình. Trong
khoảnh khắc bị anh chạm vào, cô lại nhướng mày hơi có chút ưu thương,
nhẹ nhàng nép vào anh. Tựa như chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy
được bọn họ nắm tay nhau đi ở nơi đây lúc còn học sinh.

“Thật ra thì có chuyện em đã biết.” Giọng nói của cô êm ái vô cùng, giống như là một hơi thở nhẹ nhàng: “Biết tất cả chuyện anh làm cho em và chuyện
hiện tại anh không còn đồng nào.” Lơ đãng nghe thấy anh và Marco nói
điện thoại, dường như anh thiếu tiền ngân hàng, hiện tại đã nợ nần chồng chất, trong tài khoản chỉ còn lại bốn chữ số.

Anh không trả lời.

“Không sao, em vẫn còn năng lực làm việc. Trước khi anh tìm được công việc, em sẽ làm đệm lót cho anh.”

Anh thoáng nở nụ cười kinh doanh: “Nếu như anh không tìm được việc làm thì sao đây?”

“Em đây vẫn nuôi anh.”

“Thật ra thì anh và Fascinante náo loạn không mấy tốt, sợ rằng sau này cũng sẽ không có công ty nào muốn mướn anh.”

“Không sao, có em ở đây.”

Câu này bình thường là đàn ông nói ra, còn cô thuận miệng nói là như thế
cuối cùng lại khiến người ta an tâm. Thân Nhã Lợi cảm giác mình rất anh
hùng, giống như là phụ nữ vĩ đại. Cố Hi Thành cũng không cảm thấy thẹn,
ngày hôm sau bắt đầu quẹt thẻ của cô thật oanh liệt, không hề tiết kiệm
cho cô một chút tiền, thậm chí còn cầm chứng minh nhân dân của cô đi làm các kiểu nghiệp vụ.

Lại một lần nữa Lý Chân biết cô bao nuôi anh, sợ đến mức ra sức lay cô,
nói: “Em nhất định phải tỉnh táo, ngàn lần đừng giống như đàn ông biết
không? Sau này truyền ra không chỉ là những lời khó nghe, mà tìm đối
tượng cũng khó khăn đó.”

“Ai nói em muốn tìm người khác, không phải Hi Thành em không lấy.” Cô vẫn anh hùng nhướng nhướng lông mày xinh đẹp.

Đối với Hi Thành, cô mãi mãi sẽ tin tưởng vô điều kiện.

Có điều là, cảm giác anh hùng tốt đẹp này không kéo dài được bao lâu.

Trước lễ giáng sinh một tuần, “Cứu Rỗi” mở họp báo công bố khai máy. Các nhân vật chủ đạo của phim đều xuất hiện tại sảnh hoàng gia Los Angeles San
Francisco, Thân Nhã Lợi mặc một chiếc váy dạ hội xanh thẳm lệch vai của
nhãn hiệu đại diện đặc biệt may riêng cho cô, bộ váy này chỉ có một trên thế giới, tên gọi là “váy Ngụy Phi”, chiếc váy dài được cắt may đơn
giản nhưng mang phong cách rất tao nhã, quanh vùng eo được đính đá kim
cương thủ công soi sáng lẫn nhau với vòng tai kim cương Chopin. “Chiến
bào” toàn thân khiến cô vô cùng chói mắt, mới vừa xuất hiện đã tàn phá
không ít phim.

Trong các nhân vật chủ đạo, ngoại trừ đạo diễn Trương Huy, Thân Nhã Lợi cùng
với diễn viên châu Á đóng vai bạn học của diễn chính thì người Châu Á có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này vì vẻ bề ngoài chuyên nghiệp nên
Thân Nhã Lợi không mang theo phiên dịch. Có điều là rõ ràng trước đó đã
luyện tập tiếng Anh, nhưng sắp đối mặt với nhiều ký giả Mỹ như vậy, hơn
nữa còn phải trả lời phỏng vấn bằng cái thứ tiếng ABC kia, cô vẫn cảm
thấy áp lực rất lớn.

Buổi họp báo tiến hành vào nửa tiếng sau, ở bên ngoài chờ bọn họ là tạp chí
“Mode”, “Vanity Fair”, “Play Boy” và các nhà tài trợ lớn, du thuyền,
champagne, rượu đỏ và pháo hoa. Nhưng nửa tiếng này cũng đủ khiến cô
khẩn trương, cô cảm giác như trở về thời trung học bị giáo viên hỏi bài, lại có phần giống như lần đầu tiên đóng phim. Thừa dịp mọi người không
chú ý, cô lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Cố Hi Thành: “Hi Thành, làm sao đây, em rất khẩn trương.” Tin vừa gửi đi không bao lâu, Cố Hi Thành đã trả lời: “Đừng sợ, anh giúp em.”

Đột nhiên cô hơi cảm động, hiện tại bây giờ trong nước đã nửa đêm, anh vẫn
còn chưa ngủ, chắc là đang ngồi trước Tivi chờ coi tiếp sóng cuộc họp
báo này. Ôi, bắt đầu hối hận rồi. Lúc trước anh nói muốn cùng mình đi
Mỹ, dù thế nào cô cũng kiên trì muốn một mình đi hăng hái chiến đấu. Sớm biết như thế nên dẫn theo anh cùng đi đến đây.

May mà đạo diễn Trương tương đối là người quan tâm, trò chuyên vài câu với
mấy người Mỹ, lại đến bên cạnh cô: “Nhã Lợi, cô quả nhiên là niềm tự hào của chúng ta. Cô xem cô vừa đến đã lập tức biến thành ngôi sao nữ chói
mắt, mấy người da trắng tóc vàng mắt xanh kia hoàn toàn không thể so
sánh được.”

“Nhờ có đạo diễn ưu ái và mọi người quan tâm, thẹn không dám nhận, thẹn không dám nhận.”

“Ha ha, vẫn khiêm nhường như thế, sau này nhất định sẽ hợp tác vui vẻ, tôi
xem…” Ông cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, “Hơn hai mươi phút nữa tiệc chiêu đãi sẽ bắt đầu, đến đây, tôi đưa cô đi dạo một chút, quen biết thêm vài người.”

Cô gật đầu, nắm váy đi lòng vòng với ông trong sảnh, quen biết một số diễn viên Hollywood, đạo diễn nổi tiếng, nhà biên kịch nổi danh. Toàn bộ
hành trình cô đều mang theo nụ cười mỉm xã giao. Dù nhìn thấy Brad Pitt
mình yêu thích cũng giữ vững tư thái tao nhã. Có điều là khi đạo diễn
Trương dẫn cô đến giới thiệu với các nhà tài trợ, khóe miệng cô co giật
một chút.

“Vị này là Marco Van Cruz, Phó tổng trước đây của Fascinante. Một trong
những người thừa kế của gia tộc Cruz Tây Ban Nha. Hiện tại anh ta vừa

mới ném phăng cổ phần của mình, rời khỏi Fascinante, đầu tư một công ty
mới.”

Trong sự giới thiệu của đạo diễn Trương, Marco nâng ly mỉm cười với cô. Mắt
xanh thẳm quyến rũ, làm mấy ngôi sao Hollywood bên cạnh mê mẩn: “Cô
Thân, long time no see.” (Cô Thân, đã lâu không gặp.)

“Hóa ra các người biết nhau.” Đạo diễn Trương chỉ chỉ người đàn ông vừa quay đầu bên cạnh anh ta: “Vị này chắc chắn cô cũng biết. Dante, kiến trúc
sư cao cấp trước kia của Fascinante. Bây giờ là một trong những người
sáng lập tập đoàn xây dựng Nhã Hi.”

So sánh với Marco cố ý phơi da thịt màu nâu, anh có dáng vẻ không hoang
dại như vậy. Màu da trắng sáng kia ngược lại khiến người ta nghĩ đến
ngôi nhà nhỏ đầy hoa tường vi trắng sứ. Từ gương mặt của anh, đầu tiên
có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của anh. Từ đôi mắt của anh có thể nhìn
thấy sự cao quý khiêm tốn của anh. Anh mặc áo vest nhung cài hai nút và
áo sơ mi cotton màu trắng tinh khiết. Chiếc nơ nhung thắt tỉ mỉ trên cổ
áo. Măng sét bạch kim nạm kim cương và đôi giày da màu đen mũi vễnh kiểu thương nhân, cả người cũng tản ra sức hấp dẫn quý tộc hiện đại.

Rất hiển nhiên đạo diễn Trương hằng năm xông xáo tại nước ngoài không có
theo dõi chuyện linh tinh ở trong nước. Cố Hi Thành cũng gật đầu nhẹ với cô, đưa tay ra: “Cô Thân, đã không không gặp.”

Khi anh nhích đến gần, cô xác định mùi nước hoa Neroli PortoFino say lòng người này tỏa ra từ người anh.

Cô tốn rất nhiều sức nhẫn nại mới không động tay vuốt ve tay anh. Cô gượng cười nắm tay anh. Sau đó kéo anh qua một bên: “Đây là xảy ra chuyện
gì.”

“Hử?” Anh cúi đầu nghiêm túc lắng nghe lời cô, kề rất gần với cô, mở to hai mắt.

Ánh đèn thủy tinh màu vàng chiếu sáng gương mặt anh giống như là chiếu vào
một bức họa của quý ông trẻ tuổi dòng tộc cổ xưa, mãi mãi là kẻ giữ vững phong độ cao quý không chút mỏi mệt. Ban đầu anh dùng thân phận Dante
trở về, một dạo cô cho rằng vô cùng có cảm giác khoảng cách với anh. Anh có sức hấp dẫn bắn ra tứ phía như vậy, sặc sỡ chói mắt, hoàn toàn khác
với bề ngoài cuộc sống vô cùng hoa lệ nhưng thật ra lại kéo dài hơi tàn
của cô. Sau đó quen biết anh và tiếp xúc với anh một lần nữa, cô mới
biết được hóa ra không phải anh không có phiền não, chẳng qua là đã quen đặt bọn chúng dưới vẻ bền ngoài lịch sự bình tĩnh.

“Nhã Lợi, bọn họ là nhà tài trợ của chúng ta.” Dường như sợ cô xúc phạm đến
nhân vật quan trọng, đạo diễn Trương vội vàng kéo cô qua “Nhà tài trợ
lớn nhất của “Cứu Rỗi” là tập đoàn Nhã Hi biết không?”

Cô không để ý đến lời nói đạo diễn Trương. Lại một lần nữa kéo anh qua một bên: “Đây là xảy ra chuyện gì, anh thành lập tập đoàn Nhã Hi khi nào?”

“Đâu phải một mình anh, còn có Marco, Thang Thế và vài ông tổng của công ty
kiến trúc trong nước nữa. Bọn họ đều là cổ đông. Có điều tên tập đoàn là anh đặt.” Anh khẽ mỉm cười với cô, “Thích tên này không?”

“Không phải Marco làm với cha anh ta sao. Sao lại chạy đến đây?”

“Anh ta cảm thấy làm với anh có tương lai hơn, nên phân minh công tư rời khỏi Fascinante.”

“Ơ… Không đúng, không phải anh hoàn toàn nghèo túng rồi sao? Không phải thiếu nợ ngân hàng sao? Sao trong nháy mắt đã…”

“Đúng, hiện tại cũng còn thiếu.”

Cô bừng tỉnh ngộ — Cho nên, tiền nợ thực chất là vay, vay thực chất là
đầu tư công ty mới. Anh lại giấu diếm mình nhiều chuyện như vậy, thật
hận ban đầu không cắt cổ anh đi cho rồi, cô nhìn anh bằng nửa con mắt:
“Anh thật là, lớn như vậy còn đặt kiểu tên công ty như vậy.”

“Vợ chồng hợp tác, làm việc không mệt.”

“Ai là vợ chồng với anh? Ai hợp tác với anh?”

“Dĩ nhiên có liên quan đến em, em là người đại diện pháp lý.”

“Cố Hi Thành!!” Cô nhéo mạnh cánh tay anh, “Anh còn bao nhiêu chuyện gạt em nữa! Thành thật khai báo!”

Anh đau khổ rên rỉ: “Có, chỉ còn một chuyện thôi, có điều phải về nước mới nói cho em biết.”

Đạo diễn Trương thất kinh xông lại muốn cản cô “Nhã Lợi à, đừng, đừng….”

“Để cho bọn họ đi đi, nếu muốn cưới cọp cái thì phải học xong việc chịu
đựng bạo hành gia đình.” Marco mỉm cười, sờ sờ cằm mình tự nhủ: “Tiếng
Trung của mình thật là càng ngày càng tiến bộ rồi.” (Loyal Pang: em thích anh Marco ^_^)

Thực lực kinh tế quyết định địa vị gia đình, cách nói này tuyệt đối không
sai. Sau khi kết thúc họp báo, Thân Nhã Lợi phải theo đoàn phim trở về
nước, chuẩn bị bắt đầu quay “Cứu Rỗi”. Còn Cố Hi Thành cuối cùng cũng
trở mình làm chủ, về nhà mình ở một đêm. Có điều là cô tuyệt đối không
cho anh cơ hội trốn tránh thực tế, đuổi giết đến tận nhà anh, hỏi bí mật anh giấu diếm mình tột cùng là cái gì.

Anh bị cô ép đến cửa sổ, không có đường để trốn, chỉ có thể cười khổ:
“Không thể đợi qua một vài năm nữa mới nói cho em biết được sao?”

“Anh còn muốn dấu giếm em nhiều năm nữa hả?”

“Chuyện này qua một vài năm nữa nói cho em biết, hiệu quả có thể sẽ tốt hơn.” Anh nói nghiêm chỉnh.

“Ngày đầu tiên anh biết em sao? Cũng đã nói cho em biết có một bí mật rồi,
còn nói úp mở muốn vài năm nữa mới nói. Hoặc là không nói cho em biết,
hoặc là đừng nói được một nửa, khốn kiếp!” Cô bắt lấy cánh tay anh ra
sức lay động.

“Thật ra thì không phải bí mật gì, có điều là một chút kế hoạch trên công việc của anh thôi, sợ em sẽ không cảm thấy hứng thú.”

“Em cảm thấy hứng thú!”

“Em thật sự phải biết?”

“Đúng!”

Anh cười ôn tồn lễ độ, chu chu môi của mình ra: “Vậy thì hôn anh một cái đi.”

Cô đẩy thẳng anh đến vách tường bên cạnh ban công, bưng lấy mặt anh hôn
mãnh liệt. Anh hoảng sợ, thừa dịp cô ngả đầu ra, kinh ngạc gọi tên cô.
Nhưng cô nhanh chóng tấn công anh không hề khách sáo, khiến cho hô hấp
của anh cũng trở nên dồn dập. Mà anh cũng nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường, nghênh đón khiêu chiến của cô, cười xấu xa cướp đi
quyền chủ động của cô. Anh đặt cô lại trên tường, hôn đến cô không thở
nổi. Cô nức nở muốn kháng cự, nhưng hai tay bị anh chế trụ, thân thể
cũng bị áp chế chỉ có thể buộc phải tiếp nhân nụ hôn nhiệt tình có chút
ít thô bạo của anh.

Thời gian dài bị cô áp bức, hiện tại ít nhiều cũng phải phản kích lại một
chút chứ. Cuối cùng phát hiện tay chân cô càng ngày càng bủn rủn, giống
như là sắp ngất đi trong ngực mình, anh mới bỏ qua cho cô. Anh khom
người, cụng vào trán cô, nói thân mật: “Bà xã của anh thật hung dữ.”

Bị lỗ to không nói, còn bị oán trách là hung dữ, cô cắn lấy môi dưới của
anh một cái khiến anh phải kêu đau, cô tức giận nói: “Đến mức này đủ
rồi, nói mau!”

“Được rồi, công trình lần này rất lớn, khẳng định không thể gạt được em…”
Anh trực tiếp kéo rèm cửa sổ ra, đẩy cửa bên cạnh ban công, nắm tay của
cô đi ra ban công.

Trước kia anh chưa bao giờ dẫn cô đến nơi này. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng phía sau nhà anh.

Đã sớm nghe nói nơi này vừa có dãy nhà lầu bị phá bỏ và dời đi nơi khác,
có điều không nghĩ đến một thành phố cao ốc dày đặc lại xuất hiện một
mảng đất lớn trống trải lại có dáng vẻ thế này. Thật ra mà nói, cũng
không hẳn là mảng đất trống trải, nơi này đã dựng kín giá thép vài tòa
cao ốc, có cái được vải bạt xây dựng che phủ, có cái thì phơi nguyên
khung giá trần trụi chẳng che chắn.

Ngôi sao không dịu dàng, cũng không bi thương mà giống như mảnh vụn trang
sức của nữ thần bóng đêm rải rác trên màn trời, rắc xuống sắt thép và
kim ngân khắp nơi trên thành phố này. Cô đứng trên lầu cao ngắm nhìn tòa nhà cao gấp mấy chục lần tầng lầu cô đang đứng. Gió lạnh thổi xuyên qua giàn giáo trống rỗng của bọn chúng, lạnh lẽo lướt qua da thịt cô và Hi
Thành. Trong đêm đen bọn chúng có chút đáng sợ, rồi lại giống như hài
cốt của cự thú ngút trời, vĩ đại to lớn.

“Những thứ này là…. công trình mới của bọn anh?” Cô nói không chắc chắn lắm.

“Ừ.”

“Anh thật tuyệt vời.” Cô quay người sang chỗ khác, hai tay bóp lấy gương mặt anh, “Hi Thành, anh thật tuyệt vời!”

Anh khẽ mỉm cười, vén mái tóc xoăn bị gió thổi rối của cô: “Em là động cơ
cho tất cả nỗ lực của anh. Sau này chờ chúng ta có con, anh sẽ càng nỗ
lực hơn. Anh nhất định sẽ cho bọn chúng tương lai tốt nhất.”

“Bọn chúng? Nói bậy gì đó, thời gian cấy que ngừa thai của em còn chưa hết đâu.”

“Sắp hết rồi. Không phải sao.”

“Hình như là vậy… Có điều bây giờ nói những thứ này còn quá sớm.”

Không biết chuyện gì xảy ra, nhìn đôi mắt tha thiết nồng nàn của anh, ngược
lại cô cảm thấy có chút thẹn thùng. Mặt cô đỏ lên, quay người sang chỗ
khác để đón gió lạnh, muốn nhiệt độ hạ xuống. Song trong lúc lơ đãng cô
nhìn thấy một căn nhà bán thành phẩm trong đám kiến trúc kia, trên đó
khắc hoa cảnh, tuy chỉ làm được một nửa nhưng hoa cảnh uốn quanh mang
dáng vẻ tao nhã vô cùng, giống như là gợn sóng mà thuyền bè để lại trên
mặt nước — Cô có thể tưởng tượng được sơ lược dáng vẻ khi nó hoàn tất.
Chính vì có điêu khắc này nên tòa nhà mới hoàn toàn khác với những cao
ốc thép pha lê lạnh lẽo kia. Nó hiện ra nét cổ điển, tự nhiên, tràn ngập mỹ cảm nghệ thuật. Đây là phong cách thiết kế của kiến trúc sư Dante,
từ rất nhiều năm trước cô đã biết.

Điều khiến cô khi kinh ngạc nhất chính là…. Những hoa cảnh kia chính là hoa phong tín tử nối liền.

Hóa ra lúc trước anh hỏi cô thích hoa gì và bức kí họa hoa phong tín tử của anh bị cô thấy được vài lần cũng không phải là để chơi. Anh phác thảo
bọn chúng hòa nhập vào trong thiết kế kiến trúc.

Nhìn lại những khung nhà lầu khác, kết quả là tuy kiểu cách khác nhưng giống nhau đến kỳ diệu, cô quan sát bọn chúng thật lâu, khẽ nói: “Lẽ nào
những cái khác cũng như vậy?”

Nếu là như vậy, đến khi bọn chúng xây xong toàn bộ, cảnh tượng tráng lệ nhất định không cách nào tưởng tượng nổi…

Nói xong câu đó, cô bàng hoàng quay đầu lại.

Ánh sao giống như sông băng hòa tan, phủ lên cả thành phố hơi nước màu bạc.

Anh đã quỳ trước mặt cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.