Đọc truyện Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng – Chương 23: Tôi Giết Chết Anh
Túc Kỳ tỉnh dậy đã là một tiếng sau.
Bà Ngô Thừa cũng mới bỏ về nhà chính, không ở lại nơi này thêm nữa.
Chờ lần khác bà sẽ quay trở lại, tìm cách thử nói chuyện nghiêm túc với con
trai.
Cô cúi đầu nhìn chiếc váy xanh được thay trên người mình, lại trông thấy bả vai in hằn dấu hôn của Hoắc Kiến Trường, lặng lẽ hít sâu một hơi.
Bụng dưới căng tức rất khó chịu, khiến Túc Kỳ không dám thở mạnh, rón rén lật chăn bước xuống dưới đất.
Hiện tại, đồng hồ treo tường vừa điểm ba giờ chiều.
Thời gian cô có hẹn với đoàn phim cũng đã trôi qua hơn tiếng trước.
Lần đầu tiên Túc Kỳ không tham dự cuộc họp, tất cả cũng chỉ vì gã đàn ông tàn bạo họ Hoắc kia.
– Cần phải nói lại bao nhiêu lần nữa thì bộ não tàn của cậu mới được hanh thông?
Chợt, Túc Kỳ nghe thấy giọng nói hằn học của Hoắc Kiến Trương ở đằng sau lưng mình.
Cô cảnh giác quay đầu tìm kiếm, trông thấy Hoắc Kiến Trường đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại, trên người chỉ mặc áo choàng tắm màu xám.
– Con mẹ nhà cậu! Hủy, hủy hết! Cắt hết vai diễn của cô ta.
Tôi nói hủy là hủy, cấm xin xỏ!
Hủy vai diễn ư?
Trái tim Túc Kỳ đập thình thịch.
Một cảm giác lo sợ không ngừng chạy dài trong lòng cô.
Người mà Hoắc Kiến Trường đang nói tới, liệu có phải là cô hay không? Túc Kỳ nhón chân, rón rén bước đên cạnh song cửa sổ, ghé tai nghe ngóng cho rõ hơn.
Hoắc Kiến Trương im lặng một lúc, sau đó tức mình trầm giọng cảnh cáo:
– Chuyển toàn bộ lịch trình của Vương Túc Kỳ qua email.
Nhớ, vai diễn lần này, không cho cô ta tham gia nữa!
Túc Kỳ hoàn toàn chết điếng cả người.
Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Kẻ đứng đằng sau ép đạo diễn Lâm Thanh đối với quần chúng cho Túc Kỳ chính là Hoắc Kiến Trường.
Từ vị trí diễn viên nữ đảm nhiệm vai chính, phải vứt sạch tôn nghiêm để đóng vai phụ.
Đến bây giờ cô còn bị anh cắt sóng trực tiếp, không cho đóng bộ phim này nữa.
Những lời Hoắc Kiến Trường thốt ra như tiếng sét đánh bên tai Túc Kỳ.
Cô loạng choạng bước nhanh về phía ga giường, lật tìm điện thoại riêng.
Nghe tiếng động, Hoắc Kiến Trương nghiêng đầu quay lại nhìn, phút chốc đã hiểu ra tất cả.
Anh đứng khoanh tay trước mặt Túc Kỳ, thản nhiên mở lời:
– Cô đã biết rồi sao? Tôi giúp cô xin nghỉ vài bữa để dưỡng sức, còn không mở miệng mà cảm ơn ư?
Hoắc Kiến Trường vừa nói vừa dùng tay vuốt ve hai má Túc Kỳ.
Cô cắn chặt răng, giận dữ hất bàn tay bẩn thỉu kia ra khỏi người mình.
– Tại sao anh hết lần này tới lần khác phá đám công việc của tôi vậy hả?
– Vì cô là công cụ phù hợp để tôi thỏa mãn nhu cầu!
Hoắc Kiến Trường không do dự, trực tiếp đáp lời.
– Cô phải ở bên tôi mọi lúc, mọi nơi.
Đến khi nào tôi phát tiết, cô còn phải phục vụ nữa chứ?
Toet!
Trên gương mặt hoàn hảo không góc chết của Hoắc Kiến Trương bất ngờ xuất hiện một ngụm nước bọt lớn.
Túc Kỳ đưa tay lau khóe miệng, đôi mắt to tròn đã trở nên đỏ hoe, giận dữ tới cực điểm:
– Tôi sẽ đến gặp Lâm Thanh để nói cho ra nhẽ.
Hoắc Kiến Trường, anh hãy chờ một ngày cải bản mặt xấu xa, để tiện này của anh bị phanh phui trước công chúng đi.
Túc Kỳ đã thật sự nổi giận.
Hoắc Kiến Trường là gì mà hết lần này tới lần khác dùng quyền lực để cưỡng ép cô.
Chỉ dựa vào cái chết của Huệ Phi liền lấy đó làm cớ để hành hạ Túc Kỳ sống không ra sống, chết không ra chết.
Càng nghĩ, Túc Kỳ lại càng cảm thấy căm hận tột đỉnh.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh không chút sợ hãi, bàn tay vo tròn thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ lên trên ngàn da.
Nhìn bộ dạng tức giận của Túc Kỳ, Hoắc Kiến Trương lại không lấy làm ngứa mắt.
Anh thản nhiên ngồi vắt chéo chân lên giường, bể lấy Lucky đang nằm cuộn tròn trong giỏ, nhếch miệng cười xấu xa:
– Cứ xem như đó là một món quà đầu tiên tôi tặng cho cô đi! À quên, còn điều này nữa, anh bạn trai của cô có vẻ rất quan tâm nhỉ?
Ngay khi Hoắc Kiến Trương nhắc đến Chu Dương, cơ thể Túc Kỳ lập tức cứng lại.
Cảm giác lo lắng xâm nhập lý trí Túc Kỳ, thôi thúc cô gấp gáp mở điện thoại.
Cuộc gọi đến gần đây nhất là một tiếng hai mươi phút trước, khi đó Túc Kỳ vẫn còn đang ngủ thiêm thiếp.
Thời gian nghe máy không dài, chỉ vỏn vẹn hai phút hơn.
Hoắc Kiến Trường dám bắt máy?!
Túc Kỳ đưa mắt liếc về phía anh dò xét, run run mở mục tin nhắn.
Bộp!
Điện thoại từ từ trượt khỏi lòng bàn tay cô, sau đó theo quán tính liền rơi thẳng xuống dưới mặt đất.
Trong tin nhắn gửi đi cho Chu Dương là hình ảnh một đôi nam nữ để trần, chỉ có duy nhất một chiếc chăn mỏng đắp hờ qua eo, đang quấn chặt lấy nhau.
Người con gái xinh đẹp yêu kiều, nét mặt đầy cam chịu ngoan ngoãn nằm gọn dưới thân nam nhân, hai chân thon dang rộng, quặp chặt lấy vòng eo cứng múi của đối phương.
Còn người đàn ông khỏe khoắn với thân hình vạm vỡ kia đang ở trong tư thế xâm chiếm, miệng còn ngậm lấy bầu ngực căng tròn của cô gái một cách đầy thích thú, bàn tay thô ráp cuồn cuộn cơ bắp ôm chặt lấy phần mông tròn phía dưới.
Hoắc Kiến Trường không những quay lại cảnh anh cưỡng ép Túc Kỳ trong phòng mà còn ngang nhiên gửi ảnh cho Chu Dương.
– Sao vậy? Ánh không đẹp ư?
Hoắc Kiến Trường đặt Lucky nằm xuống, dùng tay nâng cằm Túc Kỳ, ép cô ngửa mặt lên nhìn thẳng vào anh.
Hơi thở nam tính nóng hổi phả vào da mặt Túc Kỳ, khóe môi nhếch lên đầy chế giễu.
Túc Kỳ giơ tay, tát thẳng lên má Hoắc Kiến Trương.
Cô khóc không ra nước mắt, cật lực dồn toàn bộ uất hận lên cái tát này.
– Chó chết! Hoắc Kiến Trường, anh là súc sinh! Tôi giết chết anh, tôi giết chết anh!
Tiếng gào lớn xé loạn của Túc Kỳ vang vọng khắp phòng.
Sự tủi nhục, cay đắng dâng trào đến đỉnh điểm.
Ngay cả chút tôn nghiêm còn sót lại cuối cùng cô dành cho Chu Dương cũng đã bị Hoắc Kiến Trường tàn nhẫn bóp nát.
Túc Kỳ ngồi xổm trên đất, ôm mặt gào khóc thê thiết.
Trái lại với nỗi đau của cô, Hoắc Kiến Trương chỉ lạnh nhạt ném xuống một ánh nhìn đầy thỏa mãn.
– Nếu cô dám chống đối, không chỉ Chu Dương mà tất cả những con người tồn tại ở đây đều sẽ được chiêm ngưỡng miễn phí cảnh hoan lạc của diễn viên hạng nhất Vương – Túc – Kỳ!
Túc Kỳ nghiến răng nghiến lợi, đứng phắt dậy, tóm lấy con dao gọt hoa quả đặt trên bàn, căm hận đâm thẳng về hướng Hoắc Kiến Trường.
– Chết đi, thứ đàn ông cặn bã!
Theo tiếng hét lớn là âm thanh lưỡi dao xoẹt qua da thịt.
Không gian xung quanh phút chốc tĩnh lặng, mũi dao đâm phải vật cản liền ngừng lại.
Túc Kỳ run run mở mắt, nhất định đâm trúng, nhất định đâm trúng.
Cho dù lần này có phải đi tù về tội mưu sát, Túc Kỳ tuyệt đối sẽ không hối hận.
Thế nhưng…!
Hiện thực xảy ra trước mắt khiến Túc Kỳ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Con dao nhỏ đang bị bàn tay trái của Hoắc Kiến Trương nắm lại thật chặt.
Ngay khi Túc Kỳ cầm dao đâm tới, anh chỉ bình thản giơ tay lên phía trước, không chút do dự mà nắm lấy mũi dao.
Lưỡi dao cứa một đường trong lòng bàn tay trái, máu tươi thấm ướt chuôi dao, nhỏ cả xuống dưới mặt đất trơn láng.
Vậy mà, Hoắc Kiến Trương không hề cảm thấy đau.
Đối với anh, những vết thương ngoài da như thế này chẳng đáng để bận tâm.
Hoắc Kiến Trường ném con dao nhuốm máu xuống đất, lại dùng mũi chân đá đá về phía Túc Kỳ.
– Chịch rồi! Đâm lại đi!
Túc Kỳ hít sâu một hơi, không đáp.
Với loại người xem nhẹ cái chết như Hoắc Kiến Trường, những vết thương mà cô gây ra cho anh vốn chẳng nhằm nhò gì.
Đâu đủ sức để có thể đe dọa anh.
Cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng hít thở cho thông, sau đó vặn nắm cửa bước thẳng xuống lầu.
Trước khi rời đi, Túc Kỳ còn không quên ngoái lại nhìn Hoắc Kiến Trương lần nữa, lạnh lùng giơ ngón giữa lên cao, nhếch môi cười khẩy.
Rầm!
Tiếng đóng cửa với một lực tác động rất mạnh vang lên, làm cho Lucky giật nảy mình, kêu meo…!meo vài tiếng.
Hoắc Kiến Trương không đuổi theo Túc Kỳ nữa, để mặc cho cô muốn đi thì đi.
Anh giơ bàn tay trái bị thương đẫm máu của mình lên quan sát, lại nhớ tới hành động khiêu khích của Túc Kỳ khi nãy, tâm trạng chợt trở nên vô cùng thích thú.
Chậc…!
Vật nhỏ trong tay được anh ngày đêm rèn giũa đã bắt đầu thông minh hơn rồi đấy!