Đọc truyện Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng – Chương 22: Gã Khốn Này!
Dinh thự riêng của Hoắc Kiến Trường…!
– Thưa phu nhân, thiếu gia đã đến quảng trường từ sớm.
Có lẽ cũng sắp về tới nơi!
Quản gia Phúc Tâm đầu hơi cúi thấp, hai tay chắp chéo trước bụng, lễ phép mở lời cùng vị phu nhân sang trọng mới tới.
Bà chính là Ngô Thừa, mẹ ruột của Hoắc Kiến Trường, hiện tại đang sinh sống ở Mỹ.
Hôm nay, Ngô Thừa đột ngột quay trở về nước là có việc gấp cần bàn cùng Hoắc Kiến Trường.
Sau khi mọi sự bàn xong, bà sẽ lên máy bay, lập tức quay trở về Mỹ.
Mặc dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng ngoại hình của Ngô Thừa vẫn rất trẻ trung, những nét đẹp cân đối trên gương mặt vẫn còn được giữ nguyên như tuổi trẻ.
Bà đặt tách cà phê uống dở xuống bàn, gật đầu không đáp.
Đứa con trai này vốn dĩ tính cách rất khác thường.
Có lúc thì ôn nhu, phẳng lặng như mặt biển buổi sớm, có lúc lại cuồng bạo, tàn nhẫn, máu lạnh chẳng kém gì người cha độc ác của anh.
Chỉ sợ, nhân cách thứ hai này không sớm thì muộn sẽ giết chết bản chất thanh thuần vốn có của Hoắc Kiến Trường.
Lúc ấy, có lẽ bà sẽ chết vì đau đớn.
“Đừng giống như ông ta! Đây chính là báo ứng mà mẹ phải trả, hà cớ gì con lại tự gánh lấy?!”
Ngô Thừa vuốt ve tấm ảnh lúc nhỏ của Hoắc Kiến Trường, lẩm bẩm trong miệng.
Ngoài cổng chợt vang lên tiếng động cơ.
Chiếc Maybach lao vút vào hầm đỗ xe, Hoắc Kiến Trương đã về.
Túc Kỳ vì quá mệt mỏi nên đã nằm ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khóe mi vẫn còn đọng chút nước mắt mặn đắng.
Anh giúp cô tháo dây an toàn, thấy hai bên cổ tay ửng đỏ, hằn rõ yết trói chặt của cuộc hoan ải vừa rồi, Hoắc Kiến Trương bế cô trên tay, rảo bước vào trong nhà.
– Phụ nữ ngu ngốc!
Nhìn cô thở yếu ớt trên tay mình, Hoắc Kiến Trường lẩm bẩm chửi thề.
Thật không biết tốt xấu.
Ngoan ngoãn phục tùng anh chẳng phải tốt hơn nhiều hay sao?
– Con trai!
Vừa trông thấy anh bước vào, bà Ngô Thừa vội vàng đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ.
Ngay khi trông thấy nữ nhân yêu kiều đang ngủ ngon lành trong vòng tay Hoắc Kiến Trường, khuôn mặt bà lập tức đổi sắc.
Trước sự xuất hiện đột ngột của mẹ, thái độ Hoắc Kiến Trường vẫn tương đối lạnh nhạt.
Anh không đáp, vẫn tiếp tục bước lên trên tầng.
Bà Ngô Thừa có chút thất vọng, chạy tới chắn ngang người anh, mở lời chất vấn:
– Thái độ của con như thế này là sao? Còn cô gái này nữa, cô ta là ai?
– Suyt!
Hoắc Kiến Trường trầm giọng ra hiệu.
Bà Ngô Thừa lập tức im bặt, đành trơ mắt nhìn con trai vốn không quan tâm đến người mẹ đã năm năm chưa gặp, dịu dàng bế người tình lên phòng riêng.
– Phúc Tâm! Phúc Tâm!
Nghe tiếng gọi, quản gia Phúc Tâm vội vàng chạy tới.
Bà Ngô Thừa chỉ tay lên hướng phòng Hoắc Kiến Trường, tức giận cất giọng chất vấn:
– Cô ta là ai?
Quản gia Phúc Tâm suy nghĩ một chút liền đáp:
– Lai lịch của vị tiểu thư này, tôi cũng không rõ, thưa bà chủ.
Chỉ thấy đêm hôm qua cô ấy tới tìm thiếu gia, ở lại cho tới tận bây giờ.
Hoắc Kiến Trường đem Túc Kỳ đặt lên trên giường.
Cả người cô vẫn còn ướt do váy dính nước mưa, mái tóc chưa khô hẳn, khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt.
Anh bước về phía tủ quần áo, vặn khóa kéo ra.
Ngoài một tầng đồ ngủ đủ loại của nam, ở nửa bên trái đều là váy ngủ của nữ.
Hoắc Kiến Trường chọn một chiếc váy hai dây màu xanh nhạt điểm hoa nhí, ngồi xuống bên cạnh Túc Kỳ.
Anh nhẹ nhàng lật nghiêng người cô, vòng tay kéo khóa váy.
Cơ thể trắng nõn chi chít dấu hôn xanh tím hiện ra.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Kiến Trường chợt nổi lên vài tia phức tạp.
Túc Kỳ được thay váy, nằm ngủ mê mệt, không biết gì nữa.
Dưới phòng khách, Hoắc Kiến Trương ngồi đối diện với mẹ, mặt đối mặt nhìn nhau, tâm tư đấu tranh liên tục.
– Con vẫn chưa trả lời câu hỏi của mẹ!
– Câu hỏi quá chung chung.
Mẹ nên đổi cầu khác!
Hoắc Kiến Trương nhàn nhã đáp.
Bà Ngô Thừa cố gắng nhẫn nhịn, rành mạch hỏi lại từng tiếng:
– Cô gái đang ngủ trên phòng con là ai?
Hoắc Kiến Trương thả lỏng người, đôi môi cong nhẹ:
– Là hung thủ đã đâm chết Huệ Phi!
Anh vừa dứt lời, bà Ngô Thừa lập tức tái mét mặt mũi, không dám tin liên hỏi lại:
– Con nói lại đi! Mẹ đang nghe cái gì thế này?
– Me à!
Hoắc Kiến Trường đã hết kiên nhẫn.
Anh đứng dậy, hờ hững đáp:
– Mẹ chỉ cần biết như thế, là đủ.
Thấy anh có ý định rời đi, bà Ngô Thừa vẫn không chịu để yên, tiếp tục dò hỏi:
– Trên đời này thiếu gì phụ nữ, sao con lại có thể yêu đương với cô ta, hả?
Cơ thể Hoắc Kiến Trường thoáng cứng đờ.
Anh không quay lại, nghiêng người đáp gọn lỏn:
– Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên thỏa mãn được dục vọng của con!
Ngô Thừa chỉ còn biết nhìn theo bóng lưng cao lớn của con trai, thẫn thờ ngồi xuống bên dưới.
Lần nào cũng vậy, hai mẹ con chưa từng ngồi nói chuyện được với nhau quá mười câu.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra.
Túc Kỳ vẫn cuộn tròn trong chăn ngủ, lồng ngực khẽ phập phồng.
Hoắc Kiến Trường cởi áo, nằm xuống bên cạnh cô.
Một tay anh vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Túc Kỳ, tay còn lại chậm rãi kéo dây áo của cô xuống, sau đó hé môi, sử dụng lực hút ngoạm lấy bả vai căng tròn.
Anh dùng sức miết mạnh, lại để răng cắn hờ lên trên, đến khi tách môi ra khỏi bả vai Túc Kỳ liền để lại một vệt tròn đỏ ửng.
Dầu hôn do chính anh khắc lên, thể hiện sự chiếm hữu đến mức cuồng loạn.
Reng…!reng…!
Là Chu Dương gọi tới.
Anh vẫn chưa yên tâm cho an nguy của Túc Kỳ, cảm thấy có chút gì lạ liền gọi lại lần nữa.
Đầu dây bên kia lập tức bắt máy, Chu Dương gấp gáp hỏi dồn:
– Em đã về phòng chưa? Túc Kỳ à, có thật là em ổn hay không?
Đáp lại hàng loạt câu hỏi của anh chỉ là sự im lặng tới mức đáng sợ.
Ruột gan Chu Dương nóng như lửa đốt, anh đứng bật dậy, với lấy áo khoác, lo lắng gọi tiếp:
– Em à! Em có đang nghe anh nói không? Đừng làm anh sợ, Túc Kỳ!
– Cô ấy đang ngủ rất say!
Hoắc Kiến Trường thản nhiên đáp, bàn tay thô ráp vẫn liên tục vuốt ve trên cơ thể trắng mịn của Túc Kỳ.
Cơ mặt Chu Dương cứng đờ, bàn tay run lẩy bẩy.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh nhất:
– Anh là ai? Túc Kỳ đâu? Tôi phải nói chuyện với cô ấy!
Haaa!
– Túc Kỳ đang rất mệt.
Phục vụ tối từ đêm hôm qua, cô ấy cạn sức rồi!
Dứt lời, Hoắc Kiến Trương bình thản tắt máy, gương mặt tuấn mỹ ngập tràn nét độc ác mà tàn nhẫn.
Rầm!
Chu Dương vo tay thành nắm tròn, đấm thật mạnh lên bức tường trắng của phòng khám đến
mức đầu khớp ngón tay trầy xước bật máu.
Gã khốn này!