Tự Mình Nuôi Sói

Chương 9


Đọc truyện Tự Mình Nuôi Sói – Chương 9

Edit: Hoạt Đồng

Sáng thứ bảy, Tiêu Thỏ giữ đúng lời hứa đến cổng trường, lúc đến nơi, cô đã thấy Nguyễn Trác Hàng đang đứng ở đó.

“Đi thôi!”

Nguyễn Trác Hàng đợi sau khi chú Phó rời đi, liền vô cùng tự nhiên cầm lấy tay Tiêu Thỏ, Tiêu Thỏ từ chối vài lần không được liền mặc kệ cậu, dù sao những chuyện thân mật hơn bọn họ cũng làm cả rồi, mới vài ngày đầu quen biết, cô làm giáo viên của cậu, bọn họ đã hôi môi rồi.

“Chúng ta đi đâu mua di động đây?”

“Đương nhiên là tới cửa hàng rồi. Thỏ con, cô thích loại điện thoại nào? Có đặc biệt thích kiểu dáng hoặc thương hiệu điện thoại nào không?

Tiêu Thỏ trước giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, liền mờ mịt lắc lắc đầu.

Đêm qua, Nguyễn Trác Hàng không ngừng lên kế hoạch về cuộc hẹn hò của cậu và Tiêu Thỏ, cũng vì muốn để Tiêu Thỏ có thể mua được một chiếc điện thoại xinh đẹp, mà cậu đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu, đối với cô gái như Tiêu Thỏ, điện thoại cũng không cần quá nhiều tính năng, chỉ cần tiện dụng, thêm bề ngoài đáng yêu là được rồi.

Chiếc điện thoại mà Nguyễn Trác hàng đã nhắm đến cho cô là LG SH490, hoa văn trên vỏ điện thoại khá là dễ thương, chủ yếu nhất chính là cậu cảm thấy nó rất hợp với Tiêu Thỏ.


Tiêu Thỏ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích ngay chiếc điện thoại này, tự nhiên cũng không có dị nghị gì mà mua luôn, giữa ba màu đỏ, trắng, đen liền chọn ngay màu đỏ, nhưng tới lúc Nguyễn Trác Hàng khí thế cầm lấy hóa đơn, vừa muốn trả tiền, mặt Tiêu Thỏ liền trầm xuống.

Thứ nhất, Tiêu Thỏ cảm thấy mình lớn tuổi hơn Nguyễn Trác Hàng, hơn nữa chiếc điện thoại này cũng không rẻ đâu, tuy rằng cô biết nhà Nguyễn Trác Hàng rất có điều kiện, nhưng cũng không thể tiêu tiền của cậu ấy được.

Thứ hai, cô chưa từng nhận quà của người khác ngoài ba mẹ, tuy rằng điều kiện gia đình cô cũng tốt, cũng sẽ không để ý mấy nghìn tệ này, nhưng mà chiếc điện thoại này lại bằng với cả tháng lương của cô đó, cô suy nghĩ một chút rồi không dám nhận, cảm thấy đây là một món quà quá quý giá rồi.

“Thỏ con, đừng ở đây mà tranh luận với em được không?”

Nguyễn Trác Hàng tuy rằng vẫn đang kiên nhẫn khuyên Tiêu Thỏ, nhưng trong lòng lại cảm thấy không biết phải làm sao, đây không chỉ đơn giản là vấn đề liên quan đến mặt mũi của đàn ông, mà là cậu thực sự hy vọng có thể tặng một món quà như vậy cho cô.

Về sau cho dù là Tiêu Thỏ liên lạc với ai, chỉ cần rút điện thoại ra liền sẽ nhớ đến cậu, đây là kế hoạch do cậu tỉ mỉ vạch ra đó, đáng tiếc, Tiêu Thỏ lại có chết cũng không thèm nghe lời cậu, hair~, thật khó giải quyết mà.

“Không, cái này quá đắt, nếu em cứ khăng khăng một mực muốn tặng cô, thì cô sẽ không mua nữa.”

Lúc hai người vẫn đang đấu khẩu, thì cô gái bán hàng đứng bên cạnh đang lặng lẽ rơi lệ, vừa lo lắng Tiêu Thỏ sẽ không mua điện thoại ở cửa hàng nhà cô, lại đau lòng vì không có ai tặng di động cho mình, nếu có, cô nhất định sẽ tuyệt không từ chối, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn Tiêu Thỏ, đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng phúc mà.

Con người Tiêu Thỏ vốn rất hiền lành, trên thực tế, cách đối nhân xử thế của cô cũng như vậy, nhưng có một số chuyện, khi rơi vào hoàn cảnh bí bách, tính cách của cô sẽ trở nên cực kỳ bướng bỉnh.


Ví dụ như chuyện ăn tối hôm qua.

Ví dụ như chuyện mua di động hôm nay.

Những chuyện mà Tiêu Thỏ đã một mực chắc chắn, thì Nguyễn Trác Hàng cũng không có cách nào có thể lay chuyển được cô, lại lo lắng nếu bức bách cô, thì cô sẽ thật sự không chịu mua di động nữa. Nếu như vậy thì người chịu khổ sau này sẽ là cậu đó, nghĩ tới hôm thứ năm, bởi vì không có cách để liên lạc, cho nên không thể tìm được cô, Haiz~, như vậy thì chỉ đành chịu thua, chiều theo ý của cô, chỉ là có chút hối hận, sao anh không trực tiếp mua luôn rồi mang tặng cho cô chứ.

Cầm chiếc điện thoại mới mua, Tiêu Thỏ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, chốc chốc lại lôi ra nhìn một chút, nghịch một chút. Nguyễn Trác Hàng lại cảm thấy hối hận, cậu bắt đầu ghen tỵ với chiếc điện thoại đó, nó được Thỏ con yêu thích hơn cậu.

Nguyễn Trác Hàng như ý nguyện dẫn được Tiêu Thỏ tới nhà hàng ‘kín đáo’ mà cậu nhắc đến hôm qua, Tiêu Thỏ vừa ngồi xuống liền cầm menu lên, vừa xem menu, vừa lôi di động ra nghiên cứu.

Nguyễn Trác Hàng đương nhiên không vui, vừa nhiệt tình muốn dịch tới hướng dẫn cô liền bị cô cự tuyệt.

Buồn bực ngồi được một lát, lại thấy Tiêu Thỏ từ lúc nãy vẫn luôn cười vui vẻ, trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn cười theo.

Tiêu Thỏ đột nhiên cảm thấy thích thú với camera, vui vẻ nói: “Nguyễn Trác Hàng, cô giúp em chụp một pô nhé.”

“Em nói rồi, đừng có mang cả tên họ ra gọi em, một lúc nói liền ba chữ, cô không mệt, em cũng mệt thay cô đấy.”


Chuyện này, Nguyễn Trác Hàng nói không chỉ một lần, nhưng Tiêu Thỏ lại vẫn luôn không để ý đến, cô cảm thấy chỉ gọi hai chữ ‘Trác Hàng’ sẽ rất là kỳ lạ, cô cũng đã từng trốn trong nhà len lén tập thử, nhưng kết quả là, hai chữ đó vừa ra khỏi miệng, mặt cô liền trở nên nóng hầm hập.

Vậy nên, có đánh chết, cô cũng không nghe lời Nguyễn Trác Hàng đâu.

“Tách” một tiếng, ánh đèn flash lóe lên.

Tiêu Thỏ mang bảo bối trong tay đến trước mặt Nguyễn Trác Hàng nói: “Em xem, đẹp trai quá đi.”

Nguyễn Trác Hàng đối với chuyện chụp ảnh vốn không có thích thú, nhưng mà ngược lại, mong ước của cậu là đem ảnh của mình lưu trên di động của Thỏ con, cầm lấy xem thử, Ây, quả thật rất ăn ảnh.

Nhanh tay ấn ấn vài cái, bức ảnh liền trở thành ảnh màn hình, lại nhập thêm một dãy số, vừa lưu số điện thoại lại, vừa nói: “Sau này muốn tìm em, chỉ cần giữ chặt phím số 1 là được.”

Tiêu Thỏ nghe theo thử một chút, lập tức di động của Nguyễn Trác hàng liền vang lên tiếng chuông.

Nhìn thấy mấy chữ lớn trên màn hình, mặt Tiêu Thỏ liền đỏ lên, hỏi: “Tại sao lại là ‘Trác Hàng yêu dấu’ chứ?”

“Sự thật vốn là như thế mà.”

Tiêu Thỏ hy sinh rồi, mặt đỏ bừng bừng không thèm nói lời nào nữa, trốn ở một góc tiếp tục nghịch điện thoại.


Lúc nhìn thấy màn hình đã đổi thành ảnh của một người nào đó, Tiêu Thỏ chỉ biết ôm hận lườm lườm tên oắt con kia, cô thật hết nói nổi mà.

Cô không biết, đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của Nguyễn Trác Hàng, chính là để cho cô mỗi ngày có thể nhìn thấy cậu, thân thiết hơn một chút sẽ chuyển thành ‘Hàng yêu dấu’, sau đó là ‘Anh yêu’, đích đến cuối cùng sẽ là hai chữ ‘Ông xã’ Ahaha.

Nguyễn Trác Hàng có loại xúc động, muốn nghe hai chữ đó thốt ra từ chiếc miệng nhỏ xinh của Tiêu Thỏ, không biết sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Nhưng cậu cũng biết chuyện này không thể vội vàng được, nếu không ngược lại có thể dọa cô chạy mất.

Đồ ăn được dọn lên bàn xong, Tiêu Thỏ vừa ăn, lại vừa nghịch điện thoại.

Nguyễn Trác Hàng vươn tay ra, cướp lấy điện thoại di động, nhét vào trong túi, quả quyết nói: “Ăn cơm trước, từ giờ trở đi, cho đến lúc về nhà thì khoảng thời gian này không cho phép cô chơi điện thoại nữa.”

“Vì sao chứ, vì sao chứ, cô muốn chơi, mau trả điện thoại lại cho cô.” Tiêu Thỏ bị chọc tức rồi, đây là loại người gì chứ, rõ ràng chính cậu ta muốn cô mua điện thoại, thế mà bây giờ lại không cho cô chơi.

“Cô đối xử với nó tốt hơn em, cô thử nói xem hôm nay cô nhìn em được mấy lần chứ, em ghen rồi.”

Tiêu Thỏ cứng ngắc thu tay lại, trốn vào một góc, lại một lần nữa cô bị anh giết trong vòng một giây. Đối với biểu hiện này của Tiêu Thỏ, cậu vô cùng hài lòng, liền gắp thêm một ít đồ ăn thơm ngon vào bát Tiêu Thỏ, nói: “Ăn cơm nhanh lên, lát nữa em đưa cô đến công viên chơi.”

Tiêu Thỏ nghe xong mắt sáng ngời, trong ký ức của cô, lúc còn nhỏ bởi vì cô nháo quá ầm ĩ, ba mẹ hình như đã dẫn cô đi một lần, cô vẫn còn nhớ trò chơi cô chơi lúc đó là vòng xoay ngựa gỗ, mà cô cũng chỉ chơi vòng xoay ngựa gỗ thôi.

Biết được đi chơi, Tiêu Thỏ liền từ bỏ di động, những hành trình kế tiếp, cô không còn nhắc tới điện thoại nữa, Nguyễn Trác Hàng rất vui vẻ, hiệp này, anh đã đánh cho điện thoại thua te tua rồi. Ha Ha Ha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.