Tự Mình Nuôi Sói

Chương 10


Đọc truyện Tự Mình Nuôi Sói – Chương 10

Edit: Hoạt Đồng

Sau khi mua vé, Nguyễn Trác Hàng liền dẫn Tiêu Thỏ vào công viên, hỏi cô: “Muốn chơi gì nào?”

“Cái gì cũng có thể chơi à?”

Cô vẫn nhớ rõ mình bị bệnh, cái này không được làm, cái kia cũng không được làm mà.

“Ừm, em đã dẫn cô đi, đương nhiên là có thể rồi.”

Thấy Tiêu Thỏ vừa nhìn liền để ý đến trò chơi ‘Thuyền hải tặc’, Nguyễn Trác Hàng cười nói: “Muốn chơi không? Trò đó rất khủng bố đó.”

Tiêu Thỏ hâm mộ nhìn những người ngồi trên ‘Thuyền hải tặc’ đang hét lớn, những người đó, thân thể chắc là rất khỏe mạnh? Vậy cô có thể chơi trò chơi nguy hiểm đó không? Có thể cũng giống như vậy không kiêng nể gì mà hét hét cười cười không?

Hai người vừa bước tới, Tiêu Thỏ nói: “Em đứng đây đợi cô một lát.” Rồi tự mình chạy về phía cô gái bảo an, hỏi xong mới rõ, thì ra người mắc bệnh tim quả thật không chơi được những trò chơi như vậy.

Cô tuy rằng trong lòng cũng biết, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, để rồi lại phải thất vọng.

Không thể chơi tàu lượn, không thể chơi ‘Thuyền hải tặc’, những trò chơi mang tính kích thích đều không thể chơi, chỉ có đu quay, ‘vòng xoay ngựa gỗ’ là có thể.


Sự thất vọng tràn ngập trong ánh mắt, nhưng cô vẫn không muốn để Nguyễn Trác Hàng biết về bệnh tình của mình, đi tới bên cạnh cậu, cố ý nói: “Cô vừa đi xem thử, trò chơi này thật đáng sợ nha, chúng ta không chơi cái này nữa, đi chơi ‘vòng xoay ngựa gỗ’ đi.”

“Được.”

Loại trò chơi như ‘vòng xoay ngựa gỗ’ này, nhiều người có thể cùng chơi một lần, hơn nữa người chơi trò này cũng rất ít, vậy nên chẳng cần xếp hàng đã có thể vào chơi rồi.

“Em không chơi cùng à?”

“Không, cô chơi đi, em nhìn cô chơi.”

Tiêu Thỏ một mình bước tới, chọn một con ngựa ngồi xuống, trò chơi như vậy, chắc chỉ có trẻ nhỏ mới thích chơi nhỉ? Xung quanh đều là những đứa trẻ bảy tám tuổi, chỉ có cô lạc loài, cảm thấy mình thật là lệch tông.

‘Vòng xoay ngựa gỗ’ tuy rằng cũng có rất nhiều cô gái thích chơi, nhưng mà nó cũng là một loại trò chơi tàn nhẫn, một loại trò chơi mang đến khoảng cách vĩnh hằng cho hai người, mãi mãi cũng không thể đến gần nhau, Nguyễn Trác Hàng không muốn cùng cô rơi vào ranh giới này, cũng coi như trò chơi cũng không nguyện ý đi, vậy nên cậu lựa chọn nhìn cô chơi.

Giống như việc múa balê, khi cô ấy xoay vòng, nhất định sẽ chọn một điểm để dõi ánh mắt tới, và cậu muốn làm điểm đặc biệt đó trong mắt cô.

Huống chi sự thất thần vừa rồi của cô, cậu đều nhìn thấy rõ, rõ ràng cô không phải là người giỏi giấu diếm, nghĩ rằng cười cười là có thể lừa được cậu sao?

Nguyễn Trác Hàng tính toán thời gian, nhanh chân bước tới chỗ vừa nãy, gặp cô gái bảo an, hỏi “Cô gái mặc áo kẻ ca rô xanh trắng vừa rồi hỏi cô cái gì thế?”


Cô gái nghĩ một lát, “À, là cô gái đó à, cô ấy hỏi người có bệnh tim có thể chơi ‘Thuyền hải tặc’ không?”

“Bệnh tim sao?”

Cô gái gật gật đầu, lại nói tiếp: “Cô gái đó chắc là người mắc bệnh tim đó, cô ấy vừa nghe thấy không thể chơi, sắc mặt liền thay đổi, nhìn bộ dạng tủi thân như sắp khóc đến nơi vậy.”

“Cảm ơn.”

Chính là nhìn thấy cô đau lòng, nên Nguyễn Trác Hàng mới tới đó để xác nhận, rốt cuộc vì sao mà đau lòng, nếu cô đã không muốn nói cho cậu biết, thì cậu chỉ còn cách tự tìm ra đáp án thôi.

Nhưng mà Thỏ con bị bệnh tim sao? Đây chính là nguyên nhân chú Phó nói sức khỏe cô không tốt ư? Xem ra sau này cậu càng phải chăm sóc cô cẩn thận hơn mới được.

Lượt chơi ‘vòng xoay ngựa gỗ’ cũng chỉ có mấy phút mà thôi, khi Nguyễn Trác hàng trên tay cầm một cây kem hai màu trở lại, liền thấy cô đang hoảng loạn nhìn trái ngó phải, lúc nhìn thấy bóng dáng cậu mới nặng nề nở phào một hơi, lật đật chạy qua nói, “Em đi đâu thế, lại bỏ cô một mình ở đây.”

Nguyễn Trác Hàng đưa cây kem trong tay cho cô, coi như một lời giải thích cho việc rời khỏi vừa rồi, nghĩ đến bệnh của cô, nhịn không được nói một câu, “Về sau đừng có chạy nhanh như thế, em vẫn đứng đây đợi cô mà, có đi đâu đâu, cô cứ bước từ từ tới, em sẽ mãi đứng đây đợi cô.”

“Sao đột nhiên lại nói như vậy?” Tiêu Thỏ đỏ mặt, miệng nhỏ liếm láp cây kem, khẩn trương tới nỗi không biết nên cư xử thế nào cho tốt.


“Không có gì, chỉ là muốn nói với cô, em sẽ mãi đứng ở một chỗ đợi cô, coi như em có đi đâu, thì cô cũng không cần hoảng sợ, cứ từ từ bước đến là được.”

“Ừ.”

Tiếng của Tiêu Thỏ nhỏ như tiếng muỗi kêu, đối với tuyên bố bất ngờ của Nguyễn Trác Hàng, trái tim cô đột nhiên trở nên loạn nhịp.

Lời nói của Nguyễn Trác Hàng thật đẹp, thật ngọt, cô rất thích.

“Đi nào, em dẫn cô đi chơi trò khác.”

Nguyễn Trác Hàng nắm tay cô đi về phía trò chơi ‘Trời đất quay cuồng’, tay của cô đột nhiên cứng đờ, rất muốn nói với cậu, cô không thể chơi trò chơi này, tuy rằng cô cũng muốn chơi lắm, nhưng cô không thể mang tính mạng ra đùa được.

Sau khi biết bệnh tình của cô, từng li từng tí trên biểu cảm của cô, cậu đều nhìn thấy rất rõ ràng, mỉm cười nói với cô: “Nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ kia không, chúng ta tới đó ngồi.”

Tiêu Thỏ nhẹ nhõm thở một hơi, hai người bước đến phía dưới vòng quay khổng lồ, những người đứng ở đây, đều có đôi có cặp cả, Tiêu Thỏ nhớ tới cô đã từng thấy trên sách những câu nói thế này:

Khi chúng ta ngước nhìn lên vòng quay khổng lồ, chính là lúc chúng ta đang ngước nhìn lên hạnh phúc, hạnh phúc cao bao nhiêu, thì vòng quay ấy cao bấy nhiêu, lúc chúng ta cảm thấy không vui vẻ, hãy bước tới và ngước nhìn lên vòng quay khổng lồ.

Bọn họ còn nói, những người đang ngắm nhìn vòng quay khổng lồ, chính là những người đang hạnh phúc.

Nguyễn Trác Hàng vì sao đưa cô đến đây chứ?


Chỉ đơn giản là muốn ngồi vòng quay khổng lồ sao?

Vì sao cô có một loại cảm giác như hạnh phúc đang đến rất gần, chẳng lẽ đây chính là sức quyến rũ của vòng quay khổng lồ sao?

“Cô biết không, mỗi một gian của vòng quay khổng lồ đều chứa đầy hạnh phúc, vòng quay khổng lồ chính là nơi để những người yêu nhau có thể cùng nhau bay lên trời cao để tồn tại.” Nguyễn Trác Hàng nói như vậy.

Tiêu Thỏ vui vẻ gật gật đầu, thì ra cậu ấy cũng biết ý nghĩa của vòng quay khổng lồ, vậy cậu đưa cô đến đây, có phải là muốn cùng cô trải qua hạnh phúc không? Tiêu Thỏ ngồi ở một gian trong vòng quay khổng lồ, cảm nhận được nó đang từng chút từng chút lên cao, từ từ tiếp cận không trung, nhìn xuống dưới mặt đất, nhận thấy mọi vật dần dần trở nên bé nhỏ, chỉ có người con trai đang ngồi đối diện là vẫn cười dịu dàng như trước.

Khi vòng quay khổng lồ lên cao tới không trung, Nguyễn Trác Hàng liền đứng dậy tới bên cạnh cô, khẽ nói bên tai cô, “Cô biết không, những người yêu nhau ngồi lên vòng quay khổng lồ đến cuối cùng cũng sẽ nói lời chia tay, nhưng nếu vào thời điểm vòng quay lên cao nhất, cùng người mình yêu hôn nhau, thì sau này sẽ mãi mãi hạnh phúc.”

Là vậy sao? Tiêu Thỏ trước giờ luôn cho rằng ý nghĩa của vòng quay khổng lồ là hạnh phúc, thì ra nó còn có thể đem lại bất hạnh cho người ta.

Cô đỏ mặt, ánh mắt long lanh nhìn vào cậu, cô, cô vẫn muốn tiếp tục hạnh phúc.

Khi vòng quay khổng lồ lên cao nhất, Nguyễn Trác Hàng cúi người xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh thích em.”

Bờ môi nóng ấm của cậu chạm vào môi cô, mang theo sự trang trọng, tôn thờ.

Giây phút này cậu thật lòng ước hẹn, hy vọng rằng bọn họ có thể hạnh phúc mãi mãi.

Khi vòng quay khổng lồ lại một lần nữa chuyển động, Nguyễn Trác Hàng vươn tay ôm cô, đặt cô yên vị trên đùi cậu, từng cái hôn tinh tế rơi xuống, một lần lại một lần nói: “Thích em, thích em…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.