Tử Khúc

Chương 52


Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 52

Suốt cả ngày hôm qua bôn ba bên ngoài, ăn kham uống khổ, nên khi được ngồi đối diện với mâm thức ăn thịnh soạn nhường này, Tử Yên đúng lí ra phải vô cùng hớn hở. Nhưng… nhìn cách nàng khó nhọc nuốt từng đũa cơm, Viễn Kỳ liền hiểu rõ Tử Yên đang nghĩ gì. Chàng gắp một miếng thịt bò xào vào chén của nàng, ân cần bảo:
-Ăn xong chúng ta đi.
Tử Yên ngơ ngác hỏi:
-Đi đâu?
Viễn Kỳ mặt vẫn tỉnh như không:
-Diễn Hạc.
Tử Yên thoáng sững người. Đến khi hiểu được ý của chàng, nàng liền hăm hở lua cơm vào miệng.
Bữa trưa cũng vì thế mà ngon hơn bội phần.

Viễn Kỳ phụ Tử Yên, đem bánh bao phân phát cho những người ăn xin trong hẻm tối. Vệ Quân vẫn mang gương mặt băng sơn ngàn năm không đổi, lặng lẽ quan sát đôi phu thê họ Dương đang ra sức cứu tế cho những kẻ túng bần. Từng ánh mắt ngời sáng trên khuôn trang lem luốc, từng bàn tay run rẩy đón lấy chiếc bánh bao cùng vài mẩu bạc vụn. Họ vui mừng vì đã bấu víu qua được ngày hôm nay.
Niềm vui bình dị.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, lòng Vệ Quân chợt cảm thấy là lạ.

Bước chân Tử Yên thoăn thoắt băng qua con phố hẹp. Nàng giận dữ mắng nhiếc:
-Tri huyện Giả Tuyên thật có mắt như mù. Khắp trấn này đâu đâu cũng có ăn xin. Lê dân bá tánh sống lầm than là thế, ấy vậy mà ông ta chỉ biết bao che, dung túng cho con mình tiêu pha tráng tác, ức hiếp kẻ thế cô. Rốt cuộc trên đời này còn công đạo hay không?
Viễn Kỳ phất quạt phe phẩy, bình thản đáp:
-Nếu bề trên không nhắm mắt làm ngơ, quan lại địa phương cũng sẽ không được dịp lộng hành. – Chàng nhìn Vệ Quân, khẽ mỉm cười. – Huynh thấy có đúng không, Thần công tử?
Lời Viễn Kỳ quả thật không sai.

Triều đình Lạc Quốc hiện nay đang cực kì mục nát. Hoành Vương suốt ngày nhốt mình trong tẩm cung, ăn chơi trụy lạc. Quần thần cũng toàn là một lũ tham quan, bất tài. Chúng chỉ biết bợ đỡ ân trên, bòn rút của dân bằng sưu cao thuế nặng. Nhắm mắt, bịt tai trước cảnh sinh linh đồ thán.
Tất cả những điều ấy Vệ Quân đều nghe rõ, thấy rõ, hiểu rõ. Nhưng bản thân chàng lại chẳng thể làm gì. Có một người, chàng không thể cự tuyệt, càng không thể kháng lời, chỉ có thể nhất nhất tuân theo.
Vì bản thân chàng, còn nặng mang… một mối ân tình.
……………..
Cả ba rảo bước trên đường, mỗi người đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng. Bỗng từ xa xuất hiện một toán nha sai, mặt ai cũng hùng hùng hổ hổ, lao thẳng đến chỗ họ với ý đồ vây bắt.
Quả thật… đông vui vô cùng.
Dẫn đầu đám lính ấy, không ai khác chính là Mã Lập Phương. Xem ra, về phương diện xử lí những kẻ đắc tội với chủ công nhà mình, nha sai Giả Tuyên lại vô cùng mau lẹ.
Lập Phương ngoác miệng cười, đắc ý nói:
– Quả đúng là trời cao có mắt, để ta gặp lại các ngươi ngay tại đây. Thế nào? Sợ xanh mặt hết cả rồi à? Biết điều thì mau mau quỳ xuống, xin ta tha mạng. Bổn công tử có thể vì thế mà niệm tình suy xét.
“Quá lắm rồi! Quá lắm rồi! Hắn đích thị là tên vô lại không biết xấu hổ, không biết phải quấy.” Cứ đà này, Tử Yên dù có muốn vờ làm thục nữ, cũng ngàn lần không thể. Nàng đường hoàng khoanh tay trước ngực, gân cổ nói:
-Này! Tên họ Mã, ngươi có phải bị hoang tưởng nặng quá rồi không? À mà…từ này quá cao siêu so với loại não rỗng như ngươi. Phải gọi thế nào nhỉ? – Tử Yên sờ cằm, ra chiều đăm chiêu, rồi bất chợt reo lên vui sướng. – Đúng rồi! Vọng tưởng! Chính là vọng tưởng! Này! Ngươi có biết chữ “vọng tưởng” viết thế nào, đánh vần ra sao không? Muốn bọn ta quỳ lạy van xin cái thứ bất lương nhà ngươi. Ngươi cứ về mơ thêm 999 kiếp nữa đi!!!
Lập Phương tím mặt, hắn điên tiết đe dọa:
-Được! Đây là do ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta ra tay không lưu tình. Người đâu! Lên!
Đám nha sai lúc nhúc ùa lên như bầy ong vỡ tổ.
Viễn Kỳ sớm đã biết cảnh tượng này thế nào cũng xảy ra. Mang theo một Tử Yên hay gây chuyện, chàng sao có thể mong được yên thân. Thế là, bạch y công tử đành miễn cưỡng đem tấm thân “ngà ngọc” ra làm bia đỡ, bảo vệ cho nữ tử đa sự này.
Một tên.
Hai tên.


Năm tên.
Hùng hục lao đến rồi lần lượt đổ rạp.
Có vẻ bọn chúng thích ăn quạt.
Thế là Viễn Kỳ không hề thiên vị, ỗi tên được hưởng một nhát, không nặng không nhẹ, nhưng đủ làm đối phương ngã ngay tại chỗ.
Vệ Quân chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Hoàn toàn không có hứng xen vào màn độc diễn của Viễn Kỳ. Nhưng Tử Yên thì khác, nàng có vẻ vô cùng khoái chí, hết đâm chỗ này, lại chọt chỗ kia. Đếm sơ sơ chiến tích của mình, nàng cũng hạ được dăm ba tên.
“Phạch”.
“Phạch”.
“Phạch”.
Thanh âm chốt hạ giòn giã vang lên. Đảo mắt nhìnlạinơi vừa xảy ra hỗn chiến, đám nha sai lẫn Lập Phương đang nằm dài rên rĩ.
Sau một hồi quằn quại, chúng khó nhọc đứng lên. Lập Phương run run chỉ tay vào Tử Yên.
-Đến con trai của Mã tri huyện mà các ngươi cũng dám đánh. Các ngươi…các ngươi chờ đấy! Cứ chờ đấy! Chuyện chưa xong đâu!!!
Chữ cuối vừa vang lên, gã họ Mã đã chạy được một khoảng. Bè lũ hộ tống phía sau cũng nhanh chân không kém, cuống cuồng va chỗ này, tông chỗ kia. Tan tác, nháo nhác loạn cả lên. Tử Yên trông vậy mà hả hê vô cùng. Rốt cuộc cũng có thể dạy cho tên “mặt người dạ thú” ấy một bài học thích đáng.
Ý tứ trong câu nói của Lập Phương, Vệ Quân lẫn Viễn Kỳ ắt hẳn đều hiểu rõ. Cả hai không muốn dây dưa thêm tới gã họ Mã phiền phức kia. Nếu hắn làm lớn chuyện, tình thế sẽ vô cùng bất lợi đối với Vệ Quân, người đang bị Hư Quốc truy sát.
Tuyệt đối không nên “đánh rắn động cỏ”.
Vệ Quân dợm bước quay đi. Viễn Kỳ cũng khẩn khoản đồng hành.

Viễn Kỳ trong mắt Vệ Quân vẫn còn là nỗi khúc mắc khó lí giải. Trước khi tìm ra đáp án, chàng tuyệt đối sẽ không lơi lỏng giám sát đối với bạch y nam tử. Nhưng bây giờ Vệ Quân chủ động bỏ đi trước, khả năng chỉ có thể đến một nơi. Khóe môi Viễn Kỳ khẽ điểm nét cười.
“Kịch hay còn ở phía sau.”

Tư trang của Mã tri huyện quả thật không tầm thường. Sừng sững canh gác trước cổng cao được sơn son thiếp vàng, là hai chú sư tử đá đang đường bệ ngồi đấy. Hoa văn chạm trổ trên lối đi dát hoa cương thật vô cùng tinh xảo. Hàng cây dàn hai bên đường được cắt tỉa cẩn thận, uốn nắn thành muôn hình vạn trạng, vừa sinh động, vừa có hồn.
Sau khi hạ gục hai tên lính gác cổng, Vệ Quân điềm nhiên bước vào.
Sảnh đường nhà họ Mã đang hiện ra trước mắt. Có thể nói đây là nơi tráng lệ nhất trong dinh thự này. Bàn ghế được điêu khắc kì công, toát ra mùi gỗ thơm thượng hạng. Dưới nền nhà, thảm trải bằng da báo, vô cùng xa hoa. Gia đinh đông đảo xếp thành hai hàng, ngay ngắn, quy củ, đang sẵn sàng chờ lệnh. Tử Yên ngơ ngác nhìn quanh, lại lần nữa được mở rộng tầm mắt.
Lập Phương trông thấy Tử Yên, gương mặt chẳng khác nào vừa gặp phải ma. Hắn lắp bắp thốt lên:
-Đến… đến rồi…Cha! Bọn chúng đã tự động kéo đến. Đây là bọn đã đánh con trên phố, xin cha hãy giúp con đòi lại công bằng.
Người trung phu mặc phục quan đang ngồi trên ghế, vội đưa tay ra hiệu, ngầm bảo Lập Phương im lặng. Gương mặt lão già cỗi với những nét sắc sảo, làm hằn lên vẻ giảo hoạt thâm hiểm. Hắn chỉ là một tri huyện nhỏ bé, nhưng có thể sở hữu dinh thự sang trọng này, hẳn mưu cơ nơi quan trường không phải hạng tầm thường. Mã Tri huyện ngấm ngầm đánh giá Vệ Quân, Viễn Kỳ và Tử Yên, thầm chuẩn bị câu mở đầu thuyết phục, hòng thể hiện uy nghiêm. Nhưng lời có vẻ không đến lượt hắn nói.
-Ngươi là…Mã Hiến Chương?
Vệ Quân lên tiếng hỏi. Ánh mắt âm ngoan mang theo vẻ giết chóc nhắm thẳng vào Hiến Chương tựa đe dọa, truy bức, khiến hắn nhất thời xanh mặt, vô thức đáp:
-Ph…phải.
Nhưng nhận thấy có điều gì không đúng, Mã Tri huyện đột ngột đập bàn. Hắn quát:
-To gan! Ngươi ban ngày ban mặt dám hành hung đánh người, bây giờ còn ngang nhiên xông vào bổn phủ, ăn nói cuồng ngôn. – Mã Tri huyện giơ tay ra hiệu. – Người đâu! Bắt lấy chúng cho ta.
-Khoan! – Vệ Quân bình thản bảo. – Không việc gì phải vội. Trước hết, ta có một số chuyện cần làm rõ với Mã đại nhân.
Hiến Chương vô cùng ngạc nhiên, cả bọn người này đang ở trong địa phận của hắn, vậy mà phong thái vẫn không hề nao núng.
“Quả là không biết sống chết.”
Mã huyện lệnh lại đập bàn lần nữa:
-To gan! Ngươi nghĩ mình có thể đứng đó, ăn nói ngang hàng với bổn quan hay sao?
Vệ Quân quắc mắt nhìn Hiến Chương, khiến hắn nhất thời cả kinh, đến nửa câu cũng chẳng thể nói tiếp. Chàng từ tốn hỏi:

-Triều đình trước đây đã từng tiếp tế, cứu trợ cho bá tánh trong đợt hạn hán Đông Quang. Dám hỏi Mã đại nhân, số vàng ấy liệu có đến được tay dân chúng?
Hiến Chương đột ngột toát mồ hôi lạnh. Đấy là vụ tham ô lớn nhất trong cuộc đời làm quan của hắn. Số vàng ròng được phân phát về địa phương, tuy đã bị bề trên cắt xén không ít, nhưng khi tới tay hắn vẫn còn giá trị của cả một gia tài. Lòng tham nổi dậy, hắn dối trên lừa dưới, bưng bít ém nhẹm chuyện tiếp tế. Dân chúng tại Giả Tuyên hoàn toàn không biết về việc này. Cớ sao thanh y nam tử kia lại có vẻ am tường như vậy?
Tuy trong lòng đã bắt đầu hoang mang, nhưng Hiến Chương vẫn tỏ ra ngoan cố:
-Ngươi nói gì, bổn quan không hiểu. Ngươi tưởng mình là ai mà lại dám ngang nhiên chất vấn bổn quan?
Phản ứng của Mã Tri huyện, Vệ Quân vốn đã tiên liệu từ trước, chàng tiếp lời:
-À, vụ tiếp tế Đông Quang Mã đại nhân không hiểu, vậy còn vụ thảm sát bảy nhân mạng họ Hứa, hẳn Mã đại nhân chắc chắn sẽ hiểu.
Hiến Chương lúc này mặt cắt không còn hột máu. Lần vận chuyển số vàng từ Thịnh Hải về tới phủ, đột nhiên bị mất một lượng vàng đáng kể. Sau khi điều tra kĩ càng, Hiến Chương đã xác định được đối tượng đáng nghi. Đó chính là kẻ họ Hứa tên Lãm. Trải qua một thời gian thẩm vấn, dù có bị đánh đập, tra tấn thế nào, Hứa Lãm đều nhất mực phủ nhận tội trạng, tuyệt đối không khai nơi mình đã cất giấu số vàng. Trong lúc quá tức giận, Hiến Chương đã lỡ tay sát hại Hứa Lãm trong ngục tối. Sợ gia đình y nghi ngờ, truy cứu và phanh phui mọi việc. Ngay hôm sau, Hiến Chương đã ngấm ngầm sai người thủ tiêu hết cả nhà Hứa Lãm, đề phòng hậu hoạn về sau. Ra tay nhanh gọn, diệt trừ tận gốc, hắn cứ đinh ninh vụ việc này ắt hẳn “thần không biết, quỷ không hay”.
Hiến Chương chậm chạp đứng lên. Cả người hắn đột nhiên run rẩy. “Những bí mật kinh thiên động địa trong cuộc đời mình, nam nhân kia sao có thể biết được?”
Kỳ thực những chuyện liên quan đến quan chức địa phương, Vệ Quân vốn chẳng hề hứng thú. Nhưng trong một lần vây bắt loạn đảng tại Giả Tuyên, chàng vô tình điều tra ra được hàng loạt tội trạng của huyện lệnh nơi đây. Nhưng cũng vì bất mãn với chốn quan trường lắm mưu hèn kế bẩn, Vệ Quân không muốn dây dưa tới, càng không muốn can thiệp vào.
Lúc Hiến Chương định thần nhìn lại, lập tức trông thấy thanh y nam tử đã nhất mực áp sát. Hắn thất kinh giật lùi một bước. Gương mặt trong phút chốc già đi bội phần.
Tử Yên đứng đấy từ nãy đến giờ, chứng kiến cảnh Vệ Quân chất vất Hiến Chương mà chẳng hiểu gì cả. Chàng nói đến đâu, Mã đại nhân kia liền xanh mặt đến đấy.
“Rốt cuộc là vì sao?”
Không biết Vệ Quân đã rỏ vào tai Hiến Chương điều gì, mà lúc chàng quay ra, hắn lập tức khụy xuống, gương mặt đượm vẻ kinh hoàng. Cả người chết lặng trong tư thế vô cùng kì quái.
Viễn Kỳ đến nửa điểm ngạc nhiên cũng chẳng có. Chàng nhìn thanh y nam tử, điệu bộ cười tựa không cười. Chỉ điềm nhiên phẩy quạt. Thái độ bàng quan, tinh tường và thâm sâu.
Điều đó càng tăng thêm sức thuyết phục cho dự cảm của Vệ Quân.
Kì thực Viễn Kỳ hiện đang thăm dò chàng.
Vệ Quân đứng trên bậc tam cấp trong đại sảnh Mã gia. Nhãn quang chàng cuồng ngạo, mà thách thức, lăm lăm hướng thẳng tới Viễn Kỳ.
“Hãy nhìn cho kĩ! Đây chính là thân phận thật của ta. Chẳng phải đó là điều mà ngươi luôn ngờ vực đấy sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.