Tử Khúc

Chương 47


Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 47

Tử Yên sốt ruột dò hỏi:
-Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đây, trơ mắt nhìn người đó bị giết?
-Chứ cô muốn thế nào? Cô mà ra đấy, chúng nhất định sẽ… thủ tiêu luôn cả cô.
Viễn Kỳ đưa tay vạch một đường ngang cổ. Điệu bộ làm ra vẻ nghiêm trọng. Bị chàng dọa như thế, Tử Yên mặt cắt không còn hột máu. Nàng kì thực vô cùng sợ hãi, nhưng nỗi lo cho thanh y nam tử cũng không hề kém cạnh.

Khi trên đường trở về Hoàng Thành, Vệ Quân bất ngờ bị phục kích. Đoàn tùy tùng của chàng đều bị thảm sát, không ai sống sót. Bản thân Vệ Quân hiện cũng đang trúng độc. Chàng sắp không còn trụ được nữa rồi.
Khoảnh khắc Vệ Quân vừa khụy xuống, tám tên hắc y nhân đột nhiên vây thành vòng tròn, phi cước mỗi lúc một nhanh, đường kiếm biến hóa thành muôn vệt ảnh ảo.
“Tư Đồ Hồn Hư trận.
Chúng là… sát thủ của Hư Quốc.”
Tám thanh kiếm sắt nhọn đều đồng loạt lao đến, cư nhiên muốn lấy mạng Vệ Quân. Chàng hiên ngang giơ kiếm, chuẩn bị tiếp chiêu.
Thì đột ngột…
-Dừng tay!
Giọng nói trong trẻo vang lên, phân tán sự chú ý của bát đại cao thủ. Nhân cơ hội đó, Vệ Quân vội gượng dậy. Trong chớp mắt chàng gắng thu hết sức, uy dũng vung kiếm, chỉ một chiêu đã hóa giải trận pháp ảo diệu kia.
Bốn tên sát thủ vội tách khỏi nhóm, lao vút đến chỗ vừa phát ra thanh âm vừa khiêu khích.
Vì quá nóng lòng, Tử Yên đã buột miệng la lên trước khi kịp suy nghĩ. Lúc nàng đường hoàng đứng dậy, dõng dạc hô to, dáng vẻ oai phong tựa giang hồ hiệp nữ. Nhưng bộ dạng răng va lập cập lúc này, lại chẳng hề oai phong chút nào. Ông trời thật phũ phàng, sao nỡ để phút hào quang sáng chói của Tử Yên tồn tại quá ngắn ngủi?
Tới khi ý thức việc mình làm thật vô cùng rồ dại, cơ hồ đã quá muộn. Tử Yên chỉ còn biết trơ mắt nhìn bốn tên sát thủ đang hùng hổ lao đến, mà chân tay đông cứng, mặt mày cả kinh.

Hành động của Tử Yên khiến Viễn Kỳ không kịp trở tay. Chàng bất lực day day huyệt thái dương, thoáng chốc thở dài.

Một tên áo đen vừa xuất chiêu, vừa xuất khẩu đe dọa:
-Kẻ nào dám cản đường, giết không tha!
Tử Yên mặt xanh như tàu lá. Những ý nghĩ cứ loạn xạ trong đầu. Nhìn mũi kiếm sắc lạnh lao đi như tên bắn, nàng kinh hoàng vội nhắm mắt lại.
“Thế là hết! Từ đây em đi mãi!”
“Choang”
Bốn thanh trường kiếm đâm thẳng vào một phiến quạt trắng.
-Ta thấy câu nói ấy hợp với các ngươi hơn.
Giọng nói trầm ấm kịp thời kéo hồn Tử Yên về. Sau khi định thần lại, nàng thấy Viễn Kỳ hiện đang chắn trước mình. Nhìn bờ vai rộng của chàng, cảm giác quen thuộc lại vô tình trỗi dậy.
Bị bất ngờ, bốn tên hắc y nhân đều nhất thời thoái lui, chăm chú quan sát bạch y nam tử với ánh mắt cảnh giác. Nội lực chàng truyền qua phiến quạt trắng, khiến thanh quạt trở nên cứng cáp và lợi hại không thua bất kì pháp khí nào. Thân thủ xuất thần, thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ trong chớp mắt đã hiện diện trước mặt họ mà vô thanh, vô động. Ấn tượng ban đầu cho thấy, đây là kẻ không dễ đối phó. Sau một hồi đánh giá, cả bọn đồng loạt nhìn nhau rồi nhất tề xông lên. Khí thế ngùn ngụt, áp đảo kinh người.
Tử Yên đứng đấy mà không khỏi lo lắng, sợ Viễn Kỳ chẳng may bị đả thương, sợ chàng không phải là đối thủ của chúng.
Nhưng…
Bạch y nam tử bình thản vung quạt như gảy đàn. Nét quạt uyển chuyển giữa không trung, ôn hòa tựa suối nguồn. Dù thủ hay công đều vô cùng chính xác. Cơ hồ chuyển động của đối phương, chàng dường như đều có thể nhìn thấu.
Công phu của bạch y nam nữ, vốn lấy thanh khắc nhiệt, lấy nhu khắc cương. Kẻ thù liên tiếp công kích nhưng bất thành đã bắt đầu nóng vội. Sơ hở lộ ra ngày càng nhiều. Như chỉ chờ có thế, chàng nhanh chóng gấp quạt. Bằng thân thủ nhanh như tên bắn, Viễn Kỳ dùng chuôi quạt điểm vào tử huyệt của đối phương. Bốn tên sát thủ chỉ kịp “hự” một tiếng, rồi ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Tử Yên chứng kiến màn “trình diễn” từ đầu đến cuối, lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Thì ra là “chân nhân bất lộ tướng”. Võ công cao cường như vậy, cớ sao phải “giấu nghề”, đánh đồng mình với phường đầu trộm đuôi cướp.
Đúng là người khó hiểu?
Tử Yên vội vã chạy đến chỗ Viễn Kỳ, toan mở lời tán thưởng. Nhưng nhìn bốn tên hắc y nhân đang nằm la liệt dưới đất, nàng không khỏi bàng hoàng. Tử Yên ngắc ngứ hỏi:
-Huynh…huynh…giết họ rồi sao?
-Chỉ bất tỉnh thôi, không chết được đâu. – Viễn Kỳ vừa đáp lời, vừa phất quạt phe phẩy. Ánh mắt chàng hướng thẳng ra xa. Bốn tên kia dường như cũng không còn là đối thủ của nam nhân lạ mặt. Bằng chứng là cả đám đều quỵ đổ sau vài chiêu kết liễu. Tàn độc nhưng điệu nghệ.
-Lợi hại, lợi hại! Tôi không ngờ huynh lợi hại như vậy. Thật khiến cho tôi được mở rộng tầm nhìn. – Tử Yên lon ton chạy đến, ngoác miệng cười tươi. Nàng thật tâm khen ngợi. Nhưng thấy Viễn Kỳ không hề có ý chú mục tới mình, Tử yên liền đâm ra giận dỗi, vô thức nhìn theo hướng mắt chàng.
Thanh y nam tử đang tiến tới mỗi lúc một gần. Bước đi vững chãi, kiên quyết. Phong thái cao ngạo, bộc trực toát ra luồng hàn khí tựa sương khuya. Ánh nhìn sắc bén như chim ưng giữa đại ngàn. Dung mạo trông vô cùng tuấn tú.
Vệ Quân và Viễn Kỳ đứng cạnh giữa rừng già. Gió thổi vi vu. Lá rụng lất phất. Tà áo họ phần phật bay trong hoang vu. Đây đích thực là giai cảnh hiếm có, giai thoại hiếm gặp.
Vệ Quân chắp tay thi lễ:
-Đa tạ hai vị đã ra tay tương trợ.

Tuy là lời cảm kích, nhưng ngữ khí vẫn vô cùng lạnh lẽo. Nét khinh bạc, ngạo nghễ trên gương mặt Vệ Quân, đến nửa điểm cũng chẳng hề suy giảm.
Viễn Kỳ thực tâm không chấp nhất. Chàng cười xòa, khách khí đáp lại:
-Là việc nên làm. Huynh không nên để tâm.
Vệ Quân hướng tầm mắt đến người đang tụt lại phía sau, gương mặt vẫn không hề biểu cảm:
-Vị cô nương kia…không sao chứ?
Viễn Kỳ cũng quay lại nhìn, bất chợt trông thấy sắc mặt Tử Yên hết sức khó coi. Rõ ràng lúc nãy vẫn rất tốt, nhe nhởn cười với chàng, còn không ngừng tiếc lời ngợi khen. Cớ sao Viễn Kỳ xoay đi chỉ một lúc, nàng đã đột ngột biến thành bộ dạng này?

Mờ ảo.
Nhoe nhoét nước.
Nàng nằm mơ phải không?
Ai có thể cho nàng biết, nàng rốt cuộc đang nằm mơ phải không?
Nếu không phải mơ, sao bóng hình kia lại rõ ràng như vậy.
Đúng thế!
Rất rõ ràng.
Dù đã nhìn qua làn nước mắt, nhưng nàng có thể khẳng định, đó chính là…
Là người nàng khôn nguôi mong nhớ.
Là người nàng vừa hạ quyết tâm nhất định phải tìm quên.
Ấy vậy mà giờ đây, chàng lại ngang nhiên xuất hiện, lại lần nữa làm lòng nàng dậy sóng.
Mặt đất bỗng trở nên bấp bênh, khiến Tử Yên nhất thời đứng không vững. Mặt nàng trắng bệch, cả người vẫn không ngừng run rẩy. Tử Yên khó nhọc tiến lên thêm vài bước.

Đột ngột…
Một bàn tay rắn chắc chợt nắm lấy tay nàng.
Viễn Kỳ chẳng hiểu sao bản thân lại làm thế. Phải chăng chàng sắp mất đi thứ gì? Chàng bỗng thấy sợ hãi. Chàng chỉ biết lúc này cần ngăn Tử Yên lại. Chàng không muốn nàng tiến đến gần hơn.
Cái nắm tay…
Thật nhẹ.
Thật khẽ.
Cử chỉ quá yếu đuối.
Là níu kéo.
Là chờ mong.
Nhưng cũng là… bất lực.
Tử Yên vùng khỏi tay Viễn Kỳ. Trong mắt nàng giờ chỉ có một người, mọi thứ khác đều chẳng còn quan trọng.
Tay Viễn Kỳ đông cứng giữa không trung. Lòng bàn tay lạnh lẽo. Buốt tận tim gan.
Tử Yên chậm chạp bước tới. Chẳng mấy chốc, nàng đã đối mặt với thanh y nam tử. Tử Yên toan chạm vào khuôn mặt tuấn lãm kia, nhưng bất thình khựng lại. Bàn tay nhỏ nhắn co cụm rồi buông thõng. Nàng khó nhọc lên tiếng:
-Vĩnh Huy!…Là anh phải không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.