Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 46
Nhưng mọi ý nghĩ đều bất chợt “bốc hơi”, khi nhìn thấy bộ dạng Tử Yên như sắp khóc đến nơi, Viễn Kỳ rất nhanh liền lập tức ngồi dậy. Chàng nằm sát mép giường ngoài, không quên gửi lại một câu:
-Ta mệt rồi, ngủ sớm đi.
Tử Yên lúc này mới hoàn hồn trở lại. Nàng nhìn bờ vai rộng trước mặt với ánh mắt uất hận.
“Tên đáng ghét! Dám đem bổn cô nương ra đùa bỡn. Huynh thích ngủ trên giường như vậy, thì cứ nằm đó ngủ cho đến chết luôn đi!”
Dứt lời Tử Yên liền thu dọn chăn gối, xuống đất thượng tọa.
………………………
Nến đã tắt tự lúc nào.
Căn phòng chìm ngập trong khối đen tản mát.
Những đốm sáng lờn vờn nhảy múa, như họa tiết sinh động điểm lên chiếc mành che.
Đêm.
Yên ắng không tiếng động.
Tử Yên khó nhọc kìm nén cơn hắt hơi cứ chực chờ làm loạn. Cả người không ngừng lăn lộn, cố tìm một tư thế thật thoải mái đưa mình chu du trong mộng đẹp. Nhưng tìm mãi mà vẫn chẳng cách nào vỗ nàng vào giấc ngủ. Đệm tuy dày nhưng lại không đủ ấm. Chăn tuy lớn nhưng cũng chẳng đủ che. Tử Yên bất lực thở dài. Trong lòng chợt xuất hiện nỗi cảm thông sâu sắc.
“Thì ra ngủ dưới đất lại khó chịu như vậy.”
…
Nhận thấy mi mắt nàng đã không còn động đậy, hơi thở sâu, đều đặn, Viễn Kỳ cẩn trọng cuộn Tử Yên trong chăn, nhẹ nhàng bế nàng lên.
“Nha đầu phiền phức! Đôi khi cũng phải để cô nếm trải chút cực khổ.”
……………………
Tử Yên đang gồng mình vật lộn với đống chăn mền to tướng trong chậu, ánh mắt lộ liễu hằn lên hai tia đầy uất hận. Trời lạnh đến mức răng va vào nhau cơ hồ muốn gãy đôi. Ấy vậy mà gà chưa gáy sáng, nàng đã bị gông cổ lôi đi làm cái việc không thể tàn nhẫn hơn. Nhân vật uy quyền đó là ai? Người có thể khiến khẩu “đại pháo” Lâm Tử Yên phải tịt ngòi ắt hẳn không cần nói ai ai cũng đều biết.
“Nhưng kể cũng lạ, tối qua rõ ràng mình đã cuốn gói xuống đất. Sáng ra tỉnh dậy, cớ sao lại nằm chễm chệ trên giường? Chẳng lẽ mình bị mộng du, nửa đêm nửa hôm tự leo lên giường lúc nào không hay? Cũng may mà mình dậy trước, nếu để Viễn Kỳ biết được, chắc chắn sẽ cười mình đến mặt mày biến dạng.”
Đang lầm bầm rủa xả, Tử Yên bỗng giật thót vì có người vừa lên tiếng.
Tiểu Ái cúi người thi lễ.
-Nhị thiếu phu nhân, lão phu nhân gọi người.
Tử Yên bỏ ngang đống đồ đang giặt dở, rồi mau mautheo chân Tiểu Ái. Thầm lo lắng không biết có chuyện gì.
……………
Tử Yên dán mắt vào khung cảnh trắng xóa. Màu sắc thuần khiết mới mẻ kia khiến lòng nàng hưng phấn vô cùng. Những nhành liễu rũ thướt tha, những khóm cỏ dại lui cui bên vệ đường, những ngôi nhà thấp thoáng vịn dọc cánh đồng xa. Tất cả đều khoác lên mình chiếc hoàng bào được cẩmsương đính tuyết.
Tử Yên đang cùng Viễn Kỳ lên đường thăm nãi nãi.
Vì tuổi cao sức yếu, lại ở Lục Thành cách Lương Châu đến mấy mươi vạn dặm, nên bà không thể về dự hôn sự của chàng. Còn huynh trưởng Dương Lỗi thì mở một cửa tiệm bán văn thư bút mực tại Lục Thành, nhân tiện ở cùng chăm sóc cho nãi nãi. Bởi đường sá xa xôi, tính cả lượt đi lẫn về, ít nhất cũng phải mất dăm bữa nửa tháng. Bỏ lại bà một mình kì thực không an tâm, nên Dương Lỗi đành cáo lỗi, không về dự tiệc vui của đệ đệ. Nay thấy mọi việc đã phần nào ổn thỏa, thiết nghĩ phận dâu con trong nhà, Tử Yên hiển nhiên phải đến thăm nãi nãi một chuyến. Nghe qua lời Dương phu nhân thấy thập phần có lí, vài ngày sau Viễn Kỳ và Tử Yên liền thu xếp đồ đạc, cùng nhau lên đường.
………..
“Ngân vang tiếng ca, trời xanh trong mắt ai.
Ánh nắng buông khắp nơi.
Bướm lượn bên cánh hoa nô đùa.
Đàn chim líu lo hót vang khắp trời.”
Tử Yên cao hứng, ca vang một khúc hát vui tai. Viễn Kỳ ngồi ngoài đánh xe, không kìm được khẽ cười.
“Lại còn biết hát nữa cơ đấy!”
Trong lòng chàng chợt cảm thấy phơi phới, vui vẻ vô cùng.
…
Tử Yên ngồi trong xe ngựa được một lúc, ngắm cảnh đã đời cũng bắt đầu chán ngán. Cả người cứ không ngừng rung giật lắc lư, thật ê mông quá đỗi. Thế là nàng bèn vén rèm, chui ra chỗ Viễn Kỳ. Chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương, Tử Yên thấp giọng van nài:
-Viễn Kỳ, huynh cho tôi thử được không?
Viễn Kỳ nhìn Tử Yên, máu chảy rần rật bên thái dương, da gà chẳng biết từ đâu kéo đến mọc đầy người. Cuối cùng không chịu được, liền vội vã quay đi. Chàng thẳng thừng đáp:
-Không cần phải thử. Cô vụng về như vậy, chắc chắn không làm được.
Tử Yên tiếp tục nài nỉ:
-Huynh không cho, làm sao biết không được. Đi mà! Viễn Kỳ, cho tôi thử đi mà!
-…
Viễn Kỳ vẫn cố làm mặt lạnh.
-Một lần thôi! Coi như tôi năn nỉ huynh. Được không? – Tử Yên quyết không bỏ cuộc. Nàng níu chặt tay áo Viễn Kỳ, chất giọng nhão đến không thể nhão hơn, hàng mi dài cứ không ngừng nhắm chớp.
-…
Viễn Kỳ cuối cùng đành buông giáo đầu hàng. Bộ dạng của Tử Yên lúc này kì thực quá… “đáng sợ”. Quả là thử thách sự chịu đựng của chàng. Thật may vì Viễn Kỳ thuộc dạng người có tinh thần gang thép, nếu là kẻ bình thường, hẳn đã bị nàng dọa đến “hồn bay phách lạc”.
Tử Yên cầm cương ngựa trên tay mà miệng cười toe toét. Không ngờ chiêu “lấy nhu khắc cương” này lại hữu dụng như vậy. Về sau để đối phó Viễn Kỳ, nàng tất nhiên phải sử dụng dài dài.
Ban đầu còn khá lúng túng, nhưng nhờ có sư phụ giỏi bên cạnh, Tử Yên sớm đã có thể điều khiển mã xa tương đối dễ dàng hơn.
Cỗ xe ngựa ung dung tung vó trên lối mòn trải thảm cỏ xanh, lốm đốm chen ngang những tàn tuyết, xuyên dọc cánh rừng già.
Đi được một chặng đường kha khá, cả hai quyết định dừng chân nghỉ ngơi.
Viễn Kỳ ngồi tựa lưng vào gốc điệp gần đó, chờ Tử Yên mang lương khô ra dùng tạm.
Đâu đó đột nhiên vọng đến tiếng động lạ. Hình như là… thanh âm kim loại va vào nhau. Càng lúc càng lớn dần.
Thấy Tử Yên đang hớn hở tiến tới, Viễn Kỳ liền ra hiệu, bảo nàng im lặng.
Tử Yên chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Nhưng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Viễn Kỳ, nàng liền ngoan ngoãn nghe theo.
Và…
Viễn Kỳ đột ngột lao tới, ôm chầm lấy Tử Yên, lôi nàng nấp vào bụi rậm gần đấy.
Liền sau đó, từ đằng xa xuất hiện một đám hắc y nhân, đang vây đánh một thanh y nam tử.
Ánh gươm lóe sáng giữa trời quang. Hai bên xuất thủ đều không hề lưu tình, vừa nhanh vừa hiểm. Tựa hồ mỗi chiêu đều tràn ngập sát ý.
Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng nhường này, Tử Yên thật vô cùng phấn khích. Nàng chăm chú quan sát hai bên đánh nhau như bộ phim hành động tầm cỡ Hollywood. Thật đã được mở rộng tầm nhìn.
Thanh y nam tử một thân một mình ra sức chống đỡ, rất nhanh đã mau chóng xuống sức. Từng động tác không còn linh hoạt và chuẩn xác như trước.
Tử Yên vô cùng bất bình. Chúng dám ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ đông hiếp cô. Thật là hành vi bỉ ổi hạ lưu, không thể dung thứ. Nàng vội ngó sang Viễn Kỳ, trông chàng vẫn điềm nhiên, phong thái tĩnh lặng tựa mặt hồ yên ả, cư nhiên không gì có thể đả động đến, lòng Tử Yên càng bất mãn bội phần. Nàng khẩn trương bảo:
-Huynh còn ở đây làm gì? Không mau ra giúp người ta một tay?
Viễn Kỳ chưng hửng đáp:
-Can dự gì đến ta? Tại sao lại phải giúp?
Tử Yên chau mày hết cỡ, ra sức lôi kéo Viễn Kỳ:
-Nam nhi đại trượng phu, “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha”. Huynh sao có thể thấy chết không cứu?
-Không phải ta thấy chết không cứu, mà là không thể cứu.
-Võ công của huynh cao cường lắm mà. – Tử Yên nhìn Viễn Kỳ với ánh mắt khó hiểu. – Tại sao lại không thể?
Viễn Kỳ bình thản giải thích:
-Võ công của ta chỉ có thể đối phó với lũ đầu trộm đuôi cướp. Còn đám hắc y nhân đó, cô nhìn kĩ đi, thân pháp xuất thần nhập quỷ, kì thực họ đều là cao thủ võ lâm. Một mình ta sao có thể đấu lại. Kêu ta đi cứu hắn, thà bảo ta lấy dao tự kết liễu còn hơn.
Tử Yên lúc này mới phát hiện, thì ra bạch y nam tử oai phong thần võ cạnh bên mình rốt cuộc chỉ là “hiệp sĩ giấy”, “anh hùng rơm”. Vẻ mặt nàng phút chốc trở nên u ám, trong lòng thất vọng khôn nguôi.
“Vậy việc cứu nam nhân kia, chẳng thể trông cậy vào Viễn Kỳ được rồi.”