Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 37
Tử Yên rụt rè quay lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng chỉ muốn òa khóc ngay tức khắc. Tại sao trông Viễn Kỳ lại đáng sợ như vậy. Cảm giác cứ như món đồ yêu quý bị trộm mất, hận một nỗi không thể dùng dây trói thủ phạm lại.
Tử Yên miễn cưỡng cười trừ:
-Trời có vẻ nóng quá nhỉ?!? – Rồi lập tức quay đi.
Nàng uất ức nghĩ thầm.
Chàng ở đấy nổi giận cái gì? Thân thể này là của nàng. Nàng bị ngã là chuyện của nàng, bị đau hay không cũng là chuyện của nàng. Việc gì đến chàng mà lại hầm hầm mang gương mặt Lôi Công ra dọa người như thế. Báo hại nàng nhất thời bạt vía, rụt cổ so vai không chút nghĩa khí, hình tượng cường nữ oanh liệt ngời ngời phút chốc cũng tiêu tan.
“Thật đáng giận!
Đáng giận!”
Viễn Kỳ sợ nhất là khi thấy Tử Yên đau đớn. Dù cho đó chỉ là xây xát nhỏ, chàng cũng thấy thập phần khó chịu. Những kẻ khác tổn hại nàng đã đành, nhưng bản thân nàng thì không được thương tổn chính mình. Nếu Tử Yên tự không biết trân quý, dù chàng có chăm chút, nâng niu thế nào, chẳng phải đều vô ích cả sao?
Khắp người đều mang đầy thương tích, vậy mà chỉ mỗi việc an phận ngồi yên cũng chẳng thể làm được.
Nhìn Tử Yên mặt mày nhăn nhó, vầng trán thanh tú đầm đìa mồ hôi, lòng Viễn Kỳ vừa bực, vừa tức.
Nhưng trông dáng vẻ co ro phía trước, thầm nghĩ nàng hình như đã biết lỗi, tâm tình chàng cũng đôi phần dịu lại. Ánh mắt lưu luyến một lúc lâu, rồi tiếp tục trở về với phận sự của mình.
… Ông bà ta có câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Bảo nàng Tử Yên nghịch ngợm hiếu động này an phận ngồi im, quả thật là chuyện vô vàn khó khăn. Đặc biệt khi có một “phần tử” quấy rối hết sức không biết điều đang hứng khởi làm loạn, thì Tử Yên dù ngàn lần không muốn, cũng đã bắt đầu ngứa tay ngứa chân.
“Quá sức chịu đựng.
Thật quá sức chịu đựng!
Hôm nay bổn cô nương không thu phục được ngươi, ta nhất định sẽ đổi tên thành Ngô Tử Yên!”
Tử Yên thèm khát nhìn “con mồi” đang hiên ngang lượn lờ trước mặt,“giơ nanh nhe vuốt” trong tư thế chuẩn bị tác chiến.
Một chiêu “cửu âm bạch cốt trảo’, kì thực đã tóm gọn chú bướm trắng vào “thiên la địa võng”, và cũng khiến Tử Yên mất đà, lao dúi dụi về trước với tốc độ không phanh.
Phịch.
…Tử Yên toát hết mồ hôi lạnh, khẽ đánh ực một cái, rồi sợ sệt ngước lên.
Trời ơi! Gương mặt Viễn Kỳ lúc này còn đáng sợ hơn cả ôn thần. Đôi mắt sáng quắc như chim ưng vồ mồi, khóe môi không ngừng co giật, vòng tay đang ôm chầm Tử Yên cũng vô tình xiết lại. Bộ dạng muốn đánh nhau kia cơ hồ có thể dọa chết người!
Tử Yên bật cười giả lả:
-Phản xạ thật nhanh! Quả là đáng nể!
Viễn Kỳ không đáp, gương mặt vẫn lạnh lẽo như băng. Khẽ đỡ Tử Yên ngay ngắn ngồi vào ghế, chàng lại lặng lẽ bỏ đi.
“Lâm Tử Yên!
Được lắm!
Dám thử thách tính kiên nhẫn của ta. Lần này ta nhất định sẽ cho cô biết thế nào là – khóc – không – ra – nước – mắt.”
…
Tử Yên vừa chồm người ra trước, lập tức liền bị ngăn lại.
Nàng đưa tay quờ quạng, điên tiết cấu xé miếng vải da bản lớn đang chắn trước ngực mình, rồi ném một ánh nhìn phẫn hận thiêu đốt mọi chướng ngại, hung hăng lao tới chỗ Viễn Kỳ. Tử Yên nghiến răng nghiến lợi nói:
-Viễn Kỳ! Huynh coi tôi là gì vậy hả?!? Cởi thứ đáng chết này ra khỏi người tôi mau!
Viễn Kỳ vẫn ung dung đọc sách, không màng thế sự.
Kỳ thực chàng cũng đâu làm gì quá đáng, cùng lắm chỉ dùng một miếng vải da quấn vào thành ghế, buộc Tử Yên phải ngồi cố định. Lúc bình thường thì không việc gì, nhưng khi nàng nghiêng trái ngã phải, chồm tới ngã lui, ngay tức khắc sẽ bị giữ lại, căn bản giống như chiếc xe đẩy em bé ở thế kỉ hai mươi mốt.
Nhưng bộ dạng nực cười như vậy, nếu để mọi người trong phủ nhìn thấy, bảo Tử Yên đem mặt mũi giấu chỗ nào bây giờ.
Nhìn Viễn Kỳ vắt chân chữ ngũ, phong thái vẫn điềm nhiên như không, Tử Yên chỉ hận mình không thể lập tức lao đến, cắn phập vào gương mặt dễ ghét kia một phát.
“Đúng là hiếp người quá đáng!”
…..
Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Tử Yên cũng chẳng buồn động đậy. Mặt vẫn dán chặt vào vách tường, tướng nằm thật vô cùng cứng nhắc.
-Chẳng biết hôm nay là ngày gì, ngoài đường sao lại bán nhiều đồ như vậy?
Giọng nói vốn dĩ rất ôn hòa trầm ấm, nhưng sao Tử Yên lại thấy thập phần khó nghe. Nhớ lại mình lúc sáng bị người khác đem ra đùa bỡn, đám gia nhân trong nhà cứ lượn tới lượn lui ngắm nhìn nàng như thể sinh vật lạ, Tử Yên tức đến mức mắt mờ, tay run.
-Bánh này thật là thơm! Cả que kẹo này nữa, màu sắc thật hấp dẫn!
Mùi bánh thơm sực nức bay khắp phòng, kích thích khứu giác của người đang giả chết.
Viễn Kỳ vẫn không hề có ý định buông tha Tử Yên:
-Đây là thứ gì vậy? Quả là lạ mắt.
Tiếng trống lắc trầm đục không ngừng vang lên, ngang ngược quấy nhiễu cả căn phòng yên ắng.
Thật là… “cây muốn lặng mà gió chẳng dừng”.
Tử Yên rốt cuộc không nhịn thêm được nữa, đành giận dỗi quay ra. Nàng lập tức liền bắt gặp… đôi mắt sáng đáng ghét đang hàm ẩn ý cười. Tử Yên hằn hộc lên tiếng:
-Huynh nghĩ tôi là con nít ba tuổi chắc. Mua những thứ đó đến dụ tôi.
Viễn Kỳ khẽ nhún vai, nhếch môi bỡn cợt:
-Hình như ta chưa hề nói là mua đến cho cô. Mà thôi…nếu như cô thích, bổn công tử cũng không ngại tặng cô.
Biết bản thân là kẻ “tội đồ”, biết Tử Yên vẫn còn đang giận mình,Viễn Kỳ đành xuống nước làm lành, còn chu đáo “cống nộp” cho nàng đủ các loại bánh mứt, kẹo ngọt. Tử Yên suýt nữa cũng đã bị lung lay. Nhưng hãy xem thái độ của chàng kìa. Ăn nói vẫn vô cùng hống hách, ba phần cợt nhả, bảy phần công kích, thử hỏi Tử Yên sao có thể nhân nhượng. Nàng hếch hàm đáp trả.
-Hứ, đây không thèm!
-Lúc nãy nhất thời hứng lên nên mới mua, bây giờ nghĩ lại cũng chẳng để làm gì. Tốt nhất là… – Chàng thở dài, ra chiều tiếc nuối – … nên vứt đi vậy.
-Khoan!
Thấy Viễn Kỳ xách theo hộp lớn, hộp nhỏ toan bước ra ngoài, Tử Yên liền lên tiếng can ngăn:
-Dù huynh có dư giả đến mức nào, thì cũng đừng phí phạm vậy chứ!
Giờ Tử Yên mới biết, Viễn Kỳ đích thực là “phá gia chi tử”. “Nhất thời hứng lên mới mua, bây giờ cũng không biết làm gì, đành vứt đi vậy.” Loại lí lẽ này Tử Yên nghe chẳng lọt tai chút nào.
Viễn Kỳ vờ tỏ vẻ khó xử:
-Vậy cô bảo ta phải làm sao?
-Huynh…cứ để đấy.
Ngoài đường còn biết bao nhiêu người chẳng có cơm ăn, bánh trái kia sao có thể phí phạm. Tử Yên khoanh tay xoay phắt người đi, như thể mình vừa bị ép buộc làm một chuyện – hết – sức – mất – mặt.
-Bổn cô nương giúp huynh xử lí.
…
Tử Yên ngồi một mình trong phòng, vừa ăn bánh, vừa nhai kẹo, điệu bộ trông vô cùng mãn nguyện.
Thật đúng là mĩ vị dân gian.
Hai tay cô gái nhỏ cứ không ngừng đùa nghịch chú rối vải xinh xắn với đủ mọi động tác ngộ nghĩnh. Chơi chán chê lại quay sang ướm thử chiếc mặt nạ thủ công tinh xảo, giả thần giả quỷ, rồi tự phá lên cười.
Không ngờ đồ chơi cho tiểu hài tử nơi đây lại đa dạng như vậy.
Tử Yên phe phẩy cái trống gỗ, miệng đã ngoác rộng đến tận mang tai.
…
Viễn Kỳ tựa lưng vào thành cửa, tao nhã phe phẩy chiếc quạt trắng.
Tiếng cười trong vắt của ai kia cứ bướng bỉnh khuấy động tâm tư chàng.
Chẳng vội rời đi.
Chỉ lẳng lặng đứng đấy.
Khóe môi mỏng gợi mở một nụ cười…
Khiến hoàng hôn cũng vẩn màu ấm áp.