Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 36
-Dừng lại! – Tử Yên bất ngờ lên tiếng.
Dịch dung lỏng màu đen đã kịp thời chạm tới miệng Viễn Kỳ.
– Tôi sợ huynh rồi! Tôi sợ huynh rồi! Huynh… mau đưa chén thuốc đó cho tôi. Tôi uống hết là được chứ gì.
Nhìn Tử Yên cố nhịn đắng uống thuốc, Viễn Kỳ điểm môi cười đắc ý. Chàng làm sao có thể không nhớ, kì thực tiểu nha đầu nhà chàng là một người miệng hùm gan… thỏ đế.
Tử Yên đón lấy que kẹo mạch nha từ tay Viễn Kỳ.
Nhìn bóng chàng bưng khay gỗ ra ngoài, một cảm giác ấm áp lại vây bọc trái tim nàng.
Trước đây nàng từng nói mình vốn rất sợ đắng.
Thì ra… chàng vẫn còn để tâm.
……………..
Viễn Kỳ ra ngoài chưa bao lâu, đã nhanh chóng quay lại. Chàng chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng bắc một chiếc ghế ngay cạnh giường Tử Yên, rồi điềm nhiên ngồi xuống, mở văn thư ra đọc.
Tử Yên nhìn Viễn Kỳ với ánh mắt khó hiểu, nàng lên tiếng hỏi:
-Huynh ngày thường bận rộn lắm kia mà, sao hôm nay lại rảnh rỗi ngồi đây đọc sách vậy?
Vẫn không hề nhìn Tử Yên, chàng thờ ơ đáp:
-Sợ cô buồn nên ngồi đây chơi với cô.
Câu trả lời nghe có vẻ rất quan tâm Tử Yên, nhưng thái độ thì hoàn toàn ngược lại.
-Không cần, huynh cứ đến thư phòng mà đọc. Ở đây, chỉ tổ làm phiền tôi nghỉ ngơi. – Tử Yên bất chợt cao giọng. Ngay cả bản thân cũng chẳng nhận ra ngữ điệu lẫn tâm tình đều xen chút dỗi hờn.
Thấy Viễn Kỳ chỉ ừ hử qua loa. Tử Yên cũng chẳng muốn phí lời. Nàng uất ức nằm xuống, rồi quay mặt vào trong.
…
Tử Yên nằm im chưa đầy một khắc, đã lồm cồm bò dậy.
-Viễn Kỳ!
-Ừm. – Chàng miễn cưỡng đáp lời.
-Viễn Kỳ!
-Ừm.
Tử Yên đột ngột hét lớn:
-Viễn Kỳ!!!
-Hửm? – Lần này chàng đã rời mắt khỏi xấp văn thư, chăm chú nhìn khuôn mặt đang ửng hồng giận dữ. Trong lòng thấy có chút không phải vì nãy giờ đã vô tình lãng quên nàng. Hai hôm qua Viễn Kỳ luôn túc trực cạnh bên để tiện cho việc chăm sóc Tử Yên, dù có rất nhiều chuyện đang chờ chàng giải quyết. Nay trông thần sắc nàng đã tốt hơn rất nhiều, nên chàng mới tranh thủ đem mớ công văn ra xem xét. Ai ngờ mình quá chuyên tâm, trong nhất thời không nghe tiếng Tử Yên đang tha thiết kêu gào. Viễn Kỳ mở lời hỏi, ngữ điệu đầy quan tâm:
-Có chuyện gì sao? Lại thấy không khỏe chỗ nào?
Tử Yên giận dỗi quay ngoắt mặt đi, không quên ném lại một câu:
-Tôi muốn ra ngoài tắm nắng.
Thấy Viễn Kỳ lặng im không đáp, một lúc sau lại điềm nhiên đứng dậy, rồi một mạch bỏ đi,Tử Yên chưng hửng tự vấn:
-Gã kỳ lạ này, rốt cuộc là có đồng ý không vậy?
…
Chủ ý này quả thật không tồi, Tử Yên ru rú ở trong phòng đã lâu, hẳn cần phải ra ngoài đổi gió và hít thở khí trời. Ấy chưa kể tắm nắng hẳn sẽ giúp nàng thêm cứng cáp và mau chóng bình phục.
Viễn Kỳ khẽ mỉm cười.
Chàng gọi gia nhân đặt hai chiếc ghế dựa ngoài vườn, rồi nhanh chóng trở về phòng Tử Yên.
Nhận thấy Viễn Kỳ đang từ từ áp sát, nàng lên tiếng cảnh giác:
-Huynh lại muốn làm gì?
-Chúng ta cùng đi tắm nắng. – Chàng nhếch môi cười nhẹ.
Chúng ta…
…cùng đi…
…tắm nắng???
Tử Yên bị dọa một phen mất vía.
“Cha mẹ ơi, tắm nắng là một chuyện hết sức trong sáng, hết sức quang minh. Vậy sao khi qua miệng tên này lại nghe ra thập phần ám muội???
Liệu có âm mưu gì chăng?”
Dẫu hoang mang nhưng sự cám dỗ của cảnh vật ngoài kia lại quá sức mạnh mẽ. Tử Yên nhanh chóng gạt bỏ mọi lo nghĩ, ngoan ngoãn để Viễn Kỳ bế bổng mình và hướng thẳng ra ngoài.
Cả người Tử Yên lúc này đang dán chặt lên vòm ngực rộng của chàng. Gần gũi đến mức nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được từng nhịp đập phập phồng ngay sau lớp ngoại xiêm mỏng manh. Tử Yên bối rối ngước lên, nhìn thật kĩ gương mặt anh tuấn kia. Từ mắt, mũi, miệng, đôi mày kiếm cương nghị, đến chiếc cằm cao ngạo uy nghiêm, mọi đường nét đều vô cùng hoàn hảo. Những lúc chàng nghiêm túc, cả người luôn toát lên khí chất vừa bộc trực cương nghị, vừa nho nhã cao quý. Những lúc chàng cợt nhả, phảng phất chung quanh là làn hơi mị hoặc bức người, khiến “hoa cỏ” tứ bề không cách nào cưỡng lại, cam tâm tình nguyện gục đổ vào lòng chàng. Viễn Kỳ lúc này, ôn hòa như dòng thủy lưu men chảy theo những triền đê, không ồn ào, không kiểu cách, nhưng lại khiến lòng người xốn xang lạ lùng. Trước giờ, sao nàng không hề biết, nam nhân trước mắt mình lại xuất chúng tới vậy.
Tâm trạng Tử Yên bỗng trở nên xám xịt. Dung nhan mê người như thế, vóc hài tiêu dao bất phàm như thế, nên mới hết lần này đến lần khác báo hại nàng vô duyên vô cớ bị hành hạ thừa sống thiếu chết. Biết đâu về sau lại xuất hiện thêm một Nhược Cầm thứ hai, thứ ba,… vì ai kia mà không tiếc thủ đoạn rắp tâm ám hạinàng thì phải làm thế nào? Bản tính phong lưu của Viễn Kỳ, sớm muộn gì cũng hại chết Tử Yên. Nam nhân đẹp quá để làm gì cơ chứ? Thời đại nàng vốn có câu “chồng đẹp là chồng người” – quả thật không sai.
Mãi nghĩ ngợi, Tử Yên vốn không hề để ý, Viễn Kỳ đã đặt nàng xuống ghế tự lúc nào.
Đôi môi mỏng khẽ cong, vẽ thành nét cười ba phần tinh ranh, bảy phần đen tối:
-Tiểu bảo bối! Nếu nàng cứ nhìn ta như thế, ta sẽ chẳng thể kìm lòng muốn cùng nàng làm chuyện – không – đứng – đắn.
Tử Yên thoáng rùng mình, tức tốc đẩy Viễn Kỳ ra. Dù đã vận hết mười phần công lực, nhưng nàng lúc này đang cực kì yếu ớt, cái đẩy người chợt hóa thành cú chạm nhẹ như nũng nịu dỗi hờn, khiến Viễn Kỳ cảm thấy sao ngọt ngào quá đỗi.
Chàng bất giác toét miệng cười tươi.
………….
“Quái quỷ thật!”
Viễn Kỳ trước giờ vốn chưa hề nghĩ qua, chỉ một cử chỉ nhỏ nhặt thế thôi, cũng đủ làm chàng thập phần thỏa mãn.
“Tại sao lại có cảm giác mình ấu trĩ thế nhỉ?
Cứ như thiếu niên mới lớn lần đầu biết yêu.
Viễn Kỳ là ai kia chứ? Chàng đường đường là Đạo Hoa Vương. Hái hoa không chớp mắt, rũ liễu chẳng động tâm. Ấy vậy mà chưa gì đã vội thỏa mãn chỉ bởi một hành động vô tình nơi Tử Yên, còn tỏ ra hoan hỉ không giấu diếm. Nếu để lũ bằng hữu củaViễn Kỳ biết được, ắt hẳn sẽ cười chàng đến rụng cả răng.
Thật mất mặt!”
…….
Tử Yên hít sâu đầy sảng khoái.
Nắng sớm đọng nhẹ trên cánh tay nõn nà, trên gương mặt ửng hồng của nàng, vuốt ve, mơn trớn.
Cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể, nhẹ nhàng xua tan cái lạnh đang ngạo nghễ chăng đầy.
Nhưng cứ ngồi yên một chỗ mãi thế này, dù nắng có ấm, trời có trong đến đâu, cũng khiến Tử Yên rất nhanh đã phát chán.
Lơ đãng nhìn sang Viễn Kỳ đang chú mục vào đống văn thư, chau mày như nghĩ ngợi điều gì, Tử Yên liền tỏ ra hết sức biết điều, không dám lên tiếng quấy rầy chàng. Cuối cùng cô gái nhỏ đành thu mắt về, cắn răng đầy bứt rứt.
Một lúc sau, khi Tử Yên sắp gà gật đến nơi, bỗng trông thấy một vệt trắng muốt đang lướt thẳng qua tầm mắt mình.
Trời thật tỏ lòng người, tốt bụng phái xuống một tiểu yêu tinh đến chơi đùa cùng nàng.
Chú bướm trắng cứ vờn quanh Tử Yên như lưu luyến chẳng muốn rời.
Mi tâm nàng nhíu chặt đầy thắc mắc.
“Không phải tiểu yêu tinh nhà ngươi chưa gì đã phải lòng ta rồi chứ?”
Chú bướm nhỏ vẫn đảo tới đảo lui, giũ lượn đôi cánh trắng tựa hồ một vũ công điêu luyện, nửa gọi mời, nửa thúc giục.
Mắt Tử Yên đột ngột sáng lên, mưu đồ hiện rõ mồn một.
“Nếu đã vậy, thì hãy mau đến đây. Bổn cô nương nhất định sẽ sủng hạnh ngươi thật tốt.”
Ý nghĩ vừa thoát ra, lập tức liền thúc đẩy hành động. Tử Yên nhoài người ra phía trước, định chộp lấy bướm con trong tư thế cực kì hoang dã.
Nhanh như cắt, “tiểu yêu tinh” liền đảo thân tránh né đôi “móng vuốt” đang lao tới, rồi lập tức vỗ cánh, phóng vút lên cao. Để mặc Tử Yên đang quằn quại với cơn đau do động thân quá mức, suýt chút nữa thì ngã đến cắm đầu cắm cổ. Nàng bám vào thành ghế, cố kìm chặt tiếng thở hổn hển. Đột nhiên nhận thấy luồng sát khí đang chiếu thẳng vào mình, nóng tới mức muốn xuyên thủng cả gáy nàng.