Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 22
Chớm hừng đông mượt mà như tranh vẽ. Những mảng tối sáng chan hòa giữa lòng trời bao la, làm hé lộ vài áng xanh hữu tình. Hàn khí vẫn bủa vây tứ phía, nhưng thẳm sâu trong cơn gió lạnh đầu mùa, dường như một dư vị ấm áp vừa nảy lộc đâm chồi.
Tử Yên thoáng động đậy. Mi mắt từ từ hé mở, khắp thân người chỗ nào cũng uể oải, đau nhức. Nàng gắng gượng ngồi dậy để nhìn cho rõ, mình rốt cuộc đang ở nơi nào.
-Tỉnh rồi à?
Cùng lúc ấy Viễn Kỳ mở cửa bước vào, trông thấy Tử Yên mặt mày ngơ ngác, không ngừng ngó nghiêng xung quanh, tựa hồ ý thức chưa tìm về với nàng. Chàng nhanh chóng đặt khay thức ăn xuống bàn, rồi bước đến bên giường, giọng nói đầy quan tâm:
-Thấy trong người thế nào?
Tử Yên không trả lời, chỉ lắc đầu nguầy nguậy như đứa trẻ đang làm nũng.
Viễn Kỳ ân cần hỏi:
-Khó chịu lắm đúng không? Đây! Ăn miếng cháo rồi uống thuốc vào chắc chắn sẽ khỏe hơn.
Tử Yên nhìn bát cháo bốc khói nghi ngút, bụng không kìm được cảm giác cồn cào. Nàng bây giờ đói đến mức một con gà cũng có thể ăn hết. Toan đón bát cháo từ tay Viễn Kỳ, đột nhiên toàn thân Tử Yên khựng lại. Dường như nàng vừa nhớ ra điều gì hết sức quan trọng.
– Viễn Kỳ! Mẹ huynh đâu? Tôi cần phải gặp mẹ huynh! Tôi phải gặp được mẹ huynh ngây bây giờ!
Vừa dứt lời, Tử Yên liền đứng dậy rời đi. Nhưng cơn choáng váng bất thình ập đến, khiến cả người nàng tê dại, mất thăng bằng và đổ khuỵ xuống. May mắn thay, Viễn Kỳ đã kịp thời đỡ lấy Tử Yên. Chàng vội trấn an:
-Không sao rồi! Đã không sao rồi! Chuyện của cô mẹ ta đã hứa sẽ không truy cứu nữa. Cô bình tĩnh lại đi!
Tử Yên còn nhớ rất rõ gương mặt phẫn nộ của Thúy Đường lúc đó. Bà rất cương quyết, một mực buộc nàng ra khỏi phủ. Dù cho nàng có hết lời van xin, dù cho nàng có quỳ cả đêm trước thư phòng, bà vẫn chẳng mảy may động lòng. Tử Yên đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Một người sắt đá, nghiêm khắc như Thúy Đường, tuyệt đối chẳng dễ gì nhân nhượng cho nàng. Viễn Kỳ nhất định chỉ muốn an ủi nàng thôi. Nhất định vậy! Tử Yên nhìn chàng bằng ánh mắt hoài nghi. Nàng lắc đầu hoang mang:
-Huynh gạt tôi, mẹ huynh sao có thể bỏ qua cho tôi dễ dàng như thế.
Viễn Kỳ mỉm cười thật dịu dàng. Chàng nhẫn nại giải thích:
-Mẹ ta cũng là người bằng xương bằng thịt, không phải kẻ lòng dạ sắt đá. Hôm qua bị sự chân thành của cô làm cảm động, nên bà đã quyết định tha thứ cho cô.
Tử Yên im lặng hồi lâu, rồi ngập ngừng lặp lại:
-Huynh… không gạt tôi? Thật mẹ huynh đã… tha thứ cho tôi?
-Nếu không sao đến giờ cô vẫn còn có thể nằm đây dưỡng bệnh chứ?
Lúc này Tử Yên hẳn cảm thấy an tâm phần nào. Cũng chính vì thế nàng mới có thể tỉnh táo nhận ra một cảnh tượng hết sức kì quặc. Nàng và Viễn Kỳ, hai con người một nam một nữ, đang ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh cóng. Tử Yên như lọt thỏm trong lòng Viễn Kỳ, tay bấu chặt gấu áo của chàng không buông. Trông chẳng khác nào một cặp nhân tình đang cãi nhau. Thấy Tử Yên đột ngột đẩy mình ra, gương mặt bỗng chốc ửng hồng, Viễn Kỳ liền hỏi:
-Sao rồi? Cô khó chịu chỗ nào?
Tử Yên lại lắc đầu không nói khiến Viễn Kỳ càng thêm sốt ruột:
-Ngồi thế này lạnh lắm. Nào! Lên giường đi cho ấm.
Tử Yên cũng muốn thế lắm chứ, khổ nỗi cả người nàng bây giờ mềm nhũn như thể bao sức lực đã hoàn toàn bốc hơi. Tử Yên đang thầm trách sao mình quá vô dụng, thì bất giác cảm thấy toàn thân bị nhấc bổng lên cao. Khi nhận rõ được tình trạng của mình, nàng hoảng hồn la lên, yếu ớt phản kháng:
-Dương Viễn Kỳ! Huynh làm gì vậy? Thả tôi xuống! Tôi có chân, tự khắc sẽ đi được. Không cần huynh phải đối xử với tôi như phế nhân thế này.
Vừa nghe qua Viễn Kỳ liền dừng bước. Chàng nhẹ nhàng đặt Tử Yên xuống. Gương mặt ôn hòa bỗng trở nên nghiêm nghị. Chàng lạnh lùng bảo:
-Được, ta không quản nữa, cô tự mình đi đi.
-…
Trời ạ! Tử Yên cũng chỉ vì sĩ diện nên mới mạnh miệng nói thế. Nào ngờ Viễn Kỳ chẳng chút chần chừ, đáp ứng ngay yêu cầu của nàng. Từ đây tới chỗ chiếc giường không đến ba bước chân, nhưng đối với Tử Yên sao lại xa đến vậy. Giờ chẳng còn mặt mũi nào mở miệng nhờ vả ai, nàng đành phải tự thân vận động. Tử Yên chật vật đứng lên, rồi lập tức ngã xuống như con rối đứt dây.
…
Quái thật! Ngã như thế sao lại không đau?
Tử Yên chầm chậm mở to mắt nhìn cho rõ, lại lần nữa nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay Viễn Kỳ. Khóe mắt chàng nheo khẽ. Giọng điệu thoáng mỉa mai:
– Bày trò đủ chưa?
Viễn Kỳ điềm nhiên bế bổng Tử Yên lên. Chàng vờ cằn nhằn:
– Sao cô lúc nào cũng phiền phức như vậy?
Tử Yên uất ức nắm chặt áo chàng. Nàng giận mình sao bỗng nhiên lại trở nên yếu đuối đến thế. Từ sáng tới giờ cứ bị Viễn Kỳ đỡ tới đỡ lui, bế tới bế lui, đến chút sức kháng cự cũng chẳng có. Tử Yên đành “dằn lòng, nén thương đau”, nghe chàng cạnh khóe. Thật đúng là mất mặt!Nàng xấu hổ thu người lại, gương mặt giờ đã đỏ bừng như quả cà chua chín.
Một luồng khí “gian ác” bất chợt xuất hiện làm lu mờ bao xúc cảm trong nàng, khiến nàng bỗng chốc trở nên cảnh giác. Nhận ra Viễn Kỳ đang chằm chằm nhìn mình. Tử Yên tròn mắt hỏi:
-Huynh nhìn gì vậy?
Viễn Kỳ thản nhiên đáp lời bằng một câu chẳng ăn nhập vào đâu:
-Sao còn chưa chịu buông tay? – Môi chàng khẽ điểm nét cười. – Hay là cô muốn…
-Oái!
Viễn Kỳ chưa kịp dứt lời thì đã bị Tử Yên thô bạo đẩy ra.
-Huynh…huynh vừa phải thôi. Đừng tưởng tôi đang ốm thì có thể dễ dàng ức hiếp.
Viễn Kỳ dở khóc dở cười bảo:
-Là cô cứ ghì mãi lấy ta đấy chứ.
Tử Yên nghe vậy hai má liền đỏ như trái ớt chín. Nàng trợn mắt, hai tay nắm chặt, sẵn tiện hét toáng lên:
-Đừng nói những lời gây hiểu lầm như thế!
-Được rồi, không nói thì không nói.- Viễn Kỳ hạ giọng giảng hòa. – Còn la hét khỏe thế này. Xem ra bệnh tình của cô cũng không đến nỗi nghiêm trọng.
Tử Yên ngoan ngoãn ngồi im trên giường và nhận lấy bát cháo bằng cử chỉ ngượng nghịu chẳng giống nàng chút nào. Tử Yên băn khoăn không hiểu vì cớ gì mà hôm nay Viễn Kỳ bỗng nhiên tốt bụng đến lạ lùng. Mặc dù trước giờ trừ những lúc cãi nhau, chàng đối xử với nàng vốn không tệ, nhưng ân cần, chu đáo thì có thể nói đây là lần đầu tiên. Thái độ ấy khiến Tử Yên nhất thời không biết phải tiếp nhận thế nào, đáp trả ra sao.
Thấy Tử Yên cứ do dự mãi không ăn, Viễn Kỳ đành lên tiếng:
-Sao vậy? Hay là muốn ta đút cho rồi mới chịu ăn?
-Ai cần chứ. – Tử Yên mặt mày nóng bừng, hùng hổ đáp trả.
Có thể vì thấy nàng hôm nay không khỏe, nên mới có hảo ý chăm sóc. Nếu chẳng may là cô nương khác, hẳn Viễn Kỳ cũng sẽ chu đáo và tận tâm như thế. Chắc chắn vậy!
Câu nói đùa của Viễn Kỳ đã nhanh chóng gột bỏ tâm trạng ngượng ngùng nơi Tử Yên. Trở về với dáng vẻ ngang ngạnh cố hữu, nàng thoải mái múc muỗng cháo thật to thưởng thức, hòng chế ngự cơn đói sau một ngày ròng rã không có gì vào bụng. Đầu lưỡi vừa tiếp xúc với hương vị lạ, mặt mày Tử Yên liền biến sắc:
-Viễn Kỳ! Đây rốt cuộc là món gì thế?
-Cô hỏi vậy có ý gì?
Tử Yên không đáp, chỉ cố gắng ăn hết bát cháo với tốc độ nhanh nhất có thể, xen kẽ vào đó là những tiếng “híc”, “híc” bi thương. Trông vẻ mặt đau khổ của Tử Yên, Viễn Kỳ nghi ngại hỏi:
-Có thật là khó ăn đến vậy không?
-Vừa mặn, vừa ngọt, lại nồng nặc mùi khét. Huynh nghĩ đã đủ khó ăn chưa?
Môi Viễn Kỳ đột nhiên khô khốc, chàng ngập ngừng chốc lát, nhưng chớp mắt đã lấy lại điềm tĩnh cố hữu. Viễn Kỳ thản nhiên bảo:
-Chắc tại Tiểu Ái từ tờ mờ sáng đã phải thức dậy nấu cháo cho cô, nên mới mắt nhắm mắt mở nấu ra như thế. Cô cũng nên thông cảm một chút.
– Thì tôi đang thông cảm đây, cực kì thông cảm, thông cảm đến phát khóc luôn này.
Nhìn thái độ của Tử Yên thật chẳng có chút gì gọi là thành ý, Viễn Kỳ bất mãn nói:
-Thôi, đã vậy thì đừng miễn cưỡng.
Tử Yên vội bê bát cháo tránh khỏi tầm tay chàng, cương quyết đáp lời:
-Không được, chẳng phải huynh vừa nói đây là do Tiểu Ái phải thức sớm để nấu cho tôi sao? Tôi mà không ăn hết chẳng phải hoài công cô ấy sao?
-Sao cô rắc rối thế? Muốn ăn là cô, không muốn ăn cũng là cô.
Tử Yên cương giọng cãi bướng:
-Tôi không muốn ăn lúc nào? Con mắt nào của huynh thấy tôi không muốn ăn?
Viễn Kỳ lặng im, ý bảo không chấp.