Bạn đang đọc Tử Khúc: Chương 21
Hai ngày sau.
Tử Yên xếp lại ba chiếc áo cho gọn gàng, rồi cẩn thận đặt vào khay gỗ, tâm trạng vô cùng băn khoăn. Nàng không muốn nối dối bất kỳ ai. Tất cả chỉ do hoàn cảnh đẩy đưa, tình thế bắt buộc, làm chẳng đặng mà nói cũng chẳng được. Tử Yên không còn cách nào khác nên buộc phải làm liều, gian dối lần này. Nhưng lòng nàng cứ thấp thỏm không yên. Tử Yên chỉ còn biết cầu mong ọi chuyện được thuận buồm xuôi gió. Sau khi đã nghĩ thông, nàng dứt khoát đứng lên và bước nhanh ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, phòng Dương phu nhân đã hiện ra trước mắt. Tử Yên khẽ gõ cửa.
– Con là Tử Yên, con vào được không, thưa mẹ?
– Vào đi. – Giọng nói trầm, khô khốc lọt thỏm vào không gian yên ắng của một sớm mùa đông rét buốt.
Tử Yên căng thẳng bước vào.
Bình thường khi đứng trước Dương phu nhân, Tử Yên luôn cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên lồng ngực. Huống hồ là lúc này, khi trong lòng đang mang một bí mật không thể nói, thì cảm giác căng thẳng ấy với nàng càng tăng thêm bội phần. Tử Yên nhẹ nhàng đặt khay gỗ lên bàn, rụt rè nói:
– Đây là áo khoác mẹ dặn con may cho cả nhà, xin mẹ xem qua.
– Ừ. –Thúy Đường lãnh đạm trả lời.
Dương phu nhân tỉ mẫn“bới lông tìm vết”, xem xét kĩ càng từng chiếc áo. Điều này với Tử Yên vốn chẳng còn lạ lẫm. Nhưng mỗi lần như thế, nàng đều không khỏi lo lắng, bất an. Tử Yên lo sợ, thông qua những chiếc áo ấy, Thúy Đường sẽ dễ dàng nhìn thấu được tâm can của nàng.
Mãi một lúc sau, Dương phu nhân mới lên tiếng:
– Cả ba chiếc áo này đều do chính tay con may?
Tử Yên bối rối giây lát, rồi dứt khoát gật đầu:
– Dạ phải, thưa mẹ.
– Có thật không? – Thúy Đường bất chợt cao giọng. Ánh mắt bà lạnh lùng mà xa cách. Trong âm vực pha lẫn chút hoài nghi.
– Dạ…thật.
Gió thổi ùa vào phòng, làm những chiến đèn lồng giật mình chao đảo. Lời Tử Yên nhẹ bâng, lọt thỏm vào khoảng lặng như tờ. Chỉ có tiếng lá cọ ngoài sân nghe khô rát. Một thoáng nặng nề trôi qua, cuối cùng Thúy Đường cũng miễn cưỡng mỉm cười.
– May đẹp lắm.
Tử Yên như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Nàng thở ra nhẹ nhõm. Qua đêm nay, Tử Yên cơ hồ già thêm mười tuổi. Nàng ai oán nhủ thầm, cảnh tượng này nếu không sớm chấm dứt, bản thân nàng sớm muộn gì cũng bị đột tử vì căng thẳng. Tử Yên cúi người, kính cẩn thi lễ:
– Con cảm ơn mẹ.
RẦM.
Tử Yên còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy tiếng đập tay xuống bàn mạnh như trời giáng. Nàng lập tức ngước lên, thì bất ngờ trông thấy mặt Thúy Đường biến sắc, khó coi vô cùng.
– Cô còn dám ở đấy đóng kịch!
Tử Yên ngơ ngác nhìn Dương phu nhân, nàng chẳng hiểu chuyện gì lại khiến bà đột nhiên nổi trận lôi đình như vậy.
– Cô…cầm lấy! –Thúy Đường vừa nói, vừa luôn tay ném chiếc áo màu lục nhạt cho Tử Yên. – Cô nghĩ sẽ lừa được ta sao? … Cả ba thoạt nhìn trông chẳng khác nhau là bao. Nhưng thử nhìn kĩ chiếc áo đó xem, từng đường kim mũi chỉ vô cùng sắc sảo, thật khác xa với hai cái còn lại.
– …
– Nói! Ba chiếc áo này, không phải chỉ mình cô may, đúng không?
Tại sao Tử Yên lại sơ ý như thế? Nàng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần có thêm một chiếc áo bù vào cho đủ lượng là được. Trong nhất thời, Tử Yên không hề lường đến chuyện Nhược Cầm vốn thông thạo may vá, những mũi kim của nàng chắc chắn sẽ rất khác so với mình – người mới học thêu thùa cách đây không lâu. Với một người dày dạn kinh nghiệm như Thúy Đường, việc làm của Tử Yên thật đúng là “lấy vải thưa che mắt thánh”, bị phát hiện cũng là lẽ đương nhiên. Mặt cắt không còn hột máu, nàng lắp bắp trả lời:
– Thưa…thưa mẹ. Sự thật là…
– Ta chỉ cần cô trả lời phải hay không? – Dương phu nhân gằn giọng.
Đến nước này Tử Yên đành thành thật:
– Dạ… phải.
– Ta cứ tưởng trải qua chuyện lần trước, cô sẽ chẳng bao giờ dám tái phạm. Ấy vậy mà bây giờ, cô lại tìm cách qua mặt ta lần nữa. Rõ ràng cô chẳng hề coi ta ra gì.
Mặc Tử Yên cứ lắc đầu cự tuyệt, Dương phu nhân vẫn hùng hổ quát tháo:
– Ta cho cô hay, ta có thể tha thứ cho đứa con dâu vụng về, kém cỏi, nhưng không thể nào chấp nhận một người con dâu gian dối như cô.
Tử Yên thấy đầu óc đột nhiên trống rỗng. Tại sao nàng càng làm càng sai? Nàng cố gắng như vậy, nỗ lực như vậy để cuối cùng đổi lấy được gì? Vẫn những lời sỉ vả, trách mắng. Vẫn thái độ chán ghét, lạnh lùng. Tử Yên co rúm người vì bất lực. Trước mặt, một mảng tăm tối bỗng dưng lan rộng, rồi ngang nhiên hút hết mọi nguồn sáng của nàng, cuốn hết mọi hy vọng trong nàng. Nàng sẽ bị đuổi khỏi Dương gia? Sai lầm lần này, thật sự không cách nào có thể cứu vãn? Câu hỏi lóe lên khiến Tử Yên bừng tỉnh. Giọng nàng lạc đi:
– Thưa mẹ…mẹ nghe con nói đi! Con xin mẹ! Xin mẹ hãy nghe con nói!!!
– Ra khỏi đây ngay! Ta không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Ra khỏi đây ngay!!!- Dương phu nhân lạnh lùng ngắt lời.
– Mẹ ơi! Sự thật là…
– Cô không đi? Được, vậy ta đi.
………………..
Khi Viễn Kỳ về đến nhà thì cũng đã xế chiều. Qua lời kể của gia nhân trong phủ, chàng phần nào đã hiểu rõ mọi chuyện.
Viễn Kỳ đi ngang qua phòng Dương phu nhân.
Thời khắc ấy…
Gió điểm bước, chao lượn giữa không trung, vô tình thổi vào lớp màn sương làn hơi say buốt giá.
Ánh nắng nhập nhòe trên cao đã hoàn toàn mất dạng.
Những tán cây ngã bóng, cắt hình nhá nhem trên khoảnh sân rộng tạo thành muôn vàn vệt tối, vừa hư ảo mơ màng, vừa lạnh lùng cay độc.
Trước mắt chàng là vóc dáng mỏng manh của một người con gái, đang quỳ đấy chờ đợi sự thứ tha.
Không gian vẫn tịch mịch.
Chỉ có tiếng lá khua đứt quãng.
Thô cứng.
Vô hồn.
Viễn Kỳ đứng chôn chân thật lâu…
Rồi lặng lẽ…
…rời đi.
……………………..
Đêm xuống mỗi lúc một lạnh, không khí ẩm ướt và ngai ngái hơi sương.
Tử Yên mím chặt môi, cố thu người vào chiếc áo khoác cho vơi bớt phần nào cái rét đang bủa vây tứ phía.
Cánh cửa trước mặt vẫn đóng chặt.
Bốn bề lặng yên.
Không chút động tĩnh.
Nhưng dù vậy, Tử Yên vẫn sẽ chờ, chờ đến khi Dương phu nhân nguôi giận, chờ đến khi Dương phu nhân tha thứ. Bất cứ giá nào nàng cũng chờ. Nàng không thể để mình bị đuổi khỏi Dương gia. Tuyệt đối không!
Toàn thân Tử Yên giờ đây đã buốt cóng. Đôi chân tê rần vốn chẳng còn cảm giác.
Nàng lạnh…
Lạnh…
Rất lạnh.
Cái lạnh từ thẳm sâu tâm hồn.
Nước mắt dường như cũng đã hóa thành băng… chẳng cách nào rơi xuống.
Tại sao đất trời bỗng nhiên lại chao đảo thế này?
Mọi thứ tại sao lại trở nên nhòe nhoẹt thế này?
Mình thật sự …
…không thể chịu nổi…
…nữa rồi…
Giây phút Tử Yên vừa ngã xuống. Nàng mơ hồ cảm thấy một vòng tay vội ôm chầm lấy mình. Vòng tay rắn chắc và vô cùng…
…ấm áp.
……………….
Trông thấy Viễn Kỳ bước vào, gương mặt Dương phu nhân thoáng dao động. Lúc nãy, nghe tiếng gia nhân xôn xao bàn tán bên ngoài, bà cũng đã phần nào đoán biết mọi chuyện. Ngập ngừng mãi một hồi, Dương phu nhân mới lên tiếng:
– Tử Yên… thế nào rồi?
Viễn Kỳ thở dài:
– Cô ấy đúng là đã tự tìm ình một hình phạt quá nghiêm khắc. Quỳ cả ngày ngoài trời, chịu đói, chịu rét. Có thể nói là sống dở chết dở.
– Nghiêm trọng vậy sao? – Dương phu nhân bắt đầu bồn chồn. – Không được, mẹ phải tới xem nó thế nào.
……………
Nhìn Tử Yên đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc nhợt nhạt.
Dương phu nhân tỏ ra sốt ruột vô cùng.
– Tại sao lại thành ra thế này?
Viễn Kỳ thay lời phân giải. Giọng chàng đều đều, không nghe ra cảm xúc gì đặc biệt.
– Mẹ, kì thực Tử Yên xưa nay chẳng hề biết may vá, vì không dám nói thật, nên đành tự “tầm sư học đạo”. Cố gắng lắm cũng chỉ may xong hai chiếc áo, cái còn lại buộc phải nhờ người khác làm hộ.
Thúy Đường cảm thấy hơi bất ngờ. Môi bà thoáng run rẩy.
– Thế tại sao nó lại không nói ẹ biết?
– Chung quy cũng vì một chữ “sợ”.
Chung quy cũng vì một chữ “sợ”. Thúy Đường bỗng cảm thấy chua xót. Bà rốt cuộc đã làm gì để Tử Yên phải sợ mình như thế. Sợ đến mức bản thân không thể làm, nhưng cũng chẳng dám nói. Sợ đến mức mỗi khi trò chuyện với bà, nhưng chẳng dám nhìn vào mắt bà. Sợ đến mức mỗi lần trông thấy bà là mỗi lần lúng túng, làm việc lúc nào cũng nơm nớp bất an. Trước đây Thúy Đường cũng từng sợ Phụng Loan – mẹ của Viên Trung như thế. Có thể nói nỗi uất ức, thê lương của một nàng dâu, phải rời xa gia đình, phải cung phụng và chung sống với những người xa lạ, kì thực không ai rõ bằng bà. Vì vậy, Thúy Đường đã tự nhủ với mình, sau này nhất định sẽ đối xử với con dâu thật tốt, để trong nhà họ Dương không phải xuất hiện một Thúy Đường thứ hai. Nhưng bà đã làm gì cơ chứ? Dù Tử Yên có là ai đi nữa, đã bước chân vào Dương phủ, tiểu nha đầu này cũng chính là con bà. Con không tốt thì có thể dạy bảo, đâu thể hở một chút là mở miệng đuổi đi. Thật lòng ban đầu Thúy Đường đối với Tử Yên vốn không mấy thiện cảm. Nữ tử này từ vầng trán, đôi mắt đến sóng mũi, tất thảy đều tỏ ra nét nghịch ngợm, hiếu động. Đâu có chỗ nào giống với vẻ thục đức, đoan trang mà bà hằng mong đợi. Chính vì không vừa mắt nên Thúy Đường thường làm khó làm dễ, hạch sách Tử Yên đủ điều, mà không hề nhận ra, nha đầu này kì thực rất ngoan, rất nghe lời, lại rất cố gắng. Trông Tử Yên, một tiểu nha đầu có đôi mắt trong veo ướt nước, đôi gò má lúc nào cũng hồng hào hây hây, vốn lanh lẹ hoạt bát là vậy, ấy mà bây giờ lại nằm vật trên giường, mặt mày tái nhợt, yếu ớt đến đáng thương, Thúy Đường không khỏi đau lòng, cũng không khỏi tự trách. Chính bà là người đã bức con đến bước đường này. Dương phu nhân tức giận nhìn Tử Yên.
– Nha đầu này…tại sao lại khờ đến vậy. – Bà nghẹn ngào quở trách. – Đúng thật là… tất cả những chuyện nó làm, mẹ đều chẳng thể nào vừa lòng.
Vẫn chăm chú nhìn Tử Yên, giọng Thúy Đường nghe sao khắc khoải:
– Con… liệu mà chăm sóc nó cho tốt.
Vừa dứt lời, bà liền đứng dậy rời đi.
– Mẹ! – Viễn Kỳ bất ngờ lên tiếng. Chàng chậm rãi gợi nhắc. – Mẹ không đuổi cô ấy ra khỏi nhà nữa chứ?
Dương phu nhân thoáng dừng lại, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Viễn Kỳ nhìn theo dáng mẹ. Ánh mắt phảng phất nét cười.
…………………
Viễn Kỳ hiểu rõ, mẹ mình tính tuy cố chấp nhưng rất dễ mềm lòng. Tử Yên làm dâu Dương gia tính đến nay đã được mấy tuần trăng, ít nhiều cũng có đôi chút cảm tình. Trông thấy nàng với bộ dạng hiện thời, dù có đang giận dữ thế nào, bà cũng không sắt đá đến mức tống cổ nàng ra ngoài. Nếu ban đầu Viễn Kỳ hấp tấp xông vào nói giúp cho Tử Yên, hẳn Dương phu nhân sẽ lập tức nghĩ rằng chính nàng đã kể lể này nọ, rồi nhờ chàng xin tội hộ mình. Đây là hành động không hề khôn ngoan.
Cách tốt nhất là… kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi đến lúc thật sự thích hợp.
…
Viễn Kỳ dịu dàng thay một chiếc khăn khác chườm lên đầu Tử Yên, rồi kéo chăn đắp ngay ngắn cho nàng, khẽ thở phào vì cuối cùng nàng cũng đã hạ sốt.
Nhìn Tử Yên đang quỳ chờ dưới tiết trời lạnh cóng, Viễn Kỳ tự thấy mình bỗng trở nên vô cùng kì lạ…
Khó chịu.
Bất lực.
Và…
Đau lòng.
Rốt cuộc là vì sao???
…
Viễn Kỳ đứng trước mặt Tử yên, chàng nhìn nàng với ánh mắt xót xa, chàng bảo nàng đứng lên. Khuyên nàng đừng tiếp tục làm chuyện dại dột, đừng tiếp tục hành hạ bản thân, khoác lên người nàng chiếc áo choàng của mình… Ngang bướng như Tử Yên, liệu nàng có chấp nhận sự quan tâm từ chàng, hay sẽ thẳng thừng gạt phăng mọi thứ và một mực cương quyết với suy nghĩ của mình.
Và…
Nếu như biết rằng Viễn Kỳ đã chứng kiến tất cả, Tử Yên sẽ cảm thấy thế nào?
Viễn Kỳ không muốn Tử Yên bị tổn thương, cũng không muốn nàng nghi kị, hiểu lầm mình đang thương hại nàng.
Nên…
Chàng đành chọn cách im lặng.