Tử khí đông lai

Chương 92


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 92:


Chương 92
 
Trận tuyết này kéo dài đến tận tiết xuân mới ngừng. Nhìn ánh sáng vàng rực bên ngoài, Tô Nguyên lại nhớ tới lời Lục Sách, Phó đại phu nói có sáu bảy phần nắm chắc về bệnh của Kỳ Huy, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều, ăn thêm được nửa lồng bánh bao hấp, đang muốn ra ngoài tản bộ tiêu thực thì nghe Thải Cần bẩm báo nói là Tô Cẩm tới.
 
Nàng đứng đợi ở cửa, cười nói: “Đến rất đúng lúc, chúng ta cùng đi thưởng mai.”

 
Tô Cẩm mặc áo bông rất dày, ngoài cùng là một chiếc áo lông chồn, ống tay áo và cổ áo đều được làm từ lông chồn trắng muốt: “Tuyết rơi cứ mãi nên Lưu tiên sinh cũng không tới, ta ở nhà chán quá nên tìm muội đi ngắm hoa, may mà muội cũng rảnh. Lúc ta tới tổ mẫu và mẫu thân, mọi người đều dặn ta hỏi thăm muội. Đúng rồi, cả Thận nhi và Tú nhi đều đã biết gọi mẹ, mẫu thân mừng đến rơi nước mắt, muốn bế sang cho muội xem.”
 
Tô Nguyên cười: “Thật sự là chuyện tốt, chắc cũng sẽ nhanh gọi cha thôi.” Rồi nàng tò mò hỏi Tô Cẩm: “Gần đây phụ thân bận lắm sao?”
 
“Cũng khá bận, trước kia dù thế nào cũng sẽ về dùng bữa tối nhưng ta nghe mẫu thân nói mấy hôm nay đều đến giờ Tuất mới về. Chắc là cuối năm nhiều việc bận rộn.”
 
Chỉ có Tô Nguyên mới biết, nhất định là phụ thân đã bắt đầu làm việc cho Kỳ Huy. 
 
Hai người dắt tay đi dạo trong vườn, Tô Nguyên hỏi chuyện Mạnh gia.
 
“Cũng chưa biết nhưng nghe ý phụ thân thì chắc sang năm sẽ đính hôn.”
 
Thấy giọng nàng ấy nhàn nhạt, Tô Nguyên cũng không có nhiều hứng thú, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, ngược lại Tô Cẩm bẻ một cành mai: “Mang về cho tổ mẫu, mẫu thân…”
 

Lời còn chưa dứt, cách đó không xa đã vang lên tiếng cười: “Nếu di tổ mẫu thích thì sao muội không hái nhiều một chút? Ngần ấy sao đủ được.”
 
Ngẩng đầu nhìn lại, đúng là Lục Tĩnh Anh và Lục Vanh.
 
Tô Cẩm biến sắc.
 
Tiểu cô nương mặc áo lông chồn, nổi bật lên khuôn mặt mười phần diễm lệ, chỉ là sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ ra mấy phần phẫn hận. Lục Vanh cứng đờ người. Hiển nhiên hắn không ngờ lại gặp được Tô Cẩm ở đây, khó trách muội muội lại muốn mời mình đến. Hắn đang muốn trách Lục Tĩnh Anh thì lại nghe nàng ta mở miệng xin lỗi: “Nhị biểu muội, Tam biểu muội, trước kia có nhiều chỗ đắc tội, xin hãy tha thứ cho ta, giờ ta ở Lục gia, rơi vào kết cục này, hiện tại hối hận cũng không kịp.”
 
Thì ra muội muội là muốn hòa giải.
 
Lục Vanh nhìn về phía Tô Cẩm, nhưng sợ là nàng ấy sẽ không đồng ý.
 
Quả nhiên Tô Cẩm không tin, lại thấy Lục Vanh và Lục Tĩnh Anh đi cùng nhau liền biết chuyện Lục Vanh chuyển về là thật, trong lòng càng tức giận, cười lạnh nói: “Hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, thật là xúi quẩy, Tam muội, chúng ta về thôi.”
 
Nàng ấy quay đầu đi.

 
Lục Tĩnh Anh lại ra vẻ chúc mừng: “Nghe nói công tử Mạnh gia sắp đính hôn với muội, Nhị biểu muội, chúc mừng.”
 
Tô Cẩm dừng bước, quay đầu lại đúng lúc chạm mắt Lục Vanh.
 
Trong mắt nam nhân pha trộn vô vàn cảm xúc, chấn kinh, khổ sở, bất đắc dĩ làm cả người hắn ta cứng ngắc lại. Cuối cùng Tô Cẩm cũng sẽ thành thân sao? Trong đầu hắn ta nghĩ, rốt cuộc ngày này cũng đến, Mạnh gia, đây chính là danh môn thế gia, thật là xứng đôi!
 
Sau chớp mắt kia, ánh mắt hắn ta dần khôi phục bình tĩnh, nhưng lại giống như chết lặng.
 
Người này, hoàn toàn không giống trước kia.
 
Trước kia luôn thích quấn lấy mình, giống như một chú cún con nay lại trở nên tịch mịch im ắng, quanh thân đầy quạnh quẽ, không nói câu nào, cũng không nhìn mình nhiều vài lần. Tô Cẩm cắn cắn môi, nhìn sang Lục Tĩnh Anh thấy khăn che mặt của nàng ta bị gió thổi hơi phất lên, lộ ra khóe môi cười giễu cợt.
 
Là đắc ý, cảm thấy đã triệt để chia rẽ mình và Lục Vanh, để Lục Vanh hết hi vọng.
 
Từ đó về sau cô muội muội này nói gì Lục Vanh sẽ nghe nấy sao?
 
Tô Cẩm kéo Tô Nguyên đi luôn.
 
“Nhị tỷ!” Tô Nguyên nói: “Tỷ không khuyên đại ca một chút sao? Có lẽ huynh ấy sẽ nghe tỷ.”
 
“Sao ta phải khuyên hắn ta?” Tô Cẩm buồn bực nói: “Kệ hắn ta đi, thích nghe Lục Tĩnh Anh thì nghe đi, có liên quan gì đến chúng ta?”
 
Tô Nguyên thấy Tô Cẩm tức giận nên cũng không dám khuyên thêm nữa.
 
Hai người quay về phòng nói chuyện một lát rồi Tô Cẩm nhanh chóng cáo từ.
 
Vừa đi tới gần chỗ đại phòng, bước chân của nàng ấy lại càng ngày càng chậm, gần như là dậm chân tại chỗ, nàng ấy biết mình không cam lòng, là vì Lục Tĩnh Anh.
 
Nữ nhân ác độc này, đã bị hủy dung rồi mà vẫn mang một bụng ý xấu, nàng ta muốn khuyên Lục Vanh trở về làm gì? Hôm nay còn cố ý nói chuyện đính hôn cho Lục Vanh, lại ngụy trang là tới xin lỗi, Tô Cẩm nhớ lại dáng vẻ chật vật hôm mình rơi xuống nước mà không cam lòng, đột nhiên quay người đi tới chỗ ở của Lục Vanh.
 
“Cô nương.” Đông Quỳ kinh ngạc: “Cô nương, chỗ ấy có rất nhiều gã sai vặt, chỉ sợ…”
 
“Ngươi không cần quản, ta nói mấy câu thôi.”
 
Nàng ấy đi thẳng tới chỗ Lục Vanh, đang muốn gọi gã sai vặt thông báo thì thấy Lục Vanh cầm một thanh kiếm đi từ trong ra, dường như là muốn đi múa kiếm, cơ thể thon dài rắn chắc, so với ấn tượng của Tô Cẩm thì cường tráng hơn rất nhiều. Mặt mày cũng không tùy tiện như trước mà có mấy phần ủ dột.
 
Tô Cẩm giật mình, nhất thời quên cả cất tiếng nói.

 
Lục Vanh cũng không ngờ lại gặp Tô Cẩm, dừng lại nheo mắt hỏi: “Muội có chuyện gì?”
 
Giọng nói lạnh lùng.
 
Tô Cẩm cũng hơi chùn bước, nhưng nghĩ đến Lục Tĩnh Anh lại cắn răng lên tiếng: “Trước đó ta cứ nghĩ huynh sẽ biết tốt xấu, không ngờ lại ngu dốt như vậy, Lục Tĩnh Anh hại ta hết lần này đến lần khác mà huynh vẫn còn tin tưởng nàng ta sao? Có câu nói là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nàng ta tuyệt đối sẽ không hối cải! Nhất định là có mục đích gì đó nên mới khuyên huynh chuyển về, huynh đừng ở đây nữa, vẫn nên trở về chỗ di tổ mẫu đi.”
 
Nàng ấy nói vừa nhanh vừa vội nhưng sắc mặt Lục Vanh không hề thay đổi, thản nhiên nói: “Đó là muội muội ta, có thế nào ta cũng tự biết phán đoán.”
 
“Huynh!” Tô Cẩm suýt nữa thì tức chết, chỉ vào Lục Vanh nói: “Nàng ta là muội muội của huynh ư? Không phải đã đoạn tuyệt quan hệ sao, đã như vậy sao còn đổi ý?”
 
“Đó là trước kia, ta hận muội ấy đả thương muội.” Lục Vanh nhìn chằm chằm nàng.
 
Tô Cẩm bị hắn nhìn liền bất giác lui lại một bước, nghe Lục Vanh chính miệng nói vì mình làm nhịp tim nàng ấy bất giác đập nhanh hơn.
 
“Nhưng bây giờ không phải muội sắp thành thân sao?” Lục Vanh chậm rãi nói: “Tại sao ta phải nghe muội, chẳng lẽ nghe thì muội sẽ…” Hắn ta muốn nói có phải Tô Cẩm sẽ không gả đi không, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời. Tô Cẩm chưa bao giờ thích mình, cần gì phải tự rước lấy nhục?
 
Lục Vanh nhắm mắt lại, rút kiếm bước qua.
 
“Huynh đứng lại đó cho ta!” Tô Cẩm đứng sau kêu lên: “Lục Vanh, hôm nay ta tới khuyên huynh, đúng là có không cam lòng vì nàng ta từng hại ta, nhưng ta cũng thật sự hy vọng huynh không bị nàng ta lừa gạt nữa. Lục Vanh.” Nàng ấy bước qua, kéo tay áo hắn ta: “Đại biểu ca, vì ta biết huynh thật lòng tốt với ta nên ta không muốn huynh lại bị tổn thương nữa.”
 
Câu đại biểu ca kia của nàng ấy hết sức dịu dàng.
 
Lục Vanh thấy cổ họng mình như nghẹn lại, mãi mới lên tiếng: “Ta biết rồi.”
 
Rồi lập tức rời đi.
 
Tô Cẩm khẽ thở dài, không biết Lục Vanh có tin mình không.
 
Ý tứ của Tào Quốc công phủ cuối cùng cũng không gạt được Lục Hoán Dương, nữ nhi ở nhà mẹ đẻ lâu như vậy mà Ngô Tông Viêm chỉ tới có mấy lần, đến giờ đã lâu không thấy mặt, ông ta muốn tới Ngô gia hỏi cho ra nhẽ, ai ngờ lại bị hộ vệ ngăn lại, lúc này Lục Hoán Dương mới biết Quốc công phu nhân đã sớm hạ lệnh không gặp người người của Lục gia.
 
Lục Hoán Dương giận sôi máu, làm ầm ĩ đến cả nha thự của Tào quốc công.
 
Tào Quốc công giận tím mặt, đập nát chén trà rồi trấn an Lục Hoán Dương: “Chắc chắn ta sẽ về giáo huấn nội tử một trận, không biết đại cục, lại dám đối xử như thế với con dâu, ta cũng sẽ để Tông Viêm sang nhận lỗi. Xảy ra chuyện này thật sự là vì… Ngài cũng biết, giờ tình thế đang bất lợi cho ta, hàng ngày sứt đầu mẻ trán nên không quản được chuyện trong nhà, sơ sót mới khiến ngài phải chịu uất ức.”
 
Thấy Tào Quốc công xin lỗi Lục Hoán Dương mới hơi nguôi giận: “Quốc công gia, vậy ngài có cách gì không?”
 

“Có thể có cách gì chứ, chẳng qua chỉ là cá nằm trên thớt.”
 
Lục Hoán Dương giật mình. Lúc trước ông ta cố kết thân với Ngô gia là vì coi trọng quyền thế của Tào Quốc công, không đến mức chưa được bao lâu đã hỏng chứ? Ông ta vội vàng nói: “Quốc công gia, ngài chính là đệ đệ ruột của Thái hậu mà, đánh gãy xương còn liền gân, sao Thái Dung có thể vượt qua được?”
 
“Thái Dung biết mê hoặc tỷ tỷ, ai mà không biết? Ta cũng không có cách nào.” Tào Quốc công vỗ vỗ bả vai Lục Hoán Dương: “Lão đệ này, ngẫm lại thật ra hai nhà chúng ta tạm thời không lui tới cũng tốt, ngài cũng tránh bị liên luỵ.”
 
Ý niệm này cũng vừa chợt lóe lên trong đầu Lục Hoán Dương, nhưng ông ta lại không thể nói ra miệng, vội vàng bày tỏ thái độ: “Hai nhà chúng ta mưa gió chung thuyền, chỉ cần có việc ta có thể giúp thì nhất định dù chết cũng không từ.”
 
Đang chờ câu này của ngươi đây, lão hồ ly Thái Dung này rất cẩn thận, không thể chỉ trông vào chuyện tìm điểm yếu được. Tào Quốc công hạ giọng nói: “Thái Dung không chết thì đời này chúng ta sẽ không thể sống yên ổn được, đúng lúc hai nhà chúng ta chúng ta đang bất hòa, nếu ngài xuất thủ thì sẽ không có ai hoài nghi.”
 
An toàn hơn Tưởng Phục ra tay nhiều.
 
Lục Hoán Dương chấn động. Ông ta muốn cự tuyệt nhưng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tào Quốc công lại không nói nên lời, hơn nữa ban nãy ông ta còn nói là dù chết cũng không từ. Lục Hoán Dương rút đao chém lung tung một trận ở nha thự của Tào Quốc công rồi hùng hùng hổ hổ rời đi.
 
Chuyện này truyền đến tai Ngô Thái hậu, bà ta thổi thổi tách trà nóng hỏi Thường Bỉnh: “Lục Tĩnh Anh kia thật sự một mực ở Lục gia sao?”
 
“Vâng, bên ngoài đều đang đồn Tào Quốc công…”
 
Nhìn hắn ta do do dự dự, Ngô Thái hậu cười cười: “Đệ đệ ta ta còn không hiểu sao, nói đi, có phải không cần đứa con dâu này nữa rồi không?”
 
“Nghe nói người của Lục gia đều không được phép nhập phủ Quốc công nên Lục Hoán Dương mới làm ầm ĩ tới nha thự, tìm Tào Quốc công đòi tính sổ, còn muốn giết Tào Quốc công, chặt hỏng hết bàn ghế ở nha thự.”
 
Ngô Thái hậu thở dài, đệ đệ mình thật sự là vô tình vô nghĩa, mình lấy Lục Tĩnh Anh khai đao, nó liền bỏ toàn bộ Lục gia.
 
Nhưng nữ nhân này tâm tính cũng bất chính, Lục Hoán Dương dạy dỗ ra dạng nữ nhi này thì cũng chẳng có gì để đồng tình, bà ta không hề muốn quản. Ngô Thái hậu đặt tách trà xuống rồi hỏi: “Hoàng thượng thế nào rồi? Nghe nói Phó đại phu kia có cách trị liệu rất đặc biệt, dùng rắn phải không, không dọa Hoàng thượng chứ?”
 
“Hoàng thượng còn cảm thấy chơi rắn rất vui ạ, còn muốn đấu rắn.” Thường Bỉnh nhìn Ngô Thái hậu: “Sức khỏe không chuyển biến nhiều nhưng khẩu vị tốt hơn, khí sắc cũng không tệ.”
 
“Ừ.” Ngô Thái hậu thở phào một hơi: “Nếu đã không tệ thì giữ Phó đại phu kia lại đi.”
 
Thường Bỉnh vâng dạ,
 
Lục Hoán Dương vốn đã nóng nảy vì chuyện của Lục Tĩnh Anh, nay lại thêm chuyện ám sát Thái Dung nên thường xuyên luyện công, hơi chút lại đánh chửi tùy tùng. Tô Nguyên biết được thì kinh hồn táng đảm, dường như Lục Hoán Dương đang có xu hướng phát điên, không biết lúc nào sẽ vọt tới nơi này…
 
Nàng cố bình tĩnh để phân tích sự việc, trừ phi Lục Hoán Dương không muốn sống nữa, nếu không sẽ không làm xằng làm bậy như vậy, nhưng nàng vẫn không an tâm nên bèn sang nhà mẹ đẻ giải sầu một chút.
 
Vào đông trời rất lạnh, mọi người ít ra ngoài, trong phòng có đốt than rất ấm áp, Nguyễn Trân nghe nói Tô Nguyên tới bèn bế con gái út ra đón, cười nói: “Đã sắp gọi tỷ tỷ rồi, mau tới nghe này. Tú nhi, Tam tỷ của con tới này.”
 
Tô Tú đã tám tháng, hai mắt vừa to vừa tròn giống hệt Nguyễn Trân, chu môi gọi: “Ta… ta…”
 
Tô Nguyên cười xoa đầu bé: “Tú nhi, muội đang gọi tỷ tỷ sao? Gọi lại nào, để ta dạy muội, tỷ tỷ.”
 
Tô Tú không hiểu lắm, chỉ cảm thấy Tô Nguyên khá quen, vươn tay lên sờ mặt nàng làm Tô Nguyên cười không ngừng, trực tiếp bế lên khen: “Tú nhi, không ngờ muội còn biết nói sớm hơn Thận nhi, thật lợi hại.”

 
Tô Thận cũng vừa mới tỉnh, Tô Nguyên bế Tô Tú đứng bên cạnh nhìn, nhất thời không phân biệt được hai đứa bé. Hình như mắt Tô Thận nhỏ hơn một chút, còn lại cơ hồ là giống hệt. Nhưng Tô Thận không thích nói chuyện, thích vận động hơn, giờ đã biết lăn trên giường.
 
Tô Nguyên nhìn bàn tay trắng mềm thò ra, ngoài nhịn không được bèn nắm lấy rồi đưa lên miệng gặm gặm, cười nói: “Mẹ, đêm nay ta ở đây, ngủ cùng đệ muội được không?”
 
Nguyễn Trân dở khóc dở cười.
 
Huệ Nương nhịn không được trêu ghẹo: “Nếu cô nãi nãi thích như thế thì tự mình sinh một đứa đi. Với tướng mạo của cô nãi nãi và cô gia thì nhất định hài tử sẽ rất xinh đẹp.”
 
Tô Nguyên lập tức đỏ mặt.
 
Sinh con… nàng và Lục Sách còn chưa làm cái kia thì làm sao sinh con được, hơn nữa nàng còn nhỏ mà. Chẳng qua đôi long phượng thai này thật sự đáng yêu làm Tô Nguyên lưu luyến không nỡ về, cứ nấn ná mãi đến tận tối mới chịu đi.
 
Tô Nguyên về nhà một chuyến tâm tình tốt hơn nhiều, nàng hào hứng gọi Bảo Lục: “Thận nhi, Tú nhi sắp tròn một tuổi, nên sớm chuẩn bị thôi.”
 
Nàng bước vào một cửa hàng trang sức, nói rõ mục đích tới, chưởng quỹ lập tức mang ra đủ loại hoa văn, đều để khắc lên khóa vàng. Tô Nguyên nhìn một lúc lâu rồi chọn ra hai cái: “Nhất định phải làm xong trước tháng hai.”
 
Nói rồi nàng bèn giao tiền cọc.
 
Giữa bao cửa hàng, bao người qua lại như vậy, không ngờ lại gặp được Tô Nguyên. Hàn Như Ngộ đứng ở cửa, sắc mặt hơi trắng, quan trên mới có cháu trai nên hắn ta tới mua khóa vàng, không ngờ Tô Nguyên cũng ở đây. Dạo này mẫu thân thường nhắc tới cô nương nhà này nhà kia, nếu là bình thường thì mẫu thân sẽ không khuyên hắn ta sớm thành gia, chắc do mình biểu hiện không vui quá rõ ràng.
 
Nhưng nên làm thế nào đây, đương lúc hắn đang lơ đãng thì nàng lại xuất hiện.
 
Đây là trò đùa của ông trời sao? Hay là ông trời muốn ám chỉ điều gì? Hàn Như Ngộ đi vào, lấy tập hoa văn từ tay Tô Nguyên: “Chỉ có những thứ này sao?”
 
Giọng nam nhân rất trầm, giống như mỗi lần hắn ta tức giận ở kiếp trước, làm người ta sợ hãi. Tô Nguyên nghe thấy thì nổi hết cả gai ốc, chỉ muốn rời đi.
 
“Tô cô nương…” Hắn ta gọi nàng lại.
 
Đã thành thân sao có thể gọi cô nương? Tô Nguyên cắn môi nói: “Ngươi nên gọi ta là Lục Thiếu phu nhân.”
 
“Được, Lục Thiếu phu nhân.” Hàn Như Ngộ đưa tập hoa văn cho nàng: “Vừa nãy nàng chọn loại nào vậy, ta cũng muốn tặng khóa vàng nhưng không biết nên chọn loại nào, nàng có thể xem giúp ta không? Mấy việc này nam nhân chúng ta không rõ lắm.”
 
Sao Tô Nguyên lại giúp được, nàng tránh còn không kịp: “Tặng lễ là tâm ý, đương nhiên phải do chính ngươi chọn, cáo từ.”
 
Thái độ vẫn lạnh nhạt như vậy, từ đầu đến cuối Hàn Như Ngộ vẫn không hiểu tại sao Tô Nguyên lại đối xử với mình như thế? Hắn ta chưa từng làm chuyện gì khiến Tô Nguyên có thể ghét mình cả. Hàn Như Ngộ giận đến mức mất cả lý trí, túm lấy tay Tô Nguyên: “Thiếu phu nhân, ta có chuyện không rõ…”
 
Trong mắt hắn như có lửa cháy, Tô Nguyên lo sợ không yên, vung tay muốn tránh thoát nhưng sức lực nàng làm sao lại được Hàn Như Ngộ.
 
Trần Tân thấy thế, nhanh chóng đi vào đẩy Hàn Như Ngộ một cái, Hàn Như Ngộ căn bản chỉ là một thư sinh, nào có thể chống được Trần Tân, hắn bị đẩy mạnh ra sau, người đập vào vách tường. Đầu óc Hàn Như Ngộ choáng váng, xung quanh tối đen như mực, chỉ một lát sau, trong đầu hắn dường như có gì đó đang cuồn cuộn tràn vào.
 
Một vị cô nương mặc y phục trắng đứng trong vườn thược dược, ngoái đầu nhìn lại, tựa như tiên tử.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.