Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 91:
Chương 91
Tô Nguyên cười đến cong cong đuôi mắt, giống như một con mèo nhỏ đang sưởi nắng khiến Lục Sách nhìn mãi không chán. Trước kia hắn luôn là người chủ động, giờ nàng lại tự mình dựa vào lòng.
Thật sự bởi trời lạnh sao?
Hắn xoa xoa mặt nàng: “Lúc ta không ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Rốt cuộc cũng hỏi rồi à? Không nhắn một câu nào về phủ, Tô Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Cái này có gì quan trọng, dù sao huynh cũng không ở nhà.”
Giọng nói đầy bất mãn, Lục Sách cười làm hòa: “Không phải ta đã để Trần Tân ở lại sao, còn có nhiều hộ vệ như vậy, nếu thật sự có chuyện thì nàng có thể bảo Trần Tân tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
Nói thì nói như thế nhưng nào có nhiều chuyện lớn như vậy, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà đi tìm Lục Sách thì khác gì làm trò cười cho người khác, chẳng khác nào bảo nàng vô công rỗi việc cả. Tại sao hắn không nói là sẽ ở nhà nhiều hơn chứ? Để hộ vệ thay thế hắn luôn đi, Tô Nguyên tức giận đến cắn môi.
Nhìn nàng hơi bực bội nhưng Lục Sách lại rất vui vẻ, rốt cuộc Tô Nguyên cũng đã ngóng trông hắn ở bên, chứ không đơn thuần chỉ coi hắn là một biểu ca để bàn chuyện đại sự.
“Dạo này sức khỏe Hoàng thượng không được tốt nên ta mới không rời Hoàng cung một bước.” Dù rất muốn trêu chọc thêm nhưng sợ Tô Nguyên tức giận nên hắn bèn nói rõ ràng.
Kỳ Huy rất quan trọng, nghe vậy Tô Nguyên lập tức hết giận, vội vàng hỏi: “Vậy giờ ngài ấy sao rồi?”
“Đỡ hơn một chút, hôm nay cậu sai người nhắn một tin nên ta mới xuất cung.” Hắn cười nói: “Tìm được thần y có lẽ có thể trị khỏi cho Hoàng thượng.”
Tin này thật sự quá tốt!
Tô Nguyên ngồi thẳng người: “Mau bảo kiệu phu đi nhanh lên.”
Lục Sách mỉm cười.
Nguyễn Trực đã sớm chờ ở cửa thư phòng, chỉ là không ngờ lại tới cả hai người, sợ là tiểu tử này hồ đồ rồi, chỗ nào cũng dẫn Tô Nguyên đi, không sợ nó quan tâm nhiều ra chuyện à.
Tô Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực trước ánh mắt đầy ghét bỏ của cậu mình, hừ nhẹ: “Biểu ca đã nói cho con biết rồi.”
Có người làm chỗ dựa có khác, Nguyễn Trực xoay người: “Vào rồi nói.”
Nguyễn Trực đóng cửa lại, rồi lại nhìn Tô Nguyên, trước kia chỉ có hai nam nhân nói chuyện, không có gì cố kỵ nhưng giờ lại có thêm một tiểu cô nương, dù đã thành thân nhưng ở trong mắt Nguyễn Trực, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, do đó y cảm thấy rất khó chịu.
Ánh mắt này làm Tô Nguyên rất bất mãn, vì thế càng cảm thấy Lục Sách thật tốt, chí ít Lục Sách tín nhiệm mình chứ không như cậu, chỉ toàn chê mình phiền. Tô Nguyên nghiêm mặt nói: “Cậu, ngài có chuyện thì mau nói đi, bây giờ Hoàng thượng bệnh thể suy yếu, trì hoãn thời gian chính là trì hoãn mệnh của Hoàng thượng.”
Cũng biết nói chuyện đấy. Nguyễn Trực nhíu mày: “Giờ Phó đại phu đã được ta sắp xếp ở hẻm Tứ Ngư, ông ta nói phải nhìn thấy Hoàng thượng mới có thể kết luận được. Ngươi xem chuyện này…” Lập tức đổi giọng: “Các ngươi xem chuyện này nên giải quyết như thế nào? Ta không có bản lĩnh mang ông ta vào cung.”
Vậy thì rất khó, thực ra không phải khó vào cung, mà là khó tiếp cận Kỳ Huy.
Tào quốc công từng lấy lý do quan tâm Kỳ Huy để sắp xếp tai mắt bốn phía điện Văn Đức, hơn nữa Thái hậu nương nương có vẻ mâu thuẫn với Tào quốc công nhưng lại không phản bác chuyện này. Dù Phó đại phu có thể dùng thân phận đạo sĩ vào cung nhưng chỉ có thể gặp Kỳ Huy một lần ở phòng luyện đan, Lục Sách trầm ngâm: “Ta có cách nhưng cũng không phải kế lâu dài, nếu Phó đại phu xác định có thể cứu thì phải làm sao có thể ở bên cạnh để điều trị cho Hoàng thượng?”
“Vì vậy nên ta mới tìm ngươi thương lượng.” Nguyễn Trực tùy tiện nói: “Ta chẳng có cách nào.”
Đáng chết, vì bị uy hiếp nên Nguyễn Trực còn có bất mãn với mình và Hoàng đế, Lục Sách nheo mắt lại: “Nếu Hoàng thượng không khỏi được thì sợ là mạng ngài cũng khó mà đảm bảo.”
“Thế à? Vậy mạng ngươi thì sao?”
Mắt hai người như sắp cãi nhau, Tô Nguyên khá bất ngờ, nàng nói với Lục Sách: “Không phải trước kia Hoàng thượng từng đi tìm Tiên thổ sao? Có thể mượn lý do này xuất cung lần nữa không, đợi chữa khỏi rồi về?”
Lục Sách lắc đầu: “Thái hậu nương nương muốn Hoàng thượng thành thân bởi vì muốn để Hoàng thượng có hậu, sợ là sẽ không đồng ý.”
Ba người nhất thời yên lặng.
Kiếp trước Tô Nguyên chưa từng nghe nói bệnh của Kỳ Huy có chuyển biến tốt đẹp, dù luôn có danh y vào cung nhưng cũng chẳng kéo dài được mấy năm, vẫn qua đời… Hai mắt Tô Nguyên sáng lên: “Biểu ca, chúng ta cần gì phải lén lút? Không phải Thái hậu nương nương luôn rất quan tâm tới bệnh tình của Hoàng thượng sao, hai năm trước còn triệu kiến đại phu dân gian, chỉ là không có tác dụng gì. Lần này đúng lúc bệnh Hoàng thượng trở nặng, không bằng huynh liền đề cử Phó đại phu, không chữa được thì thôi, chữa được thì cũng có thể giả vờ như chưa khỏi, lại mượn cớ giữ Phó đại phu lại, ví dụ như là giúp khí sắc Hoàng thượng tốt hơn… không được sao?”
Lục Sách vừa mừng vừa sợ, hắn chỉ nghĩ phải giấu thế nào thôi chứ chưa nghĩ tới cách này, cũng tại bị Nguyễn Trực chỉ lầm mà nghĩ sai.
“Ôi cháu gái ngoan của ta, không ngờ con còn có thể nghĩ ra cách này được.” Nguyễn Trực cười, bóp mặt Tô Nguyên: “Không hổ là cháu gái ta, giống ta.”
Rõ ràng ban nãy còn ghét bỏ mình, giờ lại đổi giọng, Tô Nguyên đẩy tay cậu mình ra: “Cậu xem thường con thì có.”
“Không coi thường, lần sau không coi thường nữa.”
Lục Sách cười, cũng khen Tô Nguyên: “May mà dẫn nàng tới.”
“Dù ta không đến thì ta tin huynh cũng có thể nghĩ ra, chẳng qua là bị ta chiếm trước thôi.” Tô Nguyên không hề nghi ngờ về trí thông minh của Lục Sách, nếu không thông minh thì kiếp trước hắn cũng chẳng thể nhiếp chính.
Nhìn ánh mắt đầy tán thưởng của thê tử, Lục Sách như được uống mật ngọt, ngọt từ trong ra ngoài, nếu không phải có Nguyễn Trực ở đây thì chắc chắn hắn sẽ ôm chặt lấy nàng.
Tô Nguyên liền hỏi Nguyễn Trực chuyện Trương Tôn Tích, Tô Văn Huệ sắp ra hiếu rồi.
“Ta không điều tra ra, tiểu tử này nhìn không có ưu điểm gì nhưng cũng không thấy khuyết điểm.”
Tô Nguyên kinh ngạc: “Không có vấn đề gì sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Nguyên thấy khó chịu, nàng ngồi trong kiệu mà tâm sự nặng nề, nếu không tra được vấn đề của Trương Tôn Tích thì Tô Văn Huệ phải gả thật sao? Vậy thì sự việc kiếp trước sẽ lại tái diễn.
“Trương Tôn Tích kia là ai?” Lục Sách hỏi thăm.
“Là người đính hôn với Văn Huệ đường tỷ.” Tô Nguyên dẩu môi, mãi sau mới hỏi Lục Sách: “Biểu ca, một người có thể thay đổi rất nhiều trong mấy năm không?”
Có lẽ ban đầu Trương Tôn Tích thật sự thích Tô Văn Huệ, về sau mới thay đổi.
Vấn đề này…
Lục Hoán Dương cũng từng rất yêu thương mình rồi thành chỉ muốn giết chết mình, Lục Sách cảm thấy mình rất hiểu câu nói này, có lẽ vì mẫu thân lừa gạt làm Lục Hoán Dương rất tức giận, nhưng dù gì cũng là đứa trẻ sủng ái bao nhiêu năm, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao? Vậy mà ông ta có thể gạt bỏ sạch sẽ, đến mức trước khi biết chân tướng hắn từng vô cùng thống khổ, không biết mình sai ở đâu mà bị phụ thân thống hận như vậy.
Hắn thản nhiên nói: “Đương nhiên là có khả năng này.”
Tô Nguyên thở dài: “Ta không hề muốn Văn Huệ tỷ gả cho Trương Tôn Tích, không nói đến nhân phẩm, chỉ việc… hắn ta là thân thích của Thái hậu thì nếu chúng ta thành công, chỉ sợ Văn Huệ tỷ sẽ thảm.”
“Cần ta hỗ trợ không?” Lục Sách hỏi.
“Huynh đồng ý giúp ta sao?” Tô Nguyên vui mừng.
“Nhưng phải xem thành ý của nàng trước.” Hắn cúi đầu xuống, chăm chú nhìn nàng.
Ánh mắt hắn màu nâu trầm, lúc này còn in bóng ngược của nàng, mặt Tô Nguyên từ từ đỏ lên, nghĩ một chút rồi ôm lấy cổ hắn hôn lên.
Nàng vừa dựa sát vào, toàn thân Lục Sách đã nóng như có lửa. Khoảng thời gian này hắn cũng rất nhớ Tô Nguyên, vì đã quen với mùi hương của nàng nên chỉ rời đi một ngày thôi hắn cũng đã không nỡ.
Tô Nguyên bị hôn đến suýt không thở được.
Bước xuống kiệu nàng còn phải dùng khăn che mặt mới dám đi vào phòng, sợ mọi người nhìn thấy môi mình sưng lên.
Lục Sách hơi ngừng một chút, muốn về phòng ôm nàng ngủ nhưng bây giờ hiển nhiên chuyện của Kỳ Huy quan trọng hơn, hắn căn dặn Tô Nguyên: “Có lẽ mấy hôm nữa ta mới về, ta phải đi sắp xếp chuyện Phó đại phu.”
Thì ra hắn định vào cung, Tô Nguyên thấy cảm thấy hơi mất mát nhưng ít ra hôm nay đã gặp nhau, tốt hơn ngày trước rồi. Nàng gật đầu: “Huynh cẩn thận một chút… à đúng rồi, còn có chuyện quên nói, Lục Tĩnh Anh đã khuyên đại ca chuyển về, không biết muốn làm gì. Huynh nói xem ta có nên đi nhắc nhở đại ca không?”
“Đừng đi!” Lục Sách ngăn lại: “Ta không ở nhà thì nàng đừng sang chỗ đại phòng. Chuyện đại ca chờ ta về hẵng nói, dầu gì bọn họ cũng là huynh muội, Lục Tĩnh Anh sẽ không hại đại ca, nhiều nhất là lợi dụng huynh ấy thôi, sẽ không nhanh như vậy đâu, có lẽ vì Lục Tĩnh Anh bị thương nên mới mềm lòng, cũng có thể là thật sự tin tưởng nàng ta, để xem xem đã.”
Tô Nguyên gật đầu: “Ta biết rồi.”
Lục Sách bưng tách trà lạnh trên bàn lên uống một ngụm: “Ta đi đây.”
Tô Nguyên nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng trước nay giữa bọn họ đều là Lục Sách nói lời dỗ ngon dỗ ngọt, nàng không quen, chỉ mím môi thật chặt.
Lục Sách bước lại gần nâng cằm nàng lên hôn một cái rồi sải bước ra ngoài.
Lợi dụng kế sách của Tô Nguyên, Lục Sách nhanh chóng tiến cử Phó đại phu với Ngô Thái hậu, nói hắn biết Phó đại phu ở Đồng Châu, lúc trước Kỳ Huy bệnh nặng bản thân rất lo lắng nên mới viết thư cho Phó đại phu để mời người tới đây.
Ngô Thái hậu không thích Lục Sách, chẳng qua vì Kỳ Huy coi trọng Lục Sách nên bà ta mới bằng lòng nghe hắn nói mấy câu, lần trước đả thương Lục Tĩnh Anh cũng vì bà ta muốn giết gà dọa khỉ, khuyên bảo đệ đệ của mình là Tào quốc công mới có thể che chở Lục Sách. Hôm nay nghe Lục Sách tiến cử đại phu cũng chỉ cười nhạt.
Ai ngờ Kỳ Huy lại rất coi trọng, nhất quyết muốn mời Phó đại phu vào cung xem bệnh, nói Lục Sách chắc chắn sẽ không tiến cử lung tung, nói vội quá còn ho một trận suýt hôn mê.
Thái y không thể trị hết bệnh, nói Kỳ Huy trời sinh đã yếu, tuổi thọ có hạn, Ngô Thái hậu rất đau lòng nên ôm tâm trạng được chăng hay chớ tuyên Phó đại phu vào cung.
Nhoáng một cái đã vào tiểu hàn, tuyết bắt đầu rơi phủ trắng cả mái hiên.
Tào quốc công đứng gần cửa sổ, cầm chung rượu vừa được ủ ấm, trong lòng rất không thoải mái.
Tỷ phu của lão ta, ca ca của Tưởng thị, Ngũ quân đô đốc Tưởng Phục chậm rãi đi tới: “Từ Chi, thứ cho ta nói thẳng, Thái hậu nương nương một giới nữ lưu, căn bản cũng không hiểu chính sự, lại ham quyền lợi nắm chặt không thả, dẫn đến Đại Chiêu sụp đổ, đây là hậu quả do ngài ấy tạo thành. Nếu là Từ Chi ngươi cầm quyền thì khác…”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Tào quốc công quay phắt lại quát: “Đại tội, ngươi cũng dám nói bậy sao?”
Lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, Tưởng Phục cười cười: “Nếu ngươi muốn một mực cúi đầu xưng thần thì coi như ta chỉ nói nhảm đi. Dù sao Thái hậu là tỷ tỷ ruột của ngươi, dù không trọng dụng thì vẫn còn một miếng cơm để ăn. Không giống Thái Dung, cả ngày hưởng thụ sơn trân hải vị, hồi trước còn đề bạt mấy môn sinh của ông ta, thậm chí còn muốn tiến cử võ tướng, ta thấy chức vị Đô đốc này của ta cũng sắp không giữ được rồi, đến lúc đó kiểu gì cũng phải giao binh quyền ra.”
Thái Dung!
Tào quốc công suýt nữa bóp nát chung rượu.
Sau khi mình bị Thái hậu lạnh nhạt, Thái Dung thừa cơ đoạt quyền, đã có không ít người phản chiến.
“Chỉ bằng mồm mép của ngươi thì có thể làm thành chuyện gì?” Tào quốc công thong thả bước lại chính giữa phòng: “Ta cũng không tin Thái Dung không có nhược điểm gì, từ hôm nay ngươi điều tra hắn đi, nhất định phải lật ra hết tất cả của Thái Dung ra cho ta!”
Tưởng Phục ho nhẹ một tiếng: “Không phải không tra nhưng lão hồ ly Thái Dung này giấu đuôi rất tốt. Hơn nữa dù có chút vết bẩn thì sao, chẳng ai hoàn mỹ, chỉ sợ Thái hậu nương nương cũng sẽ không trị tội ông ta. Năm đó Thái hậu giám quốc có bao đại thần phản đối, cũng là nhờ ông ta nâng đỡ thượng vị.”
Tào quốc công đập nát chung rượu: “Lão tử còn nhuốm đầy máu tươi vì bà ta! Anh quốc công, Lục Cẩm Lân, có ai không phải lão tử giết? Coi như ta đã nhìn thấu bản tính bà ta, lúc cần dùng thì nâng ngươi lên trời, một khi ngỗ nghịch thì ngay cả con chó cũng không bằng.”
Dù là tỷ đệ ruột nhưng chẳng phải bà ta vẫn vả thẳng vào mặt mình không nương tình sao?
Cũng phải, nếu không độc ác thì làm sao năm đó tiên đế chỉ sủng ái mình bà ta, cả hậu cung không có lấy một hài tử. Tào quốc công cười lạnh, cung nhân kia may mắn lắm nên mới sinh được Kỳ Huy ra, nhưng việc ấy cũng đã nằm trong suy tính của bà ta.
“Nếu không tra được thì…” Lão ta làm một động tác cắt cổ.
Tưởng Phục ngầm hiểu, cáo từ.
Lục Sách nằm ở trên nóc nhà, toàn thân trắng xoá đến mức gần như đã biến thành một người tuyết, hôm nay Tưởng Phục tới Quốc công phủ thì nhất định là có sở đồ.
Tào quốc công này quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, nhưng cũng là chó cùng rứt giậu.
Nhẹ nhàng gạt tuyết ra, hắn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bốn phương tám hướng, mắt thấy hộ vệ tuần tra vừa mới đi qua liền tung người rơi xuống, nhanh chóng biến mất khỏi Quốc công phủ, một dấu chân cũng không để lại.
Tô Nguyên đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, giống như thời tiết đột ngột thay đổi, ngay cả than cũng không còn tác dụng.
Nàng trở mình, thầm nghĩ mai phải bảo Bảo Lục thêm chút than, nếu không đến sáng sẽ bị lạnh. Ai ngờ cả người nàng cũng bị lạnh, từ trên xuống dưới như có cái gì đó động vào, nàng lập tức tỉnh lại, suýt nữa thì thét lên lại bị nam nhân bịt miệng lại.
“Là ta.” Giọng nói quen thuộc.
Tô Nguyên trợn tròn mắt, quay đầu nhìn hắn, phát hiện chẳng biết Lục Sách đã về lúc nào, đang ngồi ở bên giường.
“Sao về nhà mình cũng như làm trộm thế?” Nàng nói khẽ: “Nhảy từ cửa sổ vào à? Sao không để thị nữ thông truyền?”
“Đã giờ Tý, quấy rầy bọn họ làm gì.” Lục Sách hôn vào cổ nàng.
Lạnh, cả người đều lạnh, Tô Nguyên kinh ngạc: “Sao thế? Sao lại lạnh như vậy?”
Giờ nàng mới tỉnh táo mà nhìn Lục Sách, thấy hắn mặc y phục dạ hành liền biết là đi đâu đó thăm dò.
Nàng lên tinh thần, ngồi dậy nói: “Biểu ca, huynh đi đâu làm trộm đấy?” Ngay sau đó ai nha một tiếng: “Lạnh quá!” Liền vội vàng rụt vào trong chăn.
Lục Sách dở khóc dở cười, biết thế ban nãy cố nhịn không động vào nàng, chứ nhìn thế này là biết đêm nay không được ngủ rồi.
Quả nhiên hai người lại bàn chuyện cả đêm.