Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 11:
Chương 11
Chân gia ở kinh thành nhưng ngoại tổ gia của Chân Quân ở Phần Dương, tỷ tỷ Chân thị cũng ở Phần Dương từ nhỏ, lúc ấy Tô lão gia tử và Chân lão gia cùng làm quan trong triều, nhờ Giang đại nhân làm mai mà hai nhà đính hôn. Nghe nói Chân thị đoan trang hiền thục, sau khi tới kinh thành, Tô lão gia tử và lão phu nhân gặp cũng rất vừa lòng, ai ngờ sức khỏe Chân thị vốn yếu, càng ngày càng hư nhược, không hầu hạ được Tô Thừa Phương nên chủ động nạp thiếp cho y.
Hai lão rất căm tức vì Chân gia giấu diếm việc này nhưng nể mặt Chân thị làm việc có trước có sau, chủ trì việc bếp núc thành thạo, dù bệnh tật vẫn sớm chiều phụng dưỡng nên không đành lòng kêu Tô Thừa Phương hoà ly, vẫn đối xử tử tế, nhưng bốn năm sau Chân thị vẫn qua đời.
Chân Quân từng nghĩ, nếu năm đó tỷ tỷ có thể từ bỏ Tô Thừa Phương thì chắc sẽ sống lâu hơn được mấy năm, nhưng mọi thứ là do tỷ ấy tự chọn. Nàng ta cắn cắn môi, cười với lão phu nhân: “Mẫu thân vẫn luôn nhắc tời ngài đấy ạ, còn có lão gia tử, ngài ấy ở Tô Châu vẫn khỏe chứ ạ?”
Phụ thân của Tô Thừa Phương là trí sĩ Tô Thịnh Minh. Mấy năm trước, vì kinh thành tiết trời quá hanh khô nên ông tới Tô Châu tĩnh dưỡng thân thể, ở Tô Châu lâu ngày lại cảm thấy rất vừa ý, vì thế viết thư về nhà, nói rằng cảm thấy ở đây khỏe hơn nên không muốn về kinh thành nữa. Người già rồi, chẳng còn gì quan trọng hơn tính mạng cả, lão phu nhân cũng nghĩ vậy nên không giục ông về, dù sao Tô Thừa Phương đã có thể chống đỡ Tô gia, cha con hai người vẫn thường viết thư cho nhau.
“Nhọc lòng bà ấy quan tâm rồi, mọi chuyện vẫn tốt.” Lão phu nhân thản nhiên đáp, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tha thứ hành động năm đó của Chân gia, nhưng Chân Quân thường xuyên tới thăm nên bà vẫn rất khách khí: “Hôm nay ngươi tới dâng hương thay Trình lão phu nhân à?”
“Đúng vậy, cái gì mẫu thân cũng quên được, chỉ duy chuyện này không bao giờ quên.” Chân Quân cười cười, nhẹ nhàng tiến lên đỡ lão phu nhân: “Chúng ta mau vào thôi.”
Lão phu nhân gật gật đầu.
Hai người chậm rãi bước vào cửa chùa. Tô Nguyên ở phía sau ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, như có như không, dù nhạt mùi nhưng lại rất hấp dẫn khứu giác, nàng còn thử ngửi một chút, nhưng Chân Quân đi xa dần thì mùi hương cũng biến mất theo.
Trên đường có tiểu hoà thượng tới đón, hai tỷ muội tới chính điện bái Phật xong đều quyên bạc. Vì cảm kích được trời cao ban ân tái sinh nên Tô Nguyên quyên rất phóng tay, Tô Cẩm liếc qua thấy phải tới một trăm lượng bạc, nhất thời trợn tròn cả mắt. Tô Nguyên thật sự là giống Nguyễn Trực, tiêu tiền như nước, đến tổ mẫu nhiều lắm cũng chỉ quyên hai trăm lượng bạc thôi.
Chẳng lẽ ban nãy ở trước mặt Bồ Tát, Tô Nguyên cầu lương duyên sao? Tô Cẩm cười lạnh.
Tô Nguyên biết nàng ấy phát hiện nhưng cũng không định che dấu, Nguyễn gia là phú giáp một phương, Nguyễn Trực lại luôn nhét cho nàng ngân phiếu, trước mười ba tuổi nàng đã tích được không ít tiền, một trăm lượng cũng chẳng đáng là bao, nếu tổ mẫu hỏi có thể nói là cầu phúc cho người nhà, chẳng lẽ tổ mẫu còn có thể trách mình sao. Tô Nguyên nắm lấy tay áo: “Ta đi ngắm lá phong, nhị tỷ đi không?”
“Tự ngươi đi đi.” Tô Cẩm không buồn quan tâm, nãy nàng ấy có thấy tổ mẫu nói nhỏ gì đấy với phụ thân, hơn nữa dì cũng ở đây, cần gì phải đi với Tô Nguyên.
Nói xong liền đi.
Kiếp trước, khi từ chùa Bạch Mã trở về, Tô Nguyên thấy trong nụ cười của nàng ấy có chút gì đó khó hiểu, làm cho người ta kinh hãi, chẳng lẽ ở đây đã xảy ra chuyện gì đó? Nhưng tổ mẫu bảo các nàng tự đi chơi, vì thế theo đuôi người lớn cũng không tốt lắm nhỉ? Nàng vừa suy nghĩ vừa đi ra bên ngoài.
Gió thu thổi tới, lá vàng lá đỏ bay rợp trời.
Chân Quân cười hỏi Tô Cẩm: “Sao không đi ngắm cảnh?”
“Con muốn trò chuyện với ngài.” Mẫu thân Tô Cẩm mất sớm, Chân Quân lại thường đến thăm, nên trừ người trong Tô gia thì đây là người nàng ấy ỷ lại nhất.
“Ngốc này.” Chân Quân ôm lấy nàng ấy: “Lớn rồi còn thích dính ta.”
Tô Cẩm làm nũng: “Ngài chê con phiền sao?”
“Nào có, ta là sợ…….” Chân Quân cười một cái nhìn ra ngoài: “Tam cô nương đâu, các con là thân tỷ muội, con không thể không để ý tới muội muội, để nàng ấy một mình bên ngoài được.”
“Cũng không phải không biết đường.” Tô Cẩm thật sự không muốn nghe đến tên Tô Nguyên, cũng không biết tại sao dì lại để ý tới nàng ta như vậy. Tô Nguyên chỉ là thứ nữ, dì lại cứ coi nàng ta như đích nữ, luôn nhắc mình chăm sóc Tô Nguyên, giống như sợ không như thế thì mình không sống được ở Tô gia vậy. Tô Cẩm kéo tay áo Chân Quân: “Dì, ngài có nghe được tổ mẫu nói gì với phụ thân không?”
“Chuyện người lớn con quan tâm làm gì?”
“Dì, ngài nói cho con biết đi!” Tô Cẩm la lên: “Vừa nãy ngài ở cạnh, nhất định có nghe được mà, phải không?”
Chân Quân do dự một lát mới nói: “Lão phu nhân là muốn cầu một quẻ nhân duyên cho Tô đại nhân.”
Tô Cẩm giật mình.
“Cũng là nhân chi thường tình, con phải nhớ không được nhắc tới chuyện này trước mặt lão phu nhân, dù sao cũng là chuyện của trưởng bối, con là tiểu bối, không nên hỏi linh tinh, đừng để phụ thân tức giận…”
Chân Quân còn chưa dứt lời, Tô Cẩm đã lạnh lùng nói: “Vậy thì tốt, phụ thân nên tái giá sớm một chút, vì đi nhậm chức ở xa nên kéo dài nhiều năm, nay đúng là nên thú thê rồi.” Tô Cẩm sinh ra được hơn một năm thì Chân thị tạ thế, vì thế tình cảm mẹ con cũng không sâu sắc. Có điều Nguyễn Trân lại được Tô Thừa Phương thiên vị, thậm chí vì nàng mà đuổi hết các tiểu thiếp khác, y lại rất thương yêu Tô Nguyên nên Tô Cẩm cực kì không vui. Không biết hai mẹ con họ thì có điểm gì tốt?
Nếu phụ thân tái giá, để xem hai mẹ con họ còn sống yên lành được không.
Nghĩ đến lúc Nguyễn Trân biết chuyện này, Tô Cẩm vui không kể xiết. Hôm nay Tô Nguyên còn cầu nhân duyên trước mặt Bồ Tát cơ đấy, đợi tới khi biết phụ thân tái giá, nàng ta nhất định sẽ giận đến hộc máu. Tô Cẩm sẽ không để lộ chuyện này, phải để Tô Nguyên nếm thử cảm giác chuyện đã xảy ra thì không thể vãn hồi. Tổ mẫu, phụ thân đều thích Tô Nguyên thì sao chứ, chưa chắc mẫu thân tương lai nhất định sẽ thích nàng.
Làm gì có chính thất phu nhân nào thích con gái của một tiểu thiếp được sủng ái?
Nhưng phụ thân sẽ lấy người như thế nào nhỉ? Dù tốt hay xấu thì mình cũng phải gọi một tiếng ‘mẫu thân’.
“Bên ngoại tổ mẫu không nói gì sao ạ?” Là thân thích bên nhà mẹ là tốt nhất, vào cửa sẽ thân cận với mình hơn: “Dì, dì họ còn chưa lập gia đình mà, không phải dì ấy cũng thích tới phủ ta sao?”
Đó là Chân Bội, con gái thứ ba của đường đệ Chân lão gia, vừa tròn mười tám, dung mạo hơi giống Chân thị nhưng tác phong khác hẳn, vô cùng mạnh mẽ. Chân Quân mím môi, nhớ lại có lần Chân Bội thân thiết nắm tay Tô Cẩm, nếu Chân Bội trở thành Tô phu nhân thì nhất định Tô Cẩm sẽ vừa lòng.
“Vừa rồi còn bảo con đừng quan tâm cơ mà, lại còn hỏi tới dì họ.” Chân Quân nửa trách cứ nửa bất đắc dĩ nói: “Việc này các trưởng bối sẽ lo, cần gì con phải khoa tay múa chân.”
“Được rồi được rồi, con không nói là được mà.” Tô Cẩm cười hì hì, nhưng tới phòng nghỉ bèn gọi nha hoàn Đông Quỳ mang giấy bút tới. Gần đây Tô Nguyên thay đổi, trở nên thành thạo thong dong, giống như đã sớm chiếm thế thượng phong. Nàng ấy càng bực mình, nhanh chóng viết một phong thư.
“Về đến nhà ngươi giao phong thư này cho Lưu quản sự, để hắn ta đưa ngay cho ngoại tổ mẫu.” Lưu quản sự là một trong những quản sự năm đó Chân thị mang tới Tô gia, Tô Cẩm rất tín nhiệm người này, nàng ta cảm thấy Lưu quản sự sẽ lo liệu việc này chu toàn.
Đông Quỳ úp mở: “Vừa nãy Trình phu nhân bảo ngài đừng quan tâm mà, ngài tự ý viết thư cho Chân lão phu nhân, chỉ sợ lão phu nhân biết chuyện này sẽ không hay.”
“Bảo thì ngươi đi, dong dài cái gì?” Tô Cẩm giận tái mặt: “Việc liên quan đến chung thân đại sự của phụ thân, thân là nữ nhi sao có thể mặc kệ? Ngươi đi cẩn thận vào, đừng để ai phát hiện, bằng không đừng trách ta phạt ngươi.”
Đông Quỳ gục đầu xuống vâng dạ rồi giấu thư vào trong tay áo.
Từ sườn núi lên trên, gió càng lúc càng lớn, Bảo Lục sợ Tô Nguyên bị cảm lạnh, vội vàng nói: “Cô nương, hay là trở về đi, trên núi cũng không có gì.”
Núi này đa số là cây phong, lại chưa đến lúc lá chuyển màu đỏ rực nên quả thật đẹp lắm. Tô Nguyên quay trở lại đường cũ, tới cửa chùa lại gặp một gã sai vặt cũng vừa bước vào, nhìn qua thấy hơi quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào đó. Gã sai vặt thấy chủ tớ mấy người bèn nghiêng người né tránh, Tô Nguyên nương ánh mặt trời thấy rõ hai nốt ruồi son trên mặt hắn ta đột nhiên nhớ ra đây là hạ nhân của Lục Sách.
Nhưng không phải Lục Tĩnh Xu nói mùa đông Lục Sách mới về sao? Tô Nguyên vừa nghi hoặc vừa đi về phòng nghỉ, ai ngờ gã sai vặt kia cũng đi theo, chẳng lẽ Lục Sách cũng ở đây ư?
Tô Nguyên càng thấy tò mò: “Bảo Thúy, ngươi đi lấy cho ta ít nước, ta khát.”
Bảo Thúy sửng sốt.
“Mau đi đi.” Nàng thúc giục.
Bảo Thúy không thể trái lệnh, đành phải đi tới phòng bếp.
Tô Nguyên dặn mấy nha hoàn bà tử còn lại đứng đây chờ rồi theo đuôi gã sai
vặt vào rừng trúc. Trong rừng trúc thấp thoáng một căn nhà nhỏ bằng trúc, hình như mới được sửa chữa, trúc có chỗ mới cũng có chỗ cũ.
Chẳng lẽ Lục Sách ở đây sao? Tại sao hắn lại tới đây? Nghĩ đến chuyện tương lai, Tô Nguyên hơi căng thẳng.
Bảo Lục nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, ngài tới đây làm gì ạ?”
Tuy đây cũng là nơi nghỉ tạm của khách hành hương nhưng rất tĩnh lặng, cây cối phát triển không theo quy luật nào, suýt thì cứa vào mặt các nàng nên Bảo Lục thấy hơi bất an.
Cảm giác bất an bị gió khuếch tán, Tô Nguyên cũng không khỏi do dự. Nàng nhìn cỏ trên mặt đất đã bị dẫm nát, thầm nghĩ có lẽ do mình nhiều chuyện thật. Vì chuyện kiếp trước nên nàng có hơi quan tâm Lục Sách hơn một chút, thế nhưng dù có gặp được thì có thể nói gì chứ? Nàng nhấc váy định quay lại thì bỗng cửa phòng kia kẽo kẹt mở ra.
Vì ngược sáng nên Tô Nguyên chỉ mơ hồ thấy có một bóng người. Hắn mặc bố y, dáng người cao gầy, nàng đang định nhìn lại cho rõ thì bỗng có giọng nói vang lên sau lưng: “Cô nương…”
Giọng nói trầm thấp dọa nàng giật mình. Tô Nguyên quay đầu lại nhìn, cũng là một thiếu niên, mày kiếm anh tuấn, mắt sáng như sao, mặc một bộ y phục màu trắng, xán lạn như ánh trăng. Tô Nguyên không kìm được mà mở to mắt.
Người này, thật sự là Lục Sách!
Nhưng Lục Sách không biết nàng, tay cầm ở chuôi kiếm: “Cô nương tới đây, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu không nhanh không chậm, chứa đầy sát khí.