Tử khí đông lai

Chương 10


Đọc truyện Tử khí đông lai – Chương 10:


Chương 10
 
Bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng kia, tim Tô Cẩm không khỏi nảy lên một cái.
 
Tỷ tỷ Tô Du đã sớm gả ra ngoài, trong phủ bây giờ nàng ta chỉ có một kẻ địch là Tô Nguyên. Tô Cẩm không có ai giúp đỡ, lão phu nhân không ghét Tô Nguyên, còn Tô Thừa Phương thì từ nhỏ đến lớn dù Tô Cẩm có châm chọc hay có tâm cơ gì cũng luôn có thể xử lý công bằng, khiến người tin phục, vậy là vừa không khiến Tô Nguyên phải tủi thân cũng vừa không hận nổi, vậy nên Tô Cẩm mới mượn sức Lục Tĩnh Anh đối phó với Tô Nguyên.

 
Giờ phải làm sao để Lục Tĩnh Anh không hiểu lầm đây?
 
Tô Cẩm ho khan, nói: “Sáng nay ta còn hơi váng đầu, chắc tối qua bị lạnh….” Nàng ấy cười với Lục Vanh: “Đại biểu ca, ta không sao, huynh không cần lo lắng.”
 
Lục Vanh thờ phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
 
Lục Tĩnh Anh nửa tin nửa ngờ: “Sao ngươi không nói sớm, hôm nay không nhất định phải tới mà, sao không ở nhà nghỉ ngơi.”
 
“Ta cứ nghĩ là không nặng.” Tô Cẩm cười khổ: “Ai biết nơi này đặt băng, thế mới không chịu nổi.”
 
“Vậy mau mời đại phu đến xem một chút đi.” Lục Vanh lo lắng hơn bất kỳ ai khác, lớn tiếng sai hạ nhân đi mời đại phu: “Vậy muội đừng đợi ở đây nữa, tới khuê phòng của muội muội đi.”
 
Săn sóc như vậy. Ánh mắt Lục Tĩnh Anh loé lên. Sao ca ca lại đần độn thế chứ, hắn ta nhìn không ra Tô Cẩm không thích mình sao, nhất định phải để người khác nhắc nhở mới tỉnh ra à? Thật không biết tại sao hai người sinh cùng một cha đẻ cùng một mẹ, mà sao nàng lại có một người ca ca đần độn thế cơ chứ? Trong đầu thoáng hiện lên một bóng người, tuấn tú tuyệt luân, trí tuệ vô song, nhịn không được cắn chặt môi.

 

Chính tại người đó từ nhỏ đã áp chế ca ca, mọi thứ đều vượt trội hơn ca ca, nên mới khiến cho ca ca ngày càng trở nên quá mức bình thường!
 

Nàng ta liếc nhìn Tô Nguyên, dung mạo Tô Nguyên cũng hơn Tô Cẩm… đám thứ nữ thứ tử vốn không nên được sinh ra trên đời này, Lục Tĩnh Anh phất tay áo, bảo nha hoàn đỡ Tô Cẩm ra ngoài.
 
Vì chuyện này nên mọi người không còn tâm tư thưởng họa nữa, Tô Nguyên được thanh tĩnh về khuê phòng của Lục Tĩnh Xu ngồi đến trưa mới ra dùng bữa.
 
Tô Cẩm không bị gì nặng cả, đại phu kê thuốc rồi chiều về Tô phủ tĩnh dưỡng cùng mọi người.
 
Tháng bảy thời tiết dần dần lạnh, qua mấy ngày lão phu nhân muốn lên miếu dâng hương nên sai hạ nhân chuẩn bị, Tô Nguyên biết lão nhân gia muốn tới chùa Bạch Mã chứ không phải miếu Nguyên Quân trong thành. Kiếp trước cũng có chuyện này, nàng cũng đi theo nhưng vì xảy ra cãi vã với Tô Cẩm nên hờn dỗi nhốt mình trong phòng khách của chùa cả một buổi chiều, không được nhìn chút cảnh sắc mùa thu nào; vì thế nên lần này Tô Nguyên quyết tâm phải thưởng cảnh cho bằng được, hẳn là lá phong nơi đó đã bắt đầu đỏ rồi.
 
Tô Thừa Phương từ nha môn trở về cũng biết tin này, lão phu nhân đã có lời nhắc trước nên y cũng không bất ngờ, tới thẳng chỗ Nguyễn Trân dùng bữa tối.
 
Mọi thứ đều đã được bày xong. Tôm sông trắng nõn, rau xanh xào dầu hào, canh song nấm, đơn giản mà thanh sảng, xinh đẹp tinh tế y như Nguyễn Trân Vậy. Tô Thừa Phương tuy mệt nhưng vẫn ăn hết, ngồi xuống cười nói: “Hôm nay sao vậy, không đói bụng? Ta nhớ khi nàng hoài Nguyên Nguyên cũng không ăn được gì cả.”
 
Chuyện đã mười mấy năm mà y vẫn còn nhớ rõ, Nguyễn Trân nhìn nam nhân đối diện, không biết tại sao đột nhiên lại nhớ tới lần đầu gặp mặt…. Khi đó Tô Thừa Phương rất khó gần, ngồi một mình giống như một pho tượng Phật, nàng không dám lại gần, nếu không phải có cô đứng sau thúc giục nói bỏ qua cơ hội thì phụ thân và ca ca đều phải mất mạng thì nhất định nàng không dám tiến lên.
 
Sau khi mở miệng, Tô Thừa Phương ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, lại lạnh lùng như ánh trăng.
 
Lúc ấy nàng cứ nghĩ là không được.
 
“Nghĩ gì thế?” Tô Thừa Phương thấy nàng ngẩn người bèn cười: “Gần đây nàng rất hay thất thần.”
 
“Không có gì.” Nguyễn Trân lắc đầu, gắp tôm thịt cho hắn: “Ta vẫn ăn nhiều mà, trưa nay còn ăn nhiều tôm nữa, chàng ăn nhiều một chút đi.”
 
Tô Thừa Phương mỉm cười: “Nhà chúng ta không mua nổi tôm hay sao mà còn phải để nàng tiết kiệm. Nàng không thích ăn thịt thì ăn nhiều tôm một chút, dù là sáng, trưa hay tối.”
 
Nguyễn Trân đỏ bừng mặt, tự gắp cho mình một con tôm.
 

“Mai ta tới chùa Bạch Mã với mẫu thân, thức ăn chay chỗ đó khá ngon, lúc về sẽ mang vài món cho nàng.” Tô Thừa Phương nhìn nàng, Nguyễn Trân ăn rất chậm, nhai từng miếng một như thể muốn mài nhẵn kiên nhẫn của người ta, nhưng Tô Thừa Phương đã quen rồi, thậm chí thi thoảng thấy nàng ăn nhanh hơn còn lo nàng sẽ bị nghẹn.
 
Nguyễn Trân rất vui: “Ta rất thích ăn chay.”
 
“Thích gì nữa không?”
 
Nguyễn Trân chớp chớp mắt: “Lúc thưởng cảnh, lão gia có rảnh rỗi thì lấy cho ta một chiếc lá phong nhé.”
 
Tô Thừa Phương cười rộ lên, y biết là ngay Nguyễn Trân sẽ nói như vậy, vì nàng thích ngắm cảnh, thích hoa mai mùa xuân, sông hồ mùa hạ, băng tuyết mùa đông và lá phong đỏ ngày thu. Sau nhiều năm ở chung, y đã sớm nắm rõ sở thích của nàng, nếu người này không làm thiếp của y thì đã có lẽ đã dạo chơi nhàn nhã khắp bốn bể như Nguyễn Trực rồi.
 
Y “ừ” một tiếng rồi cúi đầu hôn lên trán nàng.
 
Tô Thừa Phương rất bận nên sau đó liền nhanh chóng tới thư phòng. Nguyễn Trân nhìn theo bóng hắn, không rõ trong lòng là tư vị gì. Ngày mai, lão phu nhân sẽ đi cầu một quẻ nhân duyên cho Tô Thừa Phương, y sẽ cầu được quẻ thế nào đây? Người như y, chính thất phu nhân tương lai nhất định là tiểu thư nhà quyền quý, nàng lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.
 
Loại chuyện này, không nên nghĩ nhiều.
 
Nàng thấy buồn ngủ nên nằm xuống giường, trong mơ màng nhớ lại hình ảnh ngày mình nhập phủ, khi đó Tô Thừa Phương mặc một bộ cẩm bào màu thiên thanh, đẹp tựa trích tiên.
 
Không biết y mặc hỉ phục thì sẽ như thế nào nhỉ…
 
Nguyễn Trân mơ mơ màng màng thiếp đi.
 
Lão phu nhân có thiện duyên với phương trượng chùa Bạch Mã nên rất thích tới đó, có điều hương khói nơi này không thịnh, thậm chí còn có chút quạnh quẽ. Tô Nguyên đứng dưới mái hiên nhớ lại năm đó nàng tới chùa Bạch Mã điểm đèn chong, phụ thân sợ đèn tắt còn dặn dò hoà thượng trong chùa nhất định phải chú ý. Lúc về trời đột nhiên mưa lớn, phụ thân dính mưa, nhiễm bệnh qua đời.
 

Tô Nguyên đau xót nhớ lại gương mặt gầy gò năm nào, bước qua ôm lấy tay y: “Phụ thân, hôm nay chúng ta cùng đi ăn chay đi.”
 
Nàng ngẩng đầu nhìn kỹ phụ thân.
 
Từ lúc nhậm chức Tả thị lang, Tô Thừa Phương đi sớm về khuya, rất ít khi được nhìn thấy người.
 
Ánh mắt không muốn xa rời của con gái làm Tô Thừa Phương cảm thấy ấm áp: “Được, Cẩm nhi cũng thích ăn.”
 
“Con có thể mang một ít về không?” Tô Nguyên nghĩ đến Nguyễn Trân.
 
“Đã sớm chuẩn bị rồi.” Trong ánh mắt Tô Thừa Phương có chút cưng chiều.
 
Nàng đã sớm nhận ra sự quan tâm của phụ thân với mẫu thân nên mới ỷ vào nó mà không bao giờ chịu khuất phục Tô Cẩm, thậm chí trước kia còn nghĩ nếu mẫu thân gả cho phụ thân thì hai người nhất định sẽ là một đôi thần tiên quyến lữ.
 
“Phụ thân, sau này ngài không được tham công tiếc việc, ngài phải bảo dưỡng thân thể cho tốt, đừng quá mệt mỏi.” Tô Nguyên hi vọng phụ thân có thể sống lâu trăm tuổi.
 
Tô Thừa Phương bật cười, y mới ba mươi tuổi, sao đã cần phải bảo dưỡng thân thể?
 
Cha con hai người rất thân mật, Tô Cẩm nhìn thấy sắc mặt hơi khó coi nhưng nhanh chóng thu lại sự bất mãn này, nàng ta hỏi: “Phụ thân, ngài đang nói gì với Tam muội thế?”
 
“Đang nói chuyện thức ăn chay, ta nhớ rõ con thích ăn đậu sốt, lát nhớ ăn nhiều một ít.” Tô Thừa Phương ôn hòa: “Đi thôi, chắc tổ mẫu các con đợi sốt ruột rồi, còn nói cái gì phải chờ giờ lành, dâng hương cần gì giờ lành.”
 
Hai đứa con gái một trái một phải theo y đi tới phòng chính.
 
Quả nhiên lão phu nhân không trì hoãn một khắc nào, vội vàng lên xe.
 
Hôm nay là ngày nghỉ nên đường rất đông, xe ngựa của bọn bọn họ không đi nhanh được; nhưng Tô Thừa Phương tốt xấu gì cũng là quan tam phẩm nên rất nhiều xe ngựa đều phải tránh ra, vì thế vẫn ra được cửa thành nhanh hơn các nhà khác.
 
Tới chân núi lão phu nhân bảo hai đứa cháu gái đội duy mạo(*), nhẹ giọng dặn dò: “Bái Bồ Tát phải thành tâm, lát nữa các con bái trước, ta có việc phải nói với phương trượng, xong ra phòng khách chờ hoặc ra ngoài ngắm cảnh thu nhé.”
 

(*) Nón/ mũ có màn/ vành che.
 
“Chúng con cũng bái ạ?” Tô Cẩm cười rộ lên: “Con không mang bạc đâu.”
 
“Bạc chỗ ta nhiều, con cứ việc dùng, viết tên mình là được.” Lão phu nhân dí trán Tô Cẩm: “Biết là tới chùa Bạch Mã mà còn không mang bạc, nhất định là ỷ lại vào bạc của tổ mẫu rồi, quỷ tham lam.”
 
Tô Cẩm rúc vào lòng lão phu nhân cười hì hì không ngừng, giống như một đứa trẻ.
 
Nếu là trước kia, có thể Tô Nguyên cũng sẽ làm như thế, nhưng giờ nàng chỉ im lặng nhìn, cười nhẹ mà thôi. Hành động thân thiết như vậy, nàng chỉ có thể biểu lộ ra trước mặt phụ thân và mẫu thân.
 
Lão phu nhân nói chuyện với Tô Thừa Phương, bốn người xuống xe đi lên núi.
 
Đường hơi vắng vẻ, không ồn áo náo nhiệt như miếu Nguyên Quân. Càng lên cao, gió thổi tới càng đậm đà hơn hương vị của mùi thu. Mấy cây phong cạnh thềm đá cũng đã chuyển sắc đỏ, nhưng vẫn chưa đủ đẹp, vẫn còn hơi xanh. Tô Thừa Phương tìm một chiếc lá đỏ nhất, cất vào trong tay áo.
 
Tới cổng chùa đột nhiên nghe thấy giọng một nữ nhân: “Thật là khéo, ngài cũng đến dâng hương sao?”
 
Giọng nói này hơi lạ, Tô Nguyên cảm thấy mình chưa từng nghe qua, nhưng vừa ngẩng đầu lên nàng đã nhận ra đây là muội muội Chân Quân của Chân thị đã qua đời, dì ruột của Tô Cẩm, trước kia thường xuyên tới phủ thăm Tô Du và Tô Cẩm. Có điều từ khi Tô Thừa Phương qua đời thì nàng cũng ít gặp nàng ta. Sau này Tô Nguyên tới Hàn gia, lại càng không rõ hành tung của Chân Quân, nhưng trước khi chết nàng có nhớ mang máng rằng Chân Quân từng tới Hàn gia.
 
“Dì!” Tô Cẩm vui mừng gọi, bổ nhào vào trong lòng Chân Quân.
 
Hai nhà Chân – Tô là thông gia, giao tình tất nhiên cũng không tệ. Chân Quân gả cho Trình Tuần cũng được coi là môn đăng hộ đối, sống trong nhung lụa. Trong ấn tượng của Tô Nguyên, lần nào xuất hiện nàng ta cũng ăn mặc rất kiều diễm.  Hôm nay Chân Quân mặc áo có thêu hoa lê và hải đường đỏ, váy dài màu hồng cánh sen, máu tóc đen tuyền búi lên, cài hai chiếc trâm vàng; khiến cho tư sắc của nàng không khỏi tăng thêm vài phần, nhìn rất trẻ, tựa như vẫn chưa quá ba mươi.
 
Vì quan hệ với Tô Cẩm không tốt nên kiếp trước Tô Nguyên cũng không thích Chân Quân, nhưng nay nàng đã không còn quá chấp nhất, ngược lại lễ phép hành lễ.
 
Chân Quân bất ngờ nhìn Tô Nguyên, thấy đôi mi nàng thanh tú như liễu, da trắng như tuyết, phảng phất như thấy được Nguyễn Trân năm mười sáu tuổi vào Tô gia, nàng ta vẫn còn nhớ rõ hình ảnh tỷ tỷ siết chặt nắm tay.
 
Nguyễn Trân thật sự đẹp hơn tiểu thiếp tỷ tỷ chọn nhiều lắm.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.