Tử Huyết Tóc Full

Chương 14: Người Từ Phương Xa


Bạn đang đọc Tử Huyết Tóc Full – Chương 14: Người Từ Phương Xa

“Quái đản á? Gì kì vậy?” Thành cười cười.


“Đúng, công nhận cô ta rất đẹp…” Người phụ nữ khác khẳng định.

“Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên cô ta tới ngôi làng này. Hôm đó tôi đang cho đàn gà ăn ngoài vườn thì nhìn thấy cô ta từ xa đi tới. Dáng vẻ cô ta trông hết sức nhẹ nhàng, yểu điệu, đi mà lướt ấy. Làn da cô ta trắng bóc cả lên, trông như người ở vùng Tân Cương xuống. Làn da trắng mà trong như ngọc. Vì vậy nên tôi mới chú ý và không thể rời mắt ra được. Cuối cùng, càng đến gần thì tôi nhận ra cô ta rất đẹp. Phải dùng từ đẹp ấy, chứ không phải là xinh xắn. Đến tôi là phụ nữ còn thấy choáng ngợp…Như bước ra từ tạp chí.” Một người phụ nữ khác cũng nói.

“Dù ghét cô ta thế nào cũng phhải nói là nét nào ra nét đấy… Đôi lông mày cong cong nhẹ như lá liễu, môi đỏ thắm như hoa mười giờ và nụ cười tươi. Cô ta còn hai má lúm đồng tiền nữa. Một vẻ đẹp dịu dàng khó dứt ra mà cứ phải ngắm mãi… Chúng tôi mới hỏi cô ta đến làm gì thì mới biết được cô ta đến đây dạy học, do ủy ban đưa xuống. Tôi còn nghĩ người đẹp như vậy tội gì phải đến đây…”

Đám phụ nữ nhao nhao lên thi nhau nói.

“Cô ta ăn mặc giản dị mà trông cứ sang sang thế nào ấy. Đặc biệt là mái tóc của cô ta. Tôi cũng chưa từng nhìn thấy mái tóc nào đẹp như thế. Nó dài tới gần thắt lưng, suôn và mượt, thẳng tắp như một dòng suối. Phụ nữ chúng tôi đây tóc tai quanh năm lam lũ đều rối bời xơ xác hết cả rồi. Trông mái tóc cô ta mà muốn sờ vào vuốt. Đúng y hệt như quảng cáo dầu gội đầu ấy. Tôi nghĩ cô ta thừa sức lấn sân vào nghệ thuật, vậy mà lại chọn nghề này…”
“Đúng đúng… Nếu nói tới người phụ nữ trẻ đẹp có mái tóc như thế, thì chỉ có cô ta mà thôi…”

Anh Thành gật gù ngồi nghe. Linh tính của anh mách bảo rất có thể chủ nhân của bộ tóc ma ám là người phụ nữ này. Khoảng thời gian cô ta mất tích cũng trùng khớp với thời gian bộ tóc được đem bán. Nhất là phản ứng của tên Lăng Trạch khi được hỏi về việc bán tóc nữa. Chắc hẳn có gì đó mờ ám đang dằn vặt hắn thì hắn mới sợ hãi đến vậy…

“Thế các chị nói cô gái ấy quái đản, sao lại thế?”


“Haha…” Đám phụ nữ bắt đầu cười cợt với nhau. Một chị phụ nữ chỉ vào người đang ngồi tước rau bí mà nói: “Các chị này có chồng hết, mà tự dưng có gái đẹp đến, đương nhiên là không thích rồi”

Bà chị ấy thấy nhắc đến mình cũng chu mỏ nói thêm:

“Ban đầu thì cũng có thiện cảm, nhưng rồi sau…Nói cũng bực thật ấy. Lũ đàn ông con trai làng này, ai cũng tít mắt lên xun xoe vào cô ta. Lúc đầu thì thấy xinh, nhưng sau lại thấy ghét! Tóc thì đen nhánh, dài thướt nhìn có vướng víu không. Chả bao giờ chịu buộc lên lúc nào cũng vuốt vuốt ra bộ tự hào lắm. Trông cô ta tưởng dễ gần mà chả bao giờ nói chuyện gì. Bọn tôi cũng đôi lần bắt chuyện mà chả thấy trả lời nên thôi. Nghĩ mình xinh mà chảnh chắc. Da thì trắng bệch trông thấy cả gân xanh yếu ớt, nhìn cũng biết chả bao giờ làm lụng gì rồi. Lông mày kiểu lá liễu yểu điệu đong đưa nhìn có ngứa mắt không! Miệng lúc nào cũng cười cười ra bộ coi thường người khác. Hỏi chuyện mãi mới biết được tỉnh phân xuống vùng này dạy học. Có lẽ bị bắt xuống chứ tiểu thư như vậy ai xuống vùng này làm quái gì!”

Một người phụ nữ khác xen vào: “Cô ta được cái tỏ vẻ tận tâm với học sinh lắm, đứa nào nghỉ học hay bỏ buổi là tìm tận nơi khuyên bảo. Có mà tận tâm gì? Làm điệu quyến rũ đàn ông vùng này thì có! Đồ hồ ly tinh! May mà bây giờ cô ta cũng biến mất rồi cho khuất mắt, vùng đất này mới trở về vẻ bình yên như trước. Từ ngày cô ta đến đàn ông đến trẻ con bỏ bê công việc cho chúng ta mà đi học cả, học cũng có no được quái đâu mà học lắm thế không biết! Đến nhìn cô ta thì có…”

“Cô ta tên là gì?” Anh Thành hỏi.

“Băng Liên. Tên đẹp như người ấy nhỉ, mà nhân cách thì lại chả ra gì. Mà có khi cô ta đi lại mừng…” Một người phụ nữ nói rồi nhìn ra xa xăm phía đầu làng, nơi lần đầu tiên chị nhìn thấy cô gái đó.

“Thôi! Đừng nhắc đến cô ta nữa… Nghĩ tới lại thấy quái dị ám ảnh…” Một người gạt đi.

Thế nhưng anh Thành vẫn cố gắng gặng hỏi những gì đã xảy ra để có manh mối tới vụ việc lần này.

Quả thực, từ khi Băng Liên tới, toàn bộ ngôi làng Hảo Mão này đã thay đổi. Hôm đó là một ngày trời âm u, Băng Liên xuống xe khách, xách theo chiếc vali lớn để cư ngụ trong khoảng thời gian dài. Người phụ xe cuống quít đỡ vali xuống cho Băng Liên, còn nhìn theo cô mãi.


Suối tóc dài đang chảy sau lưng ngát lừng hương thơm, khẽ bay bay nhẹ trong gió là niềm tự hào của Băng Liên từ bé tới giờ. Mái tóc không cần chăm sóc nhiều mà cứ tự dưng óng mượt, ướp hương thơm vào vài ngày mới hết. Càng lớn, Liên càng đẹp tới kinh ngạc, tới mức không ai nghĩ cô là con của bố mẹ cô. Vì nhiệm vụ thôi thúc nên cô gái trẻ đành phải rời ngôi nhà quen thuộc tới vùng cực Nam xa xôi của đất nước này làm việc.

Liên đi tới đâu là đàn ông vây quanh tới ấy. Cô làm đàn ông thất điên bát đảo. Họ làm đủ trò, mọi sự cố gắng để có được sự chú ý của cô. Thời còn đi học, tủ đồ của cô lúc nào cũng đầy ắp quà cáp, thư từ. Tuy nhiên, cô lại chẳng để ai vào mắt. Cô bỏ lại mọi thứ phía sau để tới ngôi làng này, làm bố mẹ cô hết sức sầu não. Thế nhưng làm sao được, nhiệm vụ thôi thúc nên cô phải làm vậy. Đôi mắt ướt e lệ đó chỉ có một mục tiêu rực cháy mà thôi. Cũng có nhiều lời mời cô tham gia vào các chương trình truyền hình, chụp hình quảng cáo, thậm chí là gạ bán thân với một số tiền trên trời. Thế nhưng cô vẫn chỉ thích ngành sư phạm. Khi thiếu giáo viên ở các tỉnh xa xôi, chính cô đã xung phong đi, mặc cho bố mẹ ngăn cản.

Băng Liên bước vào làng, hàng chục ánh mắt đổ dồn vào phía cô. Phụ nữ thì tò mò, đàn ông lại thèm khát. Những ánh mắt đấy cô đã quá quen thuộc, không còn lạ lẫm gì. Cô coi khinh những thứ đó. Cô gặp người trưởng làng, xin sắp xếp một nơi ở và phòng học với số tiền hỗ trợ của chính quyền. Và từ ngày ấy, Băng Liên ở lại làng Hảo Mão, làm quen với trẻ con, những chú mèo nơi đây và dạy học.

Liên dạy với tất cả sự tận tâm của mình nên lũ trẻ vô cùng yêu quý. Ngày nào, hầu như sau giờ học, Liên đều dành nửa tiếng chơi một số trò chơi với chúng. Trông cô như một người mẹ hiền giữa đàn con. Mỗi khi Liên cần giúp đỡ gì là chỉ cần nói một tiếng, tất cả đám con trai trong làng đều hăng hái làm giúp liền: từ mua đồ, sửa nhà, điện nước,… Có những ông bố đưa con đến học, xin vào lớp ngồi cùng để chăm con, nghe cô giáo giảng bài. Vì đây là lớp học vượt khó nên cả trẻ em lẫn người lớn đều có thể học được. Vậy là lớp học ngày một đông nhưng tuyệt nhiên không có một người phụ nữ nào mà chỉ có đàn ông. Có những người còn nghỉ cả làm để đi học. Đây là một điều tốt với giáo dục trong vùng nhưng lại là chuyện không hề thoải mái với những người vợ. Họ cảm thấy rất bức xúc khi chồng mình suốt ngày quẩn quanh với Băng Liên, bỏ bê công việc, gia đình. Họ ghen tuông vì không có được sự chú ý của người chồng. Đã hai chục năm nay, trong làng không có người phụ nữ nào đẹp. Chính vì thế đàn ông coi Liên như báu vật trong tay, say mê đắm đuối. Toàn bộ ngôi làng đảo điên sóng ngầm.

Ngày càng xuất hiện những người cuồng si Băng Liên, cả từ nơi khác tới, cứ chầu chực ở ngoài phòng học để gặp được cô gái. Nhiều người cầu hôn, muốn Liên ở lại với mình, sẽ lo cho cô cả đời. Đó là một hiện tượng trước nay chưa từng có, vô cùng khó tin và gây phẫn nộ. Có cả những người đàn ông có gia đình muốn ruồng rẫy vợ con để đi theo Liên. Những người phụ nữ muốn cô ta biến mất khỏi tầm mắt. Tuy nhiên Liên vẫn một mực kháng cự những kẻ si mê ấy, giữ đúng đạo hạnh nên chưa ai bắt thóp được Liên để đuổi cô đi. Lúc nào cô gái ấy cũng giữ nụ cười trong trẻo dịu hiền, tay khẽ vuốt mái tóc dài, trò chuyện cùng lũ trẻ. Khung cảnh ấy làm những người vợ vừa thương vừa ghét. Nội bộ trong làng lục đục cả một thời gian dài. Đấy chính là vẻ đẹp “họa thủy”.

Thế rồi đột nhiên, ở làng được 4 tháng, Liên mất tích. Cũng không chắc là mất tích hay không nhưng cô ta đã bỏ lại toàn bộ đồ đạc trong làng rồi bay hơi không một dấu vết. Cuộc sống của làng từ đấy mà lại trở về như thường.

“Vốn dĩ ngôi làng chúng tôi đã rất khác thường so với ngoài kia. Nhưng cô gái ấy còn lạ lùng hơn nữa…”

“Đúng. Cô ta lúc nào cũng tỏ ra thanh thanh bạch bạch nhưng thực chất toàn quyến rũ đàn ông. Hơn nữa tối nào cũng thấy đi dạo từ trong làng ra bở sông ngồi mãi mới về…. Hành tung hết sức kì quái. Thế mà chẳng ai bắt được cô ta đang làm gì…”


“Ừ đấy… Cô ta còn hay tặng lũ trẻ mấy con vật mà cô ta tết từ tóc của chính mình. Cô ta có vẻ tự hào về mái tóc đó lắm. Suốt ngày vuốt ve rồi ưỡn ẹo đi trong làng…” Đám đàn bà vẫn tích cực bỉ bôi người con gái trong câu chuyện.

Anh Thành đã nghe được nhiều thông tin quan trọng. Có vẻ như Băng Liên (nếu có khả năng) là ma nữ kia thì cô ta đã từng sống một cuộc sống hết sức bình thường, lại là công dân gương mẫu, tốt bụng, được nhiều người mê mẩn nhưng cũng không vừa lòng kha khá người. Những người tài hoa hay xinh đẹp luôn như vậy, luôn phải chịu sự dèm pha và thị phi bủa vây. Có lẽ kết cục của cô ta cũng bạc mệnh như thế.

Gặp được anh Viễn Tri, ba người được gia đình anh mời vào nhà ngồi. Ngôi nhà khá nhỏ nhưng ấm cúng. Anh Thành hỏi người đàn ông ấy về hành tung của tên Lăng Trạch. Người chị dâu của hắn – tức vợ của Viễn Tri thở dài:

“Nhà chúng tôi nặng nợ với hắn lắm. Trước khi ra đi, các cụ thân sinh của hắn cầm tận tay nhà tôi dặn dò, mong nhà tôi chăm lo cho hắn ta nốt quãng đời còn lại. Có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Nhà tôi đỗ đạt giỏi giang nhất họ nên phải gánh. Mà hắn ta tử tế gì đâu, suốt ngày ăn vạ đòi tiền, nghiện ngập, trộm cắp. Tôi đến nhục nhã… Mà nhà tôi không buông được…”

“Tôi cũng hay đi công tác xa kiếm tiền nên đành dựa dẫm vào vợ tôi hết. Dạo đây hắn hay giao du với một số thanh niên trẻ trong làng với cả mấy làng lân cận, mà tôi nghi chúng hút hít với nhau thôi. Có thể mấy tên đó cũng sai bảo hắn làm gì để có tiền. Cứ có tiền là hắn ta bất chấp hết ấy mà. Tôi cũng chỉ lo được cho phần nào ăn uống, còn mấy cái đó… không ai chấp nhận được mà cho. Nên túng thiếu, thiếu thuốc là hắn lại thế ấy, không quản mãi được…” Anh Tri lắc lắc đầu rồi châm trà thêm cho ba người. Lúc này trời đã sập tối, ngoài đường làng có thắp lên những ánh đèn điện vàng vọt yếu ớt.

“Vậy anh có biết thông tin gì về cô gái tên Băng Liên không? Liệu có liên quan tới anh Trạch không?”

Bầu không khí đột nhiên chùng xuống. Hai vợ chồng Tri nhìn nhau. Sau cùng người vợ mới hắng giọng:

“Hắn ta cũng như nhiều thanh niên trong làng này, si mê cô ta thôi. Còn tôi nghĩ hạng như cô ta không thèm để mắt tới tên nghiện ngập vậy đâu… Nên tôi nghĩ chẳng có liên hệ gì ngoài việc hắn ta cũng hay lẽo đẽo theo cô ấy. Mà giờ cô ta biến mất rồi…”

“Vậy có cách nào để gặp trực tiếp anh Trạch được không? Chúng tôi có qua nhà nhưng anh ấy không chịu gặp. Thực sự tôi có việc gấp cần hỏi lắm…”
“Thằng Trạch ấy, sáng sáng nó hay ra bến sông xin tiền hoặc xem người ta có nhờ việc vặt gì không thì làm kiếm thêm ít tiền. Các anh cứ ra đấy là gặp được…”


Cuộc trò chuyện đang dở dang thì từ ngoài cửa, một đứa bé gái chạy vào, nũng nịu với vợ anh Tri. Hóa ra đó là đứa con gái bé của gia đình, vừa đi chơi về.

“Chào khách đi con” Người vợ nói.

“Ni hảo ma…” Đứa bé nói giọng ngượng nghịu, hướng khuôn mặt lấm lem về phía Tuấn.

Tuấn chợt đứng hình trong ba giây.

Đôi mắt của đứa trẻ này rất kì lạ…Nó có màu nâu hơi ngả vàng, con người rất to, trông tổng thể đứa bé dễ thương nhưng so với người thường lại là điều khác lạ.

“Ồ…cháu bé xinh quá. Cháu trông như người lai ấy nhỉ…”
“Không đâu anh, chúng tôi đều là người dân tộc Lisu (Lật Túc) với một số gia đình là người dân tộc Miêu chuyển về sống, chứ làm gì có người lai haha….”

Sau thêm vài câu chuyện phiếm, anh Thành cảm ơn hai vợ chồng anh Tri rồi xin ra về. Anh Tuấn và thầy Kính bắt tay anh Tri cảm kích rồi đi ra khỏi cửa.

Ngoài đường làng, vẫn còn nhiều đứa trẻ chạy chơi sau bữa tối. Gió sông thổi vào vun vút, lay động những tán cây rừng.

Cảnh tượng mà ba người nhìn thấy trước mắt, khi màn đêm buông xuống nơi đây vừa khó tin vừa ghê rợn.

Mắt những đứa trẻ trong ngôi làng này đang phát sáng trong đêm. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.