Tứ Hoàng Tử

Chương 31: Cạm bẫy nguy hiểm


Đọc truyện Tứ Hoàng Tử – Chương 31: Cạm bẫy nguy hiểm

“Mấy ngày nay vất vả cho tẩu rồi”.

Hà Sử Tĩnh nhìn Minh Ỷ, lắc đầu:

“Muội và mọi người mới vất vả. Tình hình thế nào rồi?”.

“Nhờ tẩu trong phủ này nhanh chóng điều tra nên những chuyện khác đều đã xử lý êm đẹp, Hạ Phi Nguyên gì đó đợi nhị ca xong việc sẽ trực tiếp đi gặp ông ta. Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Hồ Bắc”.

“A Thụy có phải là đang đi đến chỗ có cơ quan kia không?”.

Thấy tẩu tẩu nhanh trí, Minh Ỷ liền vui vẻ gật đầu, lại nhìn dáng vẻ bồn chồn không yên, đi qua đi lại trước mặt thì mới khuyên:

“Đừng lo, một cái cơ quan nho nhỏ không làm khó được nhị ca. Huynh ấy dặn chúng ta ở yên đây, ta với tẩu chỉ cần yên tâm đợi là được rồi”.


Sử Tĩnh ừm nhẹ, song bước chân không những không dừng lại còn tăng thêm tốc độ, đi vòng quanh căn phòng. Vừa đi vừa tự lẩm bẩm: “Phải chuẩn bị thuốc trị ngoại thương, trong phủ này chắc là có đủ. Không được, đề phòng vạn nhất nên mời sẵn một đại phu đến. Cũng không biết chàng đi đến nơi nào, nên kiếm mấy con ngựa mới được. Qua canh ba mà chàng chưa trở về, phải nói Trương thúc đi tìm chàng. Mấy ngày nay chàng hẳn không được ngủ ngon, phải tranh thủ đi nấu cho chàng đồ ăn tẩm bổ, đợi chàng trở lại. Chàng nói ngày mai xuất phát, ta phải thu xếp trước…”.

Minh Ỷ đứng đó trố mắt, sau mỉm cười trộm nghĩ. Lúc trước trông thấy tài ứng biến của tẩu ấy còn cảm thấy tẩu thông minh, cho rằng người này mới mạnh mẽ, quyết đoán làm sao, khác hẳn với dáng vẻ ôn nhu, thanh nhã bên ngoài. Không ngờ đằng sau sự bình tĩnh ấy là cả một quá trình… ưm… rất thú vị nha. Nhị ca mà nhìn thấy cảnh này không biết sẽ có biểu cảm gì đây? 

Lão Thập Thất rời khỏi Lữ phủ, nhanh chóng đuổi theo, hướng về phía nam phóng đi. Đến khi anh ta đuổi kịp, đã trông thấy Tứ Thụy đứng ở bìa rừng. Lão Thập Thất vội đi đến.

“Tứ gia, Lữ Hách nói một khi cơ quan mở ra sẽ phát động ám khí chứa kịch độc”.

Tứ Thụy gật đầu.

“Ta đã kiểm tra xung quanh rồi, chỉ có một lối vào duy nhất. Trong rừng không có bóng dáng sinh vật sống, cơ quan được bố trí bên trong có vẻ không dễ đối phó. So với trận pháp của Thất Sơn, có thể nói là khó gấp trăm lần. Kẻ thiết kế nó, bản lĩnh không hề kém sư phụ ta”.

Lão Thập Thất giật mình, muốn ngăn cản hắn:


“Nếu ngay cả Hàn gia… Vậy không ổn, tứ gia đi vào quá nguy hiểm. Để ta đi”.

Hắn đột nhiên quay đầu lại mỉm cười. Dưới ánh trăng, Lão Thập Thất có cảm giác như đứng trước mình là một con hồ ly ngàn năm đang híp mắt. Trong đáy mắt kia còn lóe lên tia thích thú. Ném thanh kiếm vào tay người vừa ngăn cản, Tứ Thụy hất cằm:

“Ngươi ở lại đây. Nghe thấy âm thanh gì cũng không được đi vào”.

Biết không ngăn nổi, Lão Thập Thất đành đứng chôn chân tại chỗ, dặn Tứ Thụy cẩn thận. Hắn ừ một tiếng, hai chân di chuyển, bước qua lối vào duy nhất tiến sâu vào khu rừng. Đi hơn một khắc đồng hồ, xung quanh vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào. Nếu là người khác, khẳng định sẽ nao núng tinh thần, cảm giác căng thẳng lo sợ cơ quan sẽ phát động vào chính thời điểm ngươi mất cảnh giác. Tứ Thụy vẫn không nhanh không chậm đi tới. Cái gọi là cơ quan, có rất nhiều loại. Riêng với loại cơ quan được bố trí giữa thiên nhiên thì không thể không có bẫy dây, bẫy đá hoặc thân cây lớn, bẫy hố, ám khí và một thứ khó phá nhất: trận pháp mê cung. Mà kẻ thiết kế cơ quan này có thể phong tỏa cả khu rừng, chừa lại một lối vào duy nhất, đủ thấy bản lĩnh ông ta cao thế nào. Khi Tứ Thụy nói với Lão Thập Thất, trong này không có bóng dáng sinh vật sống, là ý muốn chỉ những loài vật bình thường. Một khi đã bước chân vào đây, thình lình xuất hiện loài sinh vật nguy hiểm tấn công kẻ xâm nhập, hắn cũng sẽ không lấy đó làm ngạc nhiên.

Những phiến lá khô dưới chân Tứ Thụy khẽ vang lên tiếng rắc khô khốc, gần như cùng lúc, trước mặt, sau lưng và hai bên trái phải của hắn có bốn thân cây lớn to bằng cả thân người đồng thời ập tới. Hắn nhẹ nhàng điểm chân tung người lên không trung, khi chỉ vừa vặn thoát hiểm, trên đầu một trận mưa tên giáng xuống như vũ bão. Những khúc cây bên dưới được thiết kế rất đặc biệt, sau khi va vào nhau lại di động như con lắc đồng hồ, không hề ngừng lại. Chẳng những thế mà tốc độ cũng vô cùng nhanh. Nếu như bị ép ở giữa, kẻ rơi vào bẫy đừng nói da thịt, đến xương trong người cũng sẽ nát bấy như tương. Tứ Thụy muốn đáp xuống mặt đất, e là không thể. Hắn híp mắt, không tệ chút nào. Phi đao trong tay Tứ Thụy phóng thẳng lên trên. Từng thanh đao nhỏ chính xác chẻ nát những mũi tên tẩm độc. Hắn thuận thế đạp lên thân cây phát động những mũi tên chết người, phá hủy cơ quan trên ngọn cây. Tay phóng ra bốn phi đao cắt đứt những sợi dây của cơ quan “quả lắc”. Tứ Thụy ung dung đáp xuống bên dưới. 

Vừa đáp xuống một chỗ vốn bằng phẳng lúc trước, mặt đất đột nhiên rung lên, cơ thể Tứ Thụy phản ứng lại với nguy hiểm, trong sát na búng mình lên một thân cây gần nhất. Từ trên cao nhìn xuống, bên dưới miệng hố vừa mở ra kia lúc nhúc không biết bao nhiêu con bọ cạp bò qua bò lại. Tứ Thụy nhướn cao mày, càng lúc càng cảm thấy hứng thú. Bẫy hố này chỉ được khởi động một khi hai cơ quan kia bị phá hủy. Nếu vừa rồi hắn chậm chân một khắc thôi, hiện tại e là đã bị đám bọ cạp kia bu kín người rồi. Hắn đến bên trên miệng hố, rắc xuống một thứ bột phấn rồi thả một mồi lửa hóa kiếp cho những sinh vật bên dưới. Nếu đơn giản đi vào rồi trở ra khu rừng này với hắn không quá khó, nhưng những người vận chuyển vàng bạc ra khỏi khu rừng không có khả năng tránh khỏi bẫy rập hay toàn mạng trước những sinh vật được nuôi nhốt trong này. Hắn cần phải phá hủy toàn bộ các cơ quan. 

Vừa giữ tốc độ bình thường, cẩn thận đi sâu vào trong rừng, cứ vừa đi vừa phá bỏ những cơ quan được thiết lập cực kì nguy hiểm. Khi Tứ Thụy đến được giữa rừng đã là một canh giờ sau. Trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, thể lực hao tốn vì cơ thể phải hoạt động liên tục. Số lần hắn suýt mất mạng đã không thể đếm xuể. Khi nghe thấy tiếng lá cây xào xạc giữa khu rừng không hề có chút gió vì bị kẻ kia phong bế, Tứ Thụy nhoẻn cười. Kế ngay sau đó, bốn phía tràn tới một cơn lũ, không phải nước, mà là rắn. Tứ Thụy bị bao vây.


Đáng nói không phải số lượng, mà những con rắn đang trườn bò xung quanh toàn bộ đều là rắn độc. Bị cắn phải có thể không chết ngay, nhưng một khi rơi vào xà trận này, trừ khi mọc cánh bay đi. Nếu không bị con rắn đầu tiên cắn, trong cơ thể ban đầu sẽ sinh ra kháng thể để tự bảo vệ, sau đó liên tiếp bị những con khác tấn công, kháng thể sinh ra liên tục làm cơ thể rối loạn, chết vì sốc kháng thể. Cho dù Lão Thập Thất dẫn người đến cứu, cũng đã là quá muộn. Tứ Thụy đứng đó xoa xoa cằm, lũ rắn xung quanh chỉ vây thành vòng tròn, không hề phóng tới chỗ hắn. Nhưng hắn biết, chỉ cần bản thân di động, đối phương sẽ xem đó là tín hiệu để tấn công. Ám khí hắn mang bên người không đủ để xử lý toàn bộ lũ rắn này. 

Lại qua nửa canh giờ, Lão Thập Thất ôm kiếm lo lắng dõi mắt vào bên trong khu rừng. Đã sắp canh ba, tứ gia vào đó lâu như vậy còn chưa thấy ra. Cố gắng kìm lại ý muốn xông vào tiếp ứng, Lão Thập Thất tự nhắc nhở bản thân phải tin tưởng chủ nhân. Luận tài trí, trên đời không có mấy người có thể so tài với tứ gia. Luận võ công, kể cả là trong giang hồ, có thể đánh với tứ gia một trận cũng không có mấy người. Một lão già không có võ công, dễ dàng bị Lữ Hách trừ khử thì có thể thiết lập được cơ quan đáng sợ đến mức nào chứ. Lão Thập Thất cắn môi, anh ta không được dao động tinh thần. 

Một cơn gió lớn đột nhiên thổi tới, những thân cây bị cô lập với bên ngoài bỗng dưng reo lên như vỗ tay, lá cây rung động. Lão Thập Thất ngẩng phắt đầu, cơ quan đã được gỡ bỏ hoàn toàn rồi! Vậy tứ gia… 

Từ trong bóng tối, Tứ Thụy chầm chậm bước ra. Đi đến chỗ Lão Thập Thất, không nói câu gì đã ngồi phịch xuống. Hắn lắc đầu cười khổ. Xà trận kia, cũng may trong rừng kín gió mới phát huy triệt để mê dược của hắn. Tứ Thụy phải nhịn thở muốn nổ phổi mới đợi được tất cả lũ rắn “ngất xỉu”, trụ lại cuối cùng. Sau khi giết sạch toàn bộ, còn đụng phải trận pháp mê cung, cơ quan đáng sợ nhất. Giả như tinh thần yếu một chút, có lẽ giờ này đã bị nhốt trong đó không tìm được lối ra rồi. 

“Tứ gia có bị thương không?”.

Nhìn Tứ Thụy không còn sức nhúc nhích, Lão Thập Thất vừa hỏi vừa nhìn khắp lượt thân thể trước mặt. Không thấy vết thương đáng sợ nào, nhưng tứ gia trông như muốn đứt hơi đến nơi vậy.

“Mệt chết đi được. Cái lão già đó, nên gọi là lão độc vật mới đúng. Ta đánh giá thấp ông ta rồi. Mặc dù không có võ công, nhưng lại tinh thông kỳ môn độn giáp. Nhân tài như vậy, có chút đáng tiếc…”.

Hắn nói rồi hít sâu một hơi, đứng dậy phủi phủi vạt áo.


“Đi thôi”.

Lão Thập Thất thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi:

“Tứ gia có phải muốn đến Hạ phủ gặp Hạ Phi Nguyên không?”.

Tứ Thụy quay đầu sang, nhăn nhó đáp:

“Thể diện của hắn lớn đến mức nửa đêm canh ba ta phải chạy đi tìm hắn chắc? Để hắn đợi đi. Về thôi. Về ngủ một giấc”.

Nhìn Tứ Thụy lắc đầu chán nản đi phía trước, Lão Thập Thất ôm trán phì cười. Cũng phải, vương phi còn đang lo lắng đợi tứ gia trở về. Hạ Phi Nguyên mặt mũi có lớn hơn nữa, đâu thể so sánh được với người của tứ gia. Hỏi một câu thừa rồi. Lão Thập Thất nhanh chân đuổi theo.

“Tứ gia, có cần ta cõng không?”.

“Muốn ăn đòn hả?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.