Đọc truyện Tứ Hoàng Tử – Chương 30: Trảm Lữ Hách
Tứ Thụy mở nắp đoạn ống trúc, bên trong là một bức thư nhỏ bằng vải, nét chữ trên đó với hắn rất quen thuộc. Trương Khanh đứng cạnh thấy dáng vẻ tư lự, dường như có điều phải suy nghĩ kia thì lo lắng hỏi:
“Tứ gia, có tin tức xấu sao?”.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu. Trong thư sư phụ hắn nói thái sư phụ đi cùng một người đến kinh thành, người đó muốn gặp hắn. Đáng ra theo dự tính ban đầu, hắn đã đến bái kiến thái sư phụ rồi; song vì việc trị hạn cấp bách, hắn phải gấp rút rời kinh trước khi thái sư phụ đến được kinh thành. Vị thái sư phụ đó luôn vân du tứ hải, xem trời đất là nhà. Lần này nếu trong vòng mười ngày tới, hắn không trở về kịp, e rằng cả đời cũng không còn cơ hội thứ hai gặp được ông ấy. Chỉ là, người cùng đi với thái sư phụ là ai, vì sao muốn gặp một tiểu bối vốn xa lạ với người đó? Giữ những nghi vấn lại trong đầu, hắn nếu như muốn tranh thủ thời gian thì phải giải quyết gọn ghẽ những chuyện nơi này.
“Kết quả điều tra thế nào?”.
Trương Khanh theo phân phó của hắn trước đó, điều tra mười sáu viên quan ở Hồ Bắc, nay liền báo cáo lại:
“Có một người. Hạ Phi Nguyên, tuần phủ Kinh Châu. Trong số mười sáu viên quan dưới quyền Lữ Hách thì hắn là người duy nhất không dùng tiền mua chức tước, có thể nói leo lên được chiếc ghế tuần phủ của một thành lớn như Kinh Châu, hắn đúng là có chút thực tài”.
Tứ Thụy hừ mũi.
“Tài năng của hắn không dùng để bảo hộ dân chúng trong thành, chỉ lấy nó mưu cầu danh lợi cho bản thân. Ta không cần kẻ có tài mà không có đức. Đáng tiếc…”.
Hắn không có thời gian, cũng không đủ thực quyền để thay đổi toàn bộ quan lại. Có câu “làm quan không tham không làm quan”. Huống hồ tình hình hiện tại, việc gấp rút cần làm là trị hạn và xử lý đám ung nhọt Lữ Hách. Trương Khanh hiểu được ý tứ đằng sau câu nói bỏ dở của Tứ Thụy, thở dài nói tiếp:
“Ít ra Hạ Phi Nguyên còn biết nghĩ đến dân chúng. Trước khi nghĩ cho dân, hắn đều nghĩ cho bản thân trước. Nhưng nếu tứ gia muốn dùng người, ngoài hắn ra nơi này không còn ai thích hợp”.
Tứ Thụy gật đầu.
“Mong là hắn còn đủ lương tâm để giữ lại cái đầu trên cổ. Đi thôi, gọi các huynh đệ toàn bộ tập hợp”.
Mọi việc hắn đều đã xử lý xong, điều cuối cùng cần làm là lấy lại những gì thuộc về dân chúng bị Lữ Hách cướp đi.
Hai canh giờ sau, từ cổng lớn cho đến sân viện trong Lữ phủ, đám lính canh nằm la liệt khắp nơi dưới đất. Một hán tử cười khẩy nói với người bên cạnh:
“Cái này cũng gọi là cơ quan hả? Lão Thập Thất, ngươi nói xem tứ gia đã khôi phục diện mạo anh tuấn vô song kia, có phải là vì đến đón vương phi nhà chúng ta nên mới vậy không?”.
“Phí lời, ngươi cho rằng tứ gia là vì Đạt Thố ngươi hay vì con lợn Lữ Hách kia chắc?”.
Người tên Đạt Thố cúi xuống nhìn lại mình mẩy bản thân, sau đó mếu máo rất không hợp với hình tượng thô lỗ của anh ta, chán nản than thở:
“Ta thật ghen tị với vương phi, kiếp sau lão tử nhất định phải đầu thai làm một cô nương dung mạo như hoa”.
Ngược lại với tâm trạng thoải mái của những người này, Lữ Hách ở góc tường đang khổ sở… chui lỗ chó, tìm cách trốn đi. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ gần trăm nô tài, mấy chục cái bẫy cũng không ngăn được đám giặc phỉ đáng sợ đó. Trước tiên phải bảo toàn mạng sống, sau đó tìm cứu viện. Chỉ cần ông ta còn sống, cho dù không làm quan thì số của cải kia cũng đủ để hưởng lạc đến mấy đời. Đáng tiếc, trong lúc Lữ Hách còn cười đắc ý thì đằng sau lại có giọng nói lười biếng vang lên:
“Vô ích thôi”.
Lữ Hách da đầu run lên, cơ thể điên cuồng bò tới, càng bò càng hận tại sao cái lỗ chó này lại nhỏ như vậy, khó chui lọt như vậy? Thân hình béo núc của ông ta ngọ nguậy, mông chổng ngược đưa qua đưa lại khiến người đứng đằng sau không nhịn được nữa, thẳng chân đạp một cú toàn lực. Minh Ỷ đạp xong còn chưa hết giận, lôi cổ Lữ Hách mắc kẹt từ trong lỗ chó ra ngoài, tát đến khi mặt ông ta sưng vù như tổ ong. Lữ Hách vừa la oai oái, vừa không quên thói hách dịch:
“Chói… chế… ch… ngươi… ẻ… nòi… dám…”.
“Cháo ếch?”.
Lữ Hách thấy đối phương không hiểu lời mình nói thì càng tức giận, cố gắng phát âm để mắng người, nhưng vừa rồi Minh Ỷ trút giận không hề nương tay nên những câu mắng chửi của ông ta cứ ra khỏi mồm thì lại chẳng có chút ý nghĩa gì. Mặc dù đã gặp qua Minh Ỷ, Lữ Hách lại chẳng hề nhớ ra tiểu thái giám đi cùng Lý Ngư trước đó. Vì ông ta đâu có để bọn họ vào mắt. Một người bất đắc dĩ đi đến khuyên:
“Đừng mất thời gian nữa, ngài ấy còn đang đợi ở đại sảnh”.
Minh Ỷ nghe vậy thì nhanh chóng lôi thân hình phủ mỡ kia tới chỗ Tứ Thụy. Bên trong đại sảnh, đèn thắp sáng soi rõ dung mạo uy nghiêm của tứ vương gia. Minh Ỷ ném Lữ Hách xuống nền, ông ta còn muốn chống đối, lồm cồm định bỏ chạy thì bị đạp cho ngã lăn quay. Minh Ỷ hét lên:
“Ngoan ngoãn quỳ ở đó cho ta”.
Nói xong, nàng đi đến đứng sau lưng Tứ Thụy. Hai bên đại sảnh, những hán tử cao lớn, thân hình thẳng tắp ôm kiếm đứng đó nhìn Lữ Hách như một phiên xét xử trên công đường. Lữ Hách ôm mặt, không dám cử động nhưng vẫn cố dùng miệng ra oai:
“Cá… ngừ… là… ai… ở… ao… dám…”.
Đám đông chớp mắt nhìn nhau. Đạt Thố thì thầm hỏi:
“Hắn vừa mới hỏi là cá ngừ ở ao nào hả?”.
Lão Thập Thất nhịn cười, phiên dịch lại:
“Các ngươi là ai, ở đâu đến, sao dám ra tay với ta. Đại khái ý hắn là vậy”.
Đạt Thố gật gù ra chiều vỡ lẽ, còn chặc lưỡi không vui, lẩm bẩm: “Sao hắn không nói năng rõ ràng một chút, ú a ú ớ như thế ai mà hiểu nổi”. Lão Thập Thất liếc mắt nhìn Minh Ỷ, mủm mỉm cười nghĩ bụng vị quận chúa này thật thú vị.
“Tứ vương gia, Tiêu Cảnh Thù. Không biết Lữ đại nhân có từng nghe qua?”.
Câu nói nhàn nhạt giống như nói chuyện phiếm từ phía trên truyền xuống, vào tai Lữ Hách giống như sét đánh giữa trời quang. Người trước mặt ông ta là tứ vương gia, vậy còn kẻ làm khách trong phủ ông ta mấy ngày nay là ai? Lữ Hách chết lặng, lắp bắp:
“Không thể nào… không… không có khả năng”.
Lữ Hách ôm đầu rên rỉ. Tứ vương gia là bao cỏ, là một kẻ vô dụng không tài lắm tật ai ai cũng biết. Còn người này, không giống, không giống chút nào. Trong lúc Đạt Thố còn đang vui mừng vì cuối cùng Lữ Hách cũng nói năng ra hồn thì Tứ Thụy trông thấy Lý Ngư đi vào, liền ra lệnh:
“Các huynh đệ theo an bài của Lý đại nhân, đến các phủ khác. Ở đây có ta và Lão Thập Thất đủ rồi”.
Hắn quay sang dặn nhỏ Minh Ỷ:
“Lát nữa muội ở lại chăm sóc Tĩnh nhi, ngày mai chúng ta đến chỗ đại ca”.
Minh Ỷ lập tức gật đầu, ra khỏi đại sảnh đến chỗ nhị tẩu của nàng. Trương Khanh từ sớm đã đến bảo vệ an toàn cho vương phi, nay những nơi khác còn cần ông ấy đi lo liệu. Đạt Thố cùng những người khác cũng rời đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên nhăn nhó với Lão Thập Thất:
“Lão tử ghen tị với ngươi”.
Tứ Thụy ngồi xuống ghế, không nhanh không chậm hỏi:
“Bạc của dân chúng, ngươi giấu ở nơi nào?”.
Mồ hôi trên người Lữ Hách túa ra nhớp nháp, lại không dám cử động lau đi. Trong bụng âm thầm tính toán, giờ ông ta đã không còn gì ngoài số tiền của đó, tuyệt đối không thể giao ra. Chỉ cần có chúng, nhị vương gia còn cần đến ông ta, sẽ tìm cách cứu ông ta một mạng. Ngược lại nếu nói ra, kết quả chỉ còn một con đường chết. Lữ Hách cắn răng nói láo:
“Ta không biết số bạc nào cả. Nơi này đang có hạn hán, đào đâu ra tiền bạc để cất giấu. Vương gia chắc không phải không giải quyết nổi cơn hạn, muốn dùng hạ quan làm kẻ chết thay đấy chứ?”.
Tứ Thụy nghe vậy cũng không nổi giận, còn nhẹ nhàng nở nụ cười. Trong khi Lữ Hách còn đang ngơ ngẩn mất hồn vì nụ cười của vị vương gia trẻ tuổi, lại nghe thấy người đó nói:
“Chặt một tay của hắn”.
Lão Thập Thất rút kiếm, nghiêng đầu hỏi lại:
“Tứ gia, tay trái hay phải?”.
Tứ Thụy chống cằm biếng nhác nói mà môi vẫn chưa thu lại nét cười:
“Tùy sở thích của ngươi”. Còn rất tốt bụng quay đầu nhắc nhở kẻ há hốc mồm dưới sàn: “Vị huynh đệ này của ta tính tình không được tốt lắm, có sở thích tra tấn kẻ khác. Lữ đại nhân nếu cảm thấy bản thân da thịt thô dày, không sợ chặt tay rút gân thì cứ tiếp tục giả câm”.
“Tứ gia à, đừng giới thiệu ta như tên biến thái chứ. Nào, Lữ tri phủ, Lữ! Đại! Nhân! Ngươi thích trái hay phải?”.
Lữ Hách điên cuồng lắc đầu, nước dãi từ trong miệng chảy xuống chiếc bụng phệ:
“Vương gia, ngài có là vương gia cũng không thể dụng hình tra khảo quan lại. Hạ quan sẽ bẩm cáo lên thánh thượng…”.
Tứ Thụy bật dậy khỏi ghế, ánh mắt tỏa ra nộ khí:
“Ngươi biết khi ta đến đây, đã nhìn thấy nghe thấy những gì không? Con chôn cất cha mẹ, cha mẹ ôm xác con nhỏ. Vì lệnh của ngươi mà bọn họ không dám đeo tang, không dám than khóc. Ngươi tưởng ta không biết? Mấy trăm người, vì ai mất mạng? Không phải ông trời, không phải hạn hán, mà do ngươi”.
Tứ Thụy rút kiếm chỉ thẳng vào Lữ Hách:
“Ngươi nói bản vương không có quyền? Kiếm này hoàng thượng ban ta, vừa vặn thích hợp lấy đầu Lữ đại nhân ngươi đó”.
Dứt lời, bàn tay trái Lữ Hách đã đứt lìa. Ông ta rú lên thảm thiết. Tứ Thụy quay lại ghế ngồi xuống.
“Nếu ngươi cho rằng vẫn có thể sống qua đêm nay thì ngươi nhầm rồi. Ngươi nói, bản vương cho ngươi chết nhanh một chút. Ngươi ngoan cố thì đừng trách vì sao gió đông lại lạnh. Hừ”.
Lão Thập Thất vừa cầm máu cho Lữ Hách để ngăn ông ta mất máu mà chết đi, vừa cố nhịn cười, còn ngẩng đầu nói đùa:
“Tứ gia, vừa rồi ta đã định chọn tay trái của hắn. Thế này thì…”.
“Hắn còn hai chân để chọn đấy”.
Lữ Hách không trụ nổi nữa, la lên:
“Ta nói, ta nói. Kho báu chôn trong rừng phía nam, cách đây mười dặm. Chỉ là… nơi đó có cơ quan, một mình ta mới có thể đi vào, cũng không thể dẫn theo người khác. Cơ quan trong đó thật sự rất lợi hại, đi sai một bước cũng đủ mất mạng. Nếu không phải ta mà kẻ khác đi vào, cơ quan sẽ tự động mở ra, vương gia dù có bản lĩnh đến đâu cũng không thoát nổi, cầm chắc cái chết…”.
Lão Thập Thất nheo mắt:
“Ngươi định bỡn cợt chúng ta chắc. Kẻ thiết lập cơ quan đó đâu?”.
Lữ Hách cười ác độc nói:
“Ta khử lão già đó rồi, cả đám nô tài vận chuyển vàng bạc nữa. Cho nên ngoài Lữ Hách này, không còn kẻ thứ hai có thể ra vào nơi đó đâu. Vương gia, chỉ cần ngài tha mạng cho hạ quan, kho báu sẽ là của ngài. Hạ quan thề cả đời chỉ trung thành với một mình ngài thôi”.
Ông ta cuối cùng cũng nghĩ thông. So với nhị vương gia, tứ vương gia còn đáng để phò tá hơn. Con người có ai không tham tiền hám quyền? Tứ vương gia này cũng không ngoại lệ. Nào ngờ, Tứ Thụy nghe xong mày kiếm nhíu chặt, tức giận nói với Lão Thập Thất:
“Treo xác hắn lên cổng thành ba ngày”.
Lạnh lùng bỏ đi. Lão Thập Thất ngồi xuống đối diện với gương mặt sửng sốt của Lữ Hách, không còn vẻ bông đùa hàng ngày nữa mà nghiêm túc nhìn ông ta:
“Ngươi biết thế nào gọi là “bình đẳng” không? Chắc ngươi chưa từng nghe qua, cũng phải thôi. Tứ gia nói, hoàng đế là người, quan lại là người, dân chúng cũng là người. Chúng ta không khác gì nhau cả. Quyền lực của ngài ấy là để bảo vệ kẻ yếu, tiền bạc của ngài ấy dùng để mua lương thực, thuốc men cho dân chúng. Ngươi lại muốn dùng bạc mua chuộc tứ gia sao?”.
Lữ Hách không còn hung hăng nữa, dập đầu sát đất cầu xin:
“Ta biết mạng mình không đủ để đền tội, nhưng khẩn cầu ngươi nói vương gia tha cho người nhà của ta. Lúc sống ta không hề đối xử tốt với bọn họ, những thứ ta cướp được cũng không đến lượt bọn họ hưởng. Xin hãy bỏ qua cho bọn họ, cho người nhà của ta một con đường sống”.
“Tứ gia chưa từng làm hại người vô tội. Gia quyến của ngươi sẽ không vì ngươi liên lụy mà phải mất mạng”.
Lữ Hách ngẩng đầu, nhìn thanh kiếm dừng trên không trung, bỗng dưng nói:
“Tứ vương gia, nói ngài ấy cẩn thận. Bẫy rập và ám khí đều có tẩm độc, chỉ xước da cũng không sống nổi”.
Lão Thập Thất gật nhẹ, kiếm trên cao hạ xuống.