Tự Họa Vô Lai

Chương 20: Sóng này chưa qua, sóng khác lại đến


Đọc truyện Tự Họa Vô Lai – Chương 20: Sóng này chưa qua, sóng khác lại đến

“Bánh này thật ngon nha.”

La Phùng cầm một mẫu bánh hoa đào nói, bốn người Bội Hà và La Phùng, La Phan ngồi lại với nhau nói chuyện. Bội Thanh lại mang trà bánh do nàng làm khiến hai người La Phùng khen hết lời.

“Chủ tử của các nàng rất thần thần bí bí nha.” La Phùng nhấp miếng trà nói.

Bội Ngọc mỉm cười khoanh tay “Chủ tử ta như vậy thì sao, xem lại chủ tử hai ngươi kìa!!”

“Chủ tử của ta khác, chủ tử các người khác.” La Phùng cũng khoanh tay ương ngạnh nói.

La Phan ngồi nghe mấy người đó cãi nhau lại nói một câu “Các ngươi không thấy hai người đó rất hợp nhau.” vừa dứt lời, không khí lắng đọng lại trong vài giây.

Bội Châu liếc mắt nhìn Bội Hà, La Phùng lại liếc mắt nhìn Bội Thanh… “Thật đúng nha!!” Bội Ngọc chóng cằm hiếu kì nói.

“Hảo hảo, rất hợp nha.” Bội Hà khoanh tay gật đầu thừa nhận.

“Cả hai đều thần thần bí bí, tính cách cũng rất hợp nhau.” Bội Châu cười gian nói ra điểm chung giữa hai người kia.

Bội Thanh lại nhíu mi không hài lòng “Chủ tử của các người là nhiếp chính vương, năm thê bảy thiếp như thế sao lại hợp với chủ tử của ta.”

Nói đến đây ba người Bội Châu cũng gật đầu thừa nhận “Đúng đúng.”

“Năm thê bảy thiếp!! chủ tử ta chưa từng động tâm với nữ nhân nào thì đâu ra năm thê bảy thiếp.” La Phùng lắc đầu phản bác.

“Nhưng chủ tử có vẻ đã động tâm với chủ tử các ngươi.” La Phan nói câu nào là thấm câu đó.


“Đúng đó, lúc chủ tử của các ngươi bị rơi vào mộng cảnh thì chủ tử của ta rất lo lắng. Đó cũng là lần đầu tiên ta thấy người có biểu hiện như thế đó nha.” La Phùng cười gian xảo nói.

“Nhưng vẫn phải xem chủ tử ngươi đó xứng với chủ tử của ta không??” La Phan cao giọng nói tưởng mình lại nói thêm một câu thấm.

“A da ngươi nói bậy rồi, chủ tử của ta dung mạo như thiên tiên, lại là thiên tài hiếm có thì phải xem lại chủ tử ngươi có xứng hay không.” Bội Châu ngẩng đầu tôn sùng Băng Lam.

Ba người Bội Hà vừa gật đầu đồng ý lại nghe La Phùng nói “Chủ tử của ta dung mạo chắc chắn cũng như thiên tiên, tất nhiên là một thiên tài hiếm có.”

Cuộc nói chuyện bắt đầu sôi nổi hơn, cứ chủ tử của ta… chủ tử của ngươi… chủ tử, chủ tử. Thật người ngoài nghe thấy cũng đau đầu.

Quay trở về phòng Băng Lam.

Tử Bạch vẫn chóng cằm nhìn nàng, Băng Lam lại tỏ vẻ không quan tâm mặc dù rất xấu hổ nhìn sang chỗ khác.

“Con Sát Chi Mộng ấy đâu rồi.” Tử Bạch cuối cùng cũng mở lời, ngồi thẳng dậy tựa lưng vào ghế.

Băng Lam chớp mi nhẹ nhõm chuyển mắt nhìn hắn “Ở trong nhẫn không gian được A Thanh canh chừng.”

“Định xử lí nó thế nào??” Tử Bạch vẫn bình thường nói không hề phát ra khí chất lãnh khốc như lúc trước.

Băng Lam mỉm cười “Tất nhiên phải nhẹ nhàng xử lí!!” trái ngược với biểu hiện của nàng, câu nói đó có chút sát khí.

“Được rồi không nói nữa, hãy tính chuyện ngày mai.” Nàng khoanh tay nhướng mắt nhìn Tử Bạch.

Hắn vẫn ung dung trả lời “Ta sẽ đến rước nàng, chẳng có gì phải tính.”


Băng Lam nhếch miệng nói “Tự tin thế cơ à!!”

“Nàng lại khen ta ~~” Tử Bạch mỉm cười ôn nhu nói.

“Ta khen ngươi lúc nào??” Nàng nhíu mi, thật tự cao tự đại quá mà.

“Ta quên rồi!!” Hắn vẫn giữ nụ cười nghiêng đầu nhìn nàng.

Băng Lam vẽ lên nụ cười nhẹ nhưng lại rực rỡ như ánh mặt trời khiến tim hắn đập loạn nhịp nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì.

“Ta về đây, đừng nhớ ta quá mà ngủ không được nhé.” Hắn đứng dậy nhìn nàng có chút lưu luyến.

“Vớ vẫn, đừng đề cao bản thân như vậy.” Băng Lam cũng đứng dậy vẻ muốn tiễn hắn.

Tử Bạch lại mỉm cười gian xảo “Định tiễn ta à, có muốn ta ở lại đây không!!”

Băng Lam phất tay “Không không, tuyệt đối không.” nàng vừa nói lại bước đi theo hắn.

“Khoang đã!!” Tử Bạch đứng lại nhìn nàng lại nhìn xung quanh rồi đi lấy khăn che mặt màu trắng mỏng ở trên chiếc bàn cạnh giường.

Hắn đi đến gần nàng lại nhẹ nhàng cài khăn che mặt “Không được để người khác thấy dung mạo của nàng!!”

Băng Lam đỏ mặt đứng yên cho hắn cài, có lẽ do quá mệt mỏi mà quên đi việc che dung mạo.


“Xong rồi.” Hắn tỉ mỉ chỉnh sửa rồi gật đầu vừa ý nói.

“Vậy… vậy thì đi thôi.” Băng Lam cúi mắt đi ra khỏi phòng trước hắn. Tử Bạch lại mỉm cười thú vị nhanh đi theo sau nàng.

Ở chỗ sáu người kia.

Bọn họ vẫn thân thiết nói chuyện rồi La Phan thở dài nói tóm lại “Vậy chủ tử của ta và của các ngươi đều xứng với nhau. Ai cũng đều tài giỏi, dung mạo thì không cần phải nói và đặc biệt cái tính thất thường cũng giống nhau.”

Bốn người Bội Châu và La Phùng đều nhắm mắt gật đầu đồng ý.

“Có thật là như vậy!!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, La Phan nhíu mi nhìn mấy người kia.

“Giọng nói này rất quen nha, là ai nói??” La Phan nhíu mi nhìn các người kia hỏi “Không phải ta.” “Ta cũng vậy.” “Ta không nói.” “…” Mấy người đó đều lắc đầu không biết.

“Là ta!!” Tử Bạch đứng bên cạnh Băng Lam khoanh tay nói.

La Phan cuối cùng cũng biết người nói là ai lại từ từ quay đầu là nhìn “Haha chủ nhân.”

Mấy người kia cũng hướng mắt nhìn hắn lại thấy nàng liền chuyển mắt làm lơ.

(T/g: Thật ra La Phan ít nói về Bạch và Lam nhưng lâu lâu lại nói mấy câu thấm vào lòng người và cũng rất đúng lúc nha. À hí hí…)

Băng Lam nhếch miệng cười nhìn bốn người Bội Châu, cảm nhận được cái nhìn của nàng bọn họ bối rối nhìn nhau “A…EM VỪA NHỚ RA CÓ VIỆC CẦN LÀM!!” bốn người Bội Châu dứng dậy động thanh trả lời lại đắng lòng nhìn nhau.

“Xem ra các ngươi rất bận nhỉ.”

Băng Lam vẫn giữ nụ cười ôn nhu lại hạ mi liếc họ “NGỒI XUỐNG!!”

“Dạ ~~” bốn người họ cúi đầu ngồi xuống tưởng tượng hình phạt của nàng.


La Phùng và La Phan nhanh đứng dậy đi ra đằng sau Tử Bạch như chưa có chuyện gì.

“Hai ngươi buồn vì không bận việc gì à?? yên tâm về phủ sẽ có nhiều việc lắm đấy!!” Tử Bạch lạnh lùng nói lại gật đầu chào Băng Lam rồi rời đi.

Nàng đi đến bàn ngồi xuống nhìn bọn họ, Bội Thanh nhanh tay rót trà cho nàng mỉm cười “Chủ nhân, mời dùng trà.”

Băng Lam mỉm cười nhận lấy nhấp một chút lại nhìn bọn họ. Bội Châu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn phía sau nàng “Aaa… ngài ấy quay lại kìa.”

Nàng nhíu mi liền quay lại xem thử nhưng không thấy ai lập tức quay lại biết nàng đã bị mắc lừa.Bốn người họ như gió thổi biến mất, không còn một người.

Băng Lam nhếch miệng cười “Giỏi, các em chạy nhanh lắm.”

Mộc quốc, ở phủ của Thẩm gia.

“Thiếu gia, đã gửi hết thư mời cho các giáo phái đặc biệt là Tu La Giáo và Ma Giáo rồi ạ.” một nam nhân cúi đầu bẩm báo với người đối diện.

Mang bạch y thêu hạc đỏ, dung mạo cũng rất tuấn tú. Ngũ quan tinh xảo lại toát lên vẻ ôn nhu lạ thường “Được, Đại Hội Võ Lâm năm nay sẽ rất thú vị đây.”

Người mang bạch y này là đại thiếu gia Thẩm Tiêu Lục của Thẩm gia tộc có tiếng ở Tinh Phiến đại lục. Cũng là người đại diện cho gia tộc tổ chức Đại Hội Võ Lâm.

Tiêu Lục lại nhíu mi suy nghĩ, Tu La Giao đã có hành động rồi. Thánh chủ cũng đã lộ diện lại là một nữ nhân xem ra đến Đại Hội Võ Lâm mới chứng thực được mọi chuyện. Còn Ma Giáo năm năm không có tung tích mà cư nhiên tham gia, ta chờ hai giáo đối đầu nhau đây.

Quay lại Thuỷ quốc, ở nhiếp chính phủ.

Tử Bạch một mình ngồi trong thư phòng lạnh lùng nhìn bức thư trên bàn “Chuyện này chưa xong lại đến chuyện khác. Hoàng Thái Hậu!!!”

Hắn nhắm mắt tựa lưng vào ghế, hắn không muốn có thiên hạ nhưng đừng để hắn muốn có được thiên hạ. Chiến tranh!! chỉ cần một hành động lỗ mãng của các quốc đã khơi dậy chiến tranh cũng chỉ muốn có được thiên hạ. Thế người chịu khổ là ai, chính là con dân của các quốc. Hắn chỉ không muốn thấy thần dân của mình chịu khổ mà thôi!!

Hoàng Thái Hậu này là mẫu thân ruột của tam hoàng tử Lãnh Từ Lôi. Vốn không hề có thiện cảm với Tử Bạch lại có âm mưu lật đổ ngôi vua của Lãnh Nguỵ Tần sắc phong Lãnh Từ Lôi lên làm vua. Còn bức thư trên bàn cũng chẳng tốt lành gì…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.