Tứ Đại Thiên Dương

Chương 42: Chuyện Bất Ngờ


Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 42: Chuyện Bất Ngờ


Hai tuần sau…
Hôm nay là thứ ba, cũng là ngày mà bốn bệnh nhân của chúng ta được ra viện sau hơn nửa tháng mệt nhọc trong cái không gian giam lỏng đó.
Hắn dậy từ 4:00h sáng, gọi cho quản gia mang quần áo và đồ dùng cần thiết về nhà, chỉ giữ lại một bộ mặc về vì đến chiều mới nhận giấy xuất viện.
Sau khi quản gia về, hắn rón rén bước vào thang máy, nhấn nút lên tầng 6, chính xác là phòng 603. Tối qua hắn nhận được điện thoại của dì Yến. Dì hắn bảo muốn tỏ tình phải tìm hoàn cảnh người đó không thể từ chối. Hắn sẽ tỏ tình với nó bằng mọi giá, dành nó về cho riêng hắn. Hơn nửa tháng rồi hắn không nhìn thấy nó và rất lâu rồi không được nói chuyện với nó, hắn nhớ nó. ( T/g: Có ai tỏ tình vào lúc 5-6h sáng không ta? @_@)
“ Tinh!”.
Thang máy đã lên đến lầu 6. Hắn cẩn trọng mở cửa phòng sau một hồi đứng trước cửa do dự vì chuyện sắp nói ra.
Nó vẫn còn ngủ. Gương mặt của nó có thể nói là hoàn hảo trong mọi hoàn cảnh, thật sự rất đẹp.
Hắn ngồi trên ghế đối diện giường nó, tay chống lên cằm nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt.
– Làm sao tôi biết em đang nghĩ gì? – Hắn nghĩ trong đầu.
– Đang âm mưu gì trong đầu mà đến phòng bệnh của một đứa con gái vào 4h sáng hơn thế hả? – Giọng của nó vang lên làm hắn giật mình.
Hai mắt nó vẫn không hề mở ra. Từ nãy giờ hắn nhìn nó phải nói là rất chăm chú, nếu nó mở mắt thì hắn cũng biết. Đằng này không nói không rằng mà lên tiếng, đúng là một đứa con gái khó hiểu.
Hai hàng mi diễm lệ từ từ hé mở. Hắn sau khi hoàn hồn thì vẫn ngồi đấy nhìn nó chăm chăm. Nó cũng ngồi dậy nhìn hắn.
Sau một hồi lâu, chắc cũng hơn một tiếng, một người vì mất kiên nhẫn nên phải lên tiếng trước:
– Tối qua mất ngủ à? – Nó tìm đại một lí do để hỏi.
– Không chỉ tối qua!? – Hắn lạnh lùng trả lời nhưng dường như bên trong đó chứa đựng một ít giận hờn.
– Thế bao lâu? – Nó.
– Từ khi người ta mất tích và trở về! – Vẫn lạnh giọng.
– …- Nó im lặng.
– Dậy từ khi nào? – Hắn.
– Không ngủ! – Nó trả lời bằng chất giọng lạnh hơn cả hắn.
– Vậy sao từ khi bước vào phòng đến giờ vẫn không nói gì? – Hắn.
– Không biết! – Nó.
– Sao lại tránh mặt? – Hắn vẫn nhìn nó chăm chăm.
– Không biết! – Nó trả lời, cố tránh ánh mắt sắt đá của hắn.
– Sao lại im lặng lâu đến vậy? – Hắn.

– Không biết! – Nó.
– Thế tình cảm của mình biết không? – Hắn hỏi chuyện quan trọng vẫn với thái độ đó.
– Biết! – Nó cười, nụ cười bất cần đời.
– Thế nào? – Mắt sáng lên nhưng hắn vẫn cố che giấu bằng thái độ băng ản đó.
– Bình thường! – Nó.
– Nói dối! – Hắn.
– Thế nào gọi là nói thật? – Nó lại cười, đưa tay lên vuốt mái tóc ngược ra sau.
– Nghe theo những cảm giác trong lòng! – Hắn.
– Cảm giác gì? – Nó.
– Yêu hay đơn thuần là thích! – Hắn.
– À! Cái này biết. – Nó.
– Vậy yêu hay thích? – Hắn.
– Có lẽ là một chút thích một chút yêu! – Nó.
– Cảm giác nào nhiều? – Hắn.
– Chắc là yêu nhiều! – Nó.
– Thật không? – Hắn.
– Tin không? – Nó cười.
Hắn đưa ngón tay lên làm động tác im lặng:
– Không thể nói được. Mà nè, chuyện của My, là tôi sai, xin lỗi vì đã quá tay với em. Bây giờ em chỉ cần biết, người tôi quan tâm, chỉ có duy nhất em.
Kết thúc câu nói, hắn bước đến giường bệnh, hôn lên trán nó.
– Nhớ cho kĩ cái hôn này, em là của tôi, duy nhất tôi kể từ giây phút này!
Nói rồi hắn mở cửa bước ra khỏi phòng, bỏ lại “ con nai tơ” của chúng ta đang đơ.
– Mình vừa làm gì thế?Ai ình biết mình vừa làm gì? Hắn vừa làm gì? Hôn mình?
Độc thoại xong, nó nhìn lên đồng hồ: 6h sáng. Hắn vừa tỏ tình với nó vào lúc 6h sáng. Một chuyện động trời. Nó quá sốc và quá bất ngờ, phải nói là rất rất rất bất ngờ.
Nó đưa tay sờ trán rồi áp hai bàn tay vào má.

– Ôi trời, sao mà nóng thế? Không thể tin được là mình vừa mới nói là mình yêu hắn! Hắn vừa nói mình là của hắn! Mình là của hắn từ khi nào? Thôi mệt quá đi ngủ cho xong, dù gì hôm nay cũng xuất viện.
Nói là làm, nó nằm xuống trùm chăn và ngủ. ( Nghe lời quá trời quá đất.)
Còn hắn, sau khi bước ra khỏi phòng thì nhảy tưng tưng lên vì mừng. Nó yêu hắn, nó vừa nói nó yêu hắn. Từ giờ, nó là của hắn, đó là sự thật 100%. Hắn quay gót, vừa đi vừa huýt sáo khiến cho vài người đi ngang tưởng hắn đi nhầm bênh viện. Mới có 6h hơn mà đi lơn tơn, vẻ mặt lại còn hí ha hí hửng.
Chiều, 3h33’…
Bốn bệnh nhân đã có giấy tờ xuất viện. Hắn thì chuẩn bị từ sáng nên đang đứng ở bãi giữ xe đợi mọi người. Lâm và Mai đang giúp nó thu dọn. Đức Anh và Ngọc thì te tửng, tay trong tay đứng trước phòng bệnh đợi Minh và Nhi. Hai người này hạnh phúc đến mức không nhận ra sự kỳ lạ của hai cô cậu Minh – Nhi. Thỉnh thoảng hai người cứ nhìn nhau rồi cười, rồi đỏ mặt rồi lại cúi đầu ngượng ngùng.
Hoàn tất thu dọn, tất 7 người cùng nhau đi xuống bãi giữ xe…
– Để Lâm đưa Mai về nha? – Lâm.
– Tất nhiên…- quay sang nó-… Đi chung nha Ken?
– Cũng…
– Không cần! Như đi với tôi! – Nó chưa kịp trả lời thì bị hắn chen vào.
– Tôi nói thế khi nào hả? – Nó tức lên.
– Chịu! Tôi nói thì đi đi! – Hắn nhún vai.
– Sao tôi phải đi? Là ai mà dám ra lệnh cho tôi hả? – Nó vênh mặt lên cãi lại, dường như chuyện lúc sáng đối với nó là mơ.
– Hoặc là lên xe hoặc là biết tay tôi!? Cơ hội cuối. – Hắn hầm hầm.
– Không là không!
– Được thôi! Nếu thế…
– Hai người xong chưa? – Minh nãy giờ mới lên tiếng khi thấy hắn sắp làm gì đó.
– Đúng đó! Sao mà cứ la ỏm tỏi thế hả? – Nhi bè thêm.
Thấy hai người này đột nhiên hợp nhau ghê độ thì 12 ánh mắt của 6 người liền chỉa thẳng vào.
– Mày giấu bọn tao cái gì hả Ju? – Mai cố nói bằng giọng cay cú.
– Chính xác! Rõ ràng là mờ mờ ám ám! – Ngọc nhí nha nhí nhố.
– Có… Có giấu cái gì đâu… đâu à! – Nhi ngượng đỏ mặt.
– Minh! Mày khai ra mau cho tao! – Đức Anh nói giọng nghiêm trọng.
– Đúng vậy! – Lâm đặt hai tay lên vai Minh cười gian.

– Thôi đi! Tao đi về!
Minh né tránh bằng cách gạt tay Lâm ra, hùng hổ bỏ đi thì đột nhiên quay phắt lại…… nắm tay Nhi kéo lên xe rồi rồ ga phòng đi mất hút làm cả bọn dơ luôn.
*** Bốn ngày trước…
– Nghe Lâm nói Minh sắp chuyển sang nhà mới sống hả? – Nhi vừa uống sữa vừa hỏi.
– Ừ! Nhưng cần thêm một số thứ quan trọng mới xong. – Minh cười.
– Thứ gì? Nhi sắp xuất viện có rồi có cần Nhi mua giúp không? – Nhi vẫn không biết chuyện lớn sắp xảy ra.
– Có một thứ chắc Nhi giúp được, nhưng không thể mua được. – Minh làm vẻ nghiêm trọng.
– Cái gì? – Nhi.
– À là… Ái! – Minh lỡ tay đánh đổ tách café trên tay lên áo.
– Nhi đợi Minh một lát! – Minh nói rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Minh vừa đi không lâu thì chiếc điện thoại để trên bàn của Minh đổ chuông.
– Minh ơi có ai gọi cho Minh nè! – Nhi gọi với.
– Nhi nghe giúp Minh luôn đi! – Minh nói vọng ra.
– Vậy Nhi nghe đó nha! – Nhi nói rồi nhấc máy.
– Alo! Cho hỏi ai vậy? – Nhi nhã nhặn hỏi.
– Alo! Cô là ai mà nghe điện thoại của anh Minh thế hả? Nói mau, cô là ai? – Tiếng từ đầu dây bên kia như mở hết volume làm màn nhĩ của Nhi như muốn đứt ra.
– Thế cô là ai? – Nhi.
– Tôi là người yêu của anh ấy? Thế cô là ai? Mau trả lời cho tôi! Cô tính giật bồ người khác hả? – Nói như tát nước vào mặt Nhi.
– Nè! Nói năng cho đàng hoàng à nha! Cô biết tôi là ai không mà dám nói thế? Tôi cho cô biết, tôi là… là… là…- Nhi ấp úng.
– Là ai? – Giọng nạt ngang từ đầu dây bên kia.
– Là… là người yêu đó được không? Không rảnh nói chuyện với cô. – Nhi nói rồi cúp máy cái rụp, nhịp tim liên hồi.
Vừa lúc Minh từ nhà vệ sinh bước ra. Vẻ mặt chàng hết sức ngạc nhiên trước thái độ kì lạ của Nhi, tay cô vẫn nắm chặt điện thoại.
– Ai gọi vậy Nhi? – Minh nhẹ nhàng hỏi, tay phủi phủi áo.
– Bạn… bạn gái Minh. – Nhi cố bình tĩnh.
– BẠN GÁI?… – Minh hét lớn – …Minh làm gì có bạn gái!?
– Thì người đó nói vậy mà! – Nhi.
– Rồi Nhi trả lời sao? – Minh.
– Thì… thì… là… là người… người yêu… của… của Minh!
Nghe bảo rằng Nhi nói với người khác là người yêu của mình, trong lòng của Minh dâng lên một thứ cảm giác rất hạnh phúc . Minh chạy ngay lại giường bệnh của Nhi, nhìn theo gương mặt đang cuối sầm vì ngượng của cô mà cảm thấy rất vui trong lòng.

– Nè! Minh đừng có nghĩ gì xa xôi nha! Tại lúc đó Nhi…
Nhi chưa nói hết câu thì đã bị Minh khóa môi lại. Một nụ hôn nhẹ nhàng, đến thật nhanh rồi cũng đi thật nhanh đáp lại trên môi Nhi.
Minh nhìn thẳng vào mắt Nhi. Trong đó, cái vẻ e ấp diệu dàng đang hiện rõ. Không như thường ngày, Nhi cứ tỏ ra lạnh lùng đến mức làm Minh như sắp phát điên. Bây giờ thì khác, hoàn toàn khác.
– Nhi đừng nói là Nhi không thích Minh nha? – Minh đánh vào điểm yếu của Nhi.
– Nhi… Nhi…
– Nhi sao? – Minh
– …- E ấp không trả lời.
– Vậy lúc nãy Nhi nói là người yêu của Minh thì có ý gì không? – Minh.
– Không! Thật sự là không! – Nhi trả lời mà không cần suy nghĩ.
– Vậy bây giờ thì… coi như chuyện đó là thật đi, Nhi là bạn gái của Minh. Được chứ?
Nhi không trả lời mà chỉ gật đầu một cái. Mà cho dù Nhi không đồng ý thì Minh cũng có cách làm cho cô động lòng thôi.
Minh ôm Nhi vào lòng, thì thầm vào tai cô:
– Minh thật sự rất yêu Nhi, nên đừng bao giờ rời xa Minh. Nhi rất quan trọng với Minh, Minh đã từng mất đi họ, những người rất quan trọng giống như Nhi vậy, nên hãy hứa với Minh, đừng bao giờ rời xa Minh!?
– Được! Nhi hứa với Minh!
Minh siết chặt cái ôm hơn đối với Nhi và Nhi cũng đáp lại. Không biết từ lúc nào, Minh đã cầm điện thoại trong tay vào nhắn tin cho ai đó với nội dung như sau: “ Cảm ơn chị!”.
Hai người cứ ngồi như thế cho đến khi người điều dưỡng của Nhi vào, kéo họ ra khỏi bầu không khí lãng mạng bởi tiếng gõ cửa khô khốc…***
– Hành động nói lên tất cả rồi còn gì?! – Mai.
– Chuẩn! – Ngọc.
– Thằng Minh ghê thiệt! – Lâm.
– Chắc gửi thiệp cho bọn mình sớm! – Hắn.
– Thôi! Tao với thằng Lâm là gửi trước cho! – Đức Anh nói rồi cười hè hè.
– Yên tâm! – Hắn vỗ vai Đức Anh và Lâm.
– Đi về!
Nó nãy giờ mới lên tiếng, nắm tay Mai kéo lại xe Lâm. Hắn thì nãy giờ giả làm mặt lạnh với nó, thấy nó bước đi thì chạy theo kéo tay nó lại.
– Tôi về với Mai. Bỏ ra! – Nó khó chịu.
– Về với tôi!
– Why? I don’t want, now! – Nó bực quá nên thốt ra.
– Còn bày đặt! LÊN XE CHO TÔI! – Hắn điên lên.
Và tiếp theo sau đó, một chuyện động trời xảy ra: nó giận ngoe nguẩy bước đi và… hắn hốt hoảng chạy theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.