Tứ Đại Thiên Dương

Chương 41: Anh Sẽ Bảo Vệ Em Suốt Đời, Ngốc Nhé


Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 41: Anh Sẽ Bảo Vệ Em Suốt Đời, Ngốc Nhé


Về phần Đức Anh, sau khi chia tay cô mình tại quán café thì đi thẳng đến tiệm hoa lần nữa. ( Bị bệnh rảnh nè!).
Sau đó, chàng lại rời khỏi tiệm hoa với một đóa hoa hồng đỏ to ơi là to trên tay. Người đi đường nhìn sơ qua cũng biết là hơn 1000 bông, ai cũng suýt xoa vì cầm nhiều hoa và ăn mặt bảnh như thế mà lại… đi bộ. Mà Đức Anh đi bộ vì bệnh viện, quán café và tiệm hoa gần nên không nhất thiết phải đi xe. Ngọc từng nói phải bảo vệ môi trường nên chàng này nghe răm rắp như nghe lời vợ. ~_
~Rời khỏi tiệm hoa, Đức Anh thẳng tiến về bệnh viện và thực hiện kế hoạch chi tiết của mình để tỏ tình với người trong mộng của chàng…
“ Cốc! Côc!”.
– Vào đi!
– Đức Anh chưa về sau? – Nhi hỏi Ngọc khi thấy nàng ăn trưa một mình.
– Làm gì hỏi tao! Đi từ 9h mấy 10h tới giờ á! – Ngọc ngây thơ trả lời.
– Không đánh mà khai nghe con! Hehe! – Nhi cười gian.
– Xì! Có gì đâu! Tiện miệng nên nói luôn ày biêt! – Ngọc vừa trả lời vừa húp cháo ngon lành.
– Thế mày đỡ nhiều chưa? – Nhi.
– Trời ơi ta nói nó lành miệng rồi mà cha bác sĩ cứ bắt tao băng một cục nè! – Ngọc nhí nhố trả lời rồi đưa chỗ cánh tay lên cho Nhi xem.
– Ừa! Mà đi lại bình thường chưa đó? – Nhi hỏi lãng xẹt.
– Ê! Mà mày uống thuốc chưa Ju? Tự nhiên hỏi mấy câu cộc lốc chả đâu vô đâu hết mậy?! Tao chạy còn được!
– Không! Tính dẫn mày đi coi cái này! Lúc tính qua phòng mày tao vô tình thấy! Đi không? – Nhi làm mặt căng thẳng.
– Vụ gì? Đi chứ! Ở đâu? Ai với ai làm gì hả? – Ngọc.
– Đi thì biết! – Nhi nhìn gian gian mà Ngọc không nhận ra.
Thế là Ngọc đứng dậy đi theo Nhi ngay lập tức, bỏ tô cháo ăn dở mà chả biết mình đang bị xỏ mũi dẫn đi.
Hai người đi đến phòng nghĩ trưa của bác sĩ. Lạ thay, đang giờ nghỉ mà chả có bác sĩ nào, cửa lại khép hờ như cố ý nữa chứ. Nhi dẫn Ngọc khép nép đứng gần cánh cửa rồi đưa tay lên miệng làm cái “ Xuỵt” ý bảo Ngọc im lặng. Ngọc thì ngây thơ thật nên làm theo.

– Áp tai vô tường nghe thử đi! – Nhi nói bằng hơi gió.
– Cái gì? – Ngọc không nghe rõ thì hỏi lớn.
– Trời ơi! Nhỏ nhỏ giùm con cái bà nội. Áp – tai – zô – tường – nghe – đi! – Nhi cũng nói bằng hơi gió nhưng lần này áp sát tay Ngọc. Nghe rõ từng chữ nên Ngọc gật đầu làm theo.
Từ bên trong vang lên những câu như sau:
– Hôm nay tới thăm em sớm vậy anh? – Một giọng nói nhão nhẹt.
– Nhớ! – Một giọng nam quen thuộc đối với Ngọc.
– Quỷ nè! Còn con nhỏ kia thì sao? – Lại cái giọng nhão nhẹt đó.
– Ôi trời! Nó ngây thơ lắm! Đâu có như em vậy! Chụt! – Câu nói kèm theo cái hôn. ( T/g: Sóng lưng lạnh lạnh.)
– Yêu em nhiều hay nó nhiều?
– Yêu em! Đương nhiên là yêu em. Làm sao con nhỏ ngu ngơ đó bằng em được. Chụt! – Một cái nữa. ( T/g: Lạnh nguyên người.)
– Nhớ đó nha. Vậy đừng có chăm sóc nó nữa, để không thôi nó tưởng anh yêu nó thì chêt!
– Ok! Em nói vậy thì tí nữa anh nói liền! Chắc nhỏ đó cũng nghĩ vậy rồi.
– Hí hí! Yêu Đức Anh của em quá đi mất! Con ngu đó đương nhiên không bằng em rồi!
“ Rầm!”.
– ĐỨC ANH CHẾT TIỆT KIA!
Âm thanh rung chuyển trời đất vang lên. Ngọc vừa hét vừa đá văng cánh cửa bay vào, Nhi rón rén bước sau cười khúc khích như khỉ nhập.
1s…
2s…
3s…

Sau ba giây bất động, tình hình bây giờ là Ngọc đứng đơ như cây cơ, mắt trợn ngược, nhiệt độ cơ thể chuyển từ 37 độ xuống còn 3,7 độ.
Đôi nam nữ kia đang ôm nhau, tự nhiên có người xông vào như bắt cướp thì theo phản xạ mà buông nhau ra nhìn “ thủ phạm” trân trân.
– Em… xin… lỗi! Em… đi nhầm phòng!
Ngọc nói câu đầu ấp úng rồi lại nói như phóng điện ba chữ sau rồi vụt thẳng ra phòng vì hai người kia… lạ hoắt.
Nhi quay lại nhìn theo tấm lưng nhỏ của Ngọc rồi lại cười khúc khích.
– Hai người xong nhiệm vụ rồi! – Nhi nói xong quay lưng bước đi.
Đôi nam nữ khi nãy thì cúi đầu chào Nhi rồi cũng bước ra khỏi phòng, đi hướng ngược lại với Nhi.
Sau khi bay như tên lửa ra khỏi phòng, Ngọc chạy thật nhanh trên hành lang rồi từ từ giảm tốc độ sau đó dừng hẳn. Cô quay đầu lại nhìn phía sau.
– Hú hồn hú vía! Không có đuổi theo! Ôi trời làm mình sợ muốn chết! Ây da, mà sao tự nhiên mình lại làm vậy kìa? Tự nhiên thấy bực bực. Thằng cha đó có phải Đức Anh của mình đâu à, tự nhiên nghe tiếng cái xông cửa bay vô chi hông? Haizzz…
“ Rầm!”
– Ây da, cha nào đi đứng không nhìn đường hả? Tên nào hả?
Ngọc xoa xoa cái lưng mới thăm thổ địa của mình với coi thử vết thương rồi ngước lên nhìn thủ phạm.
– Trời ơi! Đụng tui mà không đỡ còn đứng đó như trời trồng! Người gì…
Ngọc đang chửi lầm bầm thì đớ họng khi ánh mắt của cô dừng lại trên mặt thủ phạm. Cô từ từ trấn tĩnh đứng dậy.
– Nè! Đức Anh thấy tui té mà không đỡ hé!? Đồ kì cục! Xí! Tui không nói chuyện với Đức Anh nữa. – Ngọc tuông ra một tràng.
– Xin lỗi Ngọc nha! Tại Đức Anh đang cầm đồ tặng một cô bạn Đức Anh để ý, không tiện đỡ Ngọc! Hì! – Đức Anh cười đểu thách thức Ngọc.
Vừa nghe xong tính tò mò nổi lên xen lẫn cái cảm xúc khó tả, Ngọc vèo tới nhìn Đức Anh bằng ánh mắt hết sức ngây thơ hỏi:

– Ai vậy? Tui biết người đó không?
Đức Anh thấy ánh mắt đó thì sắp cầm lòng không đạnh, định nói ra hết nhưng “ Phóng lao thì phải theo lao” nên liều mà trả lời:
– Á à! Ngọc biết chứ! Cô ấy là bạn thân của Ngọc á!? Ngọc có muốn biết là ai không?
Nghe câu “ Bạn thân của Ngọc” thì Ngọc càng đơ thêm và càng ngày càng thấy khó chịu, cứ như cô “ bạn thân” đó sắp “ cướp” mất Đức Anh “ của mình” vậy. ( T/g: Của mình cơ à?).
Ngọc bĩu môi trả lời:
– Xí! Tui không thèm! Tui lên phòng á! Cầm bó hoa to vậy cầu trời cho té chết luôn đi!
Nói xong Ngọc giữ bộ mặt hầm hầm quay lưng bước đi. Đức Anh đứng sau lắc đầu cười cười.
Ngọc vừa đi được chùng 5 bước thì từ sau vọng lại hai chữ:
– Ngốc ơi!
Nghe xong Ngọc nhìn quanh. Không có ai hết, vậy thì tên Đức Anh chết tiệt kia dám nói mình ngốc.
– Gì? Dám nói tui ngốc hé! Đồ chết bầm! Để coi tui…
Ngọc chưa kịp quay lại chửi hết câu thì từ phía sau, Đức Anh nhoài tới ôm chầm lấy Ngọc làm cô đứng hình. Tay Đức Anh đang ôm lấy Ngọc từ phía sau nên Ngọc thấy rõ cả hai con gấu có bảng tên trên đóa hoa. Một con “ Đức Anh”, con còn lại là “ Bảo Ngọc”, hai con đang mặc đồ cưới rất dễ thương.
Hai người cứ đứng như thế hết 30s thì Đức Anh hẹ nhàng buông Ngọc ra. Ngọc quay người lại nhìn thẳng vào mắt Đức Anh, ánh mắt của cô rưng rưng nước mắt.
– Ngốc ghen à? – Đức Anh diệu dàng pha chút ma mãnh hỏi.
– Sao lại ghen?
– Thế sao lại giận, sao lại khóc?
– Giận vì không đỡ tui. Khóc vì… vì…
– Vì yêu Đức Anh! – Đức Anh nói chắt nịch.
– Không có!
– Còn dám nói không có! Đây là bằng chứng nha! – Đức Anh quệt nước mắt của Ngọc.
– Đức Anh đáng ghét! Đừng lại gần tui nữa!
Ngọc vụt chạy, Đức Anh ngay lập tức đuổi theo. Đức Anh buông cả đóa hoa xuống, kéo tay Ngọc ôm cô vào lòng lần nữa.

– Đức Anh biết Ngọc giận vì thử lòng Ngọc. Nhưng Đức Anh sợ Ngọc không thích Đức Anh nên mới làm vậy. Tha lỗi cho Đức Anh nha?!
– Đồ chết bầm! Ai nói Ngọc không thích Đức Anh! Cần gì phải làm thế? Híc híc híc!
– Ngọc nói thật sao? – Đức Anh mừng như mở cờ, thả Ngọc ra khỏi vòng tay, nhìn Ngọc đầy phấn khởi.
– Còn nói người ra ngốc! Rõ ngốc! – Ngọc quệt nước mặt mà lại cười.
– Hì! Nhưng mà bây giờ thì Đức Anh giận Ngọc cho xem!? – Đức Anh vờ quay mặt chỗ khác.
– Sao giận Ngọc?
– Ngọc nhìn đi! Đuổi theo Ngọc mà nó vậy á! – Đức Anh chỉ chỉ, Ngọc nhìn theo.
Thì ra do đuổi theo Ngọc mà Đức Anh cho đóa hoa bay theo gió. Ngọc định đi lại nhặt thì…
– Làm gì đó? – Đức Anh kéo Ngọc lại.
– Nhặt bó hoa đó đó! – Ngọc hất mặt về phía đóa hoa.
– Đùa thôi! Để Đức Anh là được rồi. Rõ ngốc! – Đức Anh nói rồi chạy lại nhặt bó hoa, Ngọc thì đứng cười tủm tỉm.
– Tặng Ngọc! Yên tâm đi, còn nguyên vẹn hết! – Đức Anh chìa đóa hoa ra trước mặt Ngọc sau khi nhặt lên.
– Có ý gì mà hôm nay lại tặng hoa cho người ta vậy hả? – Ngọc vừa nhận đóa hoa vừa đỏ mặt.
– Làm bạn gái Đức Anh nha Ngọc! Dù có chuyện gì thì Đức Anh cũng bảo vệ Ngọc suốt đời!– Đức Anh quay phắt 180 độ, nghiêm túc nói nhưng không tránh khỏi việc đỏ mặt.
– Ừ! – Ngọc ngượng ngùng đáp trả mà không dám ngẩng mặt lên.
“ Chụt!”. Một nụ hôn đáp trên má Ngọc làm cho cô có cảm giác chỗ đó nóng nhất trên cơ thể hiện giờ.
– Ngọc…Ngọc về phòng đây! – Ngọc quay đi vì ngượng.
– Để Đức Anh cổng Ngọc đi. Từ nãy giờ chắc Ngọc mệt rồi! – Đức Anh đi kè kè kế bên.
– Thôi! Kì lắm! Ngọc tự đi được!
– Thôi! Lên đi! – Đức Anh cúi người xuống, ý bảo Ngọc leo lên.
Ngọc không nói gì chỉ làm theo. Hai tay cô quàng qua cô Đức Anh khiến cho đóa hoa che gần hết “ mặt tiền” làm hai người suýt té mấy lần. Nhưng cuối cùng hai người cũng an tọa trên phòng sau một hồi vật vã… đi thang máy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.