Đọc truyện Tứ Đại Thần Vật – Chương 8: Hiền Đệ Hóa Giai Nhân Tuyệt Sắc
Hiền đệ hóa giai nhân tuyệt sắc, Vì chữa thương mạo phạm ít nhiềuVũ Long Hoàng vòng tay ra đỡ sau lưng Đoàn Anh chàng nhẹ nhàng cởi lớp áo ngoài, đặt tay vào ngực hắn để nghe xem tim đập, bỗng Long Hoàng giật nảy mình vì thấy ngực Đoàn Anh mềm mại tựa như ngực đàn bà.
Hắn vội rút tay về, tự hỏi: “Chả nhẽ đây lại là một cô gái cải trang?” Chàng đưa tay lên kéo chiếc mũ mà Đoàn Anh hay đội trên đầu xuống, tức thì trước mắt chàng hiện ra một khuôn mặt trái xoan cân đối vô cùng, – Trời ơi thì ra hiền đệ là một cô gái.
Chàng vừa xem vết thương cho nàng, thỉnh thoảng lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát như lan như ngọc tỏa ra, làn da trắng mịn khiến cho Vũ Long Hoàng khó khăn lắm mới ổn định tâm thần.
Chàng cận thẩn lau sạch vết mau trên người nàng.
Làm xong đâu đấy mọi việc chàng mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
** Qua một đoạn thời gian Đoàn Anh từ trong cơn mê man tỉnh lại, nàng cố gắng ngồi dậy dựa mình vào thành động, nàng đưa mắt nhìn xung quanh thấy mình đang ở trong một cái sơn động nhỏ, trước mặt là một đống lửa đang cháy lập lòe cùng với.
.
.
chợt nàng giật mình nhìn xuống thấy Vũ Long Hoàng đang ngủ say bên cạnh mình.
Nàng thầm nghĩ: – Tại sao lại có người trong lúc ngủ mà vẫn đẹp trai đến vậy.
Bất chợt nàng nhìn xuống người mình, nàng thấy mình mặc bộ quần áo khác rồi, trên đầu cũng không thấy có mũ nữa.
ở chỗ vết thương còn cảm thấy đã được băng bó cẩn thận.
Mặt màng đỏ bừng, đưa tay ra đánh một cái thật mạnh vào đầu Vũ Long Hoàng quát: – Dậy, ngươi mau tỉnh dậy cho ta.
Long Hoàng giật mình lập bập: – Kẻ nào, Ai, có chuyện gì.
Ủa, đệ tỉnh rồi ư.
Đoàn Anh không trả lời mà trừng mắt lên hỏi: – Ngươi.
.
.
ngươi đã nhìn thấy da thịt trên ngưòi ta rồi chứ gì? Ngươi.
.
.
ngươi đã băng bó vết thương cho ta.
Long Hoàng đáp: – Có! Chính ta đã băng bó vết thương cho đệ, với lại quần áo của đệ toàn máu nên.
.
.
nên ta đã đổi cho đệ bộ khác.
Chàng nói mà không dám nhìn vào mặt Đoàn Anh trong đầu chàng lại hiện lên cảnh tượng tay mình đặt vào ngực của nàng.
Đoàn Anh vừa tức vừa xấu hổ im lặng không nói gì, mà vũ long hoàng cũng không dám nói vì sợ nàng giận dỗi.
cả sơn động chỉ còn nghe thấy tiếng thở của hai người và tiếng côn trùng kêu rả rích.
Đưck một lát Vũ Long Hoàng mở lời trước: – Sao đệ không nói ngay từ đầu, đệ là con gái, lại còn giả trang làm gì hại ta đến khổ.
– Đến giờ này mà vẫn gọi là đệ ư lẽ nào muội không giống nữ Vũ Long Hoàng lắp bắp: – không muội giống chứ, mà còn là trang tuyệt sắc giai nhân.
Đoàn Anh cười cười: – thật sao? – Đương nhiên là thật rồi, lúc chữa thương cho muội ta.
.
.
.
.
đang nói bất chợt thấy ánh mặt hình viên đạn lườm mình Long Hoàng liền im bặt.
-Lúc chữa thương huynh làm gì? – Đâu có đâu có làm gì đâu.
Mà chắc tên muội không phải là đoàn anh đâu chứ.
không xứng với vẻ đẹp của muội gì cả.
Long Hoàng quay ra nịnh nọt.