Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 83: Quyển 9 – Chương 08-10
Haizzz, edit phần này mà buồn muốn khóc luôn!
***
Quyển 9: Tình yêu và tình thân
Chương 08: Ở lại “Hoàng Phủ” (1)
Hoàng Phủ Anh sốt ruột, gương mặt xinh xắn vì lo lắng mà phiếm hồng, bàn tay nhỏ cũng hung hăng nắm chặt sau đó tức tối đùng đùng chạy đến bên cạnh Triển Sơ Dung, nũng nịu nói…
‘Mẹ, mẹ làm chủ cho con đi. Sao lại có thể vô lý như thế chứ.’
Triển Sơ Dung mỉm cười vỗ nhẹ bàn tay nhỏ của cô, nhìn Dodo nhẹ giọng nói: ‘Liên Kiều cô gái này dù sao cũng là bạn tốt của Anh Anh, mẹ thấy vẫn là nên …’
‘Mẹ!’ Đôi mắt màu tím của Dodo bất mãn nhìn Liên Kiều, chau mày lại ngắt lời Triển Sơ Dung.
‘Tuy là nói vậy nhưng nhà chúng ta dù sao cũng là một trong tứ đại tài phiệt, sao lại có thể tùy tiện để cho người ngoài vào ở được chứ? Như vậy truyền ra ngoài đối với chúng ta rất bất lợi!’
‘Liên Kiều tiểu thư!’
Lãnh Thiên Dục trầm giọng lên tiếng, đôi mắt sâu lắng đen láy cũng xẹt qua một tia bất mãn, ‘Dễ với người khác cũng tức là dễ cho chính mình, phàm làm chuyện gì cũng nên để cho mình một đường lui thì tốt hơn!’
Dodo không khó nhận ra sự cảnh cáo trong lời nói của Lãnh Thiên Dục, cô cười nhạt, đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, nói nhỏ bên tai hắn: ‘Lãnh tiên sinh, tôi biết anh là người rất chính nghĩa nên muốn giúp cô ta nhưng tôi vẫn thấy mình nên khuyên anh một câu, nhất định phải biết lượng sức mình. Muốn dùng sức của người thường để đối phó với tôi? Nên suy nghĩ kỹ lại đi!’
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, lạnh lùng “hừm” một tiếng, ‘Họ Lãnh tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp, nếu như cô tràn đầy lòng tin như vậy, chẳng bằng chúng ta đánh cuộc một phen!’
Dodo bật cười, cô ta quay trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước, cánh tay nõn nà khoác lên cánh tay hắn, sau đó nhìn Triển Sơ Dung …
‘Mẹ, những lời con nói vừa nãy hoàn toàn là vì suy nghĩ cho nhà Hoàng Phủ mà thôi. Mẹ nói xem con nói có chỗ nào không đúng không?’
Nét mặt Triển Sơ Dung hơi có chút khó xử, bà nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong như cầu cứu: ‘Ngự Phong, anh xem …’
Hoàng Phủ Ngự Phong tuy cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi hoàn toàn chẳng đáng để bàn cãi nhưng dù sao cũng thấy con dâu mình không vui nên ông chậm rãi nói: ‘Vậy cứ nghe theo Liên Kiều đi.’
‘Cha à …’
Hoàng Phủ Anh không ngờ cả nhà Hoàng Phủ đều nghe theo lời của người phụ nữa kia, không kìm được nỗi tức tối trong lòng, cô nhìn sang phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Anh Ngạn Tước, anh thấy sao? Chẳng lẽ anh cũng đồng ý để Liên Kiều ngủ ở khách sạn sao?’
‘Anh Anh …’ Liên Kiều sớm đã thấy mình không còn hy vọng gì, lòng nặng trĩu, lên tiếng …
‘Anh Anh, ý của chị cũng chính là ý của anh trai em, chuyện này …’
‘Liên Kiều!’
Ngoài suy nghĩ của mọi người, Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng, hắn vỗ nhẹ vai Dodo, ôn nhu nói: ‘Để cô gái này ở lại “Hoàng Phủ” đi!’
‘Gì chứ?’ Dodo kinh ngạc trố mắt nhìn hắn.
Liên Kiều cũng không tin vào tai mình, cô cũng trố mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đứng cách mình không xa, trái tim chợt lỗi nhảy một nhịp.
‘Anh Ngạn Tước …’
Hoàng Phủ Anh vui mừng bước đến kéo tay hắn nói: ‘Anh thật là anh trai tốt của em!’
‘Cô gái ngốc!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vò đầu Hoàng Phủ Anh, nở nụ cười trìu mến, sau đó lại nhìn Liên Kiều ánh mắt ngấn lệ …
‘Ngạn Tước, anh đang nói gì vậy? Cô ấy không thể ở lại “Hoàng Phủ”!’
Dodo thế nào cũng không ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại có quyết định đột ngột thế này, cô ta bước đến kéo tay hắn, bất mãn lên tiếng kháng nghị.
‘Liên Kiều!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô nói: ‘“Hoàng Phủ” lại cũng không thiếu phòng, thêm một người khác nữa ở lại thì thế nào chứ? Hơn nữa cô ấy là bạn tốt của Anh Anh, sao lại có thể để người ta ra ngoài ở phòng trọ chứ. Với lại, dù sao một cô gái ở bên ngoài sẽ không an toàn đâu!’
‘Ngạn Tước …’
‘Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời cô ta, ưu nhã mà quyết đoán như thường lệ.
Dodo không dám phản kháng nữa, chỉ đành hướng ánh mắt căm tức nhìn về phía Liên Kiều.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đi đến bên cạnh Liên Kiều, thấy khóe mắt cô vẫn còn hồng hồng liền mỉm cười, dịu giọng hỏi: ‘Nha đầu, đây là hành lý của em sao?’
‘Dạ!’ Mũi Liên Kiều chua xót đến nói không nên lời, chỉ có thể đáp một tiếng đơn giản, rồi gật mạnh đầu.
Hắn thật ôn nhu, ôn nhu hệt như ngày nào, ngay cả tiếng hắn gọi mình cũng thật dịu dàng làm sao. Nhưng vì sao, người đàn ông ôn nhu như vậy giờ lại không nhận biết mình nữa chứ!
‘Cứ ở đây, sẽ không ai đuổi em đi đâu. Đợi lát nữa quản gia sẽ giúp em đem hành lý đến phòng dành cho khách, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt.’
Nói xong, ánh mắt thâm thúy vẫn nhìn cô, như có như không một tia sủn nịch, ‘Em thật giống Anh Anh, lớn vậy rồi sao vẫn còn thích khóc vậy chứ?’
Liên Kiều mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, qua ánh lệ mông lung cố nhìn cho rõ gương mặt anh tuấn quen thuộc của hắn.
‘Được rồi được rồi. Như vậy thì Anh Anh cũng sẽ không lo lắng nữa. Phúc tỷ, mau đem hành lý của vị tiểu thư này lên phòng cho khách đi. Tối nay chúng ta phải vui vẻ chúc mừng một chút mới được!’ Triển Sơ Dung lúc này cũng yên tâm, vội dặn dò quản gia.
‘Dạ được, phu nhân!’
Quản gia Phúc tỷ vội bước đến nhấc lấy hành lý của Liên Kiều, hiền hòa nói với cô: ‘Tiểu thư, tôi giúp cô mang hành lý về phòng nhé.’
‘Cám ơn Phúc tỷ!’ Liên Kiều nhìn người quản gia, nghẹn ngào nói.
Trước đây Phúc tỷ vẫn là người yêu thương, quan tâm cô nhất trong số những người làm ở nhà Hoàng Phủ, lúc mới vừa được gả cho Ngạn Tước, Phúc tỷ vẫn luôn sợ cô buồn nên hay tìm cô tâm sự, hơn nữa còn thường dặn dò phòng bếp làm những món ăn Mã Lai cho cô ăn để cô đỡ nhớ nhà. Vậy mà bây giờ …
Phúc tỷ nghe cô gọi mình thân thiết như vậy, nhất thời sửng sót, trong lồng không biết sao lại dâng lên một cảm giác khác thường nhưng vẫn mỉm cười: ‘Cô khách sáo quá!’ Lời vừa nói dứt thì người cũng quay đi dặn dò người làm làm việc.
Nhìn theo bóng lưng quen thuộc của Phúc tỷ, lòng Liên Kiều ngoài chua xót cũng chỉ có chua xót.
Thượng Quan Tuyền bước đến nhẹ vỗ vai Liên Kiều, thấp giọng nói: ‘Đừng nóng vội, cứ từ từ!’
Liên Kiều gật nhẹ đầu, lòng cô vẫn chưa hết khổ sở nhưng thấy thái độ của Ngạn Tước hôm nay đối với mình, cô vẫn thấy le lói một tia hy vọng.
Nhưng mãi suy nghĩ, cô không để ý thấy Dodo vẫn chăm chú nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng …
Chương 09: Ở lại “Hoàng Phủ” (2)
Màn đêm đã phủ quanh “Hoàng Phủ” nhưng bên trong đèn đuốc sáng rực, trong căn phòng khách rộng lớn rộn ràng tiếng cười nói, đồ ăn thức uống linh đình, không nghĩ đến chỉ là một bữa tiệc nhỏ trong gia đình lại làm hoành tráng như thế.
Tiếng cười nói không dứt, nghe ra hoàn toàn giống hệt như trước đây không nhận ra được có gì thay đổi.
Trên bầu trời ánh sao lập lòe, chiếu ánh sáng yếu ớt vào bầu trời đêm.
Liên Kiều bước một mình vào vườn hoa, dưới ánh sao mờ, bóng dáng cô thật lẻ loi.
Cô biết mình nên tiếp tục ở lại bữa tiệc đó nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt, cử chỉ trìu mến của Ngạn Tước dành cho cô gái tên Dodo kia, lòng cô lại đau thêm một lần, đau đến không thể hô hấp nên chỉ đành tìm đại một cái cớ chạy ra ngoài, bất tri bất giác lại đi đến vườn hoa.
Trong vườn hoa, mảnh đất trồng cây Liên Kiều thật tươi tốt, đây là loại cây mà cô chính tay gieo hạt, còn bên kia là Mỹ Nhân Anh mà Hoàng Phủ Anh yêu thích nhất. Cô còn nhớ, trước đó không lâu cô còn cùng Anh Anh hai người ngồi ở đây tâm sự. Vậy mà bây giờ …
Tất cả vẫn như còn ở trước mắt nhưng tất cả dường như đã thay đổi …
Không thể trở lại …
Nhẹ ngắt một cành Liên Kiều vò nhẹ trong tay sau đó đưa lên mũi ngửi. Tâm tình của cô cực kỳ hỗn loạn, không có cách nào dẹp yên được.
Hắn đối xử với cô ta tốt như vậy, tốt đến mức cô không thở nổi.
Bàn tay nhỏ không ý thức nắm chặt cành Liên Kiều trong tay, “Hoàng Phủ” rực rỡ ngoài kia không còn là của mình nữa, ngay cả mảnh vườn này cũng không còn giữ lại chút gì của riêng mình nữa rồi.
Liên Kiều lặng lẽ ngồi trên mái hiên nhà kiếng trong vườn hoa, trước đây cô thích ngồi ở đây bởi vì ngồi ở đây sẽ nhìn thấy mặt trăng rõ nhất nhưng hôm nay ngồi ở đây là vì cô muốn được yên tĩnh, hơn nữa là vì không muốn ai nhìn thấy mình đang khóc.
Ngạn Tước, Ngạn Tước …
Lòng chua xót thầm gọi tên hắn, cô cố nén xuống nhưng thế nào cũng không ngăn được nước mắt từng giọt từng giọt rơi.
Cô biết mình không nên trách hắn bởi vì hắn đối xử với cô gái kia tốt như vậy cũng không phải do thật lòng hắn muốn nhưng mà …
Cô không khống chế được mình.
Cô biết mình nên mỉm cười tha thứ, không phải sao?
Bằng không cô còn có thể làm gì? Những gì cô có thể làm bây giờ là làm tốt vai trò “người bạn tốt của Anh Anh”, đứng ở một góc khuất lặng lẽ nhìn hắn. Dõi theo từng nụ cười, từng cái chau mày, nhất cử nhất động của hắn …
Nhiều nhất chỉ có thể làm như vậy …
Cô không thể đường hoàng nhìn hắn, không thể đường hoàng có được nụ cười ánh mắt trìu mến kia, lại càng không thể như ngày nào vùi mặt vào lòng hắn, hưởng thụ sự ấm áp, ân cần của hắn, không thể …
Vòng tay của hắn … không còn thuộc về cô nữa rồi.
Cô biết chị đang tìm cách giúp mình, cô cũng biết Tiểu Tuyền, Anh Anh thậm chí là cả Lãnh Thiên Dục đều đứng về phía mình.
Nhưng khi cô biết Dodo chính là Giáng Đầu Sư mà chị đã nhắc đến thì cô biết cơ hội để đoạt mọi thứ trở về là cực kỳ khó khăn bởi vì chính chị cũng thừa nhận là bản lĩnh của cô gái này còn vượt trên cả chị cô.
Cô không biết mình có nên ôm ấp chút hy vọng nào không mặc dù cô biết mình rất không cam tâm tình nguyện buông tha cho tất cả.
Dưới ánh sao lung linh, một cô gái trẻ lại mang trên mặt một nỗi đau thương không nói thành lời…
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước vô tình đi ngang nhà kính của vườn hoa, tình cảnh mà hắn thấy chính là như thế.
Nơi mái hiên nhà kính, một cô giá đang lặng lẽ ngồi đó, ánh trăng nghiêng nghiêng soi xuống bóng dáng cô độc của cô, như một vầng hào quang.
Cô ngồi đó, gương mặt xinh đẹp như vẽ, diễm lệ không chút tỳ vết nhưng trắng bệch đến gần như trong suốt, khóe mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt long lanh. Trông cô thật yếu đuối, thật bất lực nhưng cũng thật thanh thoát, giống như một vị tiên nữ không nhuốm chút khói bụi trần gian nào.
Một cảm giác khác thường lần nữa dâng lên trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước. Nét bi thương trên gương mặt của cô gái kia giống như một loại chất xúc tác khiến lòng hắn như bị hòa tan. Hắn trước giờ không biết, thì ra một cô gái đang khóc cũng có thể làm lòng người rung động đến vậy.
Có lẽ do cảm giác được bầu không khí trở nên dị thường, Liên Kiều bất giác ngoảnh đầu lại, khi mắt cô và mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tiếp xúc nhau, thân mình Liên Kiều không ý thức được run lên. Cô nhất thời không biết mình nên làm gì, chỉ chăm chú nhìn hắn không chớp giống như đã mấy đời không nhìn thấy hắn.
Ngạn Tước! Ngạn Tước!
Là hắn!
Nhưng hắn sao lại xuất hiện ở đây? Xuất hiện trước mặt mình? Mình không phải đang nằm mơ chứ?
Chẳng lẽ hắn … nhớ được mình rồi sao?
Nhất thời Liên Kiều quên cả hô hấp, cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, tay chân như bị tê liệt, không thể động đậy.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời cũng hoảng hốt, hắn không biết mình bị sao nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này trong lòng đã nảy sinh một cảm giác rất kỳ diệu, là đau lòng, là quan tâm, càng là một nỗi nhớ nhung lâu ngày không gặp.
Hắn nên ở lại trong buổi tiệc cùng với người bạn thân lâu ngày không gặp, cùng hắn uống rượu tâm sự, hoặc là nên ở bên cạnh người vợ yêu của mình mới đúng chứ không phải bởi vì trong buổi tiệc nhìn không thấy bóng cô mà vội vã chạy đến chỗ này.
Chỉ là … hắn cũng không nghĩ tới thì ra là cô đúng là ở trong này.
Dưới bầu trời đêm mông lung, ánh trăng, ánh sao phản chiếu trên những tấm kiếng của nhà kính khiến nó càng trở nên huyễn hoặc, cô ngồi lặng lẽ nơi mái hiên nhà kính, lặng lẽ quay đầu nhìn hắn, sự bi thương và ủy khuất trong đôi mắt kia khiến hắn đau lòng khôn xiết.
Gió nhẹ thổi qua làm mái tóc dài của Liên Kiều bay tán loạn, lúc này cô mới hoàn hồn lại, vội vàng đứng lên nhưng nhất thời cô đã quên mình đang ngồi ở đâu, chỉ thấy chân như đạp vào khoảng không, sau đó cả người nhã nhào từ trên mái hiên nhà kính xuống …
‘Cẩn thận!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hoảng hốt kêu lên, hắn chạy như bay đến, vừa kịp đưa cánh tay rắn rỏi của mình tiếp lấy cả người cô.
Liên Kiều thấy mình ngã vào trong một vòng tay ấm áp, mùi hương quen thuộc của người đàn ông ngay lập tức tràn vào trong khứu giác của cô sau đó bao phủ cả người cô.
Một giây phút này, xin được là mãi mãi!
Thời gian ơi, xin đừng trôi!
‘Em không sao chứ?’
Một cảm giác quen thuộc lại lần nữa dâng lên trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn nhìn cô gái đang yên tĩnh nằm trong mình không lên tiếng, lo lắng hỏi.
Từ một nơi cao như vậy té xuống, nhất định là làm cô sợ chết khiếp rồi!
Liên Kiều nhẹ lắc đầu, mắt vẫn nhìn hắn như si như say nhưng trong lòng tràn đầy chua xót.
‘Sao lại nghịch ngợm như thế chứ, khi không lại trèo lên chỗ cao như vậy làm gì? Em không biết là nguy hiểm sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ đặt cô ngồi xuống một băng ghế gỗ nằm giữa những khóm hoa, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay vẫn không ý thức vòng qua eo lưng cô, cảm giác này cực kỳ quen thuộc khiến hắn không nỡ rời tay.
‘Em trước giờ vẫn luôn như vậy!’
Liên Kiều gian nan thốt ra mấy tiếng, cô trước giờ chưa từng nghĩ tới, hắn là chồng của mình nhưng bây giờ hai người nói chuyện lại khách sáo đến như thế …
Chương 10: Cái ôm trong đêm (1)
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi bên cạnh cô, gần đến hắn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu nước mắt trên gương mặt xinh xắn của cô.
‘Nha đầu, em có tâm sự sao?’ Giọng hắn trầm ấm mang theo một nỗi quan hoài mà chính mình cũng không phát giác ra được.
Liên Kiều hơi ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh sao lung linh, gương mặt hắn nhìn đặc biệt tuấn tú, mang theo một loại khí tức cao quý và ưu nhã khiến phụ nữ không thể hô hấp, người đàn ông này – tuyệt đối là khắc tinh của phụ nữ.
‘Anh … vì sao lại gọi em như thế?’
“Nha đầu” vốn là cách xưng hô trìu mến mà hắn thích dùng để gọi cô, nhưng ngay lúc này, trong hoàn cảnh này nghe một lần lòng cô lại chua xót thêm một lần.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy lòng chợt mềm hẳn, ánh mắt cô trong veo nhưng dường như có thiên ngôn vạn ngữ trong đáy mắt, lại dường như có rất nhiều nỗi ưu thương đáng ra không nên thuộc về một người như cô.
Bàn tay vô thức đưa lên giúp cô vuốt lại những sợi tóc bị gió làm rối, trong đáy mắt mang theo một tia quyến luyến nhàn nhạt mà chính hắn cũng không biết, ‘Nhìn thấy em thì liền nghĩ tới nên gọi em như vậy!’
Lòng Liên Kiều lại một trận chua xót, bàn tay vô thức nắm chặt lại, từ trên eo vẫn truyền đến hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, sự ấm áp mà cô đã rất lâu không có được.
‘Vậy anh … cũng gọi người phụ nữ trong đó như vậy sao?’ Cô ngập ngừng lên tiếng.
‘Người phụ nữ trong đó?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngẫm nghĩ một hồi rồi mrim cười, ‘Em nói vợ anh sao?’
Liên Kiều hơi khép mi, không muốn hắn lần nữa nhìn thấy vẻ khổ sở trong mắt mình, cô vô lực gật đầu.
‘Đúng, chính là người phụ nữ bên trong đó. Anh yêu cô ấy sao?’ Giọng của cô vừa yếu đuối vừa bất lực.
‘Anh yêu Liên Kiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thẳng thắn trả lời nhưng trong đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, vì chính mình mà nghi hoặc. Vì sao – hắn tự hỏi – vì sao câu nói này giống như hắn muốn nói cho cô gái bên cạnh mình nghe chứ?
Tim Liên Kiều “thình thịch” đập mạnh một nhịp, cô liếc nhìn một bên sườn mặt anh tuấn của hắn, không kìm được vươn tay nhẹ phủ lên má hắn …
Cảm giác mềm mại truyền đến từ trên má khiến sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút thay đổi, hắn hơi ngoảnh đầu nhìn cô. Đối với hắn mà nói, cô là một nha đầu hắn mới gặp lần đầu tiên, vì sao hắn lại dễ dàng dung thứ cho những hành động mạo muội của cô đến thế? Đối với một người xa lạ như cô, hôm nay dường như hắn đã dành cho quá nhiều ngoại lệ.
‘Ngạn Tước, nếu như anh thật sự … thật sự yêu Liên Kiều của anh vì sao lại nỡ làm cho cô ấy đau lòng chứ?’ Cô khản giọng hỏi, ngước đôi mắt bởi vì khóc liên tục mà đã đỏ hồng nhìn hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai vừa hung hăng đánh cho một quyền, mày hắn chợt chau lại, bàn tay vốn đang đặt trên eo cô sau đó rút lại không chút vết tích.
Đúng vậy, mình rốt cuộc là đang làm gì chứ? Cô ấy chỉ là cùng tên cùng họ với vợ mình thôi vì sao lại đối với cô nảy sinh ra cảm giác khác thường này chứ? Người mình yêu là Liên Kiều, vợ mình là người phụ nữ đối với mình có thừa ôn nhu đang ở trong căn biệt thự kia chứ không phải nha đầu lỗ mãng này.
‘Đừng bỏ tay ra, xin anh! Đừng bỏ tay ra!’
Nơi eo đột ngột mất đi hơi ấm khiến Liên Kiều hoảng hốt, cô ngẩng mặt nhìn hắn, trong đôi mắt mang theo vô hạn khẩn cầu …
‘Nha đầu, về khuya khí trời rất lạnh, em nên vào đi tránh để bị bệnh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ép bản thân quên đi cái cảm giác không nỡ vi diệu kia, trầm giọng nói.
Nói xong hắn không chờ một giây, đứng dậy, xoay người bước đi.
Hắn chỉ có thể làm như vậy bằng không nhất định sẽ không khống chế được chính mình mà ôm cô vào lòng. Tuy hắn không biết vì sao lại có loại cảm giác này nhưng hắn biết rất rõ ràng, nếu hắn làm như vậy sẽ chỉ khiến cho vợ mình đau lòng.
Hắn không phải loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ. Tuyệt đối sẽ không!
Dưới ánh trăng mờ, Liên Kiều dõi mắt nhìn theo bóng dáng quen thuộc của người đàn ông, cao lớn mà rắn rỏi, đã từng … mang đến cho cô cảm giác an toàn và vui vẻ nhưng hôm nay chỉ còn lại lạnh nhạt và xa cách.
Nước mắt lại lần nữa rơi trên đôi gò má, một đêm này dường như cô muốn đem toàn bộ nước mắt chảy sạch một lần …
Bóng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng đi càng xa, dần dần khuất khỏi tầm mắt cô …
Chính vào lúc này Liên Kiều mới chân chính nhận ra Hoàng Phủ Ngạn Tước quan trọng với mình đến mức nào. Tình yêu của hắn, sự bao dung của hắn đã từ lúc nào cảm hóa lòng cô, khiến cô không biết từ bao giờ đã luân hãm trong tình yêu đó, sâu sắc yêu hắn. Nhưng trước đây cô quá ích kỷ, quá ham chơi, quá muốn vô điều kiện hưởng thụ sự sủng ái và bao dung của hắn. Lời yêu thật lòng, chưa một lần cô nói cho hắn biết!
Cô yêu hắn! Rất yêu, rất yêu!
Ngay lúc này, dưới ánh trăng mông lung nhưng lòng cô lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô biết mình thật sự yêu người đàn ông này, có lẽ đời này, yêu được một người đàn ông như hắn cũng là quá đủ rồi!
Liên Kiều co người trên băng ghế, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, vừa nãy dõi theo bóng dáng cao lớn của hắn càng đi càng xa cô rất muốn đuổi theo, rất muốn nói cho hắn biết cô rất yêu hắn. Nhưng vậy có phải đã quá muộn rồi không? Hắn sẽ không để ý, phải không? Trong mắt hắn, cô giờ chẳng qua chỉ là một người xa lạ vừa mới gặp mặt thôi, không phải sao?
Bên ngoài gió thổi lành lạnh mà trong lòng càng lạnh lẽo hơn ngọn gió ngoài kia …
Bất chợt …
Hai vai chợt ấm lên như có một ngọn lửa trong chớp mắt xua tan hết giá lạnh trong cô, mang cho cô một nỗi ấm áp vô hạn.
Liên Kiều ngoảnh đầu lại nhìn, trong chớp mắt đó, đôi mắt vốn đong đầy nước mắt chợt trừng to lên, cô không dám thở mạnh nhìn gương mặt quen thuộc của người đàn ông trước mặt.
Là hắn thật sao?
Vừa nãy không phải hắn đã đi rồi sao?
Hắn thật sự … quay lại sao?
‘Ngạn Tước!’ Đôi môi cô run run gọi tên hắn, mừng rỡ xen lẫn với kinh ngạc như vừa nhìn thấy kỳ tích xuất hiện.
‘Còn khóc nữa mắt sẽ sưng lên rất xấu đấy!’
Giọng nói ôn nhu của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên bên tai cô, bàn tay to lớn quyến luyến vuốt ve gương mặt còn đẫm nước mắt của cô, nhẹ giúp cô lau lệ.
Đáng lý hắn đã rời đi rồi nhưng đôi chân lại không nghe theo sai sử của hắn, vừa bước ra khỏi cổng vườn hoa liền không thể bước đi tiếp được, bất tri bất giác lại quay trở lại đây.
Hình ảnh cô ngồi khóc tràn đầy đầu óc hắn, thế nào cũng không xua đi được, gương mặt đẫm lệ của cô, vẻ yếu đuối đến vô lực của cô, đôi mắt màu tím đẹp đến động lòng người của cô!
Đúng vậy, cô và vợ hắn đều có một đôi mắt màu tím nhưng nhìn vào đó lại khiến cho hắn có những cảm giác rất khác nhau.
Nhìn vào đôi mắt màu tím của vợ mình, hắn luôn có cảm giác rất xa lạ nhưng còn cô, cô gái vừa mới gặp hôm nay, đôi mắt màu tím của cô như có một sức mạnh vô hình không ngừng tác động vào tâm trí hắn nhất là khi đôi mắt ấy tràn đầy nước mắt, không hiểu sao lại khiến lòng hắn khó chịu đến không thể hô hấp.
Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Hắn rốt cuộc làm sao vậy chứ?