Tứ Đại Tài Phiệt P4 - Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm

Chương 82: Quyển 9 - Chương 06-07


Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 82: Quyển 9 – Chương 06-07

Quyển 9: Tình yêu và tình thân

Chương 06: Tôi mới là Liên Kiều (2)

Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước và những người nhà Hoàng Phủ chỉ là một màn trùng phùng cảm động giữa hai chị em.

‘Nhìn em ủy khuất như vậy, có phải tiếp theo sẽ tố khổ với chị em là anh công việc quá bận rộn không có nhiều thời gian ở bên cạnh em không?’ Hắn nhẹ ôm Dodo vào lòng, trìu mến nói.

‘Không phải sao? Trong mắt anh chỉ có công việc cùng công việc, có chỗ nào dành cho em đâu chứ?’ Dodo cười, đáy mắt xẹt qua một tia đắc ý, vùi mặt vào lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, ‘Ai nói chứ, trong lòng anh chỉ có Liên Kiều là quan trọng nhất!’ Nói rồi bàn tay to lớn còn âu yếm vò đầu cô ta.

Sự đắc ý trong mắt Dodo càng rõ rệt.

Chính đang lúc đoàn người của Lãnh Thiên Dục cảm thấy bầu không khí cực kỳ ngột ngạt thì đột nhiên một giọng nói vừa ủy khuất lại ẩn chút kiên cường phá vỡ …

‘Anh nói dối!’

Một bóng người nhỏ nhắn vẹt qua mọi người chạy đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, một đôi mắt màu tím long lanh nhìn hắn, trong mắt chỉ thấy toàn đau lòng cùng khổ sở.

‘Liên Kiều …’ Thượng Quan Tuyền hoảng hốt gọi cô rồi vội vàng đưa tay bụm miệng.

Đáy mắt Mặc Di Nhiễm Dung khẽ gợn sóng nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại.

Cả nhà Hoàng Phủ bị hành động đột ngột của “cô gái lạ” làm cho sửng sốt.

Dodo nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt khiêu khích, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, cô hoàn toàn chẳng có phản ứng gì trước hành động của Liên Kiều giống như Liên Kiều chẳng hề có sức ảnh hưởng gì với mình.

Liên Kiều khổ sở nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn đứng đó trước mặt cô, cách cô gần như vậy nhưng sao lại xa lạ đến mức cô gần như không thể tin được người này là người chồng yêu quý của mình nữa.

Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng rơi trên gương mặt xinh xắn của Liên Kiều, khi ánh mắt hắn tiếp xúc với đôi mắt màu tím tử lan đó, lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu sao chợt có một nỗi xúc động kỳ lạ. Sự bi thương trong đôi mắt đó như một cái gai đâm vào lòng hắn.

‘Vị tiểu thư này, cô vừa nói gì?’

 Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp mê người lại khiến cho lòng Liên Kiều khổ sở thêm một chút.

Từ lúc nào …

Mình và hắn lại trở nên xa lạ thế này?


‘Cô ta …’

Ngón tay trắng nõn của Liên Kiều run run chỉ về phía Dodo, run giọng nói: ‘Cô ta vốn không phải Liên Kiều, em mới chính là Liên Kiều, còn anh …’

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nghẹn ngào: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, em mới chính là vợ của anh!’

‘Liên Kiều …’

Lãnh Thiên Dục vừa định bước đến kéo Liên Kiều lại thì Mặc Di Nhiễm Dung đã cản hắn lại: ‘Mặc kệ em ấy đi!’

 Nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt của Liên Kiều, từng giọt từng giọt như vỡ đê nhưng cô chẳng buồn đưa tay lau đi, nói chính xác là cô chẳng hề có động tác gì khác, chỉ có ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước không chớp …

Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt đau nhói, bàn tay không ý thức chợt nắm chặt, hắn chau mày, lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt. Không hiểu vì sao nhìn thấy nước mắt của cô lòng hắn lại … khó chịu lẫn khổ sở như vậy!

Những người còn lại trong nhà Hoàng Phủ vẫn còn chưa hết kinh ngạc trước những chuyện vừa xảy ra đến quên cả nói chuyện.

Dodo thấy vấy sắc mặt chợt trở nên thật khó coi, cô ta tiến đến chắn trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi mắt màu tím giống hệt đôi mắt của Liên Kiều nhìn cô trừng trừng, ánh mắt sắc bén vô cùng  …

‘Vị tiểu thư  này, nói năng xin thận trọng!’

Liên Kiều cũng trừng mắt nhìn cô ta, nói rành mạch từng chữ: ‘Thận trọng? Đây là nhà tôi, tôi mới là nữ chủ nhân của nhà Hoàng Phủ – Liên Kiều, sau khi đến Trung Quốc tôi mới lấy tên là Liên Kiều, tôi còn có một cái tên khác là Kuching, là đứa cháu gái mà Hoa Đô lão nhân của vương thất Mã Lai yêu thương nhất!’

Xinh đẹp và cao ngạo như một chú chim thiên nga trắng, dù trên mặt vẫn còn vương lệ nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào đến tinh thần và ý chí của cô!

Dodo cười lạnh một tiếng: ‘Nha đầu cô thật thú vị, xem ra cô thật hiểu rõ gia thế và thân thế của tôi!’

Liên Kiều nắm chặt mười ngón tay …

‘Cô thật ti bỉ, rốt cuộc cô muốn làm gì họ?’

‘Vị tiểu thư này …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo Dodo ra sau lưng mình, đôi mắt sắc bén như chim ưng đánh giá Liên Kiều một lượt. Tuy hắn không hiểu mình vì sao trong một chớp mắt kia vì cô mà đau lòng nhưng vẫn điềm đạm nói: ‘Tôi không hiểu cô đang nói gì nhưng nếu như cô đã đến nhà Hoàng Phủ thì cũng coi như là khách. Xin cô … tôn trọng vợ tôi!’

Liên Kiều ngây ngốc nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, sự khách sáo và xa lạ kia lại khiến lòng cô đau thêm một lần …

‘Anh nói gì?’ Cô gian nan thốt ra mấy chữ, giọng nói vì khổ sở mà sớm đã nghẹn ngào.

Có thể cô có dũng khí đối chất với cô gái xấu xa kia, cũng có dũng khí đấu tranh vì hạnh phúc của mình nhưng mấy lời nói lạnh nhạt của Hoàng Phủ Ngạn Tước kia lại khiến cô hoàn toàn tan rã.


Nhìn thấy ánh mắt đầy bi thương của cô, hắn cũng không thật dễ chịu, tinh quang trong đáy mắt dần thu liễm lại thật nhiều, gương mặt lạnh nhạt cũng mang theo một chút dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện ra …

‘Tôi không biết cô và vợ tôi có hiểu lầm gì không, cô ấy trước giờ rất nghịch ngợm, nếu có lỡ đắc tội với cô vậy tôi thay cô ấy xin lỗi cô.’

Liên Kiều khép mi, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống như một chuỗi trân châu bị đứt dây, nhất thời không thể kềm chế được, trên mặt lộ ra một vẻ yếu ớt và bất lực không lời nào diễn tả được.

‘Anh Ngạn Tước, chị ấy đúng là Liên Kiều mà!’

Hoàng Phủ Anh cũng không nhịn được nữa bước đến lớn tiếng nói, cô biết Liên Kiều lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Liên Kiều khóc thương tâm đến thế.

‘Anh Anh, em làm loạn đủ chưa?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày quát khẽ.

‘Anh Ngạn Tước, cô ta …’

‘Hoàng Phủ tiên sinh, Anh Anh nói không sai!’

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ bước đến, dịu giọng ngăn giữa Hoàng Phủ Ngạn Tước và Hoàng Phủ Anh, cô cười nói: ‘Tên cô ấy đúng là Liên Kiều, là người bạn tốt mà Anh Anh quen được ở nước Ý. Cô ấy trước giờ thích nói đùa, nếu như có làm các vị khó chịu xin lượng thứ!’

Nghe vậy, nét mặt Liên Kiều càng sầu khổ!

‘Đúng đó, , cô gái này tên là Liên Kiều!’

Triển Sơ Dung cười bước đến vỗ nhẹ lên vai Liên Kiều, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: ‘Cô gái này thật thú vị, vừa gặp chúng ta đã gọi chúng ta là cha, mẹ. Xem ra cũng rất có duyên với nhà chúng ta. Mẹ cũng thực thích cô ấy, quan trọng nhất là cô ấy cùng Liên Kiều nhà chúng ta có cùng tên cùng họ nha.’

Chương 07: Nhu tình trong ánh mắt

Tuy Triển Sơ Dung cho tới bây giờ cũng chưa làm rõ vì sao cô gái này lại nói những lời kỳ lạ khó hiểu kia nhưng dù sao cô ấy cũng cùng Lãnh Thiên Dục đến “Hoàng Phủ” này, vì vậy tốt nhất là đừng làm cho bầu không khí trở nên quá gượng ép mới phải.

Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy liền cười vỗ vai Liên Kiều, nhẹ giọng nói: ‘Liên Kiều, nếu em muốn làm quen với cả nhà họ thì tốt nhất là thẳng thắn mà nói chứ đừng nói đùa với họ nữa!’

Trong lời nói của cô, ý nhắc nhở rất rõ ràng.

Lãnh Thiên Dục cũng nghe ra hàm ý trong câu nói của cô, Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh cũng vậy!

Mà Liên Kiều thì … nghe càng rõ ràng hơn!

Cô biết chị mình đương nhiên sẽ đứng về phía mình nhưng … lòng cô vẫn đau, đau quá nhất là khi thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng trước mặt mình nhưng ánh mắt ôn nhu, cử chỉ ân cần, lời nói trìu mến lại chỉ dành cho một người phụ nữ khác!


Ánh mắt Liên Kiều nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàn toàn là không đành lòng cùng bất lực.

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi chau mày, ngoài suy nghĩ của mọi người, hắn cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt của Liên Kiều, chậm rãi lên tiếng …

‘Thì ra … cô cũng tên là Liên Kiều?’

Liên Kiều cố dặn lòng đừng rơi lệ nữa nhưng dường như bất lực, cô hít thật sâu một hơi, cắn mạnh đôi môi anh đào, gian nan gật đầu.

‘Nha đầu!’

Ngoài suy nghĩ của mọi người, một nụ cười dịu dàng lan tỏa trên môi của Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng hắn gọi biệt danh của cô nghe quen thuộc như trước đây hắn đã từng gọi hàng nghìn hàng vạn lần rồi.

Cả người Liên Kiều đều run rẩy, đôi mắt màu tím trợn to nhìn hắn, ánh mắt long lanh, trong veo như nước suối nhìn hắn không chớp.

Mặc Di Nhiễm Dung nghi hoặc nhìn một màn này.

Còn trong mắt Dodo chợt xẹt qua một tia cảnh giác.

 Không khí chợt trở nên đặc quánh.

Từ trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, Liên Kiều như nhìn thấy lại vẻ ôn nhu trước đây, như khi … họ còn là của nhau.

Bàn tay to lớn ấm áp phủ trên mái tóc của cô, nụ cười trên môi hắn ấm áp như gom tụ hết ánh nắng của thế giới trên môi khiến cô nhất thời thất thần quên cả lên tiếng.

‘Vừa nãy có phải tôi nói chuyện lớn tiếng quá làm cô sợ hay không? Được rồi, đừng khóc nữa, bằng không mắt sưng lên hết thì không đẹp đâu!’

Nói xong bàn tay hắn nhẹ dời xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay mang theo một sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra, giúp cô lau nước mắt.

Động tác này hắn làm cực kỳ liền mạch lưu loát giống như trước đây đã từng làm rất nhiều lần, hết sức quen thay.

Vành mắt Liên Kiều đỏ hồng vẫn nhìn hắn không chớp, cô cố nén ý muốn tiến đến ôm chặt hắn vào lòng hệt như trước đây, không chút cố kỵ mà hưởng thụ sự ấm áp và cảm giác an toàn mà hắn mang đến cho mình.

Nhưng …

‘Ngạn Tước, anh đang làm gì vậy?’

Dodo thấy tình hình không ổn liền vươn tay không chút dấu vết giữ chặt tay Hoàng Phủ Ngạn Tước sau đó kéo hắn về bên cạnh mình, nét mặt đầy bất mãn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô làm vậy hơi sửng sốt sau đó mỉm cười: ‘Anh chỉ không muốn nhìn thấy nha đầu kia khóc thôi!’

‘Anh …’ Lòng Dodo càng cảm thấy bất an.

Không chỉ có cô, ngay cả những người khác trong nhà Hoàng Phủ cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ, anh hai chỉ là lần đầu tiên gặp nha đầu này thôi mà, sao lại tình cảm tràn trề thế kia.


 ‘Anh hai, anh tiêu rồi. Trước mặt chị dâu mà anh dám thân thiết với người phụ nữ khác, cẩn thận đấy nhé!’ Hoàng Phủ Ngạn Đình trêu hắn.

Hoàng Phủ Ngạn Ngự cũng cười ha ha một tràng: ‘Nhìn Lãnh đại ca nhà người ta kìa, nụ cười chỉ có thể dành riêng cho Tiểu Tuyền mà thôi, anh hai!’

Lãnh Thiên Dục nhướng mày: ‘Nhóc con, chẳng lẽ anh chưa từng cười với em sao?’

‘Được rồi mà Lãnh đại ca. Em chỉ là nêu một cái ví dụ vậy thôi, mục đích chỉ là muốn anh hai em chuyên tâm một tí bằng không Liên Kiều nhà chúng em sẽ ghen chết mất!’ Hoàng Phủ Ngạn Ngự vẫn nói bằng giọng đùa pha.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười lắc đầu, ‘Tiểu tử này nói chuyện cũng thích khoa trương quá đi. Đúng rồi Thiên Dục, lần này đến đừng ở trong khách sạn làm gì, phòng mình đã ra lệnh cho quản gia thu xếp xong rồi. Nếu còn phản đối nữa chính là quá khách sáo với mình rồi, nghe rõ chưa?’

Lãnh Thiên Dục nhún vai: ‘Nếu đã vậy, cung kính chẳng bằng tuân mệnh! Mình cũng rất nhớ hầm rượu quý của bác trai!’

‘Ha ha, Thiên Dục, thói quen thích uống rượu mạnh của con vẫn không thay đổi nha. Bác trai bây giờ già rồi, chắc là không thể uống bằng con rồi!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cười sảng khoái nói.

‘Không đâu bác trai. Nhìn bác thân thể tráng kiện như vậy, cháu chỉ đành nhận thua thôi!’ Lãnh Thiên Dục trước giờ đối với bậc trưởng bối vẫn luôn khiêm tốn nghiêm cẩn.

‘Mọi người xem, vừa mới gặp mặt sao lại nói đến rượu chè làm gì. Để người ngoài nghe được thì còn ra thể thống gì. Nếu đồn ra ngoài không phải sẽ bị người ta nói là người chấp chưởng của tứ đại tài phiệt toàn là tửu quỷ không sao!’

Triển Sơ Dung tuy lên tiếng quở trách nhưng nụ cười trên môi vẫn không khép, bà trước giờ vẫn hy vọng trong nhà luôn náo nhiệt, vụi vẻ nhất là khi thấy mấy người trẻ tuổi tụ họp lại với nhau.

‘Hôm nay Anh Anh cũng trở về, chúng ta cũng nên chúc mừng một phen chứ. Đúng rồi nha đầu, con cũng đừng đi nha, thuận tiện cũng gọi Ngạn Thương về  cùng nhau ăn cơm đoàn viên đi, thiếu nó cũng không vui đâu!’

‘Dạ được bác gái!’ Mặc Di Nhiễm Dung cũng không định rời đi ngay, cung kính trả lời.

‘Con nha, bao giờ mới có thể gọi ta một tiếng “mẹ” thì ta sẽ càng vui hơn!’ Triển Sơ Dung rất thích cô gái này, vừa nắm tay cô vừa thân thiết nói.

Nét mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút ngượng ngùng, cô mỉm cười không nói gì.

‘Anh Ngạn Tước …’

Hoàng Phủ Anh tiến đến kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, cố ý nói: ‘Liên Kiều là bạn tốt nhất của em, để cô ấy cũng ở lại đây có được không?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười với cô vừa định lên tiếng thì Dodo đã chặn trước …

‘Không được!’

Lòng cô ta càng lúc càng bất an, Mặc Di Nhiễm Dung cô gái này lưu lại đây cô ta không có cách nào ngăn cản nhưng … nha đầu trước mặt mình tuyệt đối không thể lưu lại “Hoàng Phủ” được!

Bởi vì … phản ứng vừa nãy của Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến cô ta cảm thấy cần phải đề phòng.

Hoàng Phủ Anh bất mãn trước thái độ của cô ta, chau mày nói: ‘Chị cũng quá đáng quá đi, cô ấy là bạn tốt của em hơn nữa đã giúp em không ít. Cô ấy đến đây là do em mời đến, đương nhiên là phải ở trong “Hoàng Phủ” rồi!’

‘Cô ấy là người ngoài, không tiện ở lại “Hoàng Phủ” đâu. Em yên tâm đi, nếu cô ấy là bạn tốt của em, chị đương nhiên sẽ sắp xếp khách sạn thật tốt cho cô ấy, không đối xử tệ với cô ấy đâu!’

Thái độ của Dodo rất cường ngạnh không hề chừa lại đường nào để thương lượng, ánh mắt sắc bén không ngừng quét về phía Liên Kiều, địch ý rõ ràng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.