Bạn đang đọc Tứ Đại Ma Nữ Và Tứ Đại Hoàng Tử: Chương 22
Nhìn đồng hồ, cũng chưa đến giờ, đang còn sớm, tụi nó gửi xe vào bãi đỗ của nhà hàng rồi ra bệ đá bên bờ biển ngồi nói chuyện phiếm. Một lát sau, tụi hắn tới, mỗi người một chiếc xe, tấp vào vỉa hè gần đó, mở cửa bước xuống, ánh sáng tỏa ra từ người chói chang khiến ai cũng ngoái lại nhìn. Tụi nó đã thấy, cũng ngỡ ngàng, nay tụi hắn bảnh bao đẹp trai thế nhỉ, tụi nó bước đến, nở một nụ cười thật tươi ! Tụi hắn vui vẻ chào hỏi:
– Mọi người đã ăn gì chưa ? – Tụi nó lắc đầu
Vẫn là nhà hàng ” The Sea ” ấy, tám con người bước vào, chọn một bàn gần cửa kính có thể nhìn ra phía biển.
Bữa ăn cứ thế vui vẻ trôi qua, thanh toán xong, tám con người ấy lại bước ra. Hắn bảo:
– À, tôi nghĩ nên đưa Bảo Ngọc tách nhóm thôi.
Ba nàng kia cười, gật đầu, cũng không có ý kiến. Nó nhìn hắn, định đưa nó đi đâu vậy ?!
– Thảo Trang, đi với tôi riêng nhé ? – Anh Duy nở một nụ cười tươi rói, hướng ánh nhìn về phía Thảo Trang.
Cô nàng cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu.
– Thế ? Như Quỳnh và Hà Anh cũng đi riêng với Gia Thiệu và Hoàng Lâm phải không ? – Nó nghiêng đầu hỏi
Hai nàng nhìn hai tên còn lại, hai tên đó cười cười, cũng … gật đầu cái ” rụp “
Thế là tám con người ấy tách nhau ra, thành từng đôi, bước lên từng chiếc xe đang đậu ở vỉa hè gần đó.
Trong lúc đó, một cô gái khác, cô nhìn bốn chiếc xe ấy chạy đi, quay người lại, đi về phía nhà hàng mang tên ” The Sea “.
– Quản lí, hôm nay bác lại đến sao ? – Một cô gái nhân viên trẻ tuổi mặc đồng phục của nhà hàng tươi cười hỏi thăm khi vô tình gặp người đàn bà mang nét mặt phúc hậu. Người đó gật đầu, mỉm cười:
– Ừ, cũng phải đến kiểm tra xem nhà hàng hoạt động thế nào chứ !
Cô gái cười, xin phép rời đi. Bà đi qua từng dãy bàn, một cô gái mặc đồng phục cho nhân viên tại nhà hàng đang bê một chiếc khay với hai ly rượu vang trắng đến, cô đi rất nhanh, mà phải chăng vô tình không nhìn thấy bà ?
– Ối – tiếng kêu nhỏ vang lên từ bà, bà bị ngã ra sau. Cô gái lúc nãy làm rớt cái khay, chiếc nhẫn đinh trên tay cô găm phải một bên vai của bà. Cô vội vàng rút tay lại, ríu rít xin lỗi nhưng không hề để ai thấy mặt, nhanh chóng dọn đồ.
– Thật sự xin lỗi, để tôi vào lấy khăn ra ạ. – Cô nhanh chóng dọn hai chiếc ly chống vỡ kia đi cùng chiếc khay, rượu vang trắng lênh loáng bên người bà. Rõ ràng chẳng phải rượu vang trắng, tại sao lại có màu đỏ thế này ? Mọi người nhìn vào, tưởng rằng chỉ là một loại rượu đỏ, đỡ bà dậy ngồi trên ghế.
Bà nhìn về phía cô gái kia đi vào, đó là cửa thoát mà ?!! Bà hốt hoảng, hoang mang, đầu óc bà bỗng chốc quay cuồng, chóng mặt, và dường như… không thể thở được nữa rồi !! Bà tắt thở, nhịp tim ngừng, hai con mắt quá yếu đã khép lại, bà đã ngất lịm đi !
Mọi người xung quanh hốt hoảng gọi cấp cứu, chiếc xe trắng từ bệnh viện tiến đến, đưa bà lên xe đến bệnh viện. Nhân viên công ti nhanh chóng gọi chồng bà đến, hai ông bà cùng đến bệnh viện. Từ xa, cô gái lúc nãy tháo chiếc tạp dề nhân viên ra, nở một nụ cười bí hiểm, cô lẩn đi, lẩn đi sau bóng tối kia.
Trong bệnh viện, người đàn ông rất lo lắng, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra, ôn tồn giải thích :
– Thưa ông, bà nhà đã bị gim một loại kim châm có chất độc tố rất mạnh trên vai, khiến loại độc tràn khắp cơ thể theo đường huyết, tim đã bị nhiễm độc mà không thể đập tiếp được….. Thật xin lỗi, bà nhà đã qua đời, tôi thật sự rất tiếc.
– Sao có thể được chứ ? – Ông tức giận đấm mạnh tay vào bức tường, mấy người kia không còn sống, vợ ông cũng đi theo họ luôn rồi, tại sao chứ ? Ai trả thù ông ư ? Là ai, là ai ?