Tứ Đại Ma Nữ và Tứ Đại Ác Ma

Chương 50


Bạn đang đọc Tứ Đại Ma Nữ và Tứ Đại Ác Ma – Chương 50

2h30 sáng tại căn cứ bang DARK sau Bar Sun….
Khắp mảnh vườn tràn ngập hương hoa. Không khí trở nên lạnh lẽo. Nó và Toki ngồi dựa trên ghế. Nhìn những nụ hoa nhỏ pé đang từ hé nở trong vườn.
CẠCH…
Cánh cổng căn cứ pật mở. Hai người pước vào,anh có mái tóc hung đỏ,ánh mắt màu hổ phách. Cô để mái tóc tầng màu đen và đôi mắt nâu quyến rũ.
Là Kyo và nhỏ.
Hai người nhẹ nhàng đi đến pên nó và Toki.
-Blè….-Nhỏ trợn mắt,lè lưỡi hù
-Nhát người kiểu đó không ai sợ đâu mày!-nó nhếch môi
-Hai đứa không định về sao?-Kyo thở dài
-Về chứ sao hông!-Toki đứng dậy
-Winny đâu?-nó thắc mắc
-Về nhà với anh hai yêu dấu mất rồi!
Nhỏ nói rồi nắm tay kéo nó đi.
Pước ra tầng hầm,cả pốn người lấy xe rồi phóng vụt đi.
__o0o__
Biệt thự Blue-star…
-Em ngủ trước nha!
Nhỏ cất xe xuống Gara. Ngáp ngắn ngáp dài chạy nhanh lên phòng. Còn lại pa người đứng đó thì phì cười rồi cũng đi vào.
Nó lên phòng,ngả người lên chiếc giường ấm áp quen thuộc.
Những cơn gió mạnh pắt đầu thổi qua. Trời đổ mưa lớn,nó đến pên cửa sổ. Dựa vào thành cửa.
Cánh tay nhỏ nhắn lôi trong áo ra sợi dây chuyền thập giá. Nó khẽ mỉm cười ngước mắt ngắm mưa. Đôi mắt màu rêu dâng lên tầng nước.
Những giọt mưa văng vô tình văng vào gương mặt xinh đẹp của nó.
Trên gương mặt ấy,lúc này không thể nhận ra đâu là mưa,đâu là nước mắt.
Nó thấy pối rối. Tuy nó nói với Kyo là sẽ quên Kan.
Nhưng pây giờ nó lại nhớ Kan.

Nó nhớ người luôn pám theo sau nó. Người cho nó tựa vào vai khi nó cần. Ôm chặt nó vào lòng những lúc nó khóc….
Gió thổi mạnh lay những tán lá rơi xuống.
Nó mỉm cười nhưng hai hàng lệ cứ mãi rơi xuống.
Gạt đi nước mắt. Nó quay lưng sang kệ gỗ phía sau,lấy một chai Wisky và một chiếc ly thủy tinh.
Để lên thành cửa sổ,nó nhẹ nhàng nhâm nhi ly rượu.
Nó lại mỉm cười. Tiếp tục nhìn sang màn mưa trong đêm.
Đôi mắt xanh rêu khẽ khép lại puồn pã. Hai hàng mi cong vút cực đẹp.
Đôi môi đỏ mọng đang mấp máy gọi tên một người.
_o0o_
[
*Có những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi…
*Có những cơn mưa kéo dài ngày này sang ngày khác…
*Cơn mưa lạnh đổ ào xuống…
*Những ký ức không thể phai mờ trong lòng em cũng ùa về…
*Đối với nhiều người…
-Mưa là người pạn tri kỷ…
-Người chia sẻ nỗi puồn…
*Còn với em…
-Mưa gợi lại quá khứ puồn…
-Mưa làm em đau lòng…
-Nhưng em không ghét mưa…
-Vì mưa giấu giúp em những giọt nước mắt yếu đuối…
*Có người từng nói…
-Nếu hai người đi trong mưa cùng nhau thì sẽ pên nhau mãi mãi!!!

*Nhưng không phải…
*Mưa không hề làm em và anh pên nhau…
*Em vẫn nhớ…
*Cơn mưa đêm của hai năm trước…
*Anh đã thật sự rời xa em và ra đi mãi mãi…
]
_o0o_
Nó đứng đó,cố uống hết chai Wisky. Trong đầu thì không ngừng những dòng suy nghĩ.
Cũng 4h sáng rồi,nó mệt mỏi đi loạng choạng trở về giường nằm ngủ.
Những cơn mưa ngoài kia vẫn mặc kệ nó. Rơi tí tách ngoài sân.
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
“Kan ngốc! Mizu quên anh đây! Đừng giận Mizu,anh nhé!”
_______
hết chap 17

Mọi người thông cảm cho Min nhá! Min là học sinh cuối cấp rồi! Khi nào ôn pài xong,có thời gian rảnh thì Min post một đoạn há!
*cúi đầu*
🙂


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.