Đọc truyện Tử Ảnh Đan Tâm – Chương 25
Phí Nhã Quân vẫn nhoẽn cười nói:
– Vậy những món nợ của ngươi định giải quyết thế nào? Trình Lập Dân giọng khẳng định:
– Trình mỗ quyết không trốn tránh hiện thực, một ngày gần đây Trình mỗ nhất định sẽ lần lượt thanh toán!
– Tốt lắm! Bằng vào cái tên Thiết Thủ Thư Sinh, ta tin lời ngươi…
Trình Lập Dân ôm quyền thi lễ:
– Vậy Trình mỗ xin cáo từ!
– Hãy khoan! Trình Lập Dân nhướng mày:
– Phí giáo chủ còn gì chỉ giáo nữa? Phí Nhã Quân cười lạt:
– Hai tiếng “chỉ giáo”, trước khi ngươi thừa nhận ta là trượng mẫu nương, thật không dám nhận…
Trình Lập Dân nghiêm giọng ngắt lời:
– Trình mỗ có việc gấp cần giải quyết, không thể đợi lâu…
Phí Nhã Quân cười ngắt lời:
– Gấp cũng không ở một giờ nửa khắc, hãy hẹn ngày gặp lại, được chứ? Trình Lập Dân ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp:
– Lâu thì một năm, sớm thì sáu tháng, Trình mỗ nhất định sẽ phúc đáp!
– Được… Bạch Mẫn hiện giờ ở đâu?
– Chuyện ấy kể ra rất dông dài, xin hãy hỏi Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên
Cát trong quý giáo sẽ rõ, Trình mỗ xin cáo từ! Đoạn nhẹ gật đầu chào,
quay sang nhóm người Xích Phát Linh Quan khoát tay nói:
– Chúng ta đi! Dứt lời, chàng đã dẫn trước phóng đi về phía bờ sông.
Nhạc Tố Trân, Xích Phát Linh Quan với các thuộc hạ nối tiếp nhau phóng đi
theo sau, chỉ chốc lát đã khuất dạng ở khúc quanh, chỉ còn lại Thái Cực
Giáo giáo chủ Phí Nhã Quân với các thuộc hạ đứng ngây ra tại chỗ.
Vầng thái dương đã nghiêng sang tây.
Trên mặt sông Sương Giang, gió thổi hiu hiu, sóng nước lăng tăng, một chiếc
thuyền nhỏ chở theo nhóm Trình Lập Dân gồm mười ba người lướt đi về phía Trường Sa.
Trình Lập Dân một mình chắp tay đứng trên mũi thuyền, thơ thẩn nhìn giòng nước chảy, thỉnh thoảng lại buông một tiếng thở dài chỉ có mỗi mình chàng nghe được mà thôi.
Nhạc Tố Trân chưa cởi bỏ nam trang, rón rén đi đến bên Trình Lập Dân, dịu giọng nói:
– Dân đệ…
Trình Lập Dân thoáng giật mình, từ trong suy tư quay về hiện thực:
– À! Trân tỷ, đệ vừa định hỏi tỷ…
– Chuyện gì vậy?
– Trân tỷ khi nãy nói là lệnh sư ngoại trừ dạy võ công cho tỷ, trước nay không cho tỷ hỏi về lai lịch của ông ấy, đúng không?
– Đúng vậy!
– Vậy trong cư thất ông ấy có vật gì có thể gợi cho Trân tỷ nghĩ đến lai lịch của ông ấy không?
– Ông ấy chưa bao giờ cho ngu tỷ vào cư thất của ông ấy!
– Thường ngày trong lúc chuyện vãn, ông ấy có tiết lộ chút ít về quá khứ không?
– Không, ông ấy không bao giờ chuyện vãn với ngu tỷ!
– Lúc hai người ở bên nhau, ngoài võ công ra, không nói chuyện gì khác ư?
– Đúng vậy, ông ấy ngoại trừ dạy và đôn đốc ngu tỷ luyện võ công, chỉ có một câu không liên quan đến võ công…
– Đó là câu gì vậy?
– Bốn chữ “Tuyệt đối phục tùng”! Ông ấy bảo, sau khi luyện thành võ công, bất luận bảo ngu tỷ làm việc gì, chỉ có tuân mệnh mà làm, tuyệt đối
không được hỏi “tại sao”.
Trình Lập Dân khẽ buông tiếng thở dài, không hỏi tiếp nữa.
Nhạc Tố Trân như sực nhớ, nói:
– À! Ngu tỷ nhớ ra một điều, có lẽ…
Trình Lập Dân phấn chấn tinh thần, vội hỏi:
– Trân tỷ nhớ ra điều gì vậy?
– Ông ấy mỗi lần ra ngoài đều hóa trang thành các thân phận khác nhau…
Trình Lập Dân tưởng đâu Nhạc Tố Trân nhớ ra điều gì mới mẻ, vừa nghe là điều chẳng chút liên quan, bất giác lại lộ vẻ thất vọng.
Lúc này, Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh đứng bên bỗng xen lời:
– Nhạc cô nương, chuyện ấy hoàn toàn đúng sự thật phải không? Nhạc Tố Trân quả quyết gật đầu:
– Vâng!
– Vậy hôm nay ông ấy cũng không hiện thân bằng bộ mặt thật phải không?
– Vâng!
– Nhạc cô nương có từng trông thấy mặt thật của ông ấy chưa?
– Có, nhưng có phải thật sự là mặt thật hay không, cũng chưa dám khẳng định.
– Trân tỷ hãy nói nghe thử xem!
– Dáng người trung bình, gương mặt xanh xao, ngũ quan ngay ngắn, tuổi chừng năm mươi! Xích Phát Linh Quan mắt rực lên xen lời:
– Tay trái ông ta có đến sáu ngón phải không?
– Vâng! Từ lão nhân gia quen biết ông ấy ư?
– Lão phu tuy không quen, nhưng lai lịch của ông ấy có biết chút ít, nhưng hiện giờ còn một điều chưa thể khẳng định…
Trình Lập Dân tiếp lời:
– Còn điều gì chưa thể khẳng định vậy? Xích Phát Linh Quan trầm ngâm:
– Về tuổi tác, nếu ông ta là người mà thuộc hạ nghĩ đến, tuyệt đối chẳng thể còn trẻ như vậy…
Trình Lập Dân cười:
– Nếu chỉ vì ngoại mạo với tuổi thực tế không tương xứng, đó không thành
vấn đề. Từ huynh thử đoán xem hiện nay gia sư tướng mạo thế nào? Xích
Phát Linh Quan e ngại:
– Ân sư của thủ lĩnh công tham tạo hóa, thuộc hạ không dám đoán bừa…
– Trông bề ngoài, tuổi của gia sư tối đa chỉ bốn mươi thôi! Xích Phát Linh Quan gật đầu:
– Vâng! Một người nội công đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực là có
thể giữ được diện mạo trẻ mãi… Ườm! Vậy thì có thể khẳng định chính là ông ta rồi!
– Từ huynh, ông ta thật ra là ai vậy?
– Theo
thuộc hạ thì ông ta chính là Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du, một quái
kiệt cùng thời với lệnh sư! Nhạc Tố Trân nóng lòng muốn biết con người
của sư phụ, buột miệng hỏi:
– Thiên Huyễn Thư Sinh ấy là nhân vật chính phái phải không? Xích Phát Linh Quan đáp:
– Theo lời đồn đại, Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du tuy không phải người
thập ác bất xá, nhưng cũng không thể kể được là chính nhân quân tử.
Nhạc Tố Trân nghe vậy, bất giác sầm mặt.
Trình Lập Dân tiếp lời hỏi:
– Thiên Huyễn Thư Sinh chẳng rõ có hiềm khích gì với gia sư mà lại căm thù đến vậy? Xích Phát Linh Quan ấp úng:
– Chuyện ấy… thuộc hạ cũng không mấy rõ, thủ lĩnh hãy hỏi lệnh sư Từ lão tiền bối thì hơn…
Qua vẻ mặt và lời lẽ của Xích Phát Linh Quan, Trình Lập Dân nhận thấy chẳng phải là ông ta thật sự không mấy rõ, rất có thể là ông ta e ngại điều
gì đó, nên chàng cũng không tiện hỏi tiếp.
Xích Phát Linh Quan ngẫm nghĩ một hồi, nghiêm mặt e dè nói tiếp:
– Thủ lĩnh, thuộc hạ có vài điều mạo muội, chẳng biết có thể nói hay không? Trình Lập Dân khẳng khái:
– Từ huynh có điều gì, xin cứ nói! Xích Phát Linh Quan chậm rãi nói:
– Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du tuy là nhân vật thành danh cùng thời
với lệnh sư, nhưng theo nhận xét của thuộc hạ, ông ta chỉ bằng vào sức
lực một mình, tuyệt đối khó thể đối địch với lệnh sư, huống hồ ông ta
còn cùng lúc khiêu chiến với thái thượng giáo chủ Thái Cực Giáo và cũng
chính là lệnh sư mẫu Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên tiền bối, theo thuộc
hạ suy đoán, bên trong hẳn còn có âm mưu to lớn hơn đang ngấm ngầm tiến
hành, rất có thể còn có ma đầu lợi hại hơn đứng phía sau chỉ huy.
Trình Lập Dân trầm ngâm:
– Từ huynh nói vậy phải chăng có căn cứ?
– Thuộc hạ tuy là suy đoán, nhưng cũng có thể nói là có căn cứ… Khi nãy Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du bị giam hãm trong Lục Mậu Tiềm Hình
Trận, lúc thuộc hạ tuân mệnh vào trong trận nói chuyện với ông ta, đã
được vị dị nhân du dẫn ông ta bỏ đi dùng chân khí truyền âm chỉ điểm…
Xích Phát Linh Quan bèn kể lại tự sự, đoạn nói tiếp:
– Theo lời vị dị nhân đã truyền dạy trận pháp cho thuộc hạ, trong đương
kim võ lâm chỉ có môn hạ của lệnh sư với môn hạ của Huyễn Ba Trì là có
thể không bị Lục Mậu Tiềm Hình trận giam hãm, tình phụ của Thiên Huyễn
Thư Sinh Công Dã Du đã không phải môn hạ của lệnh sư, cũng không phải
môn hạ của Huyễn Ba Trì, vậy mà y thị lại có thể phái giải Lục Mậu Tiềm
Hình trận, và ngay cả vị dị nhân đã dụ Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du
bỏ đi cũng có nói là “Nếu yêu phụ ấy đến đây, lão phu cũng không thu xếp được”! Vậy đủ chứng tỏ bà ta võ công rất là cao siêu, thật đáng lo
ngại, thủ lĩnh có đồng ý không? Trình Lập Dân nghiêm mặt gật đầu:
– Từ huynh nhận định rất đúng! Xích Phát Linh Quan nói tiếp:
– Lệnh sư là người thế nào, lệnh mẫu là người thế nào, nếu người này
không có sở cậy thì đâu dám nhổ răng hùm, việc này quả là không đơn
giản…
Trình Lập Dân gật đầu:
– Nếu sự thật đúng như Từ huynh đã suy đoán, chẳng hay Từ huynh có cao kiến gì? Xích Phát Linh Quan nghiêm mặt:
– Thủ lĩnh đã hỏi, thuộc hạ xin mạn phép nói đến vấn đề chính! Ngẫm nghĩ chốc lát, nói tiếp:
– Lệnh sư với lệnh sư mẫu, khi xưa vì sao trở mặt, và với Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du thật ra có hiềm khích gì, trên giang hồ tuy có đồn đại, nhưng mỗi người một khác, trước khi biết rõ toàn bộ sự thật, thuộc hạ
chưa dám khẳng định, nhưng hiện nay lệnh sư đã lánh xa trần thế, còn
lệnh sư mẫu thì đầy hùng tâm, muốn đồ bá võ lâm, một đôi tình lữ thần
tiên mà lại có kết quả như vậy, vốn đã khiến người đau lòng, nay lại còn có kẻ thù khi xưa xuất đầu lộ diện với ý đồ thu lợi ngư ông, thử nghĩ
đó là một sự kiện nghiêm trọng và khủng khiếp dường nào.
Trình Lập Dân chau mày:
– Tình hình hiện nay quả là rất nghiêm trọng, theo Trình mỗ thì… điều
quan trọng hơn hết lúc này là phải hóa giải oán hờn giữa gia sư với gia
sư mẫu, đoàn kết đối ngoại thì mới là biện pháp hữu hiệu nhất.
Xích Phát Linh Quan gật đầu tiếp lời:
– Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, nhưng chẳng hay thủ lĩnh đã có cách hóa giải oán hờn giữa lệnh sư với lệnh sư mẫu chưa?
– Vị tiền bối đã dụ dẫn Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du bỏ đi khi nãy,
hẳn là cố hữu của gia sư, nếu tìm được vị lão nhân gia ấy, hẳn là vị lão nhân gia ấy có thể hóa giải.
– Thuộc hạ còn có chút ý kiến bổ
sung, nếu thủ lĩnh và Bạch cô nương có thể cùng lúc phát huy sức ảnh
hưởng đối với sư phụ mình, hẳn là có hiệu quả hơn…
Lúc này
thuyền đã sắp đến bến đỗ, Trình Lập Dân chợt nảy ý, thầm xây dựng một
quyết định táo bạo, nhưng không tiết lộ với Xích Phát Linh Quan, chỉ nhẹ gật đầu nói:
– Cao kiến của Từ huynh tuy chí lý, nhưng Bạch cô
nương hiện chưa rõ hành tung, đành phải chờ đợi thôi! Đoạn đưa mắt nhìn
đám đông qua lại trên bến, nghiêm mặt nói:
– Từ huynh, chúng ta đã sắp chia tay nhau, mọi việc trong tổng đà, tạm phiền Từ huynh lo liệu giùm cho.
– Đó là chức trách của thuộc hạ, thủ lĩnh hãy yên tâm! Trình Lập Dân với ánh mắt dịu dàng nhìn Nhạc Tố Trân nói:
– Trân tỷ, xin hãy theo tổng giám quân trở về tổng đà trước, trong vòng một tháng tiểu đệ sẽ quay về…
Nhạc Tố Trân sớm đã nước mắt ràn rụa, lòng buồn khôn tả, chỉ mím môi gật đầu, không thốt nên lời.
Kể ra số phận của Nhạc Tố Trân thật quá nghiệt ngã, thuở bé đã làm vật hy
sinh cho Trình Lập Dân và Lãnh Văn Anh, tuy may mắn sống còn, nhưng đã
để lại những vết sẹo xấu xí trên mặt. Sau khi cha mẹ lần lượt qua đời,
nàng đã trải qua biết bao giày vò và gian nan mới may mắn được gặp lại
nghĩa đệ, nhưng thời gian kề cận bên nhau chẳng được bao lâu đã phải
chia biệt, chẳng kể sự uy hiếp của Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du đối
với nàng, chỉ việc gặp lại sắp một mình dấn thân vào một hoàn cảnh xa
lạ, cũng đủ khiến nàng thương tâm rồi…
Trình Lập Dân dĩ nhiên
rất hiểu nỗi lòng của Nhạc Tố Trân, nhưng chàng không thể nào cùng nàng
trở về Quân Sơn, đành ôn tồn an ủi:
– Trân tỷ, trong tổng đà Quân Sơn có Anh muội, tỷ không buồn tẻ đâu. Anh muội cũng là một nữ trung
trượng phu ân oán phân minh, chẳng kể ân đức của nghĩa phụ với Anh muội
và tiểu đệ, chỉ nói về mối quan hệ với Tam Nghĩa Trang khi xưa, Anh muội cũng không bao giờ đối xử không tốt với Trân tỷ, hãy yên tâm đi đi!
Nhạc Tố Trân nghẹn ngào:
– Ngu tỷ biết… biết rồi… Dân đệ hãy… hãy bảo trọng! Trình Lập Dân nhẹ gật đầu:
– Trân tỷ yên tâm, tiểu đệ tự biết chăm lo cho mình. À! Trân tỷ, suýt nữa đã quên báo cho tỷ biết một tin vui rồi! Nhạc Tố Trân thoáng giật mình, với ánh mắt ngập lệ nhìn Trình Lập Dân chờ đợi.
Trình Lập Dân nói tiếp:
– Linh dược phục hồi dung mạo của Trân tỷ đã lấy được, khi nào tiểu đệ
trở về tổng đà là lập tức có thể phục hồ dung nhan tuyệt thế của Trân
tỷ…
Yêu chuộng vẻ đẹp là bản tính trời sinh của phụ nữ, lúc này Nhạc Tố Trân tuy đang trong nỗi đau bởi quá khứ bi thương và tương lai
kinh hoàng, và cho dù mặt nàng đã được Thiên Huyễn Thư Sinh hóa trang,
không sao nhận ra vẻ mặt, nhưng qua ánh mắt ngập lệ của nàng lúc này
cũng có thể chứng tỏ lòng nàng hết sức khích động.
Nàng với ánh mắt ngập đầy tình tứ nhìn Trình Lập Dân một hồi, mới dịu giọng nói:
– Thật vất vả cho Dân đệ…
Trình Lập Dân ngắt lời:
– Trân tỷ nói vậy thật quá kiến ngoại, Trân tỷ và nghĩa phụ đối với tiểu
đệ có ơn sâu như biển, nghĩa cao như núi, cho dù trong lúc cầu dược tiểu đệ có bị khuất tất chút ít, nhưng so ra đâu có đáng kể gì! Ngưng chốc
lát, chàng nói tiếp:
– Thôi, sự thể thế nào sau này hẵng nói rõ, giờ tiểu đệ xin cáo biệt! Đoạn quay sang Xích Phát Linh Quan nói:
– Từ huynh, hai người hãy thuê một chiếc thuyền to khác, thẳng đường đến
Động Đình, hẹn tái ngộ! Dứt lời đã tung mình lên bến, chốc lát đã khuất
dạng trong đám đông.
Lúc canh ba, Trình Lập Dân một mình trở lại
tòa trang viện thần bí bên Nhạc Lộc Sơn, và cũng chính là tổng đàn của
Thái Cực Giáo.
Tổng đàn trọng địa của Thái Cực Giáo được canh
phòng hết sức nghiêm ngặt, chẳng khác đầm rồng hang hổ, nhưng với võ
công của Trình Lập Dân hiện giờ, và còn được Bạch Mẫn cho biết rõ tình
hình trong trang, lẽ dĩ nhiên chàng đã tìm ra mục đích một cách dễ dàng.
Đó là một ngôi lầu rất nguy nga và trang nhã, xung quanh toàn kỳ hoa dị
thảo, lúc này đêm đã khuya, cả ngôi lầu tối mịt, chỉ một cửa sổ giấy
huớng nam trên lầu ba là có ánh đèn lờ mờ hắt ra.
Trình Lập Dân biết đó chính là cư thất của Thái Cực Giáo giáo chủ Phí Nhã Quân.
Chàng võ cao gian cả, tuy đã đề tụ công lực giới bị, song vẫn cẩn thận nhờ
vào sự che chở của bóng tối phóng đi, đến bên cửa sổ có ánh đèn hắt ra.
Chàng ngẫm nghĩ một hồi, vừa định đưa tay gõ cửa sổ, bên trong đã có một tiếng nói trong trẻo vọng ra:
– Ta biết thế nào ngươi cũng đến mà! Trình Lập Dân giật nảy mình, tưởng
đối phương đã phát giác ra mình, nhưng liền đó, một giọng nói rắn rỏi
vang lên:
– Ta không đến, đêm dài dằng dặc nàng làm sao…
Người lên tiếng trước là Phí Nhã Quân, người lên tiếng sau nghe rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.
Chỉ nghe Phí Nhã Quân khẽ “hừ” một tiếng rồi nói:
– Đừng quên là trong Thái Cực Giáo không chỉ có ngươi là đàn ông thôi đâu!
– Nhưng sở trường đặc kỹ “Bạch hồng quán nhật” và “Hoàng long hấp thủy” như ta cũng đâu có nhiều…
– Thôi đi! Đừng nói khoác nữa, hãy ra sức thực hành thì hơn!
– Tuân lệnh! Ánh đèn trong phòng vụt tắt, tiếp theo là tiếng động kèn kẹt và hơi thở của Phí Nhã Quân từ trong vọng ra.
Trình Lập Dân vốn là do lúc chuyện trò với Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh, nhất thời cảm xúc đã có quyết định mạo hiểm trở lại đây, mục đích là
muốn bằng vào mối quan hệ giữa mình với Bạch Mẫn và mối quan hệ phức tạp giữa sư môn của hai người, đơn độc bàn bạc với Phí Nhã Quân một phen,
hy vọng thuyết phục đối phương hầu hóa giải trận kiếp nạn ngày một lớn
rộng của võ lâm hiện nay, đồng thời ân sư phu phụ có thể gương vỡ lại
lành, ý nghĩ của chàng tuy quá ngây thơ, nhưng rất đáng khen ngợi, chẳng ngờ vừa đến đây đã gặp phải Phí Nhã Quân ân ái với tình nhân, tình
huống này thật quá ngượng ngùng.
Trình Lập Dân vốn định lui đi
ngay, nhưng tiếng nói quen thuộc của người đàn ông kia đã khiến chàng
nảy sinh ý muốn biết rõ sự thật.
Trong số các nhân tình của Phí
Nhã Quân lại có người mà chàng quen biết, vậy người đó thật ra là ai?
Trình Lập Dân cũng nghĩ đến, trong tình huống lúc này rất dễ tiết lộ
những lời chân thật, rất có thể sẽ có được thu hoạch bất ngờ…
Thế là, chàng cố dằn lòng, tiếp tục nín thở lắng nghe.
Trong phòng, ngoài tiếng thở nặng nề còn xen lẫn từng hồi tiếng rên khe khẽ,
nghe thật câu hồn nhiếp phách. Tình cảnh ấy, cho dù Trình Lập Dân định
lực cao đến mấy cũng không khỏi động lòng.
Chàng cắn chặt răng, vừa định từ bỏ ý định hiếu kỳ, rời khỏi nơi này…
Trong phòng bỗng vang lên “soạt” một tiếng, tiếp theo là tiếng người đàn ông hết sức kinh ngạc nói:
– Nhã Quân… sao nàng…
Phí Nhã Quân cười lạnh lùng tiếp lời:
– Ta ư? Ta sao nào?
– Nàng muốn gì đây?
– Vũ Văn Ngao, thông minh như ngươi mà không nghĩ ra được tại sao ta lại
thừa cơ khống chế ngươi ư? Ba tiếng “Vũ Văn Ngao” lọt vào tai Trình Lập
Dân như thể sấm rền, lòng nghĩ nhanh:
– Thảo nào lão tặc này đã lâu không thấy hoạt động, thì ra lão ta hãy còn chui rúc trong Thái Cực Giáo…
Vũ Văn Ngao như vẫn còn giả bộ hồ đồ nói:
– Nhã Quân, chúng ta đang hứng khởi mà lại đùa thế này…
Phí Nhã Quân cười khảy ngắt lời:
– Ai mà đùa với ngươi! Tiếp theo, tiếng loạt soạt vang lên, Phí Nhã Quân
như đã mặc y phục vào, và đến gần cửa sổ Trình Lập Dân đang nấp đanh
giọng nói:
– Vũ Văn Ngao, bí kíp của Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên đâu? Trình Lập Dân vỡ lẽ, thầm nhủ:
– Thì ra người bắt giữ Hoàng Xam Thần Tẩu Cốc gia gia chính là lão tặc Vũ Văn Ngao này, vậy thì bao phen giả trang Cốc gia gia hãm hại mình và
với thân phận chữ Võ số Bốn hoạt động ở bên ngoài cũng đều là lão tặc
này…
Chỉ nghe Vũ Văn Ngao tiếp lời:
– Nhã Quân, chuyện nàng nói từ đâu có vậy? Phí Nhã Quân cười khảy:
– Còn vờ vĩnh, chuyện ấy ngay cả thái thượng lão nhân gia cũng đã biết
rồi… mặc quần áo vào mau! Ánh lửa lóe lên, trong phòng đã sáng trở
lại.
Vũ Văn Ngao cơ hồ với giọng như van xin nói:
– Nhã Quân, thật ra nàng đã nghe lời bịa đặt của ai? Phí Nhã Quân gằn giọng:
– Vũ Văn Ngao, võ công của ngươi đã đối phó với Trình Lập Dân phen này ở Động Đình Hồ từ đâu mà có?
– Đó là được một vị dị nhân ẩn danh truyền thụ…
Phí Nhã Quân cười khảy:
– Vũ Văn Ngao, thành thật cho ngươi biết, lời nói dối của ngươi chẳng
những không giấu nổi pháp nhãn của thái thượng lão nhân gia, mà ngay cả
Trình Lập Dân mới xuất đạo giang hồ cũng chưa chắc giấu nổi.
Vũ Văn Ngao cười khảy:
– Bằng vào những lời suy đoán này của thị mà có thể gán tội cho lão phu hay sao?
– Phải chăng còn phải cộng thêm mùi vị thủ pháp độc môn của ta mới đủ lý thú? Vũ Văn Ngao giọng căm hờn:
– Đúng là tối độc phụ nhân tâm, Vũ Văn Ngao này đã lọt vào tay ngươi,
muốn giết muốn xẻo tùy thích, cứ hạ thủ đi! Phí Nhã Quân khúc khích cười nói:
– Ta không giết ngươi, cũng không xẻo ngươi, chỉ cần ngươi
giao ra bí kíp của Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên, bảo đảm sẽ tha chết cho ngươi! Vũ Văn Ngao cười khảy:
– Sự bảo đảm của ngươi đáng giá bao nhiêu? Phí Nhã Quân cười khì:
– Vậy là ngươi đã thừa nhận phải không? Vũ Văn Ngao như biết mình đã nói hớ, bèn đánh liều giận dữ đáp:
– Thừa nhận thì ngươi làm gì được lão phu nào? Phí Nhã Quân thản nhiên cười:
– Ta chỉ cần ngươi giao ra bí kíp thôi, còn làm gì ngươi thì phải hỏi ý kiến một người khác.
Vũ Văn Ngao trố mắt:
– Hỏi ai?
– Trình Lập Dân!
– Tiểu tử ấy cũng đã đến đây rồi sao?
– Không sai, hiện y đang ở ngoài cửa sổ! Trình Lập Dân giật mình kinh
hãi, theo bản năng tay phải nắm lấy chuôi Tử Anh Kiếm, lòng thầm nhủ:
– Yêu phụ này bằng cách nào mà phát giác ra mình…
Vũ Văn Ngao cười khảy:
– Đã ở ngoài cửa sổ, sao không bảo hắn vào? Trình Lập Dân nghĩ nhanh:
– Phải rồi, đã bị yêu phụ ấy phát giác, hà tất phải chờ y thị mời, mục
đích của chuyến đi này là gì? Thôi thì mình tự vào thì hơn…
Nghĩ đến đó, vừa định…
Chỉ nghe Phí Nhã Quân cười khúc khích nói:
– Vũ Văn Ngao, ngươi căng thẳng gì kia chứ? Ta biết Trình Lập Dân bất
luận về công hay tư đều là kẻ tử đối đầu thế bất lưỡng lập của ngươi,
nên mới cố ý nói vậy để dọa ngươi đó thôi! Tâm trạng căng thẳng của
Trình Lập Dân lập tức thư giãn.
Vũ Văn Ngao cười lạnh lùng nói:
– Dọa lão phu ư? Lão phu đâu phải là trẻ con mới hai ba tuổi! Phí Nhã Quân đổi giọng hòa dịu nói:
– Vũ Văn Ngao, tục ngữ có câu “Nhất dạ phu thê bách dạ ân”, Phí Nhã Quân
này tuy lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo, nhưng bằng vào mối quan hệ
trước đây giữa chúng ta, bổn tọa có thể nhẫn tâm làm gì tôn giá kia chứ? Vũ Văn Ngao xằng giọng:
– Vậy chứ cái mà lão phu phải chịu bây giờ, chứng minh gì nào?
– Hoàn cảnh bắt buộc, chẳng thể không vậy! Tôn giá thử nghĩ xem, nếu
không khống chế tôn giá, tôn giá có chịu giao ra bí kíp của Thiết Thủ
Thư Sinh Từ Nguyên hay không? Vũ Văn Ngao thở dài:
– Đằng nào lão phu cũng khó thoát chết, niệm tình hai ta từng thân thiết với nhau,
thôi thì thành toàn cho nàng vậy! Phí Nhã Quân cười:
– Tôn giá
quyết định như vậy là đúng, nhưng phải sửa lại một chút, không phải
“thành toàn” cho bổn tọa, mà là “thành toàn” cho chính bản thân tôn
giá…
Ngưng chốc lát, nói tiếp:
– Sau khi giao ra bí kíp, tôn giá vẫn là chữ Võ số Bốn và cũng là bạn trong khuê phòng của bổn
tọa, chúng ta thông lực hợp tác, cùng khuếch trương sự nghiệp của chúng
ta…
Vũ Văn Ngao cười khảy:
– Nói thật dễ nghe…
Phí Nhã Quân cười ngắt lời:
– Sự thật còn tốt đẹp hơn lời nói, hiểu rồi chứ? Vũ Văn Ngao buông tiếng cười khảy, ngậm miệng làm thinh.
Phí Nhã Quân nói tiếp:
– Nói đi, bí kíp giấu ở đâu?
– Giấu ở…
– Khẽ nào…
Những lời tiếp theo có lẽ là kề tai nói, Trình Lập Dân không sao nghe được.
Lát sau, Phí Nhã Quân dương thanh nói:
– Đi mời Văn cô nương đến đây! Một giọng nói trong non đáp:
– Dạ! Im lặng một hồi, trong phòng vang lên tiếng của Bạch Văn nói:
– Sư phụ triệu kiến, có điều chi dạy bảo?
– Ườm! Văn nhi, hãy đến đây! Sau đó lại là kề tai nói khẽ, chỉ nghe Bạch Văn vâng dạ liên hồi và nói:
– Văn nhi biết rồi! Rồi thì, tiếng chân bước nhè nhẹ xa dần…
Trình Lập Dân thầm nhủ:
– Dường như trong gian phòng này không chỉ có một bí đạo…
Chỉ nghe tiếng Vũ Văn Ngao nói:
– Nhã Quân, giờ có thể giải khai huyệt đạo cho Vũ mỗ rồi chứ?
– Đừng vội, chờ xem xong bí kíp rồi…
Vũ Văn Ngao tức giận ngắt lời:
– Nàng… đến bây giờ còn chưa tin Vũ mỗ ư? Phí Nhã Quân khúc khích cười:
– Lòng người cách da bụng, bổn tọa chẳng thể không thận trọng! Vũ Văn Ngao buông tiếng thở dài.
Phí Nhã Quân lại nói tiếp:
– Đừng thở dài, nếu cảm thấy buồn bẻ, bổn tọa có thể tìm một vị bằng hữu chuyện vãn với tôn giá! Vũ Văn Ngao ngạc nhiên:
– Ai vậy?
– Đừng hỏi, gặp mặt là biết ngay!
– Trong hồ lô của nàng thật ra bán thuốc gì hả? Phí Nhã Quân cười:
– Kim đơn trường sinh bất tử, siêu thăng cực lạc! Trong tiếng cười khanh khách, Phí Nhã Quân vừa đưa tay gõ cửa sổ vừa nói:
– Nghe cũng đã nghe đủ, chân cũng đã đứng mỏi rồi! Trình Lập Dân, hãy vào đây ngồi chơi! Trình Lập Dân lòng tuy kinh nhưng không hề sợ, thầm nhủ:
– Mình đến đây phen này vốn là để thăm dò hổ huyệt, thị đã sớm phát giác càng tốt…
Phí Nhã Quân cười nói tiếp:
– Không muốn chui qua cửa sổ phải không? Trình Lập Dân ngạo nghễ đáp:
– Đúng vậy! “Kẹt” một tiếng, cửa phòng rộng mở, Phí Nhã Quân mình mặc áo
ngủ bằng tơ, mái tóc buông xõa, mặt đầy xuân sắc đứng nơi cửa, chìa tay
nói:
– Khá khen cho một chính nhân quân tử nghe trộm chuyện riêng tư của người ta, xin mời! Trình Lập Dân bất giác đỏ mặt, nhưng sau một
thoáng do dự, chàng vẫn thản nhiên đi vào phòng.
Quét mắt nhìn,
chỉ thấy trong phòng trang trí hết sức lộng lẫy, trên chiếc giường ngà
vôi, chăn bông bừa bộn, Vũ Văn Ngao y phục sốc sếch, nghiêng người ngồi
dựa vào một góc, đang nhắm mắt dưỡng thần…
Phí Nhã Quân nhoẽn miệng cười nói:
– Ngồi đi, tiểu sư đệ! Đoạn y thị liền ngồi xuống chiếc ghế dựa bên bàn trang điểm trước.
Trình Lập Dân sau một thoáng ổn định tâm thần, cũng liền ngồi xuống trên
chiếc cẩm đôn đối diện với Phí Nhã Quân, hai mắt ngưng thần nhìn đối
phương.
Dưới ánh nến soi rọi, chiếc áo ngủ mỏnh như cánh ve trên
mình Phí Nhã Quân chẳng khác nào như không mặc áo, cảnh tượng ấy vốn đã
khiến người kinh tâm động phách, còn thêm ánh mắt vô vàn tình tứ của Phí Nhã Quân, khiến Trình Lập Dân vội nhìn đi nơi khác, như thể gặp phải
rắn rết.
Phí Nhã Quân hé môi cười nói:
– Chao ôi! Tiểu sư đệ, sao mà không dám nhìn sư tỷ thế này? Trình Lập Dân cố trấn định tâm thần, chú mắt cao giọng nói:
– Trình mỗ đã dám đơn thân một mình đêm khuya dấn thân vào hổ huyệt, sao
lại không dám nhìn tôn giá! Phí Nhã Quân vẫn nhoẽn cười:
– Hổ
huyệt ư? Vậy sư tỷ biến thành hổ cái còn gì? Thôi, hãy đổi lại là Thiết
Thủ Thư Sinh đêm khuya dọ thám khuê phòng của sư tỷ, thế nào? Yêu phụ
này đúng là một vưu vật trời sinh, đã trên bốn mươi tuổi chẳng những làm da trắng muột, mà ngay cả thân hình và tiếng nói cũng khó có người đàn
bà trung niên nào có thể so sánh bằng, nhất là lúc này ngồi đối mặt với
Trình Lập Dân, y thị đã sử dụng hết mọi vẻ đẹp toàn thân, ngay cả mày
mắt cũng…
Trình Lập Dân chau mày, trầm giọng nói:
– Xin hãy biểu hiện chút tôn nghiêm của một vị giáo chủ! Phí Nhã Quân hạ thấp giọng:
– Đêm khuya yên lặng, cùng giai nhân đối mặt trong khuê phòng, nếu thảy
đều nghiêm chỉnh đứng đắn thì còn ý nghĩa gì nữa! Trình Lập Dân lạnh
lùng:
– Tôn giá bảo Trình mỗ vào đây chính là để nói những lời vô vị như vậy sao? Phí Nhã Quân nguýt mắt:
– Tiểu sư đệ đêm khuya một mình đến đây, chả lẽ không phải vì… À! Sư tỷ hiểu rồi, đương nhiên là còn có tiết mục thú vị hơn phải không? Đề tài
càng lúc càng lệch lạc, lúc này Trình Lập Dân thật hối hận về chuyến đi
này.
Chàng thầm buông tiếng thở dài, chú mắt trầm giọng nói:
– Phí giáo chủ đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, chúng ta hãy bàn chuyện đứng đắn…
Phí Nhã Quân dẩu môi:
– Trình Lập Dân, bổn tọa để mắt đến ngươi, đó là phúc đức của ngươi,
ngươi tưởng bốn tiếng “Thiết Thủ Thư Sinh” có thể dọa người hay sao?
Thành thật cho ngươi biết, khi nãy ngươi vừa đến bên cửa sổ là bổn tọa
đã hay biết rồi, nếu chẳng phải bổn tọa có ý để cho ngươi vào, ngươi có
thể vào đây như chốn không người chăng? Ngưng chốc lát, cười khảy nói
tiếp:
– Thái Cực Giáo đã không còn như trước nữa, ngươi có thể an toàn vào đây, nhưng chưa chắc có thể an toàn ra khỏi. Bây giờ bổn tọa
nhắc nhở ngươi lần nữa, trừ phi ngươi chấp nhận điều kiện của bổn tọa
trước, bằng không, ngươi đừng nói gì cả! Trình Lập Dân không chút khiếp
sợ bởi giọng điệu đanh thép của đối phương, nhưng về chuyện mình vừa đến bên cửa sổ đã bị đối phương phát giác thì thật là khó hiểu.
Bởi
lẽ, một cao thủ võ công siêu tuyệt phát giác có người đến gần mình,
chuyện đó chẳng có gì là lạ, nhưng có thể biết chính xác người đó là ai
thì thật không thể tưởng tượng được.